Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng

Chương 5: Bất ngờ



Cao Nguyên đi vào phòng làm việc, lúc đầu thư ký vừa thấy anhliền cười tiến lên đón chào nhưng khi thấy vẻ bực dọc trên mặt anh, lập tức lại thức thời đi ra.

"Cậu có xem tin tức sáng nay không?" Một đồng nghiệp đi theo phía sau anh sơ ý nói, "Các công ty đang lên án chống lại sự độc quyền của Tripoli, giá cả dầu thô đã có chút giao động, nhưng trong lúc tình hình chưa có những chuyển biến cụ thể, các tập đoàn đều án binh bất động..."

Cao Nguyên trở tay đóng kín cửa phòng làm việc của mình, giọng nói của đồng nghiệp đó bị giam ở ngoài cửa.

Anh đi đến ghế ngồi xuống, mở ba cái máy tính các bảng biểu và vài trang web, đồng hồ phân biệt các múi giờ ngoại hối khác nhau trên thị trường thế giới lần lượt hiện ra. Anh lại mở ra một máy vi tính xách tay khác, xem một lần tất cả tin tức quan trọng. Sau đó, so sánh chỉ số giao dịch giá cả trên tổng số ngạch tại các trang web khác nhau. Sau khi làm xong hết thảy, anh nhấn nút máy điện thoại nội bộ nói: "Vui lòng cho tôi mộtly Latte đá."

Mười phút sau, thư ký gõ cửa, đưa đến một ly Latte đá mua ở tiệm cà phê dưới lầu. Thư ký không nhìn mặt anh, để cà phê xuống bàn sau đó đi ra ngoài.

Cao Nguyên đẩy nắp ly kê miệng uống ừng ực.

Buổi trưa nếu không phải có người gọi điện thoại đến, anh thiếu chút nữa quên đã sớm có hẹn ăn cơm.

Đi vào nhà hàng kế bên văn phòng, ở trong góc Đổng Vân đưa tay ngoắc anh.

Cao Nguyên đi tới, ngồi xuống, nói: "Cậu tùy tiện gọi. Tôi không có hứng."

Đổng Vân quan sát anh, mở trừng hai mắt, cẩn thận hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

"Không – có – chuyện – gì." Anh lại lặp lại một lần.

Đổng Vân bĩu môi, không muốn tiếp nhận câu trả lời của anh.

Gọi xong món ăn, tiểu tử này vẫn như cũ dè dặt mở miệng: "Ta nói,cậukhông phải là... tham ô công quỹ hay thua ngoại hối đi..."

"..." Cao Nguyên cảm thấy không biết nên trả lời như thế nào.

"Này..." Đổng Vân vò đầu bứt tai, "Thua thiệt bao nhiêu?"

Cao Nguyên âm thầm liếc mắt: "Thua một ngàn vạncậu chotôi mượn sao?"

Đổng Vân kinh ngạc suy nghĩ mấy giây, sau đó làm bộ nghiêm túc trả lời: "Vậy tôi muốn trước tiên điện thoại cho Thiệu Gia Đồng, xem có thểđiều tra vìsao thua một lượng tiền mặt nhiều như vậy hay không?"

Cao Nguyên trừng mắt nhìn gương mặt dối trá kia một hồi lâu, sau đó nở nụ cười.

Đổng Vân cũng cười: "Nói đi, rốt cuộc chuyện gì?"

"Không muốn nói." Cao Nguyênthò tay vào túi quần tâylấy ra một gói thuốc lá, đốt một điếu.Vừa hút một hơi, thì người phục vụ đến nhắc nhở anh nhà hàng cấm hút thuốc. Anh vội vã phẫn nộ diệt tàn thuốc dưới đất, trong lòng cảm thấy ngột ngạt.

Đổng Vân vẫn nhìn anh, "Ti" một chút lưỡng lự hỏi: "Cậu đừng nói là có dính líu với phụ nữ nhe!"

Cao Nguyên bật cười: "Vì sao hỏi như vậy?"

Đổng Vân nhún vai: "Đàn ông mà, đơn giản phiền não chỉ có tiền và phụ nữ. Dùng sự hiểu biết của tôi đối với cậu, không phải là tiền... như vậy chỉ có phụ nữ."

"..." Anh không phải không thừa nhận, kiểu lý luận này cực kỳ nông cạn, nhưng không phải là không có lý.

"Được rồi, phụ nữ nào có bản lĩnh làm cho Cao đại thiếu gia hao tổn tâm trí vậy?"

Cao Nguyên cười khổ lắc đầu: "Không phải, chỉ là gần đây đã xảy ra chút chuyện... nhưng tôi rất không có tí sức lực nào để bàn luận."

Con ngươi Đổng Vân đảo một vòng, nói: "Cậu sẽ không phải bị ED đi?"

Cao Nguyên nheo mắt lại: "Đó là cái gì?"

"Erectile Dysfunction." Đổng Vân dùng giọng Luân Đôn chuẩn trả lời. (Dịch: Liệt dương)

Cao Nguyên sửng sốt một giây, sau đó dưới bàn hung hăng đạp Đổng Vân một cước, đúng lúc Đổng Vân đang nhe răng trợn mắt nhìn anh. Theo cách Đổng Vân nói, kỳ thật quan hệ của anh cùng Đường Tinh Tuệ cũng không khác một quan hệ nam nữ gì lắm.

Nghĩ đến vấn đề này, Cao Nguyên không tự giác thở dài, nha đầu kia lại không nhận điện thoại của anh chắc chắn lúc này cô ấy đang ở nhà ngủ một giấc!

"Phục cậu đấy, " Đổng Vân vẻ mặt đau khổ, "Không muốn nói thì đừng nói, tại sao giẫm lên giày da mới của tôi."

"..."

Bữa cơm này không giải tỏa được chuyện gì cả, nhưng cùng Đổng Vân tranh cãi làm cho tâm tình buồn bực của Cao Nguyên giảm bớt ít nhiều.

Trở lại phòng làm việc, anhcầm điện thoại gọi thử cho Đường Tinh Tuệ, nhưng cô vẫn không nhận máy. Vì vậy anh quyết định mặc kệ cô. Nhưng nghĩ lại, lại hay là gọi điện thoại cho J, nhờ J trông nom cô... dù sao anh cũng không quản được, nhưng ngườikia cho tới bây giờ không có ý định chịu nghe lời anh.

Nói chuyện điện thoại xong, anh thở dài, quyết định đem những chuyện tình ngổn ngang này để sang một bên. Trước khi tan việc vừa vặn có người hẹn đi quán bar, anh rất sảng khoái liền đáp ứng.

Trong quán bar, các cô gái trẻ đẹp nhiều như nước, hơn nữa mỗi người một vóc dáng nóng bỏng, đáp ứng người xem không xuể. Cao Nguyên luôn luôn giữ nguyên tắc "Cần gì phải tự treo cổ làm khó mình", anh đối với yêu thương nhung nhớ người đẹp thường không kháng cự, cứ thuận theo tự nhiên.

Khuya hôm nay, có một "Băng sơn mỹ nhân" ngồi ở trước quầy bar theo dõi anh, anh vừa cùng bằng hữu nói chuyện phiếm vừa thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, đây cơ hồ như là thói quen của anh, mỗi lần tới cũng đều làm như vậy.

Nửa đêm, Cao Nguyên ôm băng sơn mỹ nhân về nhà trọ, mở cửa trong nháy mắt, anh tưởng là mình đi nhầm.

Trong phòng khách, trên thảm lông dê, một người mặc áo T-shirt của anh đang chơi game... không phải là Đường Tinh Tuệ thì là ai?!

Nha đầu kia nghe được tiếng mở cửa liền quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, sau đó tiếp tục hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào tivi.

Băng sơn mỹ nhân mặt càng lạnh hơn, nhưng trước khi cô ta nổi đóa, Đường Tinh Tuệ đã nhanh chóng cướp lời: "Tôi là em gái của anh ấy! Đêm nay tạm thời ở nhờ một tí. Cứ xem như không có tôi ở đây, anh chị cứ tiếp tục đi."

Cao Nguyên như cảm thấy trên đỉnh đầu của mình bị giáng xuống ba đòn...giận dữ, đầu óc lùng bùng.

Anh thở dài, quyết định không để ý tới nha đầu kia, xoay người ôm băng sơn mỹ nhân thân mật trở lại phòng ngủ của mình, cửa mở ra một tiếng "Phanh".

"Cô ấy thật sự là em gái của anh?" Băng sơn mỹ nhân vừa thân mật vừa hỏi.

"Ừ..." Anh thích mùi nước hoa trên người cô "Em tên gì? Coco Mademoiselle?"

Mỹ nhân bị anh hôn đến cười khanh khách, đang lúc anh tự tay cởi nút áo cô, mỹ nhân lại hỏi: "Anh rất thân với em gái của mình à?"

"Không phải, là..." Anh thật khâm phục đầu óc đen tối của mình.

"Vậy là cái gì?" Mỹ nhân cười tránh thoát tay của anh, mặt không lộ sắc nói.

"Em rất để ý sao?" Anh nhíu nhíu mày, có điểm bực mình.

"Không... Đương nhiên không." Mỹ nhân đưa thay sờ sờ mặt anh, chủ động hôn anh một tí.

Cao Nguyên lộ ra vẻ hài lòng mỉm cười, tiếp tục cởi nút áo trước ngực mỹ nhân, đôi môi miết từ trên vai cô xuống.

"... Cô ấy có chìa khóa nhà anh?" Mỹ nhân vừa hưởng thụ vừa hỏi vừa thở dài.

"..."

"Cô ấy thường xuyên đến sao?"

"..."

Qua mấy giây, Cao Nguyên chậm rãi dừng lại tất cả động tác, ngồi thẳng lên nhìn mỹ nhân: "Em nói dối."

"?"

"Em rõ ràng để ý."

"..." Băng sơn mỹ nhân kinh ngạc há to miệng, bộ dáng làm cho người ta cảm thấy rất tuyệt đẹp.

Nhưng vẻ mặt này, dưới mắt Cao Nguyên, đã không còn chút hấp dẫn nào. Anh thở dài, đứng lên nói: "Em đi đi."

"..." Có lẽ không ngờ anh sẽ nói như vậy, mỹ nhân thoáng cái nói không ra lời, một lát sau, mới đưa tay ôm lên vai anh, "Được rồi, em sẽ không hỏi."

Anh lộ ra một nụ cười khổ nhưng vẫn tỏa ra nét cuốn hút: "Tôi không có tâm tình. Em đi đi."

Nói xong, anh xoay người mở cửa, đứng trong phòng khách đợi cô.

Sau khi Băng sơn mỹ nhân xác định lời anh nói là sự thật, lập tức lộ ra khuôn mặt lạnh băng, ngẩng đầu lên, phẫn hận, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài. Trước khi đi, vẫn không quên hung hăng đá lên cửa chính một cái.

Cao Nguyên cảm thấy đầu óc choáng váng, nên xoay người trừng mắt nhìn người khởi xướng. Nhưng nha đầu kia, vẫn như cũ, hết sức chuyên chú chơi game, căn bản không thèm liếc anh một cái...Chết tiệc, anh đã sớm phải biết Đường Tinh Tuệ tuyệt đối không phải là một dĩa đèn cạn dầu!

"Ah... anh, anh làm sao đứng ở chỗ này?" đang chăm chú chơi game Đồ Không Đương Kỳ, Đường Tinh Tuệ lơ đãng quay đầu lại, liếc thấy toàn thân anh như bị bao phủ bởi một sự tức giận chỉ muốn bộc phát làm cô bị hù dọa, giật nảy mình.

"Em vì sao đến nhà tôi?" Anh đi tới ngồi xuống trên ghế salon, ở sau lưng cô, châm một điếu thuốc hút.

Trò chơi lại tiến vào giai đoạn khẩn trương, Đường Tinh Tuệ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình, tranh thủ giải thích với anh: "Tôi sau khi ra khỏi bệnh viện, mới phát hiện trên người không có chìa khóa nhà."

"Không phải em hay nói, ở dưới thảm trước cửa nhà cũng có một cái hay sao? " Anh thở một vòng khói nhắc nhở. Chỉ có đứa ngốc mới có thể giấu chìa khóa nhà mình dưới mặt thảm ở ngưỡng cửa.

"Đúng vậy, nhưng khi vừa lên taxi, tôi chỉ nhớ là anh cũng có chìa khóa nhà tôi."

"..." Cao Nguyên giật giật khóe miệng, không biết vì sao mà đến bây giờ nhà cô vẫn chưa bị mất trộm.

"Tôi nhớ trong nhà anh có một cái chìa khóa nhà tôi, nên tôi đến mượn lại. "

"Vì sao em không nghe điện thoại của tôi?"

"Điện thoại di động của tôi rớt ở bệnh viện rồi."

"..." Cao Nguyên thở dài chán chường, "Vậy vì sao em không điện thoại cho tôi?"

"..." Cô không nói một lời.

Hai người cứ như vậy trầm mặc ngồi ở trong phòng khách, chỉ nghe được âm thanh nổi chém giết trong trò chơi được truyền đến từ cái loa treo trên tường.

Cao Nguyên thả khói, ngồi trên ghế sofa xem cô chơi game trong chốc lát, sau đó đột nhiên quai quái kêu lên: "Chết tiệc là ai cho phép em dùng nick của tôi "hợp kim trang bị số 3"?! Ai cho em bắt chước tôi lưu lại?! Ai cho em đánh xuống?!"

"Tôi mở ti vi lên đã thấy như vậy..." Đường Tinh Tuệ ghét bỏ ngẩng đầu nhìn anh, "Tôi cũng định đổi thành nick "người phóng khoáng lạc quan thời cổ đại" nhưng..."

Nói xong lời cuối cùng, cô nói không được nữa, bởi vì cô chứng kiến cả khuôn mặt anh đều biến thành màu nâu xanh, cả hốc mắt lõm xuống, đứng dưới ánh đèn, chỉ thấy hai vành mắt to tối om...

"Tôi đã lưu lại rất hòan hảo..." Cao Nguyên từng chữ từng câu, nghiến răng nghiến lợi.

Đường Tinh Tuệ lặng yên tạm ngừng trò chơi, giơ tay cầm điều khiển lên đưa tới trước mặt anh: "Cùng lắm thì... Trả lại cho anh."

Lồng ngực Cao Nguyên phập phồng, giống như đang cố gắng đè nén lửa giận bốc lên trong lồng ngực.

Tối hôm đó, Đường Tinh Tuệ cuối cùng xuất đòn sát thủ... giả bộ đau bao tử...Cao Nguyên mới buông tha cô.

Anh đương nhiên biết rõ là cô giả bộ, bởi vì anh đã gặp qua lúc cô đau bao tử thật sự, bộ dạng thật thống khổ cho nên đối với việc cô giả bộ bệnh, anh cảm thấy buồn cười trong mắt anh chợt lóe lên chút châm biếm.

Anh ngồi ở sau lưng cô chỉ huy cô chơi game, ở tình thế cấp bách, anh cũng đoạt lấy tay cầm từ trong tay cô, sau đó cô dùng cả tay chân nhưng đến khi anh nhăn mặt phẩn nộ mới trả lại cho cô. Hai người cuối cùng chơi game suốt đêm mãi đến khi mặt trời hơi ló dạng, Tinh Tuệ mới tựa trong ngực anh ngủ thiếp đi, anh liền đón lấybộ điều khiển từ xa, ôm cô tiếp tục đánh xong.

Chổ anh chơi dở dang lưu lại một cách hoàn hảo đã không còn, nhưng... hình như chẳng có gì là luôn luôn hòan hảo cả, hiện tại đối với anh điều đó đã không còn quan trọng nữa.

Tắt tivi, Cao Nguyên ôm Tinh Tuệ đi về phòng ngủ tiếp. Nhìn cô trong ngực anh ngủ say sưa, anh đột nhiên có chút nổi nóng, vì vậy hung hăng đem cô ném lên giường, còn mình thì đi vào phòng tắm, tắm rửa.

Cô bị anh ném xuống giật mình kêu to nhưng anh coi như không nghe thấy.

Tắm rửa xong định chui vào chăn, lại phát hiện nha đầu kia đem chăn cuộn tròn giống như tằm nằm trong kén. Hai người tránh không được lại là một hồi cướp đoạt đại chiến, cuối cùng Cao Nguyên uy hiếp nói muốn làm tình, cô mới ngoan ngoãn buông ra.

Nói đùa gì vậy... Cao Nguyên nheo mắt lại kéo cô nằm xuống, đắp chăn...bây giờ mà muốn anh làm chuyện này chẳng khác nào muốn anh vào đường chết!

Nghĩ đi nghĩ lại, mơ mơ màng màng rồi ngủ đi lúc nào không hay. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, anh giống như nghe được Đường Tinh Tuệ nói mớ gọi anh đi bệnh viện giúp côlấy điện thoại, anh gật gật đầu, đáp ứng.

Rạng sáng, y tá vừa thấy Cao Nguyên liền chỉ vào anh nói: "Bạn gái của anh vì sao muốn về cũng không nói một tiếng mà lại đi trốn viện."

Cao Nguyên giật giật khóe miệng: "Bởi vì nhà cô ấy bị cháy."

"A..." Y tá kinh ngạc trừng to mắt, không biết nên nói thế nào.

Cao Nguyên khẽ mỉm cười, trực tiếp đi vào phòng bệnh, ngoài bà bệnh nhân hôm trước còn có thêm hai người nhà đang ngồi bên mép giường.

Anh như không có việc gì đi đến giường bệnh của Tinh Tuệ, đầu tiên là kéo ngăn kéo tìm, sau đó đưa tay xuống gối sờ sờ một lúc thì thấy điện thoại di động của cô.

Vừa lúc bác sĩ trực và y tá đi tới, thấy Cao Nguyên ở đó liền hỏi: " giường 25 còn tới hay không?"

"Không tới." Cao Nguyên trả lời.

Bác sĩ là một người đàn ông trung niên khoảng 40, 50 tuổi, bất đắc dĩ lắc đầu: "Người trẻ tuổi bây giờ... Nằm viện là để tốt cho thân thể. Kỳ thật bệnh viện chúng ta thiếu giường bệnh như vậy, tôi luôn ước gì bệnh nhân sớm xuất viện, nhưng là... haiz, cũng tốt, có thêm một giường trống... Đúng rồi, cậu đã làm thủ tục xuất viện chưa?"

"... Không có." Cao Nguyên lúc này mới nhớ tới tiền thế chấp nằm viện là mình ký, vì vậy đỉnh đầu xuất hiện ba cây hắc tuyến.

"Tôi sẽ làm giấy ra viện cho cậu, để cậu làm thủ tục xuất viện nhé!"

"... Được, cám ơn."

Thừa dịp bác sĩ về phòng hộ lý làm giấy xuất viện, Cao Nguyên kiểm tra một chút tủ đầu giường cùng giường bệnh, Đường Tinh Tuệ, người này, ngoại trừ điện thoại di động bị mất ra thì không còn đồ dùng cá nhân nào khác.

Cầm lấy giấy xuất viện, anh chuẩn bị đi xuống lầu dưới làm thủ tục, trước khi đi, bệnh nhân giường kế bên đột nhiên nói: "Cậu giúp tôi cảm ơn cô gái kia nhé."

"?" Anh nghi ngờ nhìn bà bác.

"Khuya hôm trước tôi bị viêm ruột thừa cấp tính, nhờ cô ấy gọi bác sĩ đến kịp chứ không bây giờ tôi cũng không có cơ hội cảm ơn cô ấy."

Bà bác nói đến đây lập tức đứng lên cảm kích nhìn Cao Nguyên: "Cám ơn, cám ơn!"

Cao Nguyên cảm thấy có chút kinh ngạc, thì ra còn xảy ra việc này, nhưng vẫn giữ nét tự nhiên, anh nhếch khóe miệng nói: "Đừng khách sáo."

Sau đó liền đi ra khỏi phòng bệnh.

Cao Nguyên đến lầu một làm xong thủ tục xuất viện, lúc ra đến đại sảnh, nghe như có ai kêu tên mình. Anh quay đầu lại, Kỷ Dần Hạo đang bước nhanh về phía anh.

"Xin chào..." Kỷ Dần Hạo hướng Cao Nguyên lễ phép gật gật đầu

Bọn họ đương nhiên là biết, nhưng Cao Nguyên chỉ nhìn Kỷ Dần Hạo mặt không chút thay đổi.

"Giường bên kia... Thật sự là Tinh Tuệ?"

Anh "Ừ" một tiếng.

"Buổi sáng lúc tôi nhìn thấy tên cũng sợ hết hồn, " Kỷ Dần Hạo thở dài, "Cô ấy... bị sao vậy?"

"Không có gì, không chết được." cằm dưới Cao giật giật.

"..." Kỷ Dần Hạo thở dài, nói, "Dù sao thì tôi cũng luôn hy vọng cô ấy có thể sống thật tốt."

Cao Nguyên không nói một lời nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Dần Hạo, qua thật lâu, nặn ra ba chữ: "Cô ấy rất tốt."

Nói xong, Cao Nguyên xoay người, đi đến bãi đậu xe cách đó không xa.

Xe nhanh chóng lao nhanh ra đường, nhằm lúc giờ cao điểm nên xe nối đuôi nhau chạy thành một hàng dài, Cao Nguyên vừa lái vừa đưa tay vò trán.

Vào một buổi chiều nửa năm trước, anh đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Tinh Tuệ, hẹn anh buổi tối uống rượu, còn nói hẹn rất nhiều bạn cũ. Anh có chút nghi hoặc, bởi vì trước đó trong vòng một năm, nha đầu kia dường như mất tích, bất kỳ cuộc họp bạn cũ nào cũng đều không thấy bóng dáng cô, thậm chí có mấy lần Tiểu Viện nói giỡn: cô ấy sẽ không phải đóng cửa để chế tạo ra một phiên bản mới của con người đi!

Anh nhận lời đến, nhưng kết quả, những người khác lại không tới. Hai người bọn họ ngồi ở quầy bar bên cạnh hai mắt nhìn nhau.

Rượu qua ba tuần, cô đột nhiên bật khóc. Anh kinh ngạc nhìn cô, không biết nên an ủi cô thế nào.

"Tôi ly hôn..." Cô vừa khóc, vừa nói, vừa cầm lấy bình rượu càng không ngừng uống, "Anh ấy nói anh ấy không thương tôi, anh ấy yêu người khác."

"..."

"Anh ấy nói "Hợp thì ở, không hợp thì chia tay" rất bình thường."

"..."

"Anh ấy nói anh ấy có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình."

"..."

Cô nói quá nhiều những lời của người đàn ông kia nói, lúc khóc lúc cười, khiến anh ngẩn người không tưởng tượng được một năm nay cô luôn ở trong tình trạng này.

Cô uống say đến túy lúy, khuyên cũng khuyên không được, cản cũng cản không xong.

Anh nhận lời chở cô về nhà, cô ngã trên ghế salon phòng khách nhà anh, bất tỉnh nhân sự.

Nửa đêm anh chợt nghe tiếng ai nôn mửa, lúc đi ra xem, cô đã ói đầy lên ghế salon và thảm mới mua của anh...

Anh như phát điên!

Nhưng cuối cùng, anh không thể làm gì ngoài việc đem cô vào phòng tắm, lau sạch sẽ những dơ bẩn trên người cô, đưa cô vào phòng ngủ, trải chăn nệm dưới sàn cho cô ngủ, sau đó xoay người đi ra phòng khách thudọn tàn cuộc.

Sáng thứ hai tỉnh lại, nha đầu kia say rượu như thế nhưng vẫn tỉnh táo lắc đầu hỏi: "Không phải là tôi ngủ trên giường anhngủ trên sàn nhà à?"

Anh nheo mắt lại, thật muốn đạp cô xuống lầu.

Hai tháng sau, cô ngẫu nhiên thỉnh thoảng tìm anh uống rượu, cô giống như trở thành một người khác, cô nói: "Tôi vốn nghĩ ngày hôm đó muốn uống thật say, sau đó có thể mượn rượu nói ra những gì mình nghĩ, nhưng bây giờ... tôi lại không muốn nói bất cứ điều gì."

Nhưng chuyện cô ly hôn vô hình trung mọi người đều biết. Đương nhiên, không phải do anh nói ra, nhưng anh chưa bao giờ cũng không bao giờ có ý định giải thích với cô. Khi còn bé, bọn họ được xem như một đôi bạn thân, cha mẹ hai bên đều quen biết lẫn nhau, nhà cũng rất gần, cho nên từ khi học nhà trẻ đến lúc trưởng thành, bọn họ đều học cùng một trường. Sau khi tốt nghiệp đại học, họ mới tách ra, anh đi Luân Đôn, cô đi New York. Lúc gặp lại dường như là trong hôn lễ của cô. Anh nhớ mang máng, ngày đó cô cười sáng lạng, giống như nụ cười sáng lạng ngày xưa, lúc họ còn bé, khi anh lỡ tay làm bể con heo tiết kiệm của cô, để làm lành, anh phải dùng tiền dự trữ của mình để mua kẹo mút cho cô. Cô mới cười tươi vui vẻ chấp nhận.

Sau vài năm, anh thường xuyên gặp vợ chồng họ tại các buổi họp mặt bạn bè. Ấn tượng của anh đối với Kỷ Dần Hạo không được xem là sâu sắc, bởi vì giữa tập thể bạn bè Kỷ Dần Hạo dường như không có gì nổi bật. Vì vậy, nói đến Kỷ Dần Hạo, anh không thể nói là thích hay là chán ghét.

Anh cùng Đường Tinh Tuệ đi uống rượu, một nửa là vì muốn an ủi cô, một nửa là anh thật muốn đi quán bar uống rượu.

Những người bạn cùng trang lứa của anh phần lớn đã kết hôn và sinh con, không có ai như anh vẫn còn độc thân, muốn đi đâu thì đi, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó, muốn về nhà khi nào cũng được. Bọn họ đều có gia đình, chỉ có anh vẫn như một lãng tử.

Hắc, đúng vậy, anh chính là lãng tử. Một lãng tử sẽ không bao giờ quay đầu.

Cuối cùng vào một buổi tối, anh và Đường Tinh Tuệ lau súng cướp cò.

Đêm đó bọn họ đều uống say, nhưng không phải là say đến không nhận thức được. Từ quán bar về, bọn họ theo như thói quen, Cao Nguyên sẽ đưa Đường Tinh Tuệ về nhà trước sau đó mới về nhà mình.

Nhưng hômđó trăng sáng lại đặc biệt tròn, anh là con người chứ không phải thánh nhân, đã vậy bên cạnh còn có cô bé quàng khăn đỏ dùng ánh mắt mê ly say mê nhìn anh.

Anh hôn cô trên taxi, lúc đầu cô ngây ngẩn cả người, không có phản ứng gì, nhưng rồi cũng đón lấy, cũng hé miệng, cũng hôn trả lại anh. Họ cứ như vậy như củi khô gặp lửa bùng cháy mãnh liệt.

Anh không nhớ bọn họ đã về nhà cô như thế nào. Tóm lại vừa vào cửa, ngay cả đèn cũng không kịp mở, bọn họ gục ở phòng khách trên mặt thảm, kịch liệt đại chiến.

Đó là một loại ảo giác thật kỳ diệu, phảng phất sự xa lạ đối với người phụ nữ mà anh đã từng quen biết. Lúc hai chân của cô đặt vòng qua eo anh, anh đột nhiên có một cảm giác rất cần cô lại cũng muốn cô cũng phải cần anh như vậy... điều này làm cho anh trở nên có điểm điên cuồng.

Đêm hôm đó bọn họ làm tình nhiều lần, luôn có một loại kích tình như lửa cháy lan ra đồng cỏ, cho đến lúc trời sắp sáng, hai người mới kiệt sức hôn nhau rồi ngủ.

Chạng vạng khi tỉnh lại, Đường Tinh Tuệ nhìn anh nói: "Chúng ta có thể... chỉ làm seX friend thôi được không?"

"Sure!" Anh bật thốt ra.

Từ ngày đó trở đi, bọn họ thành một đôi... Cái từ kia nói như thế nào cho đến?"Pháo * hữu"?

Nghe có vẻ kỳ quái, nhưng đây quả thật là bản chất quan hệ của bọn họ: không có lời thề, không có hứa hẹn, không có yêu, không có ghen ghét, cũng không có những đòi hỏi quá đáng... Có hay không, chỉ là người này cần thân thể của người kia.

Điều này đối với anh mà nói, không thể có gì tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.