Dưới ánh đèn ấm áp, Tinh Tuệ vừa uống nước đá, vừa quan sát người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện. Sự thật chứng minh – anh ta thật sự không có gì thú vị.
Tinh Tuệ nói bất cứ điều gì, anh ta đều chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đặt vài câu hỏi, tựa như một học sinh hiếu học, điều này làm Tinh Tuệ có một loại...ảo giác mơ hồ rằng «Bọn họ chắc không phải đều cùng là người được sinh ra trên trái đất này!»
"Cô cảm thấy tôi rất phiền sao?" Phùng Giai Thành ước chừng đã đoán ra được điều gì, vì vậy nhịn không được hỏi.
"Có một chút."
"Có cảm thấy như đang ‘Mang theo đứa trẻ’ phải không?"
"Đúng vậy."
Không biết vì sao khi nghe cô thẳng thắn trả lời như vậy, Phùng Giai Thành ngược lại nở nụ cười, cười đến vẻ mặt chân thành. Gương mặt vốn đã rất trẻ, thêm nụ cười kia làm anh như phủ một tầng hào quang, phút chốc bừng sáng, Tinh Tuệ không khỏi có chút sững sờ.
"Nhưng... Cô có thể xem nhẹ tâm hồn tôi được không, chỉ yêu thân thể tôi thôi! " Anh nói như thế.
"..." Tinh Tuệ gần như sửng sốt mười giây, mới mở miệng, "Cái đó, là có ý gì?"
Phùng Giai Thành nhìn cô, trên mặt dường như mang theo một chút cười khổ, nhưng anh cuối cùng vẫn lắc đầu một cái nói: "Thôi, không có gì."
Tinh Tuệ cầm lấy ly thủy tinh, lại bắt đầu uống nước đá bên trong, vừa quay đầu, giật mình sợ hết hồn... con khỉ Cao Nguyên kia vì sao lại ngồi ở một cái bàn gần đó, vắt chân nhìn cô. Đương nhiên, anh cũng không đi một mình, có một phụ nữ ngồi đối diện anh, vì quay lưng lại với cô nên cô không biết khuôn mặt cô gái kia như thế nào nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng lưng cũng biết cô ấy còn rất trẻ...
Hai người tầm mắt chống lại một thoáng, Cao Nguyên không biết nghĩ gì lại nhíu mày.
Tinh Tuệ chậm rãi quay đầu đi chỗ khác, trong lòng có một loại dự cảm không rõ.
Quả nhiên, con khỉ kia đột nhiên thu chân lại, nói với người phụ nữ đối diện vài câu sau đó đứng lên đi về phía bàn của Tinh Tuệ. Cô ngây người kinh ngạc nhìn anh, cố gắng dùng ánh mắt ngăn cản... nhưng không thành công.
Cao Nguyên hôm nay mặc một áo chemise màu lam sọc trắng, cắt may tinh tế, bó sát làm nổi bật đường cong khuôn ngực... Nghĩ tới đây, Tinh Tuệ vội vàng dời tầm mắt, làm bộ như anh không tồn tại.
Anh tiện tay kéo cái ghế bàn bên cạnh ra, ngồi xuống, khóe miệng mang theo một chút giống như cười mà như không: "Thật là trùng hợp a."
"Ha ha..." Tinh Tuệ cười như mếu.
Phùng Giai Thành kinh ngạc nói: "Anh Cao Nguyên."
Cao Nguyên lúc này mới quay đầu cẩn thận quan sát Phùng Giai Thành, sau đó ngớ người gật gật đầu: "Là cậu a. Anh trai cậu đâu? Gần đây đang bận cái gì?"
Tinh Tuệ kinh ngạc, thế giới này thật sự nhỏ bé, thì ra bọn họ là quen biết...
Nụ cười Phùng Giai Thành thậm chí có chút xấu hổ: "Còn không phải là, thì ra là những chuyện kia."
"Còn cậu,công việc tạibệnh viện Hòa Đồngthế nào?"
"Bình thường, bình thường." Phùng Giai Thành khiêm tốn sờ sờ cái ót.
Nghe đến đó, Tinh Tuệ không khỏi liếc mắt.
Phùng Giai Thành lại nhìn Tinh Tuệ một chút: "Anh Cao Nguyên, hai người..."
"Anh biết cô ấy từ nhỏ... Bạn tốt." Tinh Tuệ vội vàng giải thích, "Nhưng chúng ta đã lâu không gặp mặt, hôm nay ở chỗ này đụng phải thật sự là thật trùng hợp. Ha ha..."
"Tôi nghĩ là, " một lát sau, Cao Nguyên theo thói quen bắt chéo chân, chỉ vào hai người bọn họ, "Hai người sẽ không phải là đang đi xem mắt đi."
"... Ừ." Giọng Tinh Tuệ từ trong mũi phát ra.
Cao Nguyên khum tay thành quyền đưa lên miệng giả bộ ho một tiếng để che dấu khóe miệng đang cười.
Cô lặng lẽ dùng ánh mắt nói cho anh biết: cút! Chớ có nhiều chuyện!
Cao Nguyên như không đón lời cô, mà là đột nhiên đưa tay kéo kéo đuôi tóc của cô, dùng một giọng trầm thấp nhưng có thể khiến Phùng Giai Thành nghe được một cách rõ ràng: "Ai cho phép em cắt tóc?"
Tinh Tuệ thoáng cái ngây ngẩn cả người, đồng thời nheo khóe mắt lại, phát hiện ngồi ở đối diện cô Phùng Giai Thành cũng có vẻ mặt giống y như vậy. Mà vẻ mặt người khởi xướng lại muốn cười nhưng không cười, phảng phất như không có chuyện gì.
Cô nhìn Cao Nguyên, đột nhiên hiểu được, Cao Nguyên con khỉ này tốt hơn là không nên gặp cô ở đây!
Thật vất vả mới cùng người thanh niên vừa tuấn tú vừa tài giỏi có chút tương đồng dù là... chỉ có tuổi tác là nhỏ hơn cô, chỉ có tâm hồn có điểm không thú vị, nhưng tối thiểu thân thể hòan toàn không có trở ngại gì... nhưng hành động vừa rồi của con khỉ này không phải là muốn cùng cô gây sự sao?
Nghĩ tới đây, Tinh Tuệ nhướng lông mày lên, tức giận trừng mắt liếc anh một cái, lạnh lùng đáp: "Mắc mớ gì tới anh?"
Nói xong, quay đầu đi chỗ khác tiếp tục uống nước đá, tay Cao Nguyên cũng vuột khỏi đuôi tóc của cô.
Ngón tay Cao Nguyên giữ yên trên không trung ba giây, sau đó làm như không có việc gì đặt tay ở lưng ghế dựa, vẻ mặt vẫn như cũ rất bình thản ung dung, cũng không liếc Phùng Giai Thành bên cạnh đang nghẹn ngào nói không ra lời.
************
Tối hôm đó về đến nhà, Tinh Tuệ cảm thấy kiệt sức. Cả một tuần bận rộn, hơn nữa bực dọc về chuyện vừa xảy ra tối nay, bây giờ cô chỉ muốn tắm nước nóng, sau đó lên giường ngủ một giấc, không cần nghĩ gì cả, ngủ thật say.
Tiếng nhạc nhẹ nhè vang lên trong phòng tắm tràn đầy hơi nước. Giọng Bono khàn khán khiến người ta rung động.
See the stone set in your eyes
See the tho twist in your side
I wait for you
Sleight of hand and twist of fate
On a bed of nails she makes me wait
And I wait.... without you
With or without you
With or without you
Through the storm we reach the shore
You give it all but I want more
And I ‘m waiting for you
With or without you
With or without you
I can ‘t live
With or without you
...
Nước nóng ùa vào phía sau cổ, một cảm giác ấm áp từ sống lưng lan tràn, trong tiếng nước chảy hòa cùng giọng ca của Bono, cô đột nhiên cảm thấy tịch mịch... một loại tịch mịch ngột ngạt.
Cô đã từng chắt chiu hạnh phúc để tạo ra một vòng tròn hoàn mỹ, thế mà vòng tròn đó chỉ cần mất đi một khối thì cả vòng tròn đều bị phá hủy. Giống như ly nước đã đổ, hốt lại sao đầy...có nhiều thứ một khi mất đi sẽ không bao giờ tìm về được...ít nhất là hiện tại và cô hoàn toàn tin tưởng vào điều đó.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn hét lên một tiếng, hừ hát lên đi: "I can’ t live, with or without you..."
Đột nhiên, cửa kiếng phòng tắm bị người từ bên ngoài kéo ra, Tinh Tuệ còn chưa kịp mở mắt ra, đã bị một bả vai đẩy đến trên tường, đụng phải sống lưng cô đau nhói. Cô bị hù dọa la một tiếng, tiếp đến miệng đã bị người đó phong bế... không phải bằng tay, mà là bằng môi.
Hơi thở này rất quen thuộc, dù Tinh Tuệ nhắm mắt cô cũng nhận ra chủ nhân của đôi tay này.
Trên người anh còn mặc áo chemise và quần jean, lúc này, bị ướt nước nóng cho nên quần áo như dán lên người, anh lại hòan toàn không quan tâm, chỉ ra sức đỡ lấy cô, đổ ập xuống hôn cô, tay anh đặt tại eo cô nhéo một cái thật mạnh, hôn cũng rất hung hăng, giống như muốn đem cô đóng đinh trên tường.
"Cao Nguyên..." Cô thừa dịp lúc anh lấy hơi để thở vô lực đẩy anh một chút, nhưng lập tức lại bị anh chặn trên miệng.
Mờ mịt hơi nước, hơn nữa làm người ta hít thở không thông, Tinh Tuệ cảm giác đầu óc mình đã nhanh thiếu dưỡng khí, toàn thân mềm nhũn, nếu không phải là Cao Nguyên ôm đỡ cô, cô sợ là mình sẽ té sóng soài xuống đất.
Đột nhiên, anh buông tay đang nhéo tại eo cô ra, bắt đầu cởi quần áo mình. Tinh Tuệ mở mắt ra, tròng mắt anh trước mặt cô như là một động đen không đáy, dường như có thể hút được bất cứ thứ gì. Anh nhanh như chớp, chỉ cần một giây đã có thể cởi bỏ hết quần áo, cô không dám nhìn phía dưới anh, chỉ liếc thấy quần jean của anh và áo chemise đều bị vứt tại góc tường.
Cô cảm thấy nóng ran, nhất là trên mặt, tim đập loạn nhịp. Anh cúi đầu xuống, ôm lấy trán cô, không nói một lời thở gấp. Anh một tay ôm lấy cô, tách ra hai chân cô ra, cô chỉ cảm thấy tròng mắt của anh co lại trong một giây, sau đó anh lập tứctiến vào.Hai người đồng thời buồn bực hừ một tiếng, anh không tiếp tục hôn cô, chỉ là thẳng tắp nhìn ánh mắt của cô, giống như là muốn nhìn xuyên qua cô.
Tinh Tuệ ngay từ đầu cũng hung hăng trừng lại anh, nhưng cũng không lâu lắm, ý thức và dục vọng của cô đã hòa làm một. Trong thoáng chốc, cô chỉ có thể tập trung sức lực cầm lấy bờ vaianh, nhưng phần lớn thời gian, cô bị một luồng sóng tình bao phủ, chỉ hy vọng Cao Nguyên có thể nhanh hơn một chút...
Nhưng Cao Nguyên đột nhiên ngừng lại, anh vẫn còn ở trong cơ thể cô, mặt đỏ gay nhưng ánh mắt rất lạnh lẽo.
"?" Cô không tự chủ nhíu mày, không hiểu nhìn anh.
"Cầu xin tôi đi." Anh ra lệnh.
"..." Tinh Tuệ chỉ cảm giác đầu óc mình đông cứng, nhưng cô cao ngạo lắc đầu.
Anh không nói một lời tiếp tục động,tốc độcàng lúc càng nhanh,gấp gáp tràn đầy năng lượng. Lúc Đường Tinh Tuệ lại bắt đầu choáng váng đầu óc, anh lại một lần nữa ngừng lại.
"Cầu xin tôi." Vẫn hơi thở gấp ấy, vẫn giọng nói khàn khàn ấy, nhưng lại hàm chứa một quyền uy.
Tinh Tuệ nhìn anh, do thở gấp, nên ngực và miệng không ngừng phập phồng, ánh mắt Cao Nguyên biến đổi, nhưng mặt vẫn không đổi sắc.
Hai người cứ như vậy giằng co, cho đến khi Cao Nguyên giống như là hạ quyết tâm dường như muốn từ trong cơ thể cô rút ra, mới phát hiện, hai chân của cô đã gắt gao ôm lấy eo anh tự bao giờ, không để cho anh đi ra ngoài.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, trong ánh mắt có một tia kinh ngạc, sau đó, từvẻ mặt lúc bắt đầu lãnh đạm đến khinh người đã dần dầnbiến mất thay vào đó là một nụ cười bất đắc dĩ.
Anh ôm chặt cô, thử động hai cái, sau đó hôn lên trán của cô nói: "Cầu xin tôi đi. Nhanh lên..."
Lúc này đây, miệng của anh hôn không chỉ là mệnh lệnh, mà còn giống nhưlừa gạt... giống như là chó sói đang dẫn dụ cô bé quàng khăn đỏ đi đến bên giường...
Tinh Tuệ cắn môi, sau khi anh lại động vài cái, rốt cục nhịn không được nói: "Tôi xin anh..."
"Cầu xin tôi cái gì?" Người này rất hiểu phải được voi đòi tiên.
Cô đỏ mặt, cảm giác mình quả thực muốn thiêu cháy: "Xin anh muốn tôi..."
Tiếng nói thấp dần, Cao Nguyên tựa như người điên dường như tại trong cơ thể cô xông tới...cảm giác thăng hoa...lan dần...
( nơi này tác giả không thể không cắt bỏ hai trăm chữ...)
Thân thể trần truồng mệt mỏi kiệt sức nằm trên giường, trong phòng tắm vẫn truyền đến giọng ca lay động tâm hồn của Bono. Trong thoáng chốc, Tinh Tuệ có chút khó hiểu, vì sao máy lại hát đi hát lại bài này, chẳng lẽ cô sơ ý nhấn nhằm nút chỉ hát một bài này thôi sao?
Cô nổi da gà, cảm giác lạnh lẽo nên lấy chăn đắp lên người. Quay đầu nhìn lại, Cao Nguyên bên cạnh một tay gối ở sau ót, mắt vẫn nhìn chằm chằmlêntrần nhà.
"Anh điên rồi sao?" Cô dùng chút sức lực cuối cùng đá anh vài cái nhưng anh không có chút phản ứng.
"Mẹ kiếp, tôi thật chính là muốn điên rồi..." Anh thấp giọng nói.
Những lời này, anh không biết là nói cho ai nghe cũng không biết nói lời này là có ý gì. Tinh Tuệ cũng nhìn lêntrần nhà giống anh, suy nghĩ mông lung.
Bỗngnhiên, cô quay đầu nhìn anh, đưa tay nhéo nhéo lỗ tai của anh: "Con khỉ,anh rốt cuộc làm sao vậy?"
Anh quay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô. Nhưng trên gò má anh có chút nước.
Qua một hồi lâu, giọng Cao Nguyên cất lên khàn khàn: "Chiều nay, mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi..."
"?"
"Bà nói... Ba của tôi cuối cùng đồng ý ly hôn với bà"
"..." Tinh Tuệ kinh ngạc nhìn anh, nói không ra lời.
Cao Nguyên cúi đầu thở dài: "Tôi vốn là cho rằng... Nhiều năm như vậy, tôi đã thành thói quen, đã sớm không cần thiết. Nhưng là..."
Anh giống nhưnghẹn ngào, Tinh Tuệ nhịn không được ngang nhiên lăn qua, khẽ vuốt cánh tayanh.
"Nhưng là không nghĩ tới..." Anh lại mở miệng, trong giọng nói lộ ra vẻ cô đơn "Trong lòng tôi vẫn rất là khổ sở... Tôi..."
Tinh Tuệ nửa ngồi dậy, từ phía sau lưng ôm lấy anh, khẽ vuốt tránvà gò má của anh, thấp giọng, mềm giọng an ủi: "Thôi được rồi, đừng nói nữa. Sẽ không có chuyện gì, anh buồn là không thể tránh khỏi, nhưng là tất cả rồi sẽ qua... Tin tưởng tôi."
Anh không nói gì, một câu cũng không nói. Anh cũng không nhìn cô, nhưng cô biết rõ anh lại chảy nước mắt.
Đây là lần đầu tiên, sau hai mươi mấy năm, cô thấy anh khóc, cô không dám nhìn anh, tựa hồ không đành lòng nhìn thấy anh như vậy. Cô đột nhiên cảm giác được, không phải việc này xảy ra với cô, nhưng giờ khắc này, khi cô ôm anh như thế, ngực cô dán phía sau lưng anh như thế, hai trái tim gần nhau như thế, giống như đang cùng đập một nhịp.
Bùm, bùm...
Cô tựa hồ có thể cảm nhận được tâm tình của anh, cô có thể cảm nhận được anh rất cô độc và thống khổ. Giống như có đôi khi anh cũng có thể cảm nhận đượcsự cô độc và thống khổ của cô...
Cô ôm anh, an ủi vỗ nhẹ cánh tay của anh, tựa như khi còn bé mẹ an ủi mình như vậy. Cô hôn lỗ tai cùng đầu tóc anh, ghé vào lỗ tai anh nhiều lần nỉ non: "Sẽ không có chuyện gì, tất cả những chuyện không tốt đều sẽ đi qua..."
Anh đột nhiên xoay người, ôm cô thật chặt, mặt chôn trong ngực cô, cô có thể cảm nhận được ngực mình ươn ướt. Vì vậy cô nhẹ nhàng vuốt tóc của anh, hôn trán của anh và không nói thêm gì nữa.
Tối hôm đó, bọn họ cứ như vậy ôm nhau, chặt chẽ không rời.
Bên tai vẫn là giọng hát thủ thỉ...
With or without you
With or without you
I can ‘t live
With or without you
...
Cô không thể không có anh, anh cũng không thể không có cô.