Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 24: Tình cảm thắm thiết



Mai Vô Quá bị Lạc Lạc ôm chặt, hạ thân sưng trướng khó chịu, lại không tìm được cách để gỡ tay của tiểu nha đầu này, có lẽ, bản thân cũng có chút ít chờ mong. Xem ra nàng ấy hoàn toàn không có chút tình ý gì với tên d.đ.l3quIdon Từ Kiêu Đình kia, chỉ thuộc về mình mà thôi, Mai Vô Quá nghĩ tới đây, bất giác mỉm cười.

”Ca ca, muội thật rất thích huynh, chúng ta mãi mãi như thế này thôi được không?” Lạc Lạc có chút xúc động, ánh mắt nghiêm túc nhìn Mai Vô Quá ——-.

Sao Mai Vô Quá lại không muốn, nếu nói nàng chính là sinh mạng của hắn, là lý do hắn cố gắng không ngừng nghỉ cũng chẳng phải quá, nhưng nàng còn nhỏ. “Ca ca sẽ bảo vệ muội cả đời, chờ đến khi muội trưởng thành.” Mai Vô Quá im lặng, ôm Lạc Lạc thật chặt.

Lạc Lạc hài lòng hưởng thụ, cảm thấy Mai Vô Quá cũng để ý tới mình, mặc dù bọn họ đều vẫn chưa xác định rõ thứ tình cảm trong lòng nhưng Lạc Lạc vẫn rất hạnh phúc, ngủ thiếp đi trong sự vui sướng.

Mai Vô Quá bật ra lời thề, lần tới sẽ không để tiểu nha đầu nằm ở đầu giường nữa, sáng nay lúc ngồi bên giường //lqđôn.dđ// hắn đã nghĩ như thế. Sau lưng, hai chân tiểu nhân nhi kẹp lấy chăn rồi lật người, nhẹ ‘ ừ ’ một tiếng, hoàn toàn không biết người kia làm sao vượt qua một buổi tối.

Mai Vô Quá ngắm Lạc Lạc ngủ say như chết, rồi tự mình đi rửa mặt, đợi ăn bữa sáng muộn, tiểu nhân nhi lúc này mới tỉnh, lồm cồm bò xuống giường đi đến bên cạnh hắn, khoác tay hắn hỏi:“Tại sao Mai ca ca không gọi muội dậy?”

Mai Vô Quá mở đôi mắt có chút sưng đỏ trả lời: “Trông muội.”

Mai Vô Quá lại ngáp một cái: “Thấy muội ngủ ngon, nên để muội ngủ thêm chút nữa.”

”Mai ca ca ngủ không được ngon sao?” Lạc Lạc nghĩ đến sự thay đổi của hắn tối qua, không khỏi cười thầm.

”Rất tốt, ngủ rất ngon!” Mai Vô Quá đứng dậy vốc nước lạnh rửa mặt, quay đầu lại nói: “Đến nhà Mã đại tỷ nhớ phải ngoan, còn nếu muốn gặp Tích Yên, vậy thuê tạm xe đi cùng Mã đại tỷ, muội cầm lấy ít tiền này.” Nói xong liền thả túi tiền vào tay Lạc Lạc.

”Mai ca ca, sao đưa muội nhiều tiền như vậy? Muội sợ làm rơi mất.” Lạc Lạc ước lượng giá trị túi tiền, dù sao nàng vẫn quen được Mai Vô Quá chăm sóc rồi.

”Trước nên học cách sử dụng đã, chờ muội đến tuổi cập kê, sẽ để muội quản lí chi tiêu trong nhà.” Thân mình to cao của Mai Vô Quá hơi cong xuống, chắn ánh nắng phía ngoài cửa sổ, như thể bao trùm lấy Lạc Lạc.

Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn cơ thể cao lớn của Mai Vô Quá che lấp ánh mặt trời, mày kiếm mắt sáng, à không, phải là mày kiếm mắt sưng dễ nhìn hơn nhiều, mang đến cảm giác an toàn, thật muốn được lllê.quý.đônnn sống dưới sự chở che của hắn đến hết cuộc đời. Lạc Lạc bĩu bĩu môi, được rồi, nàng cùng lắm là làm một cái túi tiền, về phần dùng như thế nào, nàng cũng không muốn quan tâm –.

Tiễn bước Mai Vô Quá, Lạc Lạc vội vã chạy sang nhà Mã đại tỷ giúp đỡ sắp xếp việc nhà, nàng không chăm chỉ bằng Tích Yên, cũng không có sự nhanh nhẹn tháo vát của muội ấy, chỉ có thể tùy tùy tiện tiện làm qua loa, không còn cách nào khác.

Quả nhiên Mã đại tỷ muốn tới thăm Tích Yên, Lạc Lạc chuẩn bị đi cùng, đi tới cửa nhà kín đáo đưa cho lão ăn mày hai bánh bao thịt cùng một túi nước, dặn dò một hồi mới quay lại nhà Mã đại tỷ, đúng lúc thấy nàng cẩn thận khóa lại cửa, mang theo một cái rổ xoay người đi tới.

”Mã đại tỷ, chúng ta có nên mua chút ít đồ tới đó không?” Quà cáp là thứ không thể thiếu khi tới nhà làm khách, ở hiện đại hay cổ đại đều giống nhau, điều này Lạc Lạc hiểu rõ.

”Chúng ta đi mua chút ít điểm tâm trước, tỷ còn nhớ nha đầu Tích Yên hồi bé rất thích ăn Cao Hoa Quế.” Mã đại tỷ không giống như đang tùy tiện kể lại chuyện ngày xưa, tiếng nói trở nên trầm thấp.

Lạc Lạc cùng Mã đại tỷ đến Cầu Hương Trai chọn ít điểm tâm, tiện thể thuê luôn kiệu, phát hiện phía bên đường có một lão bá mở quầy hàng, phía trên quầy treo vô số các thể loại tượng gỗ đồ chơi.

”Lão bá, tượng gỗ heo nhỏ này bán bao nhiêu?” Lạc Lạc cầm tượng gỗ heo nhỏ lên, đôi mắt sinh động kết hợp với cái mình mũm mĩm trông thật đáng yêu, càng nhìn càng thấy thích.

”Mười văn tiền, vị tiểu thư đây thật có mắt nhìn, tượng gỗ này được điêu khắc từ loại gỗ Đạt Đạt quý hiếm chỉ có ở phương Bắc, thủ công cũng rất tinh xảo.” Lão bá nhiệt tình giới thiệu.

”Ta hiện tại chỉ mang theo mười hai văn tiền, ban đầu định mua cho hai muội muội ở nhà mỗi người một cái. Ai, nếu không mua được một cặp, vậy tốt nhất không mua nữa, cho chúng khỏi tị nạnh nhau.” Lạc Lạc bày ra dáng vẻ thất vọng, để tượng gỗ xuống giả bộ xoay người. dđ-l.q.d

”Ai đợi chút, vị tiểu thư này xin đợi chút.” Lão bá vân vê chòm râu ra điều suy tư, chắc đang tính thiệt hơn.

Đôi mắt to khẽ lóe, Lạc Lạc im lặng nhìn vẻ mặt rối rắm của lão bá.

”Cô nương người còn muốn mua thêm món nữa?” Lão bá không nói bán cũng không nói không bán, chỉ hỏi câu này.

”Ta nhìn món này món kia món đó cũng không tệ!” Lạc Lạc vừa chỉ vừa quan sát biểu tình lão bá, lúc đầu chỉ vào hai món tượng gỗ lớn đều nhận được ánh mắt cự tuyệt; đến khi chỉ vào bức tượng gỗ hình con thỏ, sắc mặt lão bá mới từ từ giãn ra.

”Bán, nói thật, cũng chẳng tốn bao nhiêu vốn, trong lúc lánh nạn tại phía bắc vô tình có được.” Lão bá cũng thành thật kể –.

Cầm đôi tượng gỗ trong tay, Lạc Lạc vui vẻ ngồi trên kiệu, cùng Mã đại tỷ đi thẳng đến nhà Tích Yên.

Lạc Lạc vén màn kiệu ngó ra ngoài, trên đường huyên náo nhộn nhịp, người buôn kẻ bán đều đang cố gắng làm ăn. Bọn họ có thể nghèo khổ đấy, nhưng quý ở sự chân thành. Sướng khổ tại thân, cùng một giá trị tiền, kẻ cảm thấy chẳng đáng là bao, người thì cảm thấy có ít còn hơn không có. Làm người buôn bán nhỏ vui buồn hợp tán cũng tốt, là quan lại quyền thế thất tình lục dục cũng được, cũng chỉ như một nét bút nhạt nhòa không dễ gì nhìn thấy trong bức họa “Thanh minh thượng hà”.

Tiếng rao hò vẫn tiếp tục vang lên trên đường, suy nghĩ của Lạc Lạc cũng đã xoay vòng trăm ngàn lần. Bóng người tới lui tấp nập, sau cùng đều muốn trở về con ngõ nhỏ 'l3q.đo^n' xưa cũ yên tĩnh. Tiếng những tiểu thương rao bán xa dần, cùng với tiếng kể chuyện trầm bổng phát ra từ trà quán. Lạc Lạc quay đầu lại ngắm, Mã đại tỷ ủ rũ không nói tiếng nào ngồi trong kiệu, tiểu nhân nhi cẩn thận suy nghĩ, bỗng trong lòng trào lên cảm giác cô tịch. So với Tích Yên, bản thân vẫn hạnh phúc hơn, ít ra cũng có người quan tâm đến mình, tạm thời đó là loại tình cảm gì đó.

Lạc Lạc thu lại người, vuốt ve tượng gỗ trong tay, con thỏ gỗ này chạm trổ không được tinh xảo lắm, cũng may đáng yêu. Thân thỏ trơn bóng giống như thường được người vuốt ve, sờ thấy nhẵn nhụi, cuối cùng sờ ra một chỗ hơi lồi lên. Lạc Lạc lật qua rồi để sát lại xem, mặc dù không rõ ràng, nhưng có vẻ là một chữ “Tích”, bên trái hình như cũng có một chữ “Tích” nữa, hoặc giả là một bộ thủ thiên bàng, “Mượn”? “Tích”? Tuy Lạc Lạc có nghi ngờ nhưng cũng không để ý nhiều thêm, chỉ có thể nói tượng gỗ này cùng Tích Yên thật có duyên.

Kiệu dừng lại trước cửa chính được sơn đen như mực, Lạc Lạc nhanh tay trả tiền thuê kiệu, cùng Mã đại tỷ tiến lên đập cửa.

”Lão Bà Tử, đi mở cửa!” Giọng nói của một nam nhân có tuổi phát ra.

”Lão Bà Tử ông chết rồi, đi tìm mẹ trẻ của ông mà ra mở cửa!” Một vị phụ nhân già nua giận giữ to tiếng.

Lạc Lạc nghe cảm thấy không đúng, Mã đại tỷ thì lại lo lắng, chỉ sợ từ ngữ bậy bạ làm hỏng tai tiểu nha đầu.

Chỉ một lúc sau, nam nhân có tuổi thấy nói không lại người kia, đành hậm hực đi tới mở cửa. Cửa chính mở ra, Lạc Lạc nhìn thấy một ông lão gầy ốm đứng trước cửa, nhìn mình cùng Mã đại tỷ đánh giá lên xuống. “Tìm ai à?”

Mã đại tỷ tựa hồ mất hứng, lớn tiếng nói một câu: “Ta tìm đại tỷ nhà họ Trương, ta là biểu muội của nàng ấy!”

Ông lão nghe vậy lập tức đổi giọng vui vẻ: “Thì ra là biểu muội của Mai Hồng, mời vào, mời vào!”

Lạc Lạc trợn mắt trước thái độ thay đổi nhanh như chớp của ông lão, đi theo Mã đại tỷ vào viện, quay đầu thấy ông lão đang lau nước mắt. Chậc chậc, lớn tuổi như vậy, nước mắt nhiều như thế, Lạc Lạc rất muốn xông lên chế nhạo một phen “gia gia, ngài nghỉ ngơi một chút đi, nước mắt nhiều như vậy, thận sẽ rất mệt đó!”

”Ta là cha của Trương bộ đầu, cha chồng của Mai Hồng, đừng khách khí, mời vào nhà.” Cha của Trương bộ đầu nhiệt tình dẫn đường cho Lạc Lạc và Mã đại tỷ.

Một lão phụ ngồi trên chiếc ghế mây chặn ở giữa cửa gian chính, nhìn ba người mới xuất hiện bản thân liền “hừ” một tiếng, không thèm để ý ai, khinh thường d.đ.l_3ql_ly+)0n quăng lại một câu “Ông còn nhớ rõ là cha chồng đấy!” rồi khoanh tay đi dọc hành lang vào gian chính, làm cho mặt Trương lão cha tái xanh.

”Lão Bà Tử không hiểu quy củ, cũng tại bệnh của cháu gái mà ảnh hưởng tới tâm tính, đừng trách bà ấy.” Trương lão cha cười ngượng ngùng, đang tính dẫn khách vào gian chính, bỗng thấy Trương đại tỷ từ sương phòng phía đông bước ra ngoài.

”Biểu muội đã đến rồi, vào nhà thôi.” Trương đại tỷ tới cạnh Mã đại tỷ, kéo tay của nàng. Lạc Lạc nhanh chóng chào hỏi cùng Trương đại tỷ.

Trương lão cha cười chê trách, đến nói: “Đúng đúng, vào nhà trước đi, ta đi chuẩn bị chút thức ăn, mấy khi người thân tới thăm, nhất định phải tiếp đón cho thật tốt.”

Khóe miệng Trương đại tỷ hơi cong lên, tự mình cố ý kéo Mã đại tỷ cùng Lạc Lạc vào trong phòng.

Lạc Lạc rảo bước tiến vào trong phòng, bên trong nhà mùi thuốc nồng đậm. Một cái bàn hơi cũ được đóng bằng gỗ lim chắc chắn đặt trong phòng. Lạc Lạc đi theo Trương đại tỷ cùng Mã đại tỷ vào buồng bên, thấy sắc mặt Tích Yên tái nhợt đang nằm ngủ trên giường.

Mã đại tỷ nhỏ giọng thầm thì: “Con bé ngủ mất rồi, chúng ta ra bên ngoài thôi.”

Trương đại tỷ uể oải gật đầu đồng ý, Mã đại tỷ xoay người nhìn Lạc Lạc: “Lạc Lạc, muội ở nơi này với Tích Yên, tỷ và Trương đại tỷ ra ngoài nói chuyện.”

Lạc Lạc cũng gật đầu một cái, quay lại nhìn Tích Yên hơi thở có chút yếu ớt nằm trên giường, nhẹ nhàng 'd'd'leequydoon' đặt hai tượng gỗ ở bên gối của nàng, nâng má nhìn. Lạc Lạc nhìn một lát, bắt đầu quan sát đồ đạc bày biện trong phòng, chỉ thấy rèm trắng thuần được treo bằng một chiếc móc hình bán nguyệt ở giữa giường thả che hờ hững, kết hợp với mặt chăn gấm màu vàng nhạt đang đắp trên người Tích Yên.

Lạc Lạc đứng lên, đi nhẹ nhàng đến chỗ vị trí cái bàn bên cạnh cửa sổ, cầm lên một chiếc giày vẫn đang may dang dở. Đường may đều đặn, đáy giày cũng thật dày, xem ra tay nghề Trương đại tỷ không tệ, Lạc Lạc thở dài, cho mình cả đời cũng không thể đạt tới trình độ này.

”Lạc… Lạc Lạc muội muội?” Tích Yên nhỏ giọng gọi.

”Tích Yên tỷ tỷ, là muội, muội tới chơi với tỷ đây, tỷ nhanh khỏe lại.” Lạc Lạc thấy Tích Yên tỉnh, nhanh chóng trở lại bên giường.

”Tỷ còn tưởng đang nằm mơ, mấy ngày nay ngủ đến hồ đồ rồi.” Tích Yên chậm chạp lấy tay xoa mí mắt.”Ngày đó vì chuyện của tỷ mà làm phiền muội –.”

”Tích Yên tỷ tỷ đừng nói như vậy, đều là chuyện nhỏ.” Lạc Lạc chần chừ một chút, nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, Tích Yên tỷ tỷ, tỷ còn nhớ hôm đó có nói tới Mãn Thúy Lâu không? Kỳ thật là muội nghe nhầm, thì ra là có người tán gẫu cùng Mai ca ca ý muốn tới Mãn Thúy Lâu kia, chứ ca ca muội không hề đi qua chỗ đó.”

Đôi mắt nửa mở của Tích Yên khẽ lay động, cuối cùng lại rũ xuống, chỉ là nhẹ nhàng nói: “Cô nương gia, về sau đừng đề cập đến nơi không tốt đấy, danh tiếng bị hư rồi về sau ai dám lấy.”

Lạc Lạc nghĩ thầm mặc dù Mai ca ca không thể cho nàng vinh hoa phú quý, nhưng lại luôn bên cạnh khích lệ nàng, liền nhỏ giọng an ủi: “Tích Yên tỷ tỷ, tỷ chóng khỏe, tỷ vừa xinh đẹp, lại đảm đang, nhất định có thể tìm được một nhà chồng tốt.”

Tích Yên cụp mắt, chậm rãi nói: “Tỷ đã thôi nghĩ đến chuyện đó nữa, tỷ một thân bệnh tật, sợ rằng…”

Lạc Lạc đoán ra được chút sự tình từ lúc nhìn thái độ của Mã đại tỷ cùng Trương đại tỷ, nay nghe Tích Yên cũng nói như vậy, cũng không gạt được bản thân nữa, đầu mũi cay cay nghẹn ngào nói: “Tích Yên tỷ tỷ đừng nói thế, đại phu cũng bảo chỉ là do tinh thần mệt mỏi thôi mà.”

”Sau khi đại phu xem qua cho tỷ, tỷ thấy biểu hiện của nương không được tốt.” Tích Yên dừng một chút: “Tỷ nghe trộm được, đại phu nói, là bệnh về máu.”

Lạc Lạc đè nén giọng nói: “Chắc chắn là xem sai bệnh rồi, chúng ta đổi đại phu khác.”

”Trước kia tỷ chỉ muốn mau sớm gả ra ngoài, sẽ không phải nhìn cảnh hai người họ cãi nhau, bây giờ cũng không cần nữa rồi.” Đáy mắt Tích Yên chảy ra một giọt lệ, cứ thế nói tiếp: “Hi vọng cha cùng nương có thể trở lại như ngày trước, yêu thương nhau.”

Lạc Lạc tiến lên an ủi: “Tích Yên tỷ tỷ không cần lo lắng, cha nương tỷ vẫn còn thương nhau lắm, nhìn xem, nương còn làm giày cho cha tỷ này, có vẻ rất hao phí công sức.” Lạc Lạc chỉ chỉ vào đôi giày khâu dở trên bàn.

Tích Yên nhìn cũng không nhìn chậm rãi nói: “Cái đó là tỷ làm cho nhị thúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.