Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 34: Không thể tin được



“Đa tạ Từ công tử hôm qua đã đưa Lạc Lạc tới, chỉ là, sau này đừng để khắp nơi rêu rao, dù sao xá muội vẫn còn chờ gả thân.” Mai Vô Quá có chút không vui, nhưng dù sao đối phương đã giúp đỡ, cũng không nói thêm nhiều.

Từ Kiêu Đình không để ý chút nào, da mặt phải dày đến mức nào đó rồi, làm bộ như không nghe thấy lời của Mai Vô Quá, nói với Mai Vô Quá: “Nghe nói ngươi lập công lớn, Từ tri phủ đang không biết nên thưởng cho ngươi như nào, nghe nói ngươi có một muội muội, ban đêm ngươi làm nhiệm vụ không có ai chăm sóc nàng, coi như là đồng ý ngầm, ban đêm làm nhiệm vụ có thể dẫn theo muội muội. Chỉ là, dù sao hành động lần này không hợp lễ phép, chớ để lộ ra là được.” Nói xong nháy mắt với Lạc Lạc, ý bảo ‘nàng xem, ta hoàn thành chuyện đáp ứng với nàng rồi’.

Lạc Lạc phun một ngụm máu trong bụng, thầm mắng cái lão hồ ly này, hắn giúp đỡ cái gì chứ, rõ ràng công lao của Mai ca ca đổi lấy thành của mình, thế nhưng hắn lại nói rất có sức thuyết phục, thật sự đáng hận, đáng thẹn, đáng trách.

“Đa tạ…” Mai Vô Quá nhẹ nhàng bỏ lại một câu liền kéo Lạc Lạc đi. Lạc Lạc u oán quay đầu nhìn về phía Từ Kiêu Đình, chỉ thấy người kia đang liếc mắt đưa tình với mình, rùng mình buồn nôn, nhanh chóng từ trong mắt ném trả lại hai cây phi đao.

Từ Kiêu Đình khoanh tay đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Mai Vô Quá, lẩm bẩm: “Ca ca? không phải ca ca ruột, ca ca! Không phải ca ca ruột!”

Mai Vô Quá hắt hơi mạnh một cái, một cái tay nhỏ bé vội vàng vê mũi của bản thân.

“Mai ca ca, huynh lạnh sao?” Lạc Lạc nhủ thầm huynh đừng bị cảm mạo, ở cổ đại loại bệnh này rất nguy hiểm.

“Không có việc gì, buổi tối để muội cầm theo vài bộ y phục tới nha môn.” Mai Vô Quá nắm nhẹ tay Lạc Lạc vuốt ve, cảm giác mềm mại không xương thật tốt.

Hai người vô thức đi tới đầu phố, thấy đại thẩm bán cháo cùng Lưu Bá coi bói vẫn ở đó.

“Nha đầu ngươi tới rồi à, lâu không gặp ngươi khỏe không.” Lưu Bá đứng lên, mặt hưng phấn gập cây quạt rách lại: “Nghe nói ngươi làm nha dịch? Thật là đáng mừng, ta cảm thấy tiểu huynh đệ ngươi không bao lâu nữa sẽ không phải sống xen lẫn trong cá tôm.”

Lạc Lạc lén lút nhếch miệng, nghĩ thầm thực sự nói vuốt đuôi, chẳng qua hai người cũng coi là một nhóm người chuyên lừa gạt rất nhiều dân chúng vô tội, điểm này vẫn tồn tại chút ít tình đồng chí, vì vậy không nói gì chỉ nhỏ nhẹ kêu một tiếng: “Lưu Bá khỏe.”

“Khỏe khỏe, ta từng nói với ngươi, lần trước ta dùng cách của ngươi, ta…” Lưu Bá phấn khích nói, Mai Vô Quá cảm thấy khó chịu, nếu để hắn tiếp tục nói, chỉ sợ cả ngày phải ở đây tiếp hắn rồi, vì vậy chen lời hắn.

Mai Vô Quá vội nói với đại thẩm bán cháo bên cạnh: “Gần đây đại thẩm buôn bán tốt không?”

“Tốt, lão tiểu tử kia mà mở miệng có thể nói đến hai canh giờ, coi bói đói bụng thì đến chỗ ta uống một bát cháo, uống xong lại nghe hắn bịa chuyện tiếp.” Đại thẩm bán cháo chùi hai tay lên cái khăn quấn ngang bụng, trêu ghẹo: “Ta nói này tiểu huynh đệ, ngươi về sau phát tài to, đừng có quên mấy láng giềng này.”

Cái gì là nói bậy bạ, đây đúng thực là giá trị tinh thần nhé! Lưu Bá không phục, vừa định phản bác lại đại thẩm bán cháo một phen, ai ngờ một thanh kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn nhỏ của Lưu Bá: “Lão bá, từng gặp qua nữ tử này chưa?”

Mai Vô Quá đang chuyện phiếm cùng đại thẩm bán cháo, đưa lưng về phía Lưu Bá cùng người nọ. Lạc Lạc nhìn thanh kiếm, ánh lên tia sáng lạnh, lộ ra chính khí, lại nhìn người nọ đại khái hơn bốn mươi tuổi, mặt mày nghiêm chỉnh, khí vũ hiên ngang, sống lưng ưỡn thẳng. Tuy dáng vẻ phong trần mệt mỏi do đi đường dài, nhưng trên mặt không hiện nét uể oải. Khuôn mặt người kia chỉnh tề ngay ngắn, mày rậm, vừa nhìn là biết người chính trực, hắn cầm trong tay một tờ giấy nhăn nhăn nhúm núm, trên giấy nét mực phai màu họa một nữ tử không rõ ràng. Giấy có chút cũ, đoán là do lật xem vuốt ve nhiều lần. Lạc Lạc nhìn đại thúc đẹp trai, ai, còn là một người si tình.

Lúc đầu Lưu Bá bị dọa sợ giật mình, nghĩ thầm đây là quán coi bói, tại sao có người lại tới đây tìm người. Lưu Bá suy nghĩ một chút liền hiểu ra, cả ngày ngồi bên đường coi bói cho các loại khách đi đường, tự nhiên cũng gặp gỡ rất nhiều người. Vì vậy soi kỹ từ giấy kia, suy nghĩ một hồi sau đó nhíu chặt chân mày, có chút chần chừ lại có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Mai Vô Quá. Lúc này Mai Vô Quá ngừng trò chuyện với đại thẩm bán cháo, trong lúc đảo mắt chợt nhìn thấy Lưu Bá đang tính nói chuyện, vội vàng cáo từ rồi kéo Lạc Lạc rời khỏi. Đừng đùa, Lưu Bá này nhất định tìm Lạc Lạc giúp hắn coi bói, tốt nhất là bỏ của chạy lấy người, Mai Vô Quá đa nghi nghĩ.

“A, này…” Lưu Bá há miệng hướng về phía Mai Vô Quá cùng Lạc Lạc rời khỏi, cuối cùng vẫn không nói ra lời, quay đầu lại ngắm một chút bức họa vẽ cô gái khí chất tao nhã, mặt mũi thanh lệ, nhìn người kia: “Lão phu chưa từng thấy qua, chỉ là… Xin hỏi vị công tử này, người trong tranh là gì với ngươi?”

Người nọ cũng ngây ngẩn nhìn theo bóng lưng Mai Vô Quá, tựa như nhớ tới điều gì, ngay sau đó lại tự cười giễu. Người nọ nghe câu hỏi của Lưu Bá, ánh mắt ảm đạm, có chút cô đơn nói: “Phải… Là vợ của tại hạ…” Nói xong thận trọng thu hồi tờ giấy, nhẹ nhàng bỏ vào trong ngực, giương mắt nhìn phướn của Lưu Bá, mang theo một ít chờ mong: “Ngươi có thể tính, nàng ở nơi nào không?”

“Xin hỏi ngày sinh tháng đẻ của phu nhân?” Đây chính là nghề của Lưu Bá.

Đôi môi người nọ giật giật, sau đó lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: “Ta chưa từng hỏi.”

“Cái này có thể…” Lưu Bá hiện ra vẻ khó khăn.

Người nọ xua xua tay, cầm kiếm lên, một câu còn chưa nói, đi vào ngõ hẹp sâu. Ánh nắng sáng sớm mang theo tia hy vọng, tinh thần phấn chấn sôi nổi, người nọ càng chạy càng xa, cho đến nơi ánh sáng không thể chạm tới được, bóng dáng liền biến mất.

“Chậc chậc, nhất định là không biết quý trọng nương tử, đáng đời bọn đàn ông các ngươi, đợi đến lúc khó khăn mới hối hận, hừ!” Đại thẩm bán cháo thu hồi ánh mắt, giả vờ nhổ nước bọt về phía Lưu Bá.

“Đồ phụ nhân không biết gì, ngươi…” Lưu Bá lao vào cuộc chiến giằng co với đại thẩm bán cháo.

Lưu Bá cùng đại thẩm bán cháo tiếp tục vừa cười vừa chửi rủa, Lạc Lạc đứng ngẩn ngơ trong sân nhà Mã đại tỷ. Mai Vô Quá vỗ nhẹ sau lưng nàng, mặc dù hai người đã chuẩn bị trước cho ngày đó, nhưng tại thời khắc đối mặt, vẫn khó có thể chấp nhận.

Mã đại tỷ quệt nước mắt: “Tỷ phải đi xem một chút, tuy nói là chôn, nhưng trong nhà khẳng định còn rất nhiều chuyện, biểu tỷ chắc chắn rất bận bịu.”

“Tích Yên tỷ tỷ… được chôn ở đâu?” Lạc Lạc sụt sùi lỗ mũi, nước mắt lẳng lặng rơi xuống.

“Biểu tỷ của tỷ đánh chết cũng không chịu nói, còn bảo cái gì sẽ ngay lập tức một nhà đoàn tụ, tỷ đoán có khả năng nàng có thai, ngày hôm đó trời cứ kỳ kỳ quái quái, ta không yên lòng.” Mã đại tỷ chuẩn bị xong đi ra cửa. Lạc Lạc và Mai Vô Quá sợ nàng gặp chuyện không may, cũng đi theo.

Ba người đẩy cánh cửa khép hờ, sân trong của nhà Trương bộ khoái một mảnh ngổn ngang. Chậu gỗ ghế con bày bừa bãi, tiền giấy rải rác trong góc, kể rõ nhà này đã xảy ra biến cố bi thảm.

“Biểu tỷ, biểu tỷ…” Mã đại tỷ vừa gọi to, vừa bước vào sương phòng, Lạc Lạc đi theo vào, thấy Trương đại tỷ đang ngồi trên ghế nhỏ trong phòng, mặt hướng vào gương đồng trang điểm. Bên cạnh gương đồng là đôi giày vải mới làm xong, đặt ngay ngắn, giống như đôi vợ chồng dắt tay nhau tản bộ sau khi ăn cơm xong.

“Biểu tỷ, mạng của ngươi thật là khổ a…ô ô…” Mã đại tỷ ôm vai Trương đại tỷ bắt đầu gào khóc, nàng tưởng rằng Trương đại tỷ bị mất người thân đau lòng đến đầu óc không minh mẫn, nhưng Lạc Lạc biết rõ nội tình. Hai cặp giày vải này nhất định làm cho nhị thúc Tích Yên, nữ nhân này nữ nhi mất, cha chồng mất, vẫn nhớ nhung tiểu thúc của mình. Lạc Lạc một trận ghê tởm, nữ nhân này nhìn như phụ nữ đức hạnh, nhưng thật ra là loại dơ bẩn nhất, tuy là người hiện đại, chuyện tình cảm cơ bản đều đến trên tinh thần tự do tự nguyện, nhưng để so sánh với cái loại vô đạo đức này, Lạc Lạc vẫn không tiếp nhận nổi.

Trương đại tỷ ngồi yên không lên tiếng, chờ Mã đại tỷ khóc xong chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng: “Tỷ không sao hết.” Nói xong liền cầm cây lược gỗ trên bàn, từ từ, chăm chú chải từng lọn tóc. Lạc Lạc nhìn trong gương đồng, mặt Trương đại tỷ không có chút thay đổi, đôi môi khô nứt nẻ, cặp mắt trống rỗng vô hồn, mặc dù không có nước mắt, nhưng lại sưng đỏ khác thường.

Trương đại tỷ cứ như vậy chải tóc, rất chăm chú, mặc dù nàng không nói lời nào, nhưng Lạc Lạc dễ dàng nhận biết trong lòng nàng, thậm chí khóe miệng còn mang theo một tia cười quỷ dị khó thấy. Trong lòng Lạc Lạc càng tức, nàng chưa từng thấy mẫu thân nào có lòng dạ độc ác như thế, Tích Yên vừa mất, nàng lại bình tĩnh ung dung, rốt cuộc đây là người như thế nào.

“Tích Yên tỷ tỷ được chôn cất ở đâu? Lạc Lạc hỏi.

Trương đại tỷ sau khi nghe đến hai chữ ‘Tích Yên’, trên tay dừng một chút, khẽ nhếch miệng: “Nàng rất tốt, hiện tại nàng chắc phải đang tốt lắm.”

Lạc Lạc nghe thấy giận run người, không kịp nhớ đây là nương Tích Yên, bước tới trước lạnh giọng hỏi: “Tích Yên tỷ tỷ chôn ở đâu, ngươi là nương, sao lại đối với nữ nhi của mình như vậy!”

“Lạc Lạc, biểu tỷ là, quá đau lòng.” Mã đại tỷ cắt đứt lời Lạc Lạc, cúi đầu an ủi: “Biểu tỷ, rốt cuộc tỷ đem con chôn ở chỗ nào. Vì sao tỷ lại không nói cho chúng ta? Tỷ không nói, chúng ta sẽ hỏi hàng xóm láng giếng.”

“Không ai biết, không một ai biết hết, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không có người quấy nhiễu nàng, quan phủ cũng không tìm được nàng.” Trương đại tỷ nói xong khẽ mỉm cười, tiếp tục chải tóc.

Mã đại tỷ cùng Lạc Lạc đều sửng sốt, mờ mịt nhìn ánh mắt đờ đẫn của Trương đại tỷ, hồi lâu cũng không thốt được tiếng nào.

Vì kiêng dè, Mai Vô Quá vẫn ở trong sân không vào nhà. Lạc Lạc vào lâu rồi mà chưa thấy ra, Mai Vô Quá không nhịn nổi đi vào, thấy cảnh tượng ba người này, nghĩ rằng hay tỷ muội các nàng cần nói chuyện người lớn, vì vậy kéo Lạc Lạc tới, nói với Mã đại tỷ: “Mã đại tỷ, không còn việc gì thì chúng ta đi về trước, tỷ muội các người cũng dễ tâm sự.”

Mã đại tỷ gật đầu đáp ứng, Lạc lạc liền rời đi theo Mai Vô Quá.

Trên đường Lạc Lạc đi theo Mai Vô Quá, tâm tình nặng nề, nhìn người đi đường chung quanh tới lui, đột nhiên có cảm giác sợ hãi không biết điều gì cứ kéo dài. Hành động quỷ dị của Trương đại tỷ, nàng không biết, cũng nhìn không ra sau lưng đến cùng là cất giấu điều gì? Lạc Lạc lâm vào trầm tư.

“Mai ca ca, tại sao Trương đại tỷ lại không nói chỗ chôn Tích Yên tỷ tỷ?” Chân mày Lạc Lạc nhăn dính vào nhau, ngẩng đầu nhìn gò má anh tuấn.

Mai Vô Quá cúi đầu nhìn lướt qua, vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình: “Không biết được.”

Lạc Lạc không ép buộc nữa, hắn không thân quen với Tích Yên, thậm chí cũng không nói chuyện được mấy câu, tự nhiên không có nhiều cảm tình. Bản thân chỉ ở chung với nàng một vài bữa, tuy không tính là bạn bè thân thiết, nhưng cũng coi như người bạn nữ đầu tiên của mình sau khi tới thế giới này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.