Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 47: Khó hiểu



Hiên Thế Điển càng nói càng hăng, thấy Mai Vô Quá có vẻ ‘xuống’ tinh thần, để đũa xuống rồi vươn tay nói: “Hôm nọ trên công đường vì sao ngươi lại đánh côn không có lực, thân thể có vấn đề gì sao, để ta xem một chút.”

“Không sao cả, không sao cả, là, người nhà phạm nhân biếu tiền hiếu kính.” Mai Vô Quá chỉ sợ hắn bắt được tay của mình, vội giải thích.

“Ngươi! Quân tử có cái nên làm có cái không nên làm, ngươi như vậy…” Hiên Thế Điển nhớ tới le^quy'don lần trước trông thấy từ trong ngực hắn rơi ra bộ y phục của nữ nhân, lại thêm chuyện này nữa, đột nhiên tức giận khiến môi run rẩy, trợn mắt nhìn. 

Tình huống thế nào đây, không phải ai cũng đều biết mấy cái quy tắc ngầm sao? Vì sao đại thúc đẹp trai lại kích động đến như thế? Đang tức giận Mai ca ca thu tiền hiếu kính? Buồn cười, không thu có làm sao? Sẽ bị người trong nha môn gạt bỏ, đối với mình có lợi ích gì? Lạc Lạc nghĩ tới đây vội giải vây: “Khụ khụ, Hiên bá bá ăn cơm ăn cơm, Mai ca ca hiểu rõ lỗi sai rồi, ăn cơm xong nói tiếp.”

Mai Vô Quá thì lại ngây người tại chỗ, trong lòng nghĩ người này rõ là như đã quen thuộc, mình và Lạc Lạc có nói nguyện ý lắng nghe lời hắn dạy bảo, nhưng đó chỉ là lời nói lễ phép tối thiểu, người này cư nhiên tưởng thật! Mai Vô Quá chép chép miệng, thầm nghĩ dù sao hắn cũng là ân nhân của mình, vì vậy cố nén không lên tiếng, quy củ ngồi xong cúi đầu ăn cơm.

Hiên Thế Điển cũng cảm thấy bản thân mới vừa rồi quá mức đột ngột, dù sao mới quen biết hai người này không lâu, làm sao đã ra vẻ trưởng bối rồi. Cái loại tâm tình chỉ tiếc mài sắt không nên kim khiến cho mình vừa mới kích động quá mức, ổn định lại tinh thần cảm thấy không thể nóng vội, từ bé đứa nhỏ này đã lớn lên mà không có cha nương bên cạnh, đi đường vòng cũng là bình thường, lần sau sẽ từ từ quản giáo. Hiên Thế Điển hoài nhớ về tình nhân, âm thầm hạ quyết tâm, muốn dạy dỗ Mai Vô Quá thật tốt. 

Hiên Thế Điển hòa hoãn sắc mặt, vẻ mặt ôn hòa nói chút mấy chuyện khác, một câu Mai Vô Quá cũng không còn lắng nghe, chỉ cảm thấy người này chắc chắn có gì đó kỳ lạ. Nhất định phải đề phòng, hắn tuyệt đối có ý đồ.

Không khí thật quỷ dị, Mai Vô Quá cúi đầu nhìn bát, Lạc Lạc yên lặng bới cơm vào miệng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên đáp lời Hiên Thế Điển, để hắn không l3equw'i'd)on cảm thấy lúng túng.

Ăn cơm xong, Hiên Thế Điển tìm cơ hội cáo từ, rời khỏi viện. Quay đầu lại nhìn tiểu nha đầu đang đứng ở miệng cửa vẫy tay với mình, trong lòng ấm áp. Có một bé gái như vậy ở bên cạnh chăm sóc hắn, mình cũng yên tâm. 

Mai Vô Quá nhiều lần kiểm tra cửa sổ đã đóng chặt hay chưa, lúc này mới lo lắng không yên ngồi ở cạnh giường.

“Mai ca ca, huynh đang lo lắng chuyện gì vậy?” Lạc Lạc tạm thời quên mất thời điểm kích tình tối hôm qua, tiến lại bên cạnh Mai Vô Quá hỏi. “Tại sao huynh không học công phu cùng Hiên bá bá, muội thấy hắn là cao thủ đó, Mai ca ca huynh học tốt công phu sẽ không cần phải sợ mấy tên khốn khiếp kia nữa.”

“Ta luôn cảm thấy, người họ Hiên kia, có vấn đề.” Mai Vô Quá ôm Lạc Lạc vào lòng. “Ai? Nữ hài tử ngươi, không được nói lời thô tục.” 

“Muội đâu có nói lời thô tục, bọn họ đích thực là lũ khốn khiếp! Thật ra thì… Hiên bá bá có chút bảo thủ, nhưng hắn là người tốt.” Lạc Lạc cọ cọ trong lòng Mai Vô Quá. “Đúng rồi Mai ca ca, muội có mua cho huynh y phục bên trong mới.”

Lạc Lạc chậm chạp chạy một đường vào lấy y phục đặt lên trên đùi Mai Vô Quá: “Mai ca ca mặc thử cho muội nhìn một chút.”

Bàn tay lớn le&qui(9)do^n của Mai Vô Quá xoa ở phía trên, mặt xấu xa cười: “Mặc ngay bây giờ?”

“Mặc ngay bây giờ.” Hai cánh tay Lạc Lạc khoanh ở trước ngực.

“Lạc Lạc kêu huynh mặc, vậy huynh…” Mai Vô Quá nhấc y phục lên, một đống vải tơ mềm màu hồng rơi ra ngoài. “Cái này là mua cho huynh? Huynh phải mặc ở chỗ nào?”

Mai Vô Quá cầm vải tơ màu hồng lên, lúc này Lạc Lạc mới nhìn rõ là bộ y phục mới mua của mình, trời ạ! Sao lại để lẫn bên trong, cái mặt già của Lạc Lạc đỏ bừng lên bước tới định giật lại. Mai Vô Quá giơ tay lên: “Đây là mua cho huynh, muội giành làm gì?”

Lạc Lạc dứt khoát không giành nữa, lắc lư cái mông nhỏ chạy về gian phòng của mình, lập tức nhào lên giường, nhét đầu xuống dưới gối.

Mai Vô Quá theo vào trong phòng của Lạc Lạc, nhìn tiểu nhân nhi trên giường không hiểu sao tâm tình lại tốt hơn, từ từ ngồi bên mép giường, bàn tay xoa sau lưng nàng. “Hôm nay đưa y phục cho ca ca hả? Về sau không cần đưa, cũng không lạnh lắm.”

“Muội, phải ra ngoài mua y phục, thuận đường thôi.” Lạc Lạc dưới gối cảm thấy khó thở, để một khe nhỏ rồi nói.

“Vậy sao, không đợi Mai ca ca, đã trở về rồi.” Mai Vô Quá rõ ràng không biết mình đi nơi nào.

“Ừm, muội vội đi mua y phục.” Lạc Lạc dời gối đi một chút xíu.

Mai Vô Quá lập tức ôm tiểu nhân nhi lên, nâng cằm nhỏ của Lạc Lạc nói: “Thích gì thì mua, trời đổ tuyết lớn thì ngồi kiệu hoặc mướn xe, cũng nên mua cho mình thêm hai cái đồ trang sức.” 

“Ừm, Mai ca ca huynh cứ yên tâm, muội nhất định sẽ là một nương tử có khả năng  phá sản.” Lạc Lạc thuận thế ôm cổ Mai Vô Quá, lại gần nói.

“Hả? Có khả năng phá sản?” Mai Vô Quá giả bộ giật dđlequydon mình hỏi.

“Bây giờ còn hỏi vấn đề này làm gì? Chẳng lẽ muốn đổi ý hay sao?” Lạc Lạc tóm lên hơn phân nửa tai của Mai Vô Quá, mím mím môi nhỏ. 

“Không dám không dám, Lạc Lạc đại nhân không nên tức giận, tiểu nhân tuyệt đối không dám đổi ý.” Mai Vô Quá toét miệng nói: “Xin dâng lên toàn bộ tiền hiếu kính, mong đại nhân không ghét bỏ.”

“Thế này còn tạm được.” Tiểu nhân nhi nghe xong cười hì hì, bỗng thu lại nụ cười nghiêm túc nói: “Mai ca ca, dù huynh làm gì muội cũng đều ủng hộ huynh, nhưng huynh phải biết chừng mực, đừng để người khác nắm được chuôi cái gì.”

Mai Vô Quá nghe xong lời nói của tiểu đại nhân này, chỉ chỉ mũi: “Ca ca hiểu mà.”

“Lần trước huynh có người chết trong phòng giam, nếu không phải Từ tri phủ không tra cứu, chẳng phải huynh sẽ bị lợi dụng sao? May mắn bây giờ đang ở tạo ban, không phải bận tâm nhiều việc.” Lạc Lạc cau mày nói. 

Mai Vô Quá đưa tay day day chân mày đang nhíu chặt lại của Lạc Lạc, chỉ cười mà không nói. Hắn không muốn để tiểu nha đầu biết rõ chuyện đêm đó, nữ nhân của hắn, chỉ cần an an ổn ổn sống tốt qua ngày là được, những thứ khác đều không cần để ý đến.

“Mai ca ca biết rồi.” Qua hồi lâu, Mai Vô Quá đặt Lạc Lạc đang buồn ngủ lên giường, đắp chăn kín, sờ sờ gương mặt của nàng: “Ngủ đi.” 

“Ca ca cũng đi ngủ sớm một chút.” Lạc Lạc chớp mắt to, nở một nụ cười.

Đêm dài như vậy, lòng lại hết sức gần. 

Mai Vô Quá ngáp dài đi tới nha môn, vừa vào lại xá đã thấy Tống tạo đầu tâm thần có chút không tập trung đi lại ở trong phòng.

“Mai huynh đệ, đến… đến có chuyện.” Tống tạo đầu vừa nhìn thấy Mai Vô Quá, vội vàng tiến đến kéo tay áo hắn, mặt khẩn lle#qui!do~n trương nói.

“Chuyện gì? Thiệt thòi lớn? Không bù nổi?” Mai Vô Quá nửa đêm chạy ra ngoại ô luyện võ, có chút mệt mỏi buồn ngủ.

“Không phải, là…là không mua được gạo, cái nông hộ mà ta từng kể với ngươi, chết…chết rồi.” Con ngươi của Tống tạo đầu mở lớn, khẩn trương không dứt.

“Chết như nào?” Mai Vô Quá khẽ nghiêng người tới trước. “Không phải là ngươi làm chứ?”

“Sao có thể, chuyện này quả thật, hắn… mẹ kiếp.” Hai tay Tống tạo đầu ra sức xoa nắn khuôn mặt, lắc lắc mạnh cái đầu: “Chỉ sợ sẽ hoài nghi lên ta, tối hôm qua ta, tối hôm qua hẹn hắn bàn về việc mua bán gạo, sau đó liền từ biệt, ta về thẳng nhà.” 

“Các ngươi từ biệt nhau lúc nào?” Mai Vô Quá nghiêm túc hỏi. “Trước khi từ biệt hắn có nói sẽ đi đâu không?”

“Giữa giờ Tý.” Tống tạo đầu nói. “Hắn bảo trong lòng buồn phiền, muốn đi tìm một người bạn già.”

“Đoàn lão lục nói là chết lúc nào? Chết như thế nào?” Mai Vô Quá hỏi.

“Phát hiện trong một ngõ hẻm phía tây, lúc chết không nội thương không ngoại thương, cũng không có le^wi'đôn.g dấu hiệu trúng độc, chết bởi…suy tim.” Tống tạo đầu nói xong da đầu có chút ngứa ngáy: “Nằm trong đống tuyết lâu như vậy, tạm thời không nhận định được chính xác thời gian tử vong.”

Mai Vô Quá dựa vào ghế, nhìn xa xăm suy nghĩ hồi lâu: “Giống với tiêu sư kia lúc trước…”

“Ngươi cũng nghe kể?” Tống tạo đầu với đầu hỏi.

“Trước khi chết còn có hành phòng*?” Mai Vô Quá hỏi.

(Hành phòng: sinh hoạt vợ chồng.)

“Có.” Tống tạo đầu đáp. “Vừa rồi Lý tri phủ kêu ta đi, ta cũng trả lời như vậy.”

“Vậy ngươi tạm thời không có việc gì, mặc dù hắn tham tiền, nhưng không có ngu ngốc, trừ phi hắn muốn ngươi gặp chuyện.” Mai Vô Quá an ủi Tống tạo đầu.

“Vậy nếu hắn ghi hận ta việc chọn mua, mượn cơ hội này trả thù thì làm thế nào?” Trán của Tống tạo đầu rịn ra một tầng mồ hôi li ti, nhỏ giọng hỏi.

Mai Vô Quá nhìn Tống tạo đầu một chút, lại gần nhỏ giọng nói vài câu, chỉ thấy Tống tạo đầu mừng rỡ cười ra tiếng.

Trong lòng Tống tạo đầu nắm chắc bước ra ngoài, còn Mai Vô Quá thì nghĩ đi nghĩ lại, hai người này chết nối liền nhau quá mức kỳ lạ, lòng hiếu kỳ mãnh liệt thôi thúc hắn không ngừng suy nghĩ. Tống tạo đầu vừa nói người nông hộ bán gạo trước khi từ biệt có nói trong lòng phiền não muốn đi tìm người bạn già, như vậy người bạn lâu năm này có khả năng liên quan tới cái chết của hắn. Phiền phức là Tống tạo đầu cũng không hỏi bạn lâu năm của hắn là ai, thật ra dù cho dđlqđ.com có hỏi, hơn nửa cùng vụ án này cũng không quan hệ. Bởi vì người tiêu sư chết đầu tiên và người nông hộ chết tiếp theo, nói cách khác cũng không xuất hiện cùng một lúc, người bạn lâu năm của một người trong đó hầu như không quen biết với người còn lại.   

Hôm nay đơn thuần không có việc gì, Mai Vô Quá nghĩ tới đây đứng lên đi tìm Mã bộ đầu. 

“Tiểu huynh đệ ngươi tới thật đúng lúc, có vụ án nhân thủ* không đủ, ta đã xin đại nhân, có thể điều tạm người của tráng ban tạo ban, ngươi theo ta đi một chuyến tới Từ gia tiêu cục.” Mã bộ đầu vừa nhìn thấy Mai Vô Quá, không kịp đợi nói. “Hôm nay ngươi có việc gì không?”

(Nhân thủ: đầu người, người làm.)

“Không có việc gì.” Mai Vô Quá cầu còn không được.

Mai Vô Quá cùng Mã bộ đầu đi tới cửa Từ gia tiêu cục, chỉ thấy năm tầng bậc thang bằng đá xanh phủ chút tuyết mỏng trước đại môn được sơn đỏ, hai bức tượng một sư tử cái một sư tử đực đang ngồi tại hai bên cửa, sư tử đực chân giẫm tú cầu được điêu khắc ngẩng đầu ánh nhìn quyền thế, uy phong lẫm liệt, sư tử con lật người dưới thân sư tử cái giương móng, cực kỳ bất kham.

Người giữ cửa làm thông truyền, chỉ chốc lát sau có người dẫn Mã bộ đầu và Mai Vô Quá vào viện. Trong viện gạch xanh lót đường, hai bên tiêu sư với tạp dịch đi qua đi lại, thật nhộn nhịp.

Đại chưởng quỹ của Từ gia tiêu cục tiếp đãi hai người, hỏi rõ mục đích đến sau đó đồng ý giải thích thắc mắc với đám người trong tiêu cục kia. Đại chưởng quỹ trước tiên gọi le%qu)y(d<ôn một người có độ tuổi không cách biệt lắm với nam tử đã chết. “Vương Ngũ, hai vị này là nha môn bộ gia, sẽ có vài câu hỏi về vụ án cái chết của Vương Tứ, cứ trả lời trung thực những gì ngươi biết là được.”

Cái người gọi là Vương Ngũ gật đầu liên tục.

Mã bộ đầu nói một tiếng khách khí với đại chưởng quỹ, sau đó liền hỏi Vương Ngũ: “Ngươi tên là Vương Ngũ, người chết gọi là Vương Tứ, vậy các ngươi là huynh đệ?”

“Thưa bộ gia, cũng không phải là huynh đệ, chẳng qua là đồng hương, lại trùng hợp tên giống nhau thôi.” Vương Tứ có chút dè dặt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.