Bố Mẹ Giàu Có Và Anh Trai Lưu Lượng Hàng Đầu Cuối Cùng Cũng Tìm Thấy Tôi

Chương 91




 
Chương 91
 
Khi cả nhà về đến phòng, Lục Vãn lại chuẩn bị đi ra biển.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay cô phải học lướt sóng!
 
Triệu tổng và giáo sư Lục không có nhiều năng lượng đến vậy, bình thường công việc của bọn họ rất bận rộn, về cơ bản, ra ngoài du lịch đều ở trong khách sạn nghỉ ngơi.
 
Lục Vãn không giống vậy, đã đi du lịch là phải vận động!
 
Cô mất nửa tiếng đồng hồ học lý thuyết và các động tác cơ bản với huấn luyện viên, mới một buổi mà đã có thể đứng thăng bằng trên ván lướt ở phía đuôi ngọn sóng.
 
Huấn luyện viên đã từng gặp những người học lướt sóng cực nhanh, chỉ là rất hiếm có cô gái nào có thể giữ thăng bằng cơ thể tốt đến vậy, anh cười cổ vũ cô: “Có lẽ hai ngày nữa là lướt ổn được rồi đấy.”
 
Lướt sóng là càng lướt càng thích.
 
Lục Vãn chơi đến tận gần đến giờ ăn cơm chiều mới trở về khách sạn.
 
Lục Bách Niên nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn Lục Vãn, đặt cuốn sách trong tay xuống: “Sao giờ con mới về, biến mất tăm cả ngày, về muộn tí nữa là bố với mẹ con đi tìm luôn rồi đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Vãn: “Con đi lướt sóng mà! Vui lắm.”
 
Triệu Giai Ninh: “Hôm nay hình như ngăm hơn rồi đấy, ngày mai chúng ta sẽ đi cùng con, anh con cũng mê lướt sóng lắm, có thể chụp ảnh cho nó xem, cứ coi như nó cũng đi cùng.”
 
“Được!”
 
Lục Bất Du biết chơi piano, lên sân khấu biết nhảy, diễn xuất cũng ổn áp, là một idol kiêm cả diễn viên.
 
Anh có dây thần kinh vận động, bắn cung, trượt tuyết, lướt sóng đều giỏi, có thể khiến các fans cảm thấy rất lợi hại.
 
Có điều người có nhiều tài nghệ nhất trong nhà là Triệu Giai Ninh.
 
Hồi còn thiếu nữ, Triệu Giai Ninh được dạy dỗ nghiêm khắc như bao khuê tú, cha mẹ có những yêu cầu vô cùng khắt khe với bà, mỗi một thứ được dạy phải học cho đến nơi đến chốn.

 
Lục Bất Du vẫn thường cảm khái, nếu Triệu tổng ra mắt năm 20 tuổi tuyệt đối sẽ chiếm được vị trí trung tâm trong nhóm, solo thì khỏi phải nói.
 
Một người tài sắc vẹn toàn như vậy, nhất định sẽ thu hút được cả fanboy lẫn fangirl.
 
Lục Vãn vừa thay quần áo xong đã có người gõ cửa.
 
Là khách ở phòng kế, nói hôm qua bên này tổ chức tiệc nướng ngoài trời, lúc đó ổng ngửi mà thèm nhỏ dãi.
 
Nhưng hôm nay khi nhân viên khách sạn đến nướng thì mùi vị cho ra lại khác hoàn toàn.
 
Hỏi xong mới biết là bọn họ tự nướng, cho nên ông tới để thỉnh giáo tay nghề, nếu có thời gian thì tốt nhất hướng dẫn luôn.
 
Triệu Giai Ninh đi tới nhìn, ai ngờ là người quen, bà cười: “Khéo quá Vương tổng, thì ra ngài ở phòng kế bên.”
 
“Ô, trùng hợp thật, ra là cô.” Ông lão ngẩn ra, ông đã từng gặp người này, đây là người tương đối ưu tú trong đám người lớp sau.
 
Giá phòng biệt thự của khách sạn lên tới năm con số, người có thể ở không phú thì cũng quý.
 
Tỉ lệ đụng mặt nhau không nhỏ.
 
“Thật ngại quá, có điều tới cũng tới rồi, đành dày mặt hỏi một câu, bên cô xem có tiện hướng dẫn cho chúng tôi không? Nếu không tiện thì thôi.” Ông già tính tình cương trực, hỏi thẳng luôn.
 
Triệu Giai Ninh: “Hôm qua là con gái tôi nướng chứ tôi không biết mấy thứ này đâu.”
 
Hai người đồng loạt nhìn về phía Lục Vãn.
 
“Tiện chứ, để con đi cho.” Lục Vãn vừa dứt lời, lại nhìn về phía Triệu Giai Ninh nói: “Con đi nhé, lát nữa con về.”
 
Giúp người khác nướng đồ cũng không nhọc nhằn gì.
 
Vừa hay bây giờ còn cách thời gian ăn cơm của bọn họ hơn nửa tiếng đồng hồ, cô cũng không có việc gì làm.
 
Lục Vãn đi theo ông mới biết bên kia là một đại gia đình.
 
Cả ba đời cùng nhau, có già có trẻ.
 
Sau khi giúp bọn họ nướng phần đồ ăn đầu tiên, rồi nói về những điểm cần lưu ý, cô chuẩn bị quay về.
 
Các bạn nhỏ rất thích chị gái vừa đẹp vừa làm đồ ăn ngon này.
 
Lục Vãn đang định đi, thì một bé trai 4 tuổi ôm lấy chân cô: “Chị ơi đừng đi mà, hôm nay ngủ cùng em đi.”
 
Bé gái 5 tuổi do dự một giây, hiển nhiên có hơi chú ý: “Đây là anh mà, ảnh có ngực đâu, có con trai để tóc dài chứ bộ đồ ngốc.”
 
Lục Vãn: “…Chị là con gái.”
 
Bạn nhỏ à, sao em nỡ nói như vậy.
 
Cả nhà bên này đều rất khách sáo, mở miệng giữ Lục Vãn lại ăn cơm cùng.
 
Lục Vãn nói bố mẹ cô vẫn đang đợi, lúc này mới được thả.
 
____
 
Hôm sau nhận được ảnh chụp lướt sóng của ba người thân, Lục Bất Du lại tự kỉ.
 
Bọn họ chơi gì thì liên quan vẹo gì đến mình?
 
Tự nhiên gửi ảnh chi vậy.
 
Vợ chồng nhà họ Lục dẫn Lục Vãn ở 4 ngày, đến chiều thứ 4 thì về nhà.
 
Lúc bọn họ đi, khách phòng kế còn tặng quà để cảm ơn bọn họ đã dạy nướng thịt.
 
Triệu Giai Ninh mở ra, là một chiếc vòng tay Cartier đính đầy kim cương, quá đắt tiền, suy nghĩ một hồi, bà bèn nhờ nhân viên phục vụ trả về giúp.
 
Đồ được trả về, bên kia lại gửi một tấm danh thiếp viết tay.
 
Còn mời Lục Vãn rảnh rỗi thì đến nhà họ chơi.
 

Triệu Giai Ninh hơi bất ngờ, nói thế nào nhỉ, Lục Tân Dã từ nước ngoài về nước đầu tư, so với kiểu làm nên từ hai bàn tay trắng như bọn họ, nhà họ Vương khác hẳn.
 
Bọn họ là danh gia vọng tộc đàng hoàng, con cháu trong nhà cũng giỏi giang, cho dù là thương trường hay chính trị đều lên như diều gặp gió, rất nhiều người muốn hợp tác cùng.
 
Nhưng cho dù có như vậy, bà cũng không muốn dùng con gái để làm cầu nối quan hệ.
 
Triệu Giai Ninh xoa đầu Lục Vãn: “Con cứ giữ lấy danh thiếp, lần sau có thời gian thì chúng ta lại ra ngoài chơi.”
 
Bà không mong chờ con gái phải đạt được bất kì điều gì, chỉ hy vọng mỗi ngày con bé có thể sống thật vui vẻ.
 
Thậm chí bà còn muốn đưa những thứ tốt nhất đến trước mặt Vãn Vãn, bù đắp lại những tiếc nuối trước đây.
 
___
 
Sau khi kì nghỉ kết thúc, buổi đi học đầu tiên, trong lớp vô cùng náo nhiệt.
 
Đại khái là lâu lắm rồi mới gặp nhau, cho nên bầu không khí sôi nổi hơn bình thường.
 
Ngoại trừ những chuyện nóng sốt trong kì nghỉ, thứ hạng kì thi lần trước cũng đã có, có rất nhiều thứ để bàn tán.
 
Haley: “Đỉnh quá Lục tổng ơi, lần này cậu chỉ kém Trần Niệm Khanh có 3 điểm! 3 điểm thôi đấy! Lần sau chắc vượt mặt luôn quá.”
 
“Vậy hả?” Lục Vãn cầm lấy bảng điểm.
 
Lúc làm bài thi, cô cứ đinh ninh đề Ngữ văn lần này mình làm rất tốt, nhưng ai ngờ, môn Lịch sử mới là môn cao điểm nhất!
 
Ngữ văn 137 điểm! Cái này còn khó hơn được trọn điểm môn Toán!
 
Lần này điểm Ngữ văn của cô chỉ thấp hơn Trần Niệm Khanh 3 điểm, điểm tổng cũng thấp hơn 3 điểm.
 
Toàn bộ học sinh khối 12 đều giật mình… Bọn họ đều mong đợi lần sau Lục Vãn sẽ cao điểm hơn Trần Niệm Khanh, đánh bại học bá ngàn năm đứng nhất.
 
Không biết đến lúc đó nam thần sẽ có biểu cảm gì.
 
Nam sinh hàng trước quay lại: “Thiệt không ngờ đó, Trần Niệm Khanh là học thần khối tự nhiên, vậy mà lại bị cậu ép chỉ có thể dùng môn văn để kéo điểm lại, Lục Vãn daddy ơi!”
 
Haley đảo mắt: “Phắn, đừng có thấy sang bắt quàng làm họ! Lục tổng không có đứa con trai nào như cậu đâu.”
 
Nam sinh nhún vai, rồi quay về.
 
Thảo luận xong kỳ thi tháng, mọi người lại bắt đầu thảo luận sang chuyện khác.
 
Hôm nay lớp 4 có hai học sinh chuyển trường tới.
 
Thực ra mọi người đã biết một trong số đó, là anh họ của Triệu Yên, Triệu Tấn Minh, hồi cấp 2, cậu đi học ở trong nước, cho nên một số học sinh biết người này.
 
Người còn lại là học sinh được nhà trường tài trợ sau khi Lâm Niệm Niệm rời đi, nghe nói đây là con trai.
 
Triệu Yên đi vào lớp học, nhìn Lục Vãn đang cúi đầu viết gì đó, cô do dự vài giây, mới bước tới nói: “Cậu chuẩn bị tâm lý đi, Triệu Tấn Minh sắp tới rồi.”
 
Thực ra, cô muốn nhắc nhở đối phương, Triệu Tấn Minh chẳng phải hạng tốt lành gì.
 
Nhưng nói vậy không ổn, cô với Lục Vãn cũng không phải cùng một phe.
 
Học sinh xung quanh nghe xong chẳng hiểu gì, Lục Vãn và Triệu Tấn Minh có quan hệ gì đây?
 
Câu này sao chẳng có đầu có đuôi gì hết vậy.
 
____
 
Haley thì khác, cậu sớm đã biết Triệu Yên và Lục Vãn là chị em họ.
 
Suy ra… học sinh chuyển trường này là anh họ của Lục Vãn?
 
Trước giờ Lục Vãn chưa hề đề cập đến nhà họ Triệu, quan hệ hai bên khỏi nói cũng biết.
 
Vừa hay chuông vào học vang lên, học sinh ngồi lung tung tám chuyện lần lượt về chỗ ngồi của mình.
 
Hai phút sau, giáo viên chủ nhiệm dẫn hai học sinh chuyển trường đi vào.
 

Triệu Tấn Minh chuyển về từ Anh, chân sải bước lớn, miệng nhe ra cười, đỉnh đầu còn có một nhúm tóc vàng, mặc áo T-shirt của LV.
 
Vừa nhìn… là biết ngay kiểu không thích học hành.
 
Người còn lại hiển nhiên là học sinh nhà nghèo mới, mặc đồng phục, mặc dù khuôn mặt không cảm xúc… nhưng nhìn vẫn đẹp trai.
 
Có thể được chọn, thành tích hẳn rất tốt.
 
Con gái trong lớp bắt đầu nở hoa trong lòng, lần này cuối cùng cũng có hai anh đẹp trai chuyển đến!
 
Lục Vãn vừa nhìn đã lập tức cụp mắt.
 
Haley nhỏ giọng nói: “Cái thể loại chỉ có thể đóng nhân vật phản diện gây chướng mắt trong phim truyền hình cứ giao cho mình, không cần Lục tổng cậu ra tay đâu, cậu chỉ việc học hành chăm chỉ đánh bại Trần Niệm Khanh là được.”
 
“…”
 
Lục Vãn không nói gì.
 
Haley thực sự tò mò, lại hỏi: “Hai người từng gặp nhau rồi hả?”
 
“Ừ.”
 
“Có thù hằn gì nhau không?”
 
Lục Vãn suy nghĩ một giây: “Chắc là cậu ta gây sự với mình.”
 
Haley: “Cậu ta dám gây sự với cậu sao, vậy mà cậu cũng nhịn được à?”
 
Lục Vãn không có biểu cảm gì: “Đâu, bị tớ quăng xuống biển rồi.”
 
Haley: !!!
 
Quá dữ!
 
“Lục tổng cậu ngầu quá nha, ngày hôm nay lại yêu cậu nhiều thêm một chút.” Haley tựa đầu vào vai Lục Vãn.
 
So với con trai bình thường, ranh giới giữa nam và nữ của Haley mơ hồ hơn, bởi vì cậu không có hứng thú với con gái nên chỉ có thể làm bạn bè tốt.
 
Có rất nhiều cô gái thân thiết thỉnh thoảng cũng đến tìm cậu ôm ôm.
 
Là kiểu ôm ấp giữa bạn bè với nhau. Nhiều lúc con gái thường rất phiền phức, còn các dì các mẹ thì lại gây bực mình, cái ôm của một người con trai mình có thể ỷ lại sẽ có tác dụng hơn với người cùng giới.
 
Cơ thể của Haley đẹp, mặc dù gầy nhưng bờ ngực lại êm, hơn nữa không có tính công kích của trai thẳng.
 
Tống Tây Tây chính là một trong số đó, lần trước cô ôm Haley xong, vô cùng cảm khái nói: “Tôi sợ không tìm được đàn ông tốt nữa, hay là chúng ta ở cùng nhau đi Haley.”
 
Vẻ mặt Haley chán ghét: “Cậu không tìm được đàn ông tốt, nhưng tôi thì tìm được, tỉnh táo đê, đừng mơ mộng nữa.”
 
Tống Tây Tây lạnh mặt: “…Vậy à.”
 
Haley không thích con gái, nhưng với Lục tổng thì được!!!
 
Lục Vãn lại ngẩng đầu, nhìn người đang đứng trên bục giảng.
 
Hai học sinh chuyển trường lần này, cô đều đã gặp.



 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.