Bố Mẹ Giàu Có Và Anh Trai Lưu Lượng Hàng Đầu Cuối Cùng Cũng Tìm Thấy Tôi

Chương 92




 
Chương 92
 
Màn giới thiệu của Triệu Tấn Minh rất màu mè, mang tính giải trí cao với đám bạn học, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng không nhịn được cười.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu ta đứng trên bục giảng, quét mắt một lượt xem có bạn gái xinh tươi nào không.
 
Nhìn thấy Lục Vãn ở hàng cuối cùng, Triệu Tấn Minh hơi hếch cằm lên, biểu cảm ghét bỏ.
 
Oan gia ngõ hẹp.
 
Lục Vãn đón lấy ánh mắt của đối phương, không hề né tránh.
 
Haley ngồi bên cạnh nhún vai, cậu nhớ mặt thằng ngốc này rồi.
 
Trái lại, cậu học sinh nghèo kia thì khiêm tốn hơn nhiều.
 
Cậu con trai gầy gò viết tên mình lên bảng từng nét từng nét một: Lý Triệt.
 
“Xin chào các bạn, rất vinh hạnh được đến đây học tập.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giọng nói cũng trầm thấp trong veo, khá dễ nghe.
 
___
 
Lý Triệt vừa vào cửa liền nhìn thấy Lục Vãn.
 
Cậu nhận ra đối phương, tin rằng Lục Vãn cũng như vậy.
 
Hai người rất kinh ngạc khi gặp nhau ở đây, ánh mắt giao nhau trong không trung.
 
Một giây sau, Lý Triệt bèn im lặng nhìn sang chỗ khác, tựa như là lần đầu gặp nhau.
 
Haley: "Những anh đẹp trai chuyển trường toàn là trai thẳng, tôi thảm quá đi mất thôi.”
 
Cậu có gay-da (rada dò gay), có phải cong hay không, chỉ cần nhìn một phát là biết ngay.

 
Chính là trai thẳng không tài nào bẻ nổi.
 
“Được rồi, Triệu Tấn Minh em ngồi cạnh Vu Soái đi, Lý Triệt… ngồi phía sau Lục Vãn nhé.” Giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi.
 
Giáo viên tiếng Anh dạy tiết đầu tiên đang đứng đợi ở hành lang.
 
Triệu Tấn Minh ồn ào ngồi xuống, gây ra động tĩnh không nhỏ. Thực ra cậu ta thích ngồi ở phía cuối hơn, tránh xa thầy cô, tự do thoải mái.
 
Có điều Lục Vãn ngồi chỗ đó, thôi bỏ đi.
 
Triệu Tấn Minh phát hiện bạn cùng bàn mới đang ngấm ngầm quan sát mình, nhe răng nói: “Tôi ngủ một giấc đấy.”
 
Vu Soái: ???
 
Nhìn cái người đang nằm ườn trên bàn, Vu Soái cực kỳ không vui.
 
Mấy tháng trước, bạn cùng bàn của cậu vẫn là Lâm Niệm Niệm.
 
Bây giờ lại biến thành một thằng con trai ất ơ, chênh lệch không phải nhỏ.
 
Đêm hội Quốc Khánh trước kỳ nghỉ, cậu đã hắt một cốc nước lên người Triệu Yên, các thầy cô đều biết, hôm đó đã thông báo cho phụ huynh.
 
Vu Soái không hiểu lắm, tại sao các bạn học trong lớp đều nói cậu thiên vị Lâm Niệm Niệm, làm việc không công bằng. Lâm Niệm Niệm lương thiện như vậy, hoàn cảnh lại khó khăn, cậu chiếu cố nhiều hơn một chút thì có gì là không bình thường?
 
Những người này ăn trên ngồi trốc như thế, không có lấy chút lòng cảm thông.
 
Bởi vì chuyện hôm đó mà cậu bị cách chức lớp trưởng.
 
Có điều thực ra cũng chẳng hề gì, mọi người đều không có tình người như vậy, cậu cũng lười làm lớp trưởng.
 
Vu Soái càng nghĩ càng phiền lòng.
 
Cũng không biết ngày đó sau khi bị đưa đi, Lâm Niệm Niệm rốt cuộc ra sao rồi.
 
Cậu không gọi được cho đối phương.
 
Hôm nay là buổi học đầu tiên sau kỳ nghỉ, cậu cũng không nhìn thấy Khương Bác Dương.
 
Nếu không thì cậu đã lấy can đảm đi hỏi rồi.
 
Thân là bạn bè, cậu thực sự rất lo lắng cho Lâm Niệm Niệm.
 
Sau khi Lý Triệt ngồi xuống, bạn học xung quanh đều rất hứng thú với cậu học sinh nghèo này.
 
Mọi người đồng loạt nhìn qua.
 
“Cậu đến từ đâu vậy? Điểm cao lắm đúng không?” Haley cười hỏi.
 
Giọng Lý Triệt rất nhẹ: “Tôi đến từ phía Nam thành phố.”
 
Haley: “Ồ~ Huyện Ninh hả?”
 
Lúc trước Lục tổng cũng từng đi học ở Huyện Ninh, phía Nam thành phố.
 
Lý Triệt: “Không phải, có điều cách Huyện Ninh rất gần, là Huyện An, chắc là cậu chưa từng nghe.”
 
Haley nhún nhún vai, Trung Quốc có nhiều huyện thành như vậy, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy cái tên này.
 
Thì ra người này không phải là bạn cùng trường lúc trước của Lục tổng, có điều chuyện này cũng bình thường, nếu đúng là như vậy thì lại trùng hợp quá.
 
Lục Vãn rất ngạc nhiên, hồi trước Lý Triết rõ ràng đi học ở Huyện Ninh.
 
Lớn hơn cô một khoá.
 
Có điều sau đó xảy ra chuyện kia nên đã chuyển trường.
 
Được rồi, hoá ra là chuyển đến Huyện An.
 
Sự việc xảy ra nhiều năm trước, không ngờ đối phương lại bảo lưu, còn làm đối tượng nhận học bổng đến trường trung học Thượng Đức.
 
Hai người trở thành bạn cùng lớp.
 
Lý Triệt không chào hỏi, Lục Vãn hiển nhiên sẽ không chủ động nhắc lại giao tình.

 
Bọn họ cũng không phải thân thiết gì lắm.
 
Có điều… trung học Thượng Đức xét tuyển học sinh nhận tài trợ, bộ không cần xem xét thẩm tra chính trị à?
 
Nhưng nghĩ lại, năm đó đối phương còn chưa tới 14 tuổi, đương nhiên sẽ không có tiền án.
 
Hơn nữa, chuyện đó vốn dĩ còn tồn tại nhiều nghi vấn.
 
Buổi trưa tan học, các bạn nữ cùng lớp sáp lại gần chỗ Lý Triệt.
 
“Chắc cậu không biết nhà ăn nằm ở đâu đâu nhỉ? Để mình dẫn cậu đi nha.”
 
“Đúng rồi, tụi mình có thể giới thiệu sơ lược về trường học cho cậu, để cậu hoà nhập với môi trường tốt hơn.”
 
“Nếu như có chuyện gì thì cứ đến hỏi mình.”
 
Lý Triệt cười dịu dàng: “Cảm ơn mọi người.”
 
Con trai trong lớp không kìm được trợn mắt, bọn con gái nhiệt tình quá rồi đấy, quả nhiên đẹp trai thì sẽ được đối xử tốt!
 
Đám con gái chả thèm ừ hử gì, hồi đó khi Lâm Niệm Niệm mới chuyển trường đến đây, tụi con trai này còn nhiệt tình hơn kìa.
 
Giờ là thời đại của nhan sắc.
 
Nhắc tới Lâm Niệm Niệm, mọi người không thể không nhớ tới chuyện đêm hội Quốc Khánh ngày hôm đó.
 
Cái vị nhìn thì yếu đuối nhát gan kia, không ngờ lại có ý nghĩ táo tợn như vậy!
 
Rõ ràng là đã thôi học rồi nhưng vẫn còn dám trà trộn vào trường?
 
Lại còn tìm vài tên con trai nội ứng ngoại hợp!
 
Bởi vì sau đêm hội là nghỉ lễ nên bọn họ cũng không biết kết quả xử lý của chuyện này.
 
Có điều có thể khẳng định được kết cục của Vu Soái rất thảm.
 
Thân là cán bộ lớp, học sinh ba tốt mà lại dám công khai vi phạm nội quy trường.
 
Trước mặt mọi người còn hất nước vào mặt Triệu Yên? Triệu Yên đâu phải là dạng người dễ chọc, ầm ĩ yêu cầu giáo viên phải cho một lời giải thích.
 
Mặc dù cô nàng có tính tiểu thư, nhưng quan hệ trong trường không tệ.
 
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, Vu Soái hệt như chả có chuyện gì, có lẽ không ngờ lại tới mức này.
 
Dù sao cậu vẫn luôn được thầy cô ưu ái.
 
Buổi trưa tan học, Vu Soái vừa ra khỏi lớp đã nhận được thông báo rằng giáo viên chủ nhiệm muốn nói chuyện với cậu.
 
Vu Soái hơi ngạc nhiên, giáo viên chủ nhiệm còn có gì để nói với cậu? Chẳng phải là bị cách chức lớp trưởng rồi sao?
 
Cậu nhanh chóng đi đến văn phòng.
 
Thân là giáo viên chủ nhiệm của lớp 4, Lý Di Hiền có ấn tượng rất tốt về Vu Soái.
 
Mặc dù thành tích của em học sinh này không phải là xuất sắc nhất, nhưng lại là người nhân hậu tốt bụng, có thể hoà hợp với các bạn học sinh trong lớp.
 
Hai năm nay làm lớp trưởng, biểu hiện không tệ.
 
Cho đến khi em học sinh thuộc diện nhận học bổng Lâm Niệm Niệm chuyển tới vào kỳ trước, Vu Soái tựa như trở thành một người khác, không còn trách nhiệm với rất nhiều việc, thành tích cũng tuột dốc.
 
Thậm chí còn dám dẫn học sinh trường khác vào trong trường, hất nước vào mặt bạn học.
 
Lý Di Hiền không chỉ thất vọng mà còn cảm thấy kinh ngạc, ông thở dài trong lòng, nói: “Vu Soái, hôm nay thầy tìm em, hẳn em đã chuẩn bị tâm lý rồi.”
 
“Thưa thầy, em biết mình không đảm đương được chức vụ lớp trưởng.”
 
Ha, cậu cũng chả muốn làm nữa.
 
Lý Di Hiền: “Còn chuyện em vi phạm nội quy trường học nữa, lãnh đạo trường vẫn chưa thông báo chính thức, có điều đã họp rồi, sẽ đưa ra phương án kỷ luật.”
 
Đồng tử của Vu Soái mở to, giọng kích động hẳn: “Kỷ luật? Lúc trước Lâm Niệm Niệm học ở Thượng Đức, cũng không hoàn toàn là học sinh trường ngoài, hơn nữa bạn ấy chỉ muốn xem biểu diễn mà thôi!”
 
“Chuyện em nói thầy đều biết, nhưng nội quy là nội quy. Còn nữa, bởi vì em bị kỷ luật nên danh hiệu “học sinh ba tốt cấp thành phố” không thể trao cho em được, thưởng cán bộ lớp xuất sắc cũng bị cắt.”

 
Vu Soái: “Thầy ơi sao lại thế này? Xử phạt như vậy với em có phải là quá nghiêm trọng rồi không!”
 
“Em đã vi phạm 2 nội quy trường, lúc làm thì nên nghĩ tới hậu quả, được rồi, em đi ăn cơm trưa đi, trước ngày mai nộp bản kiểm điểm cho thầy.” Lý Di Hiền không muốn nhiều lời nữa.
 
Thực ra ông đã xin cho cậu rồi, nếu không Vu Soái nào chỉ là bị kỷ luật, mà còn bị đuổi học luôn kìa.
 
Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù trường trung học Thượng Đức kỷ luật nghiêm minh nhưng vài năm mới có một học sinh bị kỷ luật.
 
Vốn dĩ là một học sinh ngoan ngoãn ưu tú, vậy mà lại quậy cho đến mức này, người làm chủ nhiệm như ông cũng rất rối rắm.
 
Giọng nói Vu Soái hơi run rẩy: “Em vi phạm nội quy trường… thế nhưng ba người Khương Bác Dương bọn họ, ngày nào cũng cúp tiết không ra thể thống gì lại không bị kỷ luật.”
 
“Được rồi, em đừng nói nữa.” Lý Di Hiền cất cao giọng, có nói thêm nữa cũng chỉ càng thêm loạn mà thôi.
 
Tất cả mọi người đều biết Khương Bác Dương không bị kỷ luật, đó là bởi vì Khương gia đã quyên góp không ít cho trường học, còn Vu Soái là thi vào.
 
Lần này Khương Bác Dương cũng bị xử lý thôi học, chỉ là vì nể mặt nên mới để cậu trò ấy tự chuyển trường.
 
Suy cho cùng, cúp học, đánh nhau ngoài trường thì vẫn có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nhưng ẩu đả với nhân viên bảo vệ thì đã chạm đến giới hạn rồi.
 
Vu Soái ra khỏi văn phòng, ngoái đầu nhìn lại.
 
Tại sao sự việc lại trở thành như bây giờ?
 
Giáo viên chủ nhiệm lớp 1 cầm bảng biểu đi vào, cười nói: “Lão Lý à, kỳ này lớp ông chọn ai làm học sinh ba tốt đây?”
 
“Tôi vẫn chưa nghĩ ra, lớp thầy thì sao? Trần Niệm Khanh à?”
 
“Trần Niệm Khanh mà đồng ý thì đương nhiên là cho lên thẳng bảng luôn, lần này nó cũng nói để cơ hội cho các bạn khác, cho nên chỉ đành chọn người khác. Thực ra tôi thấy Lục Vãn lớp thầy được lắm đấy, thành tích tốt, học sinh giáo viên khen không ngớt lời.”
 
“Tôi cũng thấy Lục Vãn phù hợp, để tôi xem tiếp, nhiều học sinh cũng được lắm.”
 
Dù sao sau khi chuyển đến thành phố, tư liệu còn phải được Sở Giáo dục Thành phố xét duyệt.
 
Vu Soái ở trên hành lang, nghe thấy cuộc đối thoại trong văn phòng, cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng.
 
Hoá ra là Lục Vãn cướp đi danh hiệu học sinh ba tốt của cậu.
 
Nhưng cô ta không phải là đại tiểu thư của nhà họ Lục sao? Kiếp này không lo ăn lo mặc, cũng không cần vò đầu bứt tóc tìm việc.
 
Lục Vãn hoàn toàn không cần đến cái danh hiệu “học sinh ba tốt cấp thành phố” để làm đẹp hồ sơ, tại sao còn muốn cướp của cậu?
 
Vu Soái cảm thấy choáng váng, cả người nhẹ tênh.
 
Cậu hận Lục Vãn, nhưng không dám gây sự với đối phương. Có đánh cũng không lại, có mắng cũng không thắng.
 
Tan học về đến nhà, Vu Soái lưỡng lự không biết nên kể chuyện này với cha mẹ thế nào đây, sẽ làm bọn họ thất vọng mất.
 
Cha mẹ luôn đặt nhiều kỳ vọng ở cậu.
 
Nhà họ Vu mở một công ty nhỏ, mặc dù không giàu có nhưng hàng năm không cần lo lắng việc ăn uống, vẫn có thể chu cấp cho cậu học ở Thượng Đức.
 
Vu Soái còn chưa biết phải mở lời thế nào thì cha mẹ cậu đã lên tiếng trước.
 
“Dạo gần đây công ty của chúng ta gặp phải khủng hoảng, khách hàng đều chạy hết. Ngay cả chủ đất cũng đòi thu hồi nhà xưởng, chấp nhận bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cả tháng, nhưng nhà mình lấy tiền vi phạm hợp đồng làm gì, tạm thời biết đi đâu tìm nhà xưởng đây? Kỳ lạ thực sự, bố đi nghe ngóng khắp nơi, hình như chúng ta đã đắc tội ai rồi.”
 
“Con trai à, chuẩn bị tâm lý đi, công ty của nhà ta, có thể sẽ không chống đỡ được mất.”
 
Nói ra cũng thấy kỳ, bình thường ông luôn dĩ hoà vi quý, làm sao lại đắc tội nhân vật lớn như vậy.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.