Ngải Phù đi đôi giày cao gót đắt tiền, chậm rãi bước xuống cầu thang, quần áo
bó sát, cố ý quyến rũ dạo qua một vòng trước mặt Lôi Thiếu Đằng.
Lôi Thiếu Đằng một thân Âu phục Armani ngồi ở sô pha đang vùi đầu trong tờ
tạp chí, ngẩng đầu lên, nhìn nàng một cái, ánh mắt lại quay về trên mặt tạp chí,
nói qua loa.
“À… Em mặc cái gì cũng rất đẹp.”
“Thiếu Đằng, vừa rồi em thử cái gì anh cũng nói như vậy, người ta thật không
biết chọn bộ nào, anh mau chọn cho em một cái đi.”
Ngải Phù làm nũng giậm chân, không vui vì mình bị xem nhẹ, nhanh tay đoạt lấy
tờ tạp chí trong tay Lôi Thiếu Đằng.
Lôi Thiếu Đằng thở dài, nhìn lên, bắt chợt bắt được một bóng hình xinh đẹp ở
gần cửa, vẻ mặt trở nên phức tạp, tiết tục trả lời có lệ với Ngải Phù:
“Ngải Phù, anh nói thật. Dáng người em rất đẹp, mặc quần áo gì cũng hợp.”
“Ha ha… Vậy em quyết định mặc cái này.” Ngải Phù cười duyên bá lấy cổ Thiếu
Đằng, định chu môi hôn lên mặt hắn.
Lôi Thiếu Đằng mất tự nhiên đẩy nàng ra, đè thấp giọng: “Ngải Phù, đừng náo
loạn, chị em về rồi.”
Mân Huyên đi vào phòng khách, nhìn thấy hai thân ảnh quấn quít trên sô pha,
nàng coi như không thấy, không chút do dự xoay người lên lầu, vừa bước được mấy
bậc thang, chợt nghe thấy mấy câu nói châm chọc khiêu khích.
“Chị ta trở về thì sao? Em cùng bạn trai thân thiết ở đâu cũng không liên
quan gì đến chị ta.” Ngải Phù kiêu ngạo nói, quắc mắt về phía cầu thang, đắc ý
cười lạnh.
Chị ta vẫn là nàng công chúa được mọi người chiều chuộng sao? Không, nhiều
nhất bây giờ chị ta chỉ có thể coi là kẻ đáng thương được nhà Lăng Ngải Phù nàng
thu nuôi mà thôi.
Trước đây Thiếu Đằng bị Lăng Mân Huyên chiếm lấy, nàng chỉ còn biết len lén
nhìn Thiếu Đằng từ xa. Nàng chán ghét Mân Huyên, vô cùng chán ghét chị ta.
Nàng thường thầm oán hận trời đất bất công, vì sao, cùng một họ Lăng, Lăng
Hồng Huyên từ lúc sinh ra đã được hưởng những thứ tốt nhất, mà nàng, Lăng Ngải
Phù chỉ có thể hèn mọn theo phía sau bọn họ, còn suốt ngày bị Lăng Mân Huyên
cười nhạo là: “Cái đuôi chán ghét.”
Nàng không ngừng nguyền rủa chị ta, ông trời dường như cũng nghe thấy tiếng
nàng. Cha Lăng Mân Huyên, cũng là bác nàng, cầm dao giết người, cục diện hoàn
toàn đảo ngược, Lăng Mân Huyên thành hai bàn tay trắng, mà nàng, từ kẻ bị người
cười nhạo là cái đuôi lại thành thiên kim tiểu thư.
Sau khi gặp chuyện không may, ba ba muốn Lăng Mân Huyên về ở, bị nàng phản
đối kịch liệt, nhưng vô dụng, Lăng Mân Huyên vẫn vô tư bước vào.
Lúc ấy nàng tuy còn nhỏ, nhưng không còn ngây thơ, Lăng Mân Huyên ở bên cạnh
như nhắc nhở nàng, cuộc sống giàu sang phú quý này, đều là cướp của kẻ khác, nói
không chừng có một ngày sẽ bị Lăng Mân Huyên cướp lại.
Vì thế, nàng nghĩ ra mọi biện pháp khó dễ, nhục nhã chị ta, thật may mắn vài
ngày sau, Lăng Mân Huyên rời đến cô nhi viện, từ đó không có chút tin tức, nàng
âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu cuộc sống thật sự của một thiên kim tiểu
thư.
Nhưng, ba năm trước đây, ngay khi nàng nghĩ, đời này sẽ không gặp lại Lăng
Mân Huyên là lúc, chị ta lại xuất hiện trước mặt nàng. Lần này nàng phát hiện,
mình, vô cùng chán ghét nhìn thấy khuôn mặt đó. Sự tồn tại của Lăng Mân Huyên,
lại một lần nữa làm bùng lên sợ hãi trong nội tâm nàng.