Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 432: Ngoại truyện 31



Nhìn trên tay Quý Dương đang cầm cái gì đó, Mân Huyên tò mò hỏi “Cái đó là gì vậy?”

“Cái này…… Em có thể tự hỏi chồng của em.” Quý Dương ra vẻ thần bí nói, sau đó chỉ vào thang máy chuyên dụng “Chúng ta cùng lên tìm tiểu tử thối đó thôi.”

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi sự lạc quan sôi nổi của Quý Dương nên lúc này, khi đi vào thang máy, tâm tình của Mân Huyên đã tốt lên không ít, mặc dù những giọt nước mắt vẫn còn chưa khô trên gương mặt cô.

Quý Dương thấy sắc mặt Mân Huyên không bình thường, có vẻ tủi thân tội nghiệp, vốn định hỏi, nhưng lại nghĩ đến bộ mặt ghen tuông ngút trời của tiểu tử Doãn Lạc Hàn nên lời muốn hỏi lại nuốt xuống.

Hai người một trước một sau đi đến văn phòng tổng giám đốc. Quý Dương đi vào đặt thứ đang cầm trong tay lên bàn của Doãn Lạc Hàn “Lạc, nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi, đừng có điều tôi đi đâu xa lắc xa lơ nữa đó.”

“Yên tâm, tôi nói lời giữ lời!” Doãn Lạc Hàn đang cúi đầu ký văn kiện, ngẩng đầu thản nhiên nhìn Quý Dương, sau đó nhướn mày nhìn dáng người đứng sau Quý Dương “Huyên, phỏng vấn xong rồi sao?”

Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc ấm áp đó, nước mắt của cô bỗng trào lên. Cô nghẹn ngào trả lời “Xong rồi, nhưng em……”

Doãn Lạc Hàn cuống quýt đứng dậy, chạy đến bên cô kéo cô vào trong lòng “Rốt cục là làm sao? Họ nói gì em sao?”

Tự thấy sự tồn tại của mình lúc này đây là vô cùng thừa thãi, Quý Dương nhún vai, sờ sờ mũi, thức thời đi ra ngoài.

Mân Huyên lúc này đã không còn ngại ngùng gì nữa, nhào vào lòng hắn, thỏa sức vừa khóc vừa nói “Anh đừng hỏi, tóm lại là em trượt rồi… Không có tòa soạn nào muốn tuyển em hết… Cuối cùng em cũng hiểu vì sao gửi đơn xin việc vào nhiều tòa soạn như thế mà không được gọi đi phỏng vấn… Không phải do em không có năng lực…”

Hắn nâng cằm cô lên, nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, nhíu mày hỏi “Có phải bọn họ nói em là phu nhân tổng giám đốc Đường Thịnh, cho rằng em đi xin việc là không nghiêm túc, hoặc là nói họ không dám nhận em?”

“Anh biết sao?” Cô kinh ngạc, sau đó mới hiểu ra “Thì ra anh đã biết từ lâu rồi… khó trách anh chắc chắn như thế… Vậy tại sao không nói cho em từ đầu?”

Gương mặt hắn trồi lên sự bất đắc dĩ “Lúc ấy em thích thú như vậy, anh không đành lòng dội gáo nước lạnh vào người em.”

Cô cúi đầu, quanh co nửa ngày không nói được một câu “Vậy… vậy anh… vậy anh……”

“Được rồi, Huyên, những chuyện không vui đó em quên đi. Có nhớ em đã hứa với anh điều gì không?” Hắn cười khẽ hôn lên chóp mũi cô.

Cô suy nghĩ sâu xa một hồi, gật gật đầu “Vậy được rồi, thật ra chỉ cần em có việc để làm là được. Khi nào em có thể tới đây làm việc?”

“Em muốn lúc nào cũng được.” Giọng nói trầm ổn của hắn không giấu được sự vui mừng.

“Vậy anh trả lương em bao nhiêu?” Cô cũng bắt đầu thấy hứng thú, tiếp tục hỏi.

Thấy gương mặt cô đã giãn ra không ít, hắn thoải mái trả lời “Em là nữ chủ nhân của Đường Thịnh, muốn bao nhiêu cũng được.”

“Vậy còn được!” Cô hôn lên môi hắn vài cái “Em về nhà trước, xem Tiểu Lạc Lạc……”

Hắn vươn tay ôm lấy eo cô, không cho cô đi “Đã đến rồi thì em chăm sóc luôn cha của Tiểu Lạc Lạc đi, anh ta cũng cần em âu yếm mà…”

Giọng hắn đầy nũng nịu, thật chẳng giống Doãn Lạc Hàn mặt lạnh trong công việc chút nào “Nhưng anh còn phải làm việc mà. Em về trước, hết giờ làm việc anh về rồi mình lại ở bên nhau…”

“Không được, anh muốn em chăm sóc anh ngay lúc này cơ.” Hắn nhìn cô đang cố lách ra khỏi vòng tay mình, bá đạo quyết định “Sắp đến giờ ăn trưa rồi, em đi ăn cùng anh, rồi anh cho em về.”

Xem ra là không thể không đồng ý rồi! Cô cười gật đầu, xoay người đi giúp hắn lấy áo khoác, sau đó hai người tay trong tay cùng vào thang máy, đến đại sảnh, nhân viên trong công ty không ngừng đưa mắt nhìn.

“Nhìn kìa, người đó không phải phu nhân tổng giám đốc đó sao……”

“Xem nào… hình như là đúng…. Từ sau khi họ kết hôn, giờ tôi mới được nhìn thấy cô ấy đấy……”

“Bọn họ thắm thiết thật đấy…… Nếu tôi mà có ông chồng như vậy, chắc đến ngủ cũng cười mất…..”

Đối mặt với những tiếng xầm xì của mọi người, Mân Huyên chỉ có thể giả điếc, nhưng không khỏi vẫn cảm thấy vui vẻ. Ở trong mắt người ngoài, xem như cô được gả vào nhà giàu, từ nay về sau tiêu tiền như nước, khiến người ta hâm mộ. Nhưng trong lòng cô, cô chỉ đơn giản là yêu một người đàn ông bình thường tên là Doãn Lạc Hàn, tuy rằng hắn luôn rất bá đạo nhưng sâu trong thâm tâm lại vô cùng tình cảm, ngọt ngào, yêu cô, thương cô, sợ cô đi làm công ở bên ngoài mệt mỏi, thậm chí tuyệt đối không đồng ý cho cô sinh thêm một đứa con nữa, cũng chỉ bởi vì hắn sợ mất cô.

Có thể ở bên một người đàn ông yêu mình đến như vậy, cô nguyện làm tất cả vì hắn. Chỉ cần hắn là Doãn Lạc Hàn, cho dù sau này trời đất đảo lộn, hắn trở thành kẻ nghèo rớt mùng tơi, cô cũng nguyện cả đời đi theo hắn, vĩnh viễn không rời xa.

“Em nghĩ gì vậy?” Tiếng cười khẽ truyền vào lỗ tai cô.

Cô lắc đầu cười “Không có gì, em chỉ nghĩ chút nữa không biết nên ăn gì đây?”

Hắn kéo tay cô đến Lamborghini đã đậu trước Đường Thịnh, mở cửa xe, đợi cô ngồi vào trong mới chạy sang đầu bên kia, ngồi vào ghế lái.

“Tới nhà hàng Pháp nhé?”

Cô tươi cười, gật đầu “Vâng, không chừng tới đó có thể gặp được Chính Vũ, nhà hàng Pháp đó là của Chính Vũ mà.”

“Em nhớ vậy.” Hắn nheo mắt, giọng nói có chút ghen tuông “Bởi vì lần đầu tiên cậu ta mời em ăn cơm, chính là ở đó phải không?”

“Hàn, anh lại nghĩ đi đâu vậy?! Chuyện của em với Chính Vũ đã là quá khứ rồi, hiện tại cậu ấy đã kết hôn với Chỉ Dao, mà em và anh cũng đã kết hôn, cả hai bên đều đã có con, anh nói xem bọn em còn có thể có chuyện gì chứ?” Cô dở khóc dở cười. Thật không hiểu sao hắn có thể nghĩ lung tung như vậy, chuyện cô và Chính Vũ dường như đã xảy ra từ rất lâu, cô đã sớm quên rồi.

Hắn nhướn mày, vẫn chưa chịu từ bỏ “Vậy sao nhắc tới nhà hàng đó, trông mặt em vui vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.