Bỏ Rơi Vương Gia

Chương 2



Mới đầu Uyển Chỉ U còn cho rằng hôn sự của mình cùng Long Đồ Bích chẳng qua là câu nói đùa của hoàng thượng nhiều năm trước, nếu như Long Đồ Bích phản đối kịch liệt, hôn sự này liền có thể dễ dàng hủy bỏ, dù sao, tuy nàng xuất thân là tiểu thư nhà quan, nhưng gia tộc cũng không hiểm hách, lại thâm sâu cứ trốn tránh nhiều năm như vậy, đức hạnh lại chưa tới cỡ nổi bật.

Trước mặt người ngoài nàng tung nhiều tin đồn như vậy, thậm chí ngay cả Long Đồ Bích cũng bị mắc lừa, chỉ cần hoàng thượng dễ dàng tin ba, bốn phần, liền sẽ không nhận nàng làm cháu dâu hoàng thất, sau này làm quốc mẫu.

Nhưng, tại sao hoàng thượng cùng hoàng hậu tựa như rất quyết tâm, không thể không đem nàng gả cho Long Đồ Bích? Nàng cũng không phải là một mỹ nhân, cũng không phải là con gái của tướng quân cầm bình quyền trong tay, càng không có gia tài bạc vạn có thể làm cho quốc khố lớn mạnh, rốt cuộc hoàng thượng coi trọng điểm nào ở nàng?

Nàng sững sờ chừng mấy ngày trong Thông Thiên Cung, cũng không nhìn ra được trên khuôn mặt nhỏ nhắn có điểm bất đồng gì so với người khác.

Cha a, ban đầu tại sao ngươi lại chết sớm như vậy? Nêu người còn sống, nữ nhi cũng sẽ biết người cùng hoàng thượng tính toán cái gì a?

Nàng than thở với bóng dáng của mình, tiện tay vứt lên hai đồng tiền

Đồng tiền rơi trên mặt đất, hai đồng đều là mặt trái hướng thượng.

Hạ hạ que, dấu hiệu báo trước như vậy.

Uyển Chỉ U thuận tay quét một chút cát vào bên cạnh, định đem đồng tiền chôn dưới đất, nhắm mắt làm ngơ.

Sau lưng chợt chuyền đến tiếng bước chân dồn đập, tiếng Nghênh Mai thở hồng hộc, nét mặt kinh hoàng chạy vào, kêu to: “ Tiểu thư, không tốt, xảy ra chuyện lớn!”

Nàng lười biếng quay đầu lại “ Làm sao? Chẳng lẽ Nguyệt Dương quốc cùng Long Cương quốc chiến tranh sao?”

“ Không phải, là hoàng hậu, hoàng hậu nương nương qua đời!”

Uyển Chỉ U sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm, thân thể không khống chế được đứng lên, vòng tay trên tay đụng phải một khối ngọc bội treo trên y phục, phát ra tiếng va chạm dễ nghe.

Cô sợ run mà giơ tay lên, nhìn vòng tay rực rỡ chói mắt trên cổ tay, đột nhiên có chút hoảng hốt.

Đây chính là cảnh còn người mất sao? Mấy ngày trước hoàng hậu nương nương còn tưng cùng nàng trò chuyện thân mật, vậy mà bây giờ lại qua đời? Nghĩ lại, quẻ bói vừa rồi, vốn là tiện tay bói ra, thì ra là chỉ hoàng hậu ……… “ Giúp ta chuẩn bị một bộ y phục màu trắng, ta muốn vào cung.” Bàn về cấp bậc, nàng là nữ qua tam phẩm, bàn về họ hàng, chính miệng hoàng hậu đã từng hứa coi nàng như người trong nhà, dù về công hay về tư, nàng đều phải vào cung phúng viếng.

Vào lúc này Nghênh Mai lại do dự một chút, nhỏ giọng nhắc nhở: “ Nhưng tiểu thư, nếu vào cung người sẽ có thể gặp Ngọc vương gia?”

Nga, thật đúng là vấn đề phiền toái đây. Lúc này Long Đồ Bích nhất định sẽ ở trong cung giúp đỡ công viêc mai táng hoàng hậu, mà hiện tại nếu nàng vào cung tất sẽ vừa vặn đụng mặt hắn, tránh còn sợ không có nơi để tránh, tại sao mình liền hồ đồ mà tự lật bài?

Nàng cắn đầu ngón tay suy nghĩ kỹ một hồi, rốt cuộc cũng có quyết định: “ Buổi tối chúng ta hãy đi, ra ngoài từ cửa sau của cung là tốt rồi”

Theo cung quy, không phải ngừơi trong cũng sẽ không cho phép qua đêm trong cung, mặc dù Long Đồ Bích là người hoàng tộc, dù sao cũng có phủ đệ ở ngoài, cũng sẽ không ở lại qua đêm trong cung. Chỉ cần vận khí tốt, tính toán thời gian thích hợp, sau khi Long Đồ Bích ra khỏi cung nàng liên nhanh đi vào phúng viếng một lát rồi lập tức ra ngoài, kết thúc tâm ý, người cũng trốn ra, phiền toái cũng sẽ không có.

Uyển Chỉ U tính toán tốt, thở nhẹ một hơi.

Cửa cung giờ hợi sẽ đóng lại, khoảng cách tới giơ hợi còn hai khắc, Uyển Chỉ U lặng lẽ tới ngoài cửa cung.

Nàng một thân tuyết trắng, lấy ra ngọc bài đại biểu thân phận, bính lính giữ cửa lập tức để nàng đi qua, còn rất tốt tâm nhắc nhở ------ “ Ở trong cung cũng không thể ở lại quá lâu, một khi cửa cung đã đóng, người ở bên trong không ra được là chuyện nhỏ, bị nghi là thích khách thì thật oan uổng”

“ Đa tạ tiểu ca”

Uyển Chỉ U yếu ớt hơi cười, nhưng nụ cười kia lại làm cho tên lính lo sợ, nghi hoặc không dứt “ Cô nương kia tốt như vậy, nhìn qua rất hiểu biết, làm sao lại bị đồn đãi nhiều chuyện xấu như vậy?” Hắn không nhịn được cùng người bên cạnh nhỏ giọng thì thầm.

“ Biết người biết mặt nhưng không biết lòng” Một gã vệ binh khác thèm thuồng nhìn bóng dáng uyển chuyển của Uyển Chỉ U, cũng không khỏi cảm khái “ Bàn về tướng mạo, cùng Ngọc vương gia của chúng ta cũng coi như là một đôi, đáng tiếc…….”

Chợt Uyển Chỉ u quay đầu lại, hỏi “ Ngọc vương gia vẫn còn ở trong cung sao”

Hai tên lính cho là nàng nghe được được lời nói của mình, giật nảy mình, vội vàng trả lời “ Ngọc vương gia mới ra cửa cung một khắc trước.”

Nàng hoàn toàn yên tâm, theo sự giúp đỡ của thái giám, đi vào bên trong Đạp Nguyệt điện .

Di hài hoàng hậu được đặt vào giữa quan tài bằng ngọc, Uyển CHi U nhìn tông ngọc kia, ở trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.

Cho dù khi còn sống bà ấy có đẹp, chói lọi, sau khi chết cũng ở trong quan tài lạnh như băng này. May mắn chính là, bà đã gả cho ngươi nam nhân cả đời quý trọng mình, bất ly bất khí. Nhìn quan tài ngọc này, tất nhiên là đã sớm chuẩn bị, nói cách khác, đối với sự rời đi của bà hoàng thượng sớm đã chuẩn bị tâm tư. Đối với một người sẽ chết, còn có thể duy trì tình yêu cùng sự kiên nhân kéo dài như vậy, là một chuyện không dễ dàng biết bào a.

Uyển Chỉ U dập đầu mấy cái ở trước quan tài, thái giám bên tong dẫn nàng ra cung. Đi tới nửa đường, tẩm cung của hoàng thượng bên kia chợt loạn, có người đã chạy tới, một tay chỉ vào thái giám dẫn đường cho nàng, lo lắng nói: “ Mau, bệ hạ bất tỉnh, ngươi nhanh đi tìm thái y tới.”

“ Nga, hảo, ta phải đi đây!” Thái giám kia xin lỗi Uyển Chi U: “ Uyển cô nương, không thể làm gì khác hơn là phiền chính người ra cung, đường ra cung………”

“ Ta biết” Nàng liền vội vàng gật đầu, lại ân cần hỏi: “ Bệ hạ không sao chứ.”

“ Từ trước đến nay thân thể bệ hạ vẫn khỏe mạnh, nương nương đột nhiên qua đời là đả kích quá lớn đối với bệ hạ. Cô nương yên tâm, sẽ không có đại sự.” Thái giám trấn an nàng mấy câu, sau đó vội vã chay đi tìm thái y.

Uyển Chỉ U đứng tại chỗ do dự trong chốc lát, không biết có nên đi thăm bệ hạ không, hay vẫn nên hồi Thiên Tinh Cung như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, dù sao nàng cũng không phải đại phu, lúc này đi thăm bệnh không khác gì thêm phiền, vì vậy nàng cất bước hường ngoài cung đi.

Trong cung lúc này loạn thành một đống, nàng vẫn thấy có không ít người vội vàng chạy tới chạy lui, không tự chủ được mà bước nhanh hơn.

Vòng qua một con đường hoa, đi về phái trước chinh là cửa cung, lúc này, thình lình nàng nghe được có một thanh âm nam tử truyền đến ------” Ngươi, tới đây”

Khoảng cách thanh âm này rất gần, giống như hướng về phía nàng nói, Uyển Chỉ U không khỏi dừng bước, hồ nghi nhìn chung quanh, quả nhiên phát hiện dưới gốc cây hoa quế có một bóng dáng cao gầy, một thân áo bào gấm màu bạc lóng lánh làm cho trong lòng nàng nhất thời thầm kêu không ổn, bước chân không nhịn được lại bước về phía cửa cung mấy bước.

Nàng cắn răng một cái, nhắm mắt đi tới, cúi đầu hơi quỳ gối “ Ngọc vương gia, có cái gì phân phó?”

Người này chính là Long Đồ Bích. Mới đầu hắn thấy bóng dáng của nàng là một mầu trắng, chỉ nghĩ nàng đổi quần ao cung nữ màu trắng, chờ sau khi nàng đến gần, mới phát hiện nàng cũng không phải là người trong cung, cung nữ có phục sức (trang phục, trang sức) cùng kiểu tóc riêng, nhưng nàng đều khác biệt, không giống.

“ Ngươi là ai?” hắn cảnh giác hỏi.

“ Ta….. ta tới bái tiễn nương nương, thời điểm không còn sớm, muốn xuất cung…….” nàng lặng lẽ đem ngọc bài thay mặt cho thân phận của mình từ trên hông lấy xuống, năm trong lòng bàn tay.

Long Đồ bịch chợt đưa một tay ra, nâng mặt nàng lên, tròng mắt đen sang lấp lánh như sao cứ như vậy mà kỹ càng, sắc bén nhìn vào ánh mắt mùa thu của nàng.

Đây mới là lần đầu tiên gặp nhau a!

Trái tim Uyển Chỉ U đập thình thịch, thật sợ tiếng tim đập của mình sẽ bị hắn nghe được, bởi vì trong mắt của hắn nhìn thần sắc của nàng có chút cổ quái. Chẳng lẽ bị hắn nhìn thấu cái gì?

Long Đồ Bích đích xác là đầy bụng hồ nghi. Hôm nay thân tộc ( họ hàng thân thuộc) cùng gia quyến hoàng thất đến không ít, người đến người đi, hắn cũng không thấy mọi người.

Cô bé này đơn đọc một mình tới hay đi cùng người nhà? Thế nào đã trễ thấy còn một mình đi ở đường nhỏ trên cung?

Lúc trước hắn vốn ra khỏi cung, nhưng bởi vì nhớ tới vẫn đề phòng giữ kinh thành trong thời gian gian tới phải bẩm rõ cùng hoàng thượng, lại cố ý trở lại. Không nghĩ tới mới vừa vào cung, nhưng lại nghe nói hoàng thượng ngất xỉu

Theo như lẽ thường, hắn trước nên lập tức đi thăm, nhưng hắn tự nhận mình không phải là thái y, giờ phút này cũng chỉ có thể nói chút lời an ủi hời hợt, không nói chính xác còn quấy rầy thúc phụ nghỉ ngơi, cho nên hắn đang do dự có nên về phủ trước hay không.ngày mai trở lại, trong lúc vô tình đụng phải bạch y nữ tử này.

Hắn vẫn luôn ỷ trí nhớ mình cực tốt, binh lính bảy, tám năm trước đã từ cùng hắn ở trên chiến trường kề vai chiến đấu, hiện tại gặp lại, hắn như có thế kêu tên đối phương, càng không cần phải nói đến những yên tiệc hoàng thất, hoặc du xuân, du hồ, những thứ kia luôn xoay quanh bên cạnh hắn, làm cho hắn chịu không nổi đám oanh oanh yến yến phiền toái kia.

Hẳn nàng phải là thiên kim tiểu thư nhà nào đi? Nhưng là khuôn mặt khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh lệ, uyển chuyển, trắng trong thuần khiết như vậy, hắn thế nào một chút ấn tượng cũng không có? Cô gái có một đôi mắt đen nhánh trong suốt, mắt lúc lóe lên bất định đang cùng hắn nhìn thẳng, lại đang vòng vo một cái, sau lại dũng cảm cùng hắn nhìn nhau lần nữa

Ánh mắt như vậy, nếu như hắn gặp qua tuyệt sẽ nhớ.

Không nhịn được, ngữ điệu của hắn ôn nhu một chút “ Ngươi là tiểu thư nhà nào?”

“ Ta…… ta họ Hồ” Uyển Chỉ U nói dối ” Bác ta là Ngự sử Lưu phu nhân, ta mới tới thăm người thân.”

“ Ngự sử Lưu phu nhân?” Hắn nheo mắt lại “ Hôm nay ban ngay Lưu phu nhân không phải đã tới rồi sao?”

Lúc ấy Lưu phu nhân còn mang một đôi nữ nhi bên mình, con mắt của hai nữ nhi kia còn dụ dỗ hắn, luôn luôn lởn vởn trên người hắn làm hắn rất chán ghét. Hắn thế nào không nhớ rõ Lưu phu nhân có một người cháu gái cùng người khác bất đồng như vậy?

Nàng vội vàng che lấp “ Ban ngày bác ta đã tới, lúc ấy ta chưa cùng đi. Sau bác lại nói, chuyện lớn như vậy, ta cũng muốn thể hiện một phần tâm ý, cho nên dượng để cho ta mang theo gia đinh, đưa ta đi vào. Nếu như đã ổn thỏa, ta đây liền rời đi, xin vương gia cho phép.”

Nàng biết lời nói dối của mình có trăm ngàn sơ hở, chỉ cầu nguyền vào giờ khắc này ông trời làm Long Đồ Bích hồ đồ một chút, không nên làm khó nàng, hơn nữa…….. Bàn tay của hắn luôn luôn đặt trên cằm nàng không dời đi, cảm xúc ấm áp mạnh mẽ kia càng làm cho nàng tâm hoảng ý loạn.

Đại khái trời cao thương cảm nàng, Long Đồ Bích giống như là tạm thời tin tưởng lời của nàng, khẽ mỉm cười: “ Thì ra là như vây. Đêm đã khuya, ngươi nên trở về.”

“ Kia, dân nữ cáo lui” Nàng hành lễ lui về phía sau mấy bước, muốn nhân cơ hội thoát khỏi tay hắn.

Không nghĩ tới mới vừa quay người lại, lại bị hắn ở phía sau kéo cổ tay. Cái tay ở giữa đang cầm ngọc bài đại biểu thân phận của nàng, lòng của nàng lập tức nhảy lên.

“ Vương gia…….. có có gì phân phó?” Nàng lo sợ hỏi, hoàn toàn không dám quay đầu lại.

“ Ta xem, ta nên đưa ngươi trở về” Ngữ điệu hắn ôn nhu, không đợi sợ tấm lòng bị Uyển Chỉ U cự tuyệt, cư nhiên không chút nào tình nghi, tự mình kéo cổ tay của nàng, hướng bên ngoài cung đi.

“ Vương gia, sao có thể vậy? Thân thể vương gia nghìn vàng, dân nữ chẳng qua là một thảo dân, không dám vọng tưởng kết thân với những người cao hơn mình, đường về nhà, ta tự biết……..?” Uyển Chỉ U luôn miệng vừa nói vừa chán nản từ chối, muốn nhanh lên một chút từ bên cạnh hắn tránh ra.

Nhưng tâm ý Long Đồ Bích tựa hồ vô cùng cương quyết, hắn cười nói: “ Cũng không cần phải khách khí với bổn vương. Lưu đại nhân cùng ta là bạn tốt, người nhà của hắn cũng chính là người nhà của bổn vương, sắc trời đã trễ thế này, bổn vương để ngươi một người trở về phủ, khó tránh khỏi sẽ có nguy hiểm.”

Hắn kéo nàng ra khỏi cửa cung, vừa vặn tên lính vừa kiểm tra lệnh bài Uyển Chỉ U vẫn còn ở đó, vừa thấy Long Đồ Bích đi ra, trước cười nói “ Vương giá ngài làm xong chuyện rồi?” Ánh mắt thoáng nhìn về phía sau, tên lính kia cũng ngây ngẩn cả người, vừa muốn mở mồm gọi tên Uyển Chỉ U, nàng vội vàng nháy mắt, ý bảo hắn không cần nhiều lời. Mặc dù tên lính không hiểu lắm, nhưng cũng ngừng miệng.

Long Đồ Bích đứng ở cửa cung nhìn chung quanh “ Di, không phải ngươi cùng gia đinh đến sao? Xe ngựa nhà ngươi thế nào lại không có ở đây?”

Uyển Chỉ U ho khan hai tiếng: “ Ta nói hắn không cần chờ ta, muốn trở về thì tự mình trở về, xem bóng đêm kinh thành một chút”

Hắn cười một tiếng: “ Thật là trẻ con, từ nơi này tới phủ đệ Lưu đại nhân cần hải đi hơn một canh giờ, đôi chân ngươi nhỏ như vậy chỉ sợ đi đến nửa đường đã phồng chân. Gia đinh kia cũng thật thất trách, cho nên liền nghe ngươi an bài”

Xe ngựa của Long Đồ Bích đang chờ ở gần cửa cung, vừa thấy chủ tử ra ngoài, phu xe lập tức đem xe ngựa chạy đến gần. Long Đồ Bích tự mình mở cửa xe, làm động tác “ xin mời” với Uyển Chỉ U.

Thấy thế, Uyển Chỉ U lúng túng cười khổ, nhìn chung quanh, nghĩ thầm lúc này đừng mong có cái gì cứu binh có thể từ trên trời giáng xuống, không thể làm gi khác hơn là bất đắc dĩ nhấc váy, chân thành đi lên xe.

Nàng vốn tưởng rằng, Long Đồ Bích biết nam nữ khác biệt, nhưng hắn hiển nhiên tuyệt không cấm kỵ, mở cửa xe cùng nhau ngồi vào. Cũng may buồng xe ngựa đủ rộng rãi, hai người mặt đối mặt ngồi một bên, chính giữa còn có một cái bàn, thân thể sẽ không đụng chạm lẫn nhau.

Nhưng khoảng cách gần như vậy, oan gia trốn tránh, e sợ không nhìn thẳng, cả người Uyển Chỉ U không được tự nhiên.

“ Hồ cô nương là người nơi nào?” Long Đồ Bích chậm rãi mà mở lời.

“ Ừ…… Huyện Tiêu Sơn.” Thỉnh thoảng ánh mắt của nàng lại hướng về phía cửa sổ xe liếc một cái, trong lòng tính toán, cũng không thể để Long Đồ Bích thật đưa mình đến Lưu phủ đi ? Chẳng phải lập tức sẽ lộ hết sao ?

“Huyện Tiêu Sơn” Hắn suy tư ‘’ Bảy, tắm năm trước ta mang binh đi đánh giặc, đã từng đi ngang qua nới đó, huyện lệnh huyện Tiêu Sơn vẫn là Miêu Như Biến sao ?”

Nàng cười cười “ Tuy ta là người huyện Tiêu Sơn nhưng từ nhỏ liền theo cha mẹ rời quê hương, cha mẹ ta đều không phải là người ngồi yên, mang theo ta quanh năm giao du, cho nên đối với chuyện quê hương ta biết không nhiều lắm.”

“ Nga’’ hắn cũng không cố hỏi đề tài này, cười cười hỏi : “Lưu đại nhân nổi danh là người keo kiệt, nghe nói người thân của hắn, hắn cũng rất ít khí tiếp đãi, sao lại thu nhận cô nương đến ở trong phủ ?”

“ Ừ........ Năm ngoái cha mẹ ta đều lần lượt qua đời, bác thương hại ta bơ vơ một người, cho nên cầu xin dượng cho ta ở đó một thời gian” Uyển Chỉ U miễn cưỡng ứng phó. Long Đồ Bích là cố ý xét hỏi nàng, hay chẳng qua chỉ là tò mò mà thôi ?

Hỏi thêm nữa, nàng thật sẽ bị lộ tẩy.

Hắn nghe vậy gật đầu một cái, yên lặng một hồi, đưa mắt nhìn trên cổ tay của nàng, nghi ngờ hỏi “Vòng tay này...... là vât gia truyền của gia đình cô nương ?”

Uyển Chỉ U cũng hít một hơi, trong lòng tự chửi mình ngu, tại sao hết lần này đến lần khác lại muốn mang chiếc vòng tay này theo ? Đây là hoàng thượng tặng hoàng hậu, là bảo vật hoàng gia, vạn nhất Long Đồ Bích nhận ra được........ Nàng còn đang suy nghĩ muốn bịa như thế nào để tránh thoát kiếp nạn này, thình lình bên người có trận gió mát thổi qua, cổ tay của nàng bị người bên cạnh bắt được, nàng hoảng sợ khi thấy Long Đồ Bích đã ngồi vào bên cạnh.

Hắn cầm cổ tay của nàng, xem kỹ chiếc vòng tay, tự lẩm bẩm “Vòng tay dân gian có khắc long phượng ? Thật ngạc nhiên.”

Chuyện cho tới bây giờ, nàng chỉ có thể nói dối nhiều hơn. Nàng ha ha cười một tiếng “ Đây là bảo vật gia truyền nhà ta, nghe nói là bởi vì tổ tiên nhà ta cùng cao tổ có chút sâu xa, vòng tay này là tổ tiên cưng chiều tặng cho con gái, sau vẫn truyền xuống.

“Nga” Long Đồ Bích ung dung, nhàn nhạt như cũ đáp lại lời nói dối của nàng, nếu là lừa gạt người bình thường cũng thôi nhưng muốn lừa gạt Long Đồ Bích trừ phi ông trời giúp nàng ném đồ xuống đập đầu hắn, làm hắn bất tỉnh.

Len lén dò xét vẻ mặt ưu nhã, thoải mãi mà lộ ra một cỗ trầm lặng của Long Đồ Bích, con ngươi sâu kín lóe lên ngọn lửa giống như có thể làm cháy pháo đài nói dối mà nàng khổ tâm xây dựng.

Hắn, thật tin tưởng lời của nàng sao ? Còn cố ý mang nàng lên xe, chỉ vì ép nàng lộ ra dấu vết.

Lòng cuả nàng càng nghĩ càng rối rắm, bản năng đưa tay dùng sức kéo, rút tay hắn ra. Mà Long Đồ Bích nhìn nàng, vẫn như cũ thanh thanh nhàn nhạt cười, biểu hiện sâu xa không lùi mà tiến tới. Hai cánh tay chống đỡ, đem nàng giam giữ ở giữa tấm ván cùng lồng ngực của mình.

“Hồ cô nương, ngươi cũng nghe nói qua bổn vương đi ?”

Ánh mắt của hắn cách nàng rất gần, gần đến nỗi nàng không dám hô hấp. Nàng không biết bước kế tiếp hắn muốn làm gì, chỉ có thể đề phòng lúng túng cười khổ gật đầu, thậm chí ngay cả nói cũng không dám nói, phảng phất chỉ cần nàng vừa lên tiếng, ngay cả hô hấp cũng bị hắn nắm trong tay.

“Gần đây bổn vương đối với mỹ nữ như ngươi rất có hứng thú” Hắn giơ lên một cánh tay, không phải để nàng tự do mà là để chạm vào hai má trắng nõn trong veo mà lạnh lùng của nàng. “Ngươi ở tạm Lưu phủ, ăn nhờ ở đậu, không bằng theo bổn vương đi, bổn vương sẽ cho ngươi danh phận, cho ngươi vinh hoa phú quý, như thế nào ?”

Uyển Chỉ U kinh hãi, nàng cắn chặt môi, hơn nửa ngày mới ấp a ấp úng nhẹ nhàng từ chối “Vương gia, không cần cười chê, ta......... dân nữ như thế nào xứng đôi........”

“Xứng hay không là do bổn vương định đoạt.” Ánh mắt của hắn vốn trong suốt thâm thúy nhất thời trở nên tà mị, cổ quái, cơ hồ muốn áp lên đôi môi giống cánh hoa tường vi của nàng .

Bỗng nhiên xe ngựa xóc nảy một phen, tay hắn không tự chủ được mà buông ra, Uyển Chỉ U thừa cơ di chuyển ra phía trước cửa xe, liền dùng lực đẩy cửa ra, hô một tiếng “Dừng xe”

Phu xe cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng ghìm chặt dây cương.

Uyển Chỉ U khẩn trương nhảy xuống xe ngựa, cũng không chờ hắn mở miệng nói, nhanh chóng xuyên qua đường phố, ẩn thân đi vào giữa đường phố.

Phu xe ngẩn người, xoay người lại hỏi “Vương gia, hiện tại........”

“Đi đến phủ Lưu ngự sử” Long Đồ Bích lạnh lùng phân phó.

“Hiện tại. Đêm đã khuya....” Phu xe cho rằng chính mình nghe nhầm mệnh lệnh hoặc chủ tử nhớ lầm thời gian.

Long Đồ Bích lạnh lùng nói “Bổn vương muốn gặp người, dù là ngày hay đêm cũng phải gặp mặt. Ngươi sợ gia đinh không mở cửa cho bổn vương sao.”

“Vâng” Phu xe mắng chính mình lắm miệng, lau mồ hồi lạnh, vội vàng đóng cửa xe, thúc ngựa chạy đi.

Bên trong xe, khóe môi Long Đồ Bích nhếch lên một tia cười lạnh.

Vừa rồi lai lịch của nha đầu kia cực kì khả nghi, tuy nhiên hắn không nguyện ý tin tưởng, đã có thận phận một ngươi trong lòng hắn cùng cô gái này có điểm trùng nhau.

Khi nàng mới mở miệng, hắn cảm thấy thanh âm của nàng rất quen tai, tuy nhiên ngôn ngữ cùng giọng điệu không giống nhau, nhưng kỳ thật âm sắc mỗi người đều có đặc sắc riêng, hẳn là hắn không nghe lầm.

Bất quá, nữ nhân kia hắn không phải đã gặp qua, cùng cô gái trước mặt này hoàn toàn không giống nhau a, này nên giải thích như thế nào ?

Cho dù hắn nghe lầm, nhận sai người, nhưng vì cái gì miệng cô gái này đầy lời nói dối ?

Lúc đầu hắn cho rằng nàng có thể là một trong những thích khách mà địch quốc phái tới Long Cương quốc, cố ý lẩn vào trong đám người đến phúng viếng, có ý đồ bất lợi với hoàng thượng.

Song khi hắn nhìn thấy chiếc vòng tay trên tay nàng, đối với suy nghĩ nàng là thích khách trực tiếp xóa đi

Hắn đương nhiên nhận ra chiếc vòng tay vàng (Ngư: ta bỏ chữ vàng đi gọi là chiếc vòng tay cho thuận nhé) này, trước đây khi còn sống thái hậu đã từng đeo qua, lúc hắn còn bé cũng đã từng dự lễ đại hôn của hoàng đế, chính mắt hắn thấy thái hậu đem chiếc vòng tay này tặng cho hoàng hậu. Mà hoàng hậu cũng vài lần đem chiếc vòng tay này cho hắn xem. Ám chỉ sau này sẽ đem chiếc vòng tay này làm tín vật của Long Cương hoàng tộc, do hắn tìm được “ người thích hợp” để truyền xuống .

“Người thích hợp” kia, hắn tin hoàng hậu muốn chỉ thê tử tương lai của mình, cũng là vị hoàng hậu kế tiếp.

THời điểm hoàng hậu cùng hoàng thượng nhận định hoàng hậu của hắn là Uyển Chỉ U, cho nên, chiếc vòng tay này đeo trên cổ tay người nào, không phải không nói cũng biết sao?

Đúng là, nữ nhân phong lưu phóng đãng này, làm sao có thể là nàng ? Nàng có một lòng trắng trong thuần khiết, mỹ nhan không nhiễm bụi trần, giống như hoa sen mới nở rộ, đôi mắt trong sáng, linh động cho dù ở trong đêm vẫn rạng rỡ phát sáng.

Mà nếu Uyển Chỉ U thấy hắn sẽ nhận ra hắn, cũng không có cái loại biểu hiện vừa rồi a ? Nàng không nên né tránh như vậy, hết lần này đến lần khác lời nói dối đều cố che đi thân phận của chính mình. Chẳng lẽ...... nàng không muốn gả cho hắn ? Đối với việc sau này làm hoàng hậu một chút hứng thú cũng không có ?

Càng làm cho Long Đồ Bích khó hiểu hơn, có phần cảm thấy thất bại, nếu nàng thật là cái sắc nữ yêu thích nam sắc, tổng sẽ không nên một chút phản ứng với hắn cũng không có đi ? Nhìn bộ dạng vừa rồi của nàng, phòng tránh sự thăm dò như rắn rết của hắn, trốn chạy nhanh hơn cả thỏ.

Quá kỳ quái.

Cho nến hắn trước nên đi nghiệm chứng thân phận chân thật của nàng, sau đó....... sẽ yên lặng đứng phía sau xem nàng dở thủ đoạn gì ?

Càng kỳ quái hơn là, nếu thật sự nàng là UYển Chỉ U, kia từ giờ trở đi hắn cảm thấy có hứng thú với nữ nhân này.

Tuy nhiên, hứng thú này, tuyệt đối không phải xuất phát từ yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.