Bỏ Rơi Vương Phi
Hôm đó, nàng ôm bụng đi dạo, không hiểu sao dạo này nàng hay nhớ đến hắn, nàng cũng hay thắc mắc đứa nhỏ giống nàng hay giống hắn. Gần đây, đứa nhỏ rất nghịch ngợm, hay khua chân, khua tay trong bụng nàng. Nàng khẽ xoa xoa bụng mỉm cười nói "Hài tử, nương thật mong chờ ngày được gặp con"
Mải mê trò chuyện với hài tử trong bụng, nàng đâm sầm vào 1 người trước mặt. Nàng ngã ngào xuống đất. Bụng của nàng truyền đến từng cơn đau. Nàng kéo tay người kia. Khó khăn nói
- Làm ơn... làm ơn cứu hài tử của tôi
Hài tử, 2 chữ này làm cho hắn đờ người ra. Thế mà nàng ta lại hoài thai, lại còn dám ở đây, lại còn dám cầu xin hắn cứu đứa con hoang này.
- Dã chủng này mà có tư cách để ta cứu ư. Các ngươi tự sinh tự diệt đi.
Nói rồi hắn phất tay áo đi. Cơn đau truyền đến ngày càng dồn dập. Nàng cắn rách môi cố giữ có mình thanh tỉnh. Bỗng nàng thấy 1 luồng ấm nóng từ hạ thân. Không ổn rồi nàng vỡ ối rồi. Nhất định nàng phải sinh đứa nhỏ ra.
Giờ trời đã chập tối. Thường thường chỉ cần mặt trời xuống núi toàn bộ dân ở sơn trại này đều đóng cửa đi ngủ tuyệt nhiên không có ai ra đường.
Cơn đau dồn dập từng cơn. Nàng cố giữ nhịp thở rồi rặn thật mạnh. Lưng mỏi nhừ, phần hạ thân như muốn rách ra. Nàng cố chịu đựng rặn từng nhịp từng nhịp một. Thật sự rất đau. Nàng cắn môi rồi cố gắng rặn thật mạnh. Cuối cùng nghe tiếng oe oe của hài tử nàng yên lòng. Nàng vội lấy con dao nhỏ nàng luôn đem theo người cắt rốn cho con. Nàng kéo đứa béo về bên người. Ôm đứa nhỏ vào lòng rồi thiếp đi. "Minh Cát, thiếp sinh cho chàng 1 tiểu tử rồi"
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sơn trại này là nơi huấn luyện cao thủ của hoàng cung. Phụ hoàng đích thân giao cho hắn. Tất cả các hoàng tử cũng chỉ có hắn biết sơn trang này. Tối đến khi mặt trời lặn tất cả các cao thủ sẽ đến hoàng cung để bí mật bảo vệ hoàng thượng.
Chính vì vậy mà không có 1 ai biết đêm nay nàng vật lộn sinh hài tử ở ngay sân mà hắn thì lạnh lùng bỏ nàng lại.
~~~~~~~~~~~~~~
Nàng thiếp không biết bao lâu thì thấy ướt ướt trên mặt. Trời bắt đầu đổ mưa. Lý trí mơ hồ của nàng bừng tỉnh, nàng vội ôm hài tử vào lòng. Cảm giác được hơi thở của hài tử nàng mới yên tâm. Ôm đứa nhỏ nàng gắng gượng ngồi dậy đi vào cái đình ở gần đó. Mỗi bước đi hạ thân nàng đều vô cùng đau đớn.
Vào trong đình, mưa liên tục tạt vào làm nàng lạnh cóng. Nhưng mối quan tâm lớn nhất của nàng lúc này là hài tử. Trời đang cuối thu gần đông. Nàng cởi áo khoác ngoài ra quấn cho đứa nhỏ. Mưa gió không ngừng tạt vào nàng nhưng nàng cũng không ngừng lấy thân mình che chở cho hài tử. Hài tử không ướt là tốt rồi. 2 mẹ con nàng cứ vậy mà qua hết đêm đó. Đến khi mặt trời bắt đầu hé rạng thì nàng không thể chịu đựng được nữa mà thiếp đi lúc nào ko biết.
Lúc tỉnh lại nàng thấy mình đang ở trong nhà. Còn dì Khương đi bế đứa nhỏ. Thấy nàng tỉnh, dì Khương liền trách
- Sao tối qua cháu lại đi ra ngoài, may 2 người mệnh lớn không bị sao. Nếu có chuyện gì làm sao ta ăn nói được với A Ưng.
Dì Khương vừa dứt lời thì A Ưng bước vào, khuôn mặt đầy trầm trọng.
- Trắc Phi, Vương gia muốn gặp người và tiểu.... và đứa nhỏ
A Ưng ngập ngừng nói, nàng nghe vậy liền gật đầu. Nàng bế đứa nhỏ đi theo A Ưng. Hắn vừa nhìn thấy nàng đã đùng đùng nổi giận quát
- Tiện phụ kia, thấy bản vương gia còn không quỳ xuống.
Nàng máy móc nghe lời hắn quỳ xuống.
- Nói dã chủng kia là của ai?
Dã chủng, nực cười cho nàng, cho cái tình yêu của nàng.
- Xin vương gia thứ lỗi đây là chuyện riêng của tiện nữ.
- Hừ, khá khen câu chuyện riêng. Được giờ ta hỏi chuyện liên quan đến ta. Sao ngươi lại ở đây, ta cho phép sao?
- Xin vương gia tha tội là thần đưa trắc phi đến.
A Ưng lên tiếng
- Đồ tiện phụ đó không phải trắc phi của ta.
Hắn gằn giọng.
- A Ưng ngươi cũng giỏi đấy, dám tự tiện hành động không hỏi ý kiến ta. Người đâu lôi A Ưng ra đánh 50 trượng.
Nàng nghe vậy liển hốt hoảng
- Vương gia, xin đừng liên lụy người khác mà tiện nữ cầu xin Ưng Thị vệ giúp.
Hắn nghe vậy liền híp mắt nhìn nàng
- Lại còn cầu xin, được ta không liên lụy A Ưng. Người đâu đem tiện phụ này ra đánh 50 trượng.
- Vương gia
A Ưng lên tiếng
Nàng quay sang nhìn A Ưng nói
- Đây là chuyện của ta, xin ngài đừng can dự.
Minh Cát nhìn 2 người bao che nhau càng tức giận. Nàng ta thật giỏi, còn dám câu dẫn thân cận của hắn.
- Người đâu, thi hành đi.
Hắn dứt lời, liền có người lôi nàng ra ngoài. Đứa nhỏ bị lôi ra rồi đặt lên bàn.
Hắn quá tàn nhẫn, nàng vừa mới sinh, đứa nhỏ ms chỉ được 1 ngày tuổi. Người thi hành án đều là người ở sơn trại. Họ đều yêu quý nàng. Không nỡ đánh nàng. Nhưng lệnh Vương khó cãi. Họ nhẹ tay hết mức có thể. Nhưng nàng vẫn không sao chịu nổi. Nàng mím môi thật chặt để không kêu thành tiếng.
Minh Cát, chúng ta thật sự hết rồi.
Nàng cố gắng đựng nhưng chỉ đến đòn thứ 36 thì ngất xỉu. Mọi người thấy vậy không nỡ ra tay thêm. Chạy vào báo với vương gia hắn nói
- Vứt tiện phụ đó xuống núi. Đem theo cả dã chủng của nàng ta đi.
Hắn vô cùng bực bội, mới đuổi nàng ta đi bao lâu mà đã gian díu với người khác. Đúng là tiện phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.