Bộ Sưu Tập Tội Ác

Chương 15



Dù trời đã khuya nhưng Stone vẫn yêu cầu Reuben thả ông xuống gần Nhà Trắng thay vì về nhà ở nghĩa trang Mt. Zion. Ông thấy chiếc xe tải vẫn cứ theo sau nên muốn làm gì đó cắt đuôi. Ông thì thầm giải thích tình cảnh cho Reuben nghe khi ông bước khỏi thùng xe và mô tả chiếc xe tải cho Reuben biết.

Stone nói, “Để ý trông chừng chiếc xe tải nhé. Nếu nó vẫn theo anh, tôi sẽ báo cho anh biết bằng điện thoại di động”.

“Sao anh không gọi cho Alex Ford để trợ giúp? Dù sao thì ta cũng đã phong anh ta chức thành viên danh dự của Hội Camel còn gì”.

“Alex không còn làm việc ở Nhà Trắng nữa. Tôi không muốn gọi anh ta giải quyết vấn đề mà mình chưa chắc chắn rằng không tốt. Nhưng những người trong bộ phận Mật vụ ở đây có thể giúp chúng ta”.

Reuben chạy đi, Stone chậm rãi đi ngang qua cái lều có cái bảng “Tôi muốn biết sự thật” cắm bên cạnh. Những người phản đối khác không ngủ ở đây đêm nay, cả người bạn tên Adelphia của ông cũng không. Rồi ông nhanh chóng tiến về bức tượng vị tướng người Ba Lan, người đã giúp sức cho người Mỹ trong cuộc Cách mạng chống lại thực dân Anh. Phần thưởng cho việc đóng góp công sức này là một đài tưởng niệm lớn mà bọn chim cứ đến tụ tập hàng ngày. Trèo lên bệ, ông quan sát thấy chiếc xe tải vẫn đậu trên đường số 15, ngoài khu 1600 của Đại lộ Pennsylvinia đang bị chặn lại.

Stone trèo xuống và tiến đến một nhân viên canh gác mặc thường phục đang bảo vệ vòng ngoài của Nhà Trắng.

“Tối nay có chuyện gì vậy ông Oliver?”, anh nhân viên hỏi. Anh ta đã làm việc canh gác Nhà Trắng gần mười năm và biết Stone rất rõ. Đối với anh ấy, Stone luôn rất lịch sự và hoàn toàn tuân theo các quy tắc phản đối mà anh ta luôn mang bên mình.

“Chào Joe, tôi muốn cảnh báo chuyện này. Có thể là không có gì hết, nhưng tôi biết các mật vụ không thích mạo hiểm về chuyện này”. Ông nhanh chóng kể lại chuyện chiếc xe tải nhưng không hề chỉ trỏ về phía nó. “Tôi nghĩ anh nên thông báo chuyện này phòng trường hợp anh muốn kiểm tra”.

“Oliver, Tôi nợ ông một lời cảm ơn”.

Stone đã học điều này cả đời mình, rằng không có bất cứ chi tiết nhỏ nhặt nào mà cơ quan Mật vụ lại bỏ qua khi nói đến việc bảo vệ Tổng thống cả. Vì thế, vài phút sau ông đã thấy Joe cùng với một cảnh vệ có trang bị vũ khí khác tiếp cận chiếc xe tải mang dòng chữ “Công trình công cộng của D.C”. Stone ước gì mình đã nghĩ đến việc mang theo ống nhòm, giờ đang nằm trên bàn làm việc ở nhà. Ông thấy căng thẳng khi cửa kính xe tải hạ xuống.

Diễn biến kế tiếp ngoài sức tưởng tượng của Stone. Hai nhân viên mặc cảnh phục nhanh chóng vòng ra phía sau xe tải và đi về hướng khác trong khi tên tài xế đóng cửa kính xe tải. Hai nhân viên ấy cũng không lại gần Stone, chính xác là họ đi hướng ngược lại một cách vội vã trong khi chiếc xe tải vẫn cứ nằm lì nơi đó.

“Khốn kiếp”, Stone rủa thầm.

Giờ thì ông biết những người trong xe tải là thành viên của Văn phòng Chính phủ, có quyền lực đủ để khiến bọn mật vụ hoảng sợ như những đứa trẻ con bị dọa dẫm. Đến lúc phải chạy rồi. Nhưng chạy làm sao đây? Có nên gọi cho Reuben không? Nhưng ông không muốn kéo bạn mình vào vụ này. Một ý nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu ông.

Phải chăng quá khứ của ông đã bị lộ?

Ông nhanh chóng quyết định chạy xuyên qua công viên, đến đường H và rẽ trái. Trạm xe điện ngầm tây Faragut chỉ cách đó vài khu phố. Ông nhìn đồng hồ.Chết tiệt!Giờ này đâu còn tuyến xe điện nào nữa. Ông chuyển hướng, liên tục ngoái nhìn phía sau để kiểm tra xem chiếc xe tải có chạy theo không. Nếu ông cứ tiếp tục chạy bộ xuống phố, biết đâu ông còn kịp đón chuyến xe buýt muộn.

Khi đến giao lộ kế tiếp, chiếc xe tải đã chặn phía trước mặt ông và cửa xe bật mở.

Rồi Stone nghe tiếng gọi tên mình.

“Oliver!”

Ông nhìn về phía phải. Reuben đã lái chiếc mô-tô lên lề đường và đang tăng tốc về phía ông; sau đó Reubenrềxe đủ chậm để Oliver nhảy lên thùng xe. Reuben ngoặt đầu xe nhanh như cắt, quay trở lại đường lộ và rồ ga chạy trong khi đôi chân cao khều của Oliver vẫn còn nhô ra ngoài thùng xe.

Reuben, người rành từng ngõ ngách của quận Columbia giống như Oliver, đã rẽ phải rẽ trái liên tục trước khi chạy chậm lại tấp vào một con hẻm tối và dừng lại trước một thùng rác. Đến lúc này thì Stone mới có thể ngồi đàng hoàng trong thùng xe. Ông ngước nhìn bạn mình, “Anh đã canh giờ quá hay Reuben à. Cám ơn anh”.

“Thấy anh không gọi nên tôi đã vòng xe trở lại. Khi chiếc xe tải lăn bánh tôi cũng theo sau nó”.

“Tôi ngạc nhiên sao nó không chú ý đến anh trong khi chiếc mô-tô này khá nổi bật?”

“Mấy thằng cha đó là ai?”

Stone kể cho bạn nghe vụ đụng độ với bọn mật vụ khi nãy.

Reuben nói, “Không có mấy cơ quan có thể làm Sở Mật vụ cụp đuôi đâu”.

“Tôi nghĩ đến hai trường hợp: hoặc là CIA hoặc là NSA. Không trường hợp nào làm tôi thấy dễ chịu hết”.

“Anh nghĩ họ muốn gì ở anh?”

“Ngay từ đầu tôi chú ý chiếc xe tải đậu bên ngoài hiệu sách của Pearl. Nhưng có vẻ như nó theo dõi ta từ trước đó rồi”.

“Ở nhà DeHaven sao?”, Reuben búng tay cái chóc, “Anh có nghĩ rằng chuyện này liên quan đến tay Cornelius Behan không? Biết đâu gã ấy tham gia với bọn gián điệp?”

“Có thể lắm, nếu cân nhắc yếu tố thời gian”.Có lẽ vụ này không liên quan gì đến quá khứ của mình.

Reuben có vẻ lo lắng, “Oliver à, nếu họ theo dõi chúng ta, anh nghĩ họ có theo đuôi cả Caleb và Milton không?”

Stone đã bấm bàn phím điện thoại rồi. Ông gọi Caleb và kể cho nghe chuyện xảy ra rồi cất điện thoại. “Anh ta vừa mới đưa Milton về nhà xong. Hai người họ chẳng thấy ai đáng nghi cả, mà chắc là họ không biết thôi”.

“Ta đã làm gì để bọn ấy phảichộn rộnnhỉ? Ta chỉ nói với Behan công việc của chúng ta ở nhà DeHaven. Tên ấy quan tâm tới DeHaven ở chỗ nào?”

“Gã chắc làcóquan tâm vì có thể gã biết DeHaven chết như thế nào. Hay nói chính xác hơn, DeHaven bị ám sát như thế nào”.

“Anh nói rằng có thể Behan đã giết người hàng xóm DeHaven à? Tại sao?”

“Anh vừa mới nói đó, hàng xóm. Có lẽ DeHaven đã thấy được điều gì đó mà lẽ ra ông ta không nên thấy”.

Reuben cười hô hố, “Trên con đường Good Fellow toàn là người giàu và độc địa ư?”

“Đều là đầu cơ hết đấy, nhưng sự thật là nếu anh không xuất hiện kịp thời tôi không biết chuyện gì sẽ xảy đến với mình”.

“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”

“Có vẻ như chẳng ai quan tâm tới chúng ta cho đến khi ta ghé nhà DeHaven, vậy chúng ta bắt đầu từ nơi đó nhé. Ta phải tìm ra DeHaven có bị ám sát hay không”.

“Tôi sợ rằng điều anh sẽ nói là DeHaven bị ám sát”.

Stone yên vị trong thùng xe, lần này ông đã để được chân đàng hoàng. Reuben khởi động máy và xe vọt đi.

Giống như những lần trước,Stone nghĩ. Và đó chẳng phải là điều hay.

Những người ngồi trên xe tải báo cáo với Roger Seagraves đang rất ủ dột.

“Lẽ ra chúng tôi đã có thể tóm được thằng cha già ấy dù bạn lão ấy có xuất hiện đi chăng nữa, nhưng chúng tôi tóm gã vào lúc ấy thì quá mạo hiểm”, một người nói vào điện thoại.

Seagraves nhìn chăm chăm vào điện thoại, suy nghĩ bước đi kế tiếp, “Họ ở nhà DeHaven được bao lâu?”

“Hơn năm tiếng đồng hồ”.

“Rồi sau đó ở cửa hàng sách quý, rồi các anh theo họ đến Nhà Trắng”.

“Đúng thế. Một trong hai người có căn lều ở công viên Lafayette. Và theo Sở Mật vụ thì tên hắn là Oliver Stone. Nghe buồn cười nhỉ?”

“Thằng cha già ấy biết các anh đang theo đuôi, vì thế tôi chẳng biết chuyện ấy buồn cười cỡ nào”, Seagraves vặt lại chúng. “Và tôi không thích các anh xòe mấy tấm thẻ ra, nhất là với bọn mật vụ”.

“Chúng tôi bí quá mới làm thế thôi. Nhưng ta cùng phe với Cục An ninh Quốc gia mà”, người đàn ông khác phản bác.

“Nhưng không phải làm nhiệm vụ chính thức đêm nay”, Seagraves đáp trả.

“Vậy anh muốn chúng tôi làm gì bây giờ?”

“Chẳng làm gì hết. Tôi muốn biết rõ hơn về ông Stone. Tôi sẽ liên lạc lại”, Seagraves cúp máy.

Người đàn ông tên Oliver Stone có căn lều đối diện Nhà Trắng, có thể nhận biết sự theo dõi chuyên nghiệp và viếng thăm nhà một người đàn ông mình đã giết.Seagraves có thể cảm thấy một cơn bão khác đang ào đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.