Bộ Tam Siêu Quậy

Chương 50: Ngày chung đôi (Kết)



↭↭↭↭↭Flashback↭↭↭↭↭

-Vào đi... Chỗ này đúng rồi nè!! -Minh Anh

-Ừ thì vào!! Cơ mà chúng nó biết lựa địa điểm kinh ~~ chỗ gì đâu mà âm u nỗi cả da gà!! -Lam

-Công nhận kinh thật!! -Bảo

-Thôi vào lẹ... -Tuấn Anh

Cả đám dẫn tay nhau bước vào bên trong, đi được hồi thì Lam va phải cái gì đó nên ngã nhào về phía trước, kéo theo cả Bảo, đang vội mà còn gặp chuyện tào lao này, quả thật cả 2 người ai cũng bực mình... Vội đứng dậy, lấy hai tay phủi sạch bộ quần áo rồi chau mày...

-Cục gì đây!? Để giữa đường là thế nào!? Bực mình quá... -Lam chau mày, định co chân lên đá cái vật dị hợm trước mặt mình ra chỗ khác thì bị Minh Anh cản lại

-Ê, đừng có đá..nó nổ ấy!! -Minh Anh

-Gì..bộ bom hay sao mà nổ với chẳng nổ!? -Lam

-Tao không rõ, nhưng nghe xung quanh có mùi thuốc nổ với cả nhìn cái cục này cũng giống giống bom tự chế mà tụi thằng Ren hay làm... -Minh Anh

-Chắc không phải đâu..ai đời mà để bom giữa đường như mày nói!? -Lam

-Đừng cãi..có mùi thuốc nổ xung quanh cục này mà!! -Minh Anh

-Thôi kệ đi vợ ơi, mình vào trong xem tình hình coi thế nào kìa... Còn cái cục này..kệ nó đi!! -Tuấn Anh

-Ừ, đúng rồi đúng rồi! -Bảo

-Vậy thôi, kệ đi! Mình vào trong... -Minh Anh khẽ nhún vai rồi một mạch đi thẳng vào bên trong...

......................

↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭

-Thế nào...còn đứa nào còn sống không!? -trong bụi cây gần nơi phát nổ, một tiếng động xì xào vang lên, xung quanh nơi đó là những con người nam thanh nữ tú, gương mặt lắm lem, tay chân đầy rẩy những vết thương...

-Aizz...chưa chết!! -Bảo

-Mày cũng cứng ghê ha!! -Tuấn Anh cười

-Cứng gì mà cứng...đau muốn chết!! -Lam ngồi dậy, nhăn nhó rồi dùng tay phủi phủi đầu gối mình, nơi có vết trầy to đang chảy máu

-Uầy, em cũng không sao nè!! Vợ anh giỏi ghê... -Bảo từ phía bên đây bò lại gần Lam rồi phụ cô thổi phù phù vào vết thương

-Lam không sao á!? Thế vợ tôi có sao không!?? Cả Khanh nữa.. -Tuấn Anh

-Minh Anh nó nằm một đống kìa... Cậu không lại xem còn ở đó hỏi tôi!! Cơ mà hình như bị trầy ngay mặt với cổ ấy!! Còn Khanh thì hình như không sao... -Lam

......Bò bò lại kế bên Minh Anh, Tuấn Anh khẽ vuốt nhẹ mấy ngọn tóc đang che phủ mặt Minh Anh, động tác nhẹ làm cho Minh Anh chợt tỉnh giấc sau cơn đau ê ẩm đang bung tỏa trên người mình-...Công nhận, mọi người chạy nhanh ghê!! Chơi với bom mà không ai bị gì!! -Minh Anh

-Em bị trầy quá trời kìa!! Có sao không thế vợ!? -Tuấn Anh

-Không sao!! Giờ đem Quân vào bệnh viện kìa..còn Khanh, thôi để em với Lam đưa nó về nhà!! -Minh Anh

-..Tao..không về đâu!! Cho tao ở..với Quân đi, trong bệnh viện!! -nó lên tiếng

-Ừ vậy thôi cũng được!! Bảo ơi, anh gọi bệnh viện đi.. -Lam

-Ok!! -Bảo

....Tại bệnh viện, 10h30 tối....

Nó lo lắng, đi qua đi lại trước cửa phong cấp cứu, lâu lâu lại ngẩng mặt lên, chấp hai tay lại như đang cầu nguyện gì đó..

-Khanh à..ngồi xuống đi nào!! Chân mày chảy máu đấy..mày đi qua đi lại kiểu này thì nó chảy ra thêm đó.. -Lam

-Mặc kệ!! Máu không nhiều nên tao không chết được đâu!! -nó

-Ơ, thế mày muốn máu nó chảy nhiều à!? -Minh Anh

-.......-nó

"TING..." Tiếng đèn báo trước cửa phòng cấp cứu đột ngột vang lên, ngay sau đó là một loạt bác sĩ cùng y tá của mình bước ra...

-Bác sĩ, anh ấy sao rồi? Có gì nghiêm trọng không? -nó

-Cậu ấy không sao, đã qua cơn nguy kịch rồi, chúng tôi đã gắp viên đạn ra khỏi vai cậu ấy nên mọi người ko cần phải quan tâm... Có điều... -bác sĩ

-Sao...?? -nó

-Chúng tôi không thể xác định rõ khi nào thì cậu ấy có thể tỉnh dậy..1 tuần, 2 tuần, 1 tháng, 2 tháng...có thể sẽ là 1 năm hoặc sẽ lâu hơn nữa... Thành thật xin lỗi về việc đó!! -bác sĩ

-Cậu ấy còn triệu chứng gì khác nên mới hôn mê lâu tới vậy sao bác sĩ!? -Bảo

-Theo chúng tôi biết thì..cậu ấy đang bị cảm lạnh không hề nhẹ mà còn bị bắn ngay vai, mất máu khá nhiều, cũng may nhóm máu của cậu ấy còn dư trong kho máu của bệnh viện... Chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy xuống phòng đặc biệt để tiện cho việc chăm sóc! -bác sĩ

-À vâng...cảm ơn bác sĩ!! -Bảo

Rồi các y bác sĩ cũng rời đi, để lại sau lưng những giọt nước mắt lăn dài trên 4 con người, và niềm đau tột cùng của người con gái mang danh nghĩa yêu hắn...

↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭

Hắn nằm đó, yên bình một cách kì lạ, gương mặt nam thần ngày nào nay nhạt bớt vì bệnh... Đôi mắt nhắm híp đi như thể chưa có chuyện gì xảy ra..như thể đang bỏ mặt thực tại, chắc đó là một khoảng không ấm áp và bình yên đối với hắn.. Hắn nhắm mắt thế này thì hắn có biết được là ở ngoài đang có rất nhiều người mong muốn hắn tỉnh dậy không!? Rất nhiều người đang mong muốn nghe giọng nói của hắn không!? Vậy tại sao hắn lại không thử mở mắt ra chứ!? Tại sao cứ phải bỏ mặt tất cả để yên bình nằm nhắm mắt ngủ say thế này!?Nó tiến lại gần, gạt đi hết những giọt nước mắt đang vươn vấn trên đôi gò má mình mà cố nhìn kĩ hắn hơn... Mong ước nhỏ nhoi bây giờ của nó là thấy hắn tỉnh dậy..thấy hắn ngày qua ngày ở bên nó, luôn năn nỉ, làm trò để nó nguôi giận..nhưng ngỡ sao khó thế!?

Nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên hắn, dùng bàn tay ấm áp của mình nắm lấy bàn tay hắn, siết nhẹ...

-Phan Minh Quân, em xin anh, xin anh hãy tỉnh dậy..nhìn em, một lần thôi!! Anh đừng nằm mãi thế...em không chịu được đâu!! Em sẽ không giận nữa, không giận anh về bất kì điều gì nữa!! Em hứa... Là tại em không tốt, là tại em nên anh mới bị thế này... Em xấu, em hư lắm..nên anh dậy để trách mắng em đi... Quân ơi!! -hai hàng nước mắt của nó cứ thế mà chảy xuống, ướt đẫm...

Minh Anh và Lam cũng không kiềm được cảm xúc, đi đến bên nó, quỳ xuống, quàng tay mình lên vai nó, lay nhẹ an ủi..

-Quân, cậu làm tổn thương con Khanh tụi này chưa xử cậu đâu đấy!! Cậu lo liệu mà mau tỉnh dậy rồi giải quyết hết với bọn tôi nhé!! -Minh Anh

-Ai cũng mong cậu mau chóng tỉnh lại, tôi cũng thế, cậu phải tỉnh lại để còn làm đám cưới với Khanh nữa chứ, tôi và Minh Anh không chờ 2 người nữa đâu nhé!! Đừng để Khanh chờ lâu quá chứ... -Lam nói, cố kiềm để không phát ra tiếng nấc

-Mày là người dẫn dắt bang đấy, mày phải mau chóng tỉnh dậy, không mày bang sẽ không còn hùng mạnh như trước, mày hiểu không Quân!? Tao với Tuấn Anh sẽ không có bạn để đi chơi, đi bar mỗi tối, ráng mà tỉnh dậy cho nhanh.. Nếu không đừng trách tao nha thằng kia... -Bảo

-Đấy, mày thấy không, ai cũng quan tâm, mong muốn mày mau sớm tỉnh dậy đó mày biết không!? Mày nằm im thế này tao nhìn chả quen chút nào, mày tỉnh dậy nhanh rồi còn đi làm thêm vài trận với mấy bang khác cùng bọn tao chứ!! Đừng làm phụ lòng mong chờ của mọi người nha... Lo mà mau mở mắt!! -Tuấn Anh

Cứ thế mà từng người từng người đều bộc lộ hết cảm xúc trong lòng của mình, ai ai cũng mong muốn được thấy hắn tỉnh dậy... Nhưng sao...hắn vẫn nằm đó, nhắm mắt, lặng thinh thế!???

↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭↭

Rồi cái ngày ấy cũng tới...đã 269 ngày rồi, kể từ cái ngày mà hắn nằm trên giường bệnh, cái ngày mà nó không nở một nụ cười nào, cái ngày mà nhiều người đau buồn nhất... Đối với nó đó quả thật là một khoảng thời gian dài khi không có hắn kề bên, suốt ngày lao đầu vào công việc, tối về lại vào bệnh viện, ngày nghỉ cũng chỉ có mỗi việc chăm sóc và chăm sóc hắn..đếm từng ngày từng ngày một, lúc nào cũng âm thầm hy vọng...ngày hôm nay là ngày hôm nay hắn sẽ tỉnh dậy, nhưng lại vô vọng vì đó không phải sự thật....

Sải bước thật nhanh trên hành lang bệnh viện, trên tay là một bó hoa hồng to, nó từng bước một tiến vào phòng hắn... CẠCH!

Cánh cửa phòng mở ra..Nhẹ nhàng cắm bó hoa vào bình, nhướng người kéo rèm màn qua một bên để những ánh nắng nhỏ nhoi có thể len lỏi chiếu vào phòng...-Anh này, nay trời đẹp quá nhỉ!? Anh biết gì không, mai là Valentine đấy... Mai em sẽ nghỉ làm ở công ty để tới đây chơi với anh ha... Mà công nhận anh ngủ lâu ghê, cũng 269 ngày rồi chứ đâu ít gì đâu.. Em thèm nghe giọng anh với cả muốn ôm anh ngủ lắm luôn nè!! -nó đùa, cười nhẹ một tiếng rồi lại thở dài, dùng tay vuốt lấy mái tóc của hắn

-Để em kể anh nghe cái này nha...Ren có bạn gái rồi đó, xinh lắm luôn, giờ 2 đứa với Rain đang phụ bọn em trông coi bang đấy, vẫn hùng mạnh như ngày nào, còn bang anh, giờ cũng tốt lắm..công nhận Bảo với Tuấn Anh tài thật luôn, không làm bang rớt 1 hạng nào mà vẫn giữ vị trí đầu bảng đấy, ai cũng nhớ anh nên anh ráng mà.......

Đang nói thì nó đột ngột dừng lại, cơ mặt dãn ra, như vẫn không tin vào mắt mình, là hắn là hắn.... đang cử động tay hắn...cử động rồi!!

-Bác sĩ, bác sĩ ơi, bác sĩ!!! -chạy thật nhanh ra ngoài, nó nhìn xung quanh tìm kiếm

.................

-Chúc mừng gia đình, cậu ấy đã tỉnh lại rồi!! -bác sĩ từ bên trong bước ra, mặt tươi cười

-Vậy là cậu ấy khoẻ rồi đúng không bác sĩ!? -Tuấn Anh

-Đúng rồi, trong khoảng thời gian hôn mê vết thương của cậu ấy đã lành hẳn, nếu muốn, ngày mai mọi người có thể xuất viện cho cậu ấy!! -bác sĩ

-Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm ạ!!! -nó

Vừa bước vào phòng thì nó đã thấy hắn tỉnh, ngồi dựa vào thành giường, tay cầm ly nước uống... Thần sắc thế này có lẽ đã khỏe rồi...

-Quân, em nhớ anh lắm!! Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.... -nó mừng rỡ chạy tới ôm hắn

-À khoan...xin lỗi em là ai vậy!? -Quân

-Hả...mày không nhớ Khanh sao!? Là Khanh đó, còn tao mày nhớ tao không!? -Bảo

-Nhớ..mày là Bảo nè!! -hắn

-Thế còn đây.... -Bảo

-Tuấn Anh!! -hắn

-Còn đây... -Bảo

-Minh Anh -hắn

-Đây... -Bảo

-Thì là Lam chứ ai, hỏi kì vậy!? -hắn chau mày

-Vậy tại sao mày không nhớ Khanh!? Khanh là người yêu mày đó, là hôn thê của mày đó!! -Tuấn Anh

-....... - im lặng

Nó nãy giờ là người im nhất, cảm xúc như rối tung lên..tuyệt vọng, đau lòng, hối hận... Tại sao hắn không nhớ nó!? Là tại hắn hận nó tới vậy sao!? Tại sao vậy!? Tại sao!? Hai hàng nước mắt tự dưng rơi xuống, rơi một cách tự nhiên...

-Em nhắc lại lần nữa xem, em là ai!? -hắn bất chợt hỏi

-Em là...Khanh, Nguyễn Ngọc Đoan Khanh!! Là người yêu của anh!! -nó khóc

-Em là ai!? -hắn nhắc lại

-Em là hôn thê của anh!! -nó

-Không!! Em sai rồi, em là vợ chính thức của anh cơ!! -hắn kéo tay nó lại, ôm nó vào lòng, vuốt ve như đang dỗ ngọt

-Mai chúng ta làm đám cưới nhé, em yêu!

--------------------------------------------The End----------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.