Bó Tay Chịu Trói

Chương 13: Đừng tưởng tôi dễ chọc



Editor: Cookie Oh

Cuối cùng, phòng làm việc cũng yên tĩnh lại, tiếng cười của Kiều Tịch cũng từ từ dừng lại, Từ Thanh và tất cả mọi người đều nghi hoặc nhìn cô, chắc tưởng là cô bị đả kích.

Cô chậm rãi đứng lên, chiều cao 1m68 cao hơn Từ Thanh nửa cái đầu, cô cúi xuống nhìn Từ Thanh, khóe miệng nhếch lên, gương mặt xinh đẹp, trắng nõn càng trở nên diễm lệ, động lòng người, Từ Thanh cũng sững sờ mấy giây.

Hai tay khoanh trước ngực, khẽ nghiêng đầu nhìn Từ Thanh, đôi môi trắng nhợt mấp máy, nói ra lời lẽ sắc bén trí mạng: “Nói đến cố gắng làm, chắc không ai hơn được Từ Thanh cô đâu, tôi lại càng muốn biết, bản lĩnh trên giường của cô rốt cuộc tuyệt diệu thế nào mà có thể giúp cô làm ở đây lâu như vậy, ở phương diện này, cô mới là giỏi nhất, Tiểu, Thanh.”

Không khí im lặng đến nghẹt thở, đối với thân phận của Từ Thanh, mọi người mặc dù biết nhưng ngại vì phía trên không nhắc tới, lời này của Kiều Tịch xem như đụng phải bãi mìn của Từ Thanh rồi.

Nhưng Kiều Tịch không thèm để ý, cô luôn tùy theo người khác, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ phá hủy mọi nguyên tắc tiêu chuẩn của người.

Cô cũng biết Từ Thanh dựa vào kim chủ, cùng lắm là vui đùa cùng cô một chút, không thể vì Từ Thanh mà động thủ với cô, huống chi vào thời điểm này, công ty sẽ càng không động tới cô.

Cô, chưa bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị gì.

Từ Thanh tức giận, toàn thân phát run, móng tay tô vẽ hoa văn cũng run lên từng hồi.

Đầu ngón tay Kiều Tịch sờ vào màn hình máy tính màu xanh nhạt, ấn lên hình Kỷ Thừa An ôm cô, “Trong này quả thực là tôi, nhưng bao nuôi sao?” Kiều Tịch cười lạnh một tiếng, “Tôi có xe, có nhà, có công việc, tại sao phải để người khác nuôi tôi, tôi cũng không phải là không nuôi nổi mình, cũng không phải loại người này.”

“Ngược lại, Tiểu Thanh, cô quan tâm tới cuộc sống của tôi như vậy, lại có hứng thú với người đàn ông này như thế, có phải thích anh ta rồi không?” Kiều Tịch nghiêng đầu, nhìn cô buồn cười.

Từ Thanh giận đến đầu bóc khói, chỉ vào màn hình máy tính nói với mọi người, “Trong này là cô, Kiều Tịch! Là cô lợi dụng quan hệ mới lấy được hạng mục của Viễn Đông! Trong này viết rất rõ ràng!”

Kiều Tịch khịt mũi, cười lạnh, “Giọng khẳng định như vậy, không biết còn tưởng tin này là do cô phát tán đấy.”

“Không phải tôi phát!”

“Vậy là ai đây?”

Từ Thanh nhìn chằm chằm Kiều Tịch, nói một câu không phát, nhưng nét mặt cô đã rõ rành rành.

Mọi người cũng biết Từ Thanh không thích Kiều Tịch, không phải ai cũng là người hồ đồ, chuyện này như thế này cũng hiểu, có người nhẹ giọng nói: “Thôi đi Tiểu Thanh, không phải chị Tịch đâu.”

“Dựa vào cái gì! Tôi muốn đi nói cho Hứa tổng biết! Cô ta hoàn toàn là □, không xứng làm việc ở công ty chúng ta!”

“Nói gì vậy!” Mọi người nghe tiếng quay lại nhìn, Hứa tổng mặt u ám đứng ở cửa, bên cạnh còm có vẻ mặt nghiêm túc của Hà Cửu, “Đang làm gì đây, trong giờ làm việc mà không làm, không muốn làm thì tất cả đều về nhà cho tôi!”

Mọi người nhìn nhau, rồi trở về chỗ của mình, chỉ còn lại Kiều Tịch và Từ Thanh đứng tại chỗ.

Hứa tổng đi tới thấy hình trên máy tính, nhíu mày, tức giận nói: “Thứ như vậy đáng để các người nghiên cứu hả! Không cảm thấy buồn cười sao!”

“Buồn cười nhất chính là cô ta!” Từ Thanh đi tới bên cạnh Hứa tổng lớn tiếng nói, “Ngài cũng nhìn thấy đấy, chẳng lẽ không xử lý sao?”

“Nghe lời đồn bậy!”

“Đây là bằng chứng xác thực! Chẳng lẽ công ty không cho mọi người một lời giải thích sao!”

Hứa tổng giám đốc trừng mắt nhìn vẻ mặt không cam lòng của người phụ nữ này, chỉ cảm thấy chán ghét. Ông vẫn luôn nhắm một mắt, mở một mắt với Từ Thanh, nhưng nếu như cố ý gây chuyện, ông không thể chứa nổi con sâu mọt này. Bây giờ khiến công ty bị mất mặt như vậy, sao ông có thể ngồi nhìn, bỏ qua nữa.

“Giải thích? Được, tôi cho cô biết.” Hứa tổng nhìn Từ Thanh, ngón tay chỉ vào màn hình “Biết người đàn ông trong này là ai không, là tổng giám đốc đốc tập đoàn Viễn Đông, Hoắc Dục, mà Kiều Tịch cũng chỉ là đi cùng Hoắc tổng trao đổi chi tiết về hạng mục công ty mà thôi, người ta chủ nhật còn làm việc, cô ở đây làm cái gì!”

Từ Thanh cãi lại, “Không, không thể nào!”

“Không thể nào? Cô biết còn có người gửi cho Hoắc tổng cái này không? Vừa rồi Hoắc tổng biết chuyện, còn gọi điện thoại tới, hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, chỉ là công việc lại bị người ta nói thành thế này, có phải cố ý hay không, cô nói xem, chuyện này khiến công ty đối tác nghĩ như thế nào! Cô biết hạng mục này đối với công ty quan trọng bao nhiêu hả!”

“Tôi... tôi làm sao biết là ai phát.” Từ Thanh chột dạ, lùi hai bước, lẩm bẩm nói.

“Từ Thanh, tôi vừa bảo người đi tra, địa chỉ IP chính là địa chỉ máy tính của cô.”

Từ Thanh bỗng ngẩng đầu, nước mắt đầy tràn hốc mắt, vừa thấy đã thương, “Tổng giám đốc, tôi, tôi......”

Hứa tổng cũng không muốn nghe cô giải thích, vung tay lên, “Đừng nói gì, thu dọn đồ đạc, đi nhận tiền lương rồi đi đi.” Nói xong đi tới trước mặt Kiều Tịch, “Phó giám đốc Kiều, công ty rất xin lỗi cô.”

Kiều Tịch lắc đầu một cái, “Không sao.”

Hứa tổng “Ừ” một tiếng, gật đầu một cái rồi rời đi.

Văn phòng càng trở nên yên tĩnh, Từ Thanh nhìn xung quanh một chút, đều là ánh mắt lạnh lùng, cô luôn luôn ương ngạnh bá đạo, đến cuối cùng, ngay cả một câu nói thay cô cũng không có, hung hăng dậm chân một cái rồi chạy ra khỏi phòng làm việc.

Lần này, Kiều Tịch coi như giải quyết được phiền phức.

Hà Cửu đi tới bên cạnh Kiều Tịch, vỗ vỗ vai của cô, ân cần hỏi: “Vẫn ổn chứ?”

“Ừ.” Cô nhẹ giọng trả lời, “Là cậu tìm tổng giám đốc đốc sao?”

Hà Cửu lắc đầu một cái, “Mình đang báo cáo chi tiết hạng mục lần trước với Hứa tổng, Hoắc tổng Viễn Đông gọi điện thoại tới, tổng giám đốc nhìn giấy rơi xuống, vừa đúng rơi vào đây.”

Thì ra, thật sự là hắn gọi điện thoại.

“Tiểu Tịch, người cậu nói trước đó, là Hoắc tổng đúng không.” Hà Cửu nhẹ giọng hỏi cô.

“...... Ừ.”

Kiều Tịch chầm chậm ngồi xuống, ý thức vẫn có chút mơ hồ.

Được cứu.

Được Hoắc Dục...... Cứu.

Không thể không nói, không có cuộc điện thoại này của Hoắc Dục, cho dù thắng được miệng lưỡi của Từ Thanh, lời đồn trong công ty cũng sẽ không tiêu tán. Nhiều năm sau, cô lại được Hoắc Dục cứu, cô nhắm lại mắt, loại cảm giác này đối với cô mà nói cũng không có hơn gì.

Trước mười bảy tuổi, Kiều Tịch không gọi là Kiều Tịch, mà là Kiều Hi.

Ban đầu, cha mẹ dùng chữ hi trong hi vọng, nhưng cô ra đời không mang đến thời vận cho việc làm ăn của cha mẹ, vì vậy, cô liền bị cha mẹ gửi đến nhà chú, đến mười lăm tuổi mới bị bắt trở về nhà.

Ngày đầu tiên về nhà cô đã biết, cha mẹ không thích cô, mà em gái của cô lần đầu tiên thấy cô, nghiêng đầu nhìn cô một lúc, Kiều Vọng mười ba tuổi trực tiếp đi tới, đẩy cô ngã xuống đất, mà mẹ của cô thấy cũng chỉ cau mày, chán ghét nói: “Ngồi dưới đất làm gì, không biết bẩn hả!” cũng không đỡ cô một cái, mà xoay người trở về phòng, trước khi đi nói một câu: “Từ nông thôn tới chính là không sạch sẽ.”

Kiều Vọng nhìn thái độ của mẹ thì cười ngạo mạn, hừ lạnh với cô một tiếng rồi cũng đi mất.

Cả căn phòng chỉ còn lại Kiều Hi ngây ngẩn ngồi dưới đất, một ông lão đi ra từ một gian phòng, vóc người không cao, dáng người lọm khọm, nhìn Kiều Hi ngẩn người ngồi ở cửa một lúc, “Cháu là Tiểu Hi sao?”

Kiều Hi lo lắng, gật đầu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.