Bộ Thiên Ca

Chương 16: Không ngủ



Sau khi công chúa Chân Ninh nghi trượng về cung thì tự giam mình ở trong tẩm cung không gặp ai cả. Hành động rời cung về cung lần này của cô bé quá lớn, ngay cả cung Ngọc Tiết cũng bị kinh động.

Lúc Tố Doanh đến cung Ngọc Tiết dâng bữa tối, thuần thục tự nhiên liếc nhìn phía sau chữ “khả” thứ ba, phát hiện hoàng đế lại đứng phía trước cửa sổ. Bước chân nàng bất giác nhanh hơn, hai ba bước đã đến bên cạnh hắn. Vẻ mặt mừng khôn kể xiết của nàng vừa thấy đã hiểu ngay, hoàng đế mỉm cười một tay vịn chấn song, một tay duỗi ra kéo nàng. Nhưng lần này hắn lại đứng không vững, Tố Doanh vội vàng dùng cơ thể đỡ hắn, đám cung nữ ba chân bốn cẳng nâng hoàng đế trở về giường. Nụ cười mỉm trên mặt hắn biến thành xấu hổ nhưng rất nhanh lại khôi phục khuôn mặt cười.

“Còn tưởng rằng cuối cùng cũng hơi khởi sắc…” Hoàng đế khẽ thở dài một tiếng.

Tố Doanh vừa ngồi ở bên cạnh đút cho hắn ăn, vừa an ủi: “Trừ bệnh như kéo tơ, bệ hạ không cần gấp gáp nhất thời.”

Hoàng đế ăn được một ít lại thấy ăn không vào, lại nói đến chuyện Chân Ninh từ chối dùng bữa tối, trong giọng nói có chút trách cứ Tố Doanh: “Sử dụng cả bộ nghi trượng làm công chúa Chân Ninh chưa thành thân để lộ ở trước mặt trăm họ, làm nhục nó như vậy là nàng quá đáng rồi.”

Tố Doanh biết hoàng đế thiên vị công chúa nhưng vẫn bướng bỉnh nói: “Người khiến con bé hổ thẹn chính là bản thân nó. Nếu như con bé còn nhớ mình là cô gái chưa thành thân thì không nên chạy đến nơi tụ tập đàn ông trẻ tuổi ấy.”

Ánh mắt hoàng đế sáng quắc, Tố Doanh bị hắn nhìn thì chột dạ, hơi nghiêng người. Nhưng trong lòng lại nghĩ: Chân Ninh cũng lấy cớ không đâu cố tình gây sự với Tố Trầm. Vừa nghĩ như thế đã cảm thấy đối với con nhóc như cô bé này, dạy dỗ thế không có gì sai cả. Hoàng đế lại không cho là đúng, nói: “Cô bé chừng mười tuổi cả ngày bị vây khốn ở trong cung, có hiếu kỳ với bên ngoài cũng không phải chuyện lạ lùng gì. Vả lại nó đi mở rộng tầm mắt cũng không tính là làm xằng làm bậy.”

“Bệ hạ vẫn luôn biết?” Tố Doanh còn hơi không phục trong lòng, “Bệ hạ biết con bé học những thứ vớ bẩn gì ở trong thư viện đó không?”

“Ở trước mặt ta nói ra lời mà Tố thị và Thôi thị tuyệt đối sẽ không dạy nó thì tất nhiên là do thư viện ảnh hưởng. Nhưng thỉnh thoảng lại cảm thấy ý tưởng của nó cũng rất thú vị.” Hoàng đế nắm tay Tố Doanh mỉm cười, “Tuy tính tình nó không tốt nhưng sẽ trở thành một người có chủ kiến, hoàn toàn khác với anh chị của nó. Kẻ làm cha còn có thể cầu mong quá đáng gì với một đứa con gái đây?”

Tố Doanh thấy hắn thiên vị như thế, đành im miệng.

“Nàng đang ghen tỵ với nó. Thân phận của nó, sự can đảm của nó, sự liều lĩnh của nó…” Hoàng đế nói không nhanh không chậm, “Hiện tại, nó đã không thể đến thư viện đó nữa, bọn chúng cũng không dám tiếp đãi công chúa một mình rời cung nữa. Thậm chí nó không thể rời khỏi cung đình nữa vì bên ngoài sẽ có người nhận ra nó, còn có thể làm tổn thương nó.” Hắn thở dài, “Nhưng nàng giam con bé cùng một chỗ với mình, có thể quản được nó sao?”

Tố Doanh xoay người, giọng điệu bình thản: “Chẳng lẽ bệ hạ không cảm thấy thời điểm chọn phò mã cho công chúa Chân Ninh đã tới rồi sao?”

Hoàng đế lẳng lặng nhìn nàng, mỉm cười: “Phải rồi.” Hắn đồng ý sảng khoái như vậy nhưng Tố Doanh không cách nào vui vẻ được. Gần đây thực sự quá thuận lợi, bất kể nàng có nguyện vọng gì, hắn đều thực hiện cho nàng. Nàng lo lắng cho Tố Táp, còn không cần mở miệng, hắn đã xử nhẹ. Nàng lo lắng về Chân Ninh, nhắc sơ qua, hắn cũng đồng ý gả công chúa đi… Hắn nghĩ như thế nào vậy?

Tố Doanh dừng mắt nhìn hắn, ánh mắt dần dần lửng lơ, để đầu khẽ tựa vào vai hắn. Là do nguyện vọng mà nàng phải trả giá rất lớn đang được thực hiện sao? Nàng quyết tâm thử một lần nữa.

“Đêm nay để thiếp ở lại đi…”

Hắn hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào. Tố Doanh nghĩ, sự bao dung của hắn vẫn không khiến hắn buông được sự cố chấp. Ngày mai, ngày mai sẽ nhổ hết những cây lựu đó đi.

Nhưng lúc này hắn lại nói: “Ở lại đi.”

Tố Doanh thẳng người dậy nhìn hắn, ánh mắt của hắn trong suốt bình tĩnh, lúc đối diện với nàng không mảy may dao động, đây mới là ánh mắt của hắn.Trong giây phút này Tố Doanh chứng thực rõ ràng mối nghi ngờ của mình: Trong lòng hắn nhất định có một niềm tin khác đủ khiến hắn có thể không ngừng thỏa hiệp với nàng ở ngoài mặt.

Nàng cười thoải mái, lắc đầu nói: “Thiếp tùy hứng trong chốc lát, giờ đã hối hận rồi. Cơ thể bệ hạ vừa mới có dấu hiệu hồi phục, thiếp không dám cản trở bệ hạ tĩnh dưỡng.” Dứt lời nàng đứng lên, sắp xếp cho hoàng đế nghỉ ngơi một cách gọn gàng ngăn nắp giống như thường ngày.

Hôm ấy không phải là ngày lành tháng tốt để kết hôn gì nhưng mà có rất nhiều người trắng đêm không ngủ.

Chân Ninh ở trong tẩm cung của mình vừa đói vừa hận không có cách nào ngủ say, âm thầm thề quyết không bị hù dọa Tố Doanh, có cơ hội nhất định phải đi tiếp, làm Tố Doanh không còn kế gì nữa. Nhưng cô bé không biết thầy Hoài Anh và Phùng thị trải qua phen ầm ĩ này, có cảm tưởng gì về mình, còn có thể hoan nghênh cô bé xuất hiện một nữa không… Không đâu, bọn họ nhất định sẽ không sợ hãi. Bọn họ là người hiểu được rất nhiều đạo lý. Cô bé còn rất nhiều nghi vấn muốn thỉnh giáo thầy Hoài Anh mà! Nếu như có thể hiểu hết học vấn của thầy Hoài Anh thì nhất định cô bé có thể biến thành một công chúa không giống như các chị mình!

Nhớ tới hai cô chị, Chân Ninh lại nghĩ tới gần đây bọn cung nữ lén nói cho cô bé biết thiên tử và hoàng hậu sắp chọn rể cho cô bé rồi. Nghĩ tới đây Chân Ninh đã cảm thấy chán ghét. Như chị Vinh An chọn tới chọn lui như thế, reo hò rộn rã lập gia đình, chẳng qua là gả cho một tên Bạch Tín Mặc mà thôi. Vinh An bị ngốc mới không phát giác ra kẻ mình gửi gắm không phải của mình. Giờ lại muốn để một tên đàn ông bụng dạ khó lường khác lợi dụng cô bé trèo cao với dòng máu hoàng gia? Tuyệt đối không được!

Con đường cô bé muốn đi là một loại đường khác!

Trong nhà sau của thư viện Minh Đức, vợ Lý Hoài Anh là Phùng thị vẫn ta thán: “Không ngờ cô nương Thụy Nhi đó lại là… Ôi!”

Lý Hoài Anh ngửa mặt nằm ở trên giường, đôi tay để ở trước ngực, mười ngón tay giống như đang đánh đàn vậy, nhàn nhã nhẹ nhàng vuốt phẳng chăn. Hồi lâu y mới nói: “Cô nương Thụy Nhi bình thường nói chuyện nhà mình thế nào? Hình như đã nghe nàng nói cô bé nhắc đến trong nhà cha ốm đau, mẹ kế trời sinh tính nhu nhược nhưng lại muốn chiếm lấy gia sản, còn có một quản gia âm hiểm ở bên ngấp nghé?” Mặt y nở một nụ cười mỉm không dễ phát hiện ra: “Ôi! Cô bé còn từng nói gì nhỉ?”

Phùng thị không ngủ được, kể lại những lời mà Chân Ninh đã nói mấy bận tới đây cho chồng biết từ đầu đến cuối. Lý Hoài Anh yên lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu. Sau cùng Phùng thị tiếc hận bảo: “Một vị tiểu thư vô cùng tốt vậy mà lại là công chúa… Chỉ sợ về sau không gặp được nữa.”

Lý Hoài Anh lại cười nói: “Cứ chờ đi! Cô bé còn tới nữa đấy.”

Trong phủ Ung vương cũng có một ngọn đèn cô độc lần lữa không tắt. Ung vương nhàn nhã lật xem sách ở bên cạnh đèn, thỉnh thỏang cầm điển cố trong sách thỉnh giáo Thôi Lạc Hà vài câu. Thế tử quỳ trước án thư, hai người bọn họ lại làm như không thấy. Thế tử bình tĩnh nghe bọn họ nói chuyện trời đất, rõ ràng đã quỳ rất lâu nhưng không hề mảy may oán giận.

Ung Vương xem xong một quyển sách rồi hỏi con trai: “Biết vì sao phạt con không?”

Thế tử cung kính trả lời: “Bởi vì con nhiều lời ở trước mặt quận chúa.”

“Lúc con đối mặt với chó hoang biết không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng lúc đối mặt với người khác lại quên phải cẩn thận, khoe khoang khả năng phán đoán của mình trước mặt nàng.” Ung vương ôn hòa nói, “Nhìn thì nàng không hung tàn như chó hoang nhưng nàng là Tố thị. Khi con còn chưa xuất hiện trên đời thì thứ nàng học được đã phức tạp tròn trịa hơn con rồi.”

Vẻ mặt Thôi Lạc Hà nghiêm trọng, cũng nói: “Thế tử có biết, ước chừng chính là lúc này của ba năm trước, người phụ nữ ấy đã giết chết cô em gái đang mang thai của mình ở trong cung? Không lâu sau, đã hãm hại hoàng hậu Tố Nhược Tinh khi ấy. Lúc bấy nàng ta chẳng qua chỉ là một cô gái trẻ tuổi chưa từng vào cửa cung.” Thế tử và Ung vương đều lấy làm kinh hãi, Thôi Lạc Hà lại nói tiếp: “Em gái của quận chúa Đức Xương đã đầu độc hại quận chúa trước khi vào cung dự tuyển, hại nàng ta bỏ lỡ cơ hội tốt để vào cung. Cô em gái vào cung của nàng ta cũng rất có mánh lới, chỉ mấy tháng đã được thánh thượng vượt qua quy định mà lâm hạnh, tiến tới sắc phong làm thuần viện rồi có bầu. Quận vương Đông Bình cũng chính là Bình vương hôm nay đầy hy vọng vào cô con gái nhỏ này nên không nói một chữ về chuyện quận chúa bị hại. Quận chúa gả cho con thứ của tể tướng, vẫn ẩn nhẫn không phát ra, nhưng vừa ra tay đã đòi mạng của em gái, khiến nguyện vọng của cha tan vỡ, còn khiến chứng cứ phạm tội mơ hồ chỉ về phía hoàng hậu lúc ấy.”

Bà ta nhớ tới chuyện cũ, không khỏi cảm khái: “Lúc đầu lão nô còn ở trong cung Đan Xuyến, có lẽ trước khi Tinh hậu bị phế đã biết đầu đuôi câu chuyện nhưng nói với kẻ khác là người chết do cô chị ngoài cung gây nên thì dù là ai cũng sẽ cảm thấy suy nghĩ của người kỳ lạ. Hơn nữa quận chúa lại là con dâu phủ tướng, ngoài tầm tay với của Tinh hậu, thêm nữa hoàn cảnh lúc bấy phức tạp, hoàn toàn không thể bất hòa với phủ tướng, miễn cưỡng ngậm bồ hòn, qua loa tìm người chịu tội thay là nhu viện, chị gái ruột cùng một mẹ của quận chúa Đức Xương. Ý ban đầu là trả thù người một nhà này, không ngờ quận chúa càng lớn mật, thắng hiểm một lần vẫn không dừng tay, lại bày mưu tính kế cho lệ viện – một người chị khác trong cung, đổ tội Tinh hậu hãm hại.”

Bà ta lắc đầu than thở: “Người phụ nữ ấy giống như dây mây dại không chỗ phát huy, dã tâm cực lớn! Cho nàng ta một khe hở thì nàng sẽ phá vách tường ra, không kiêng kỵ nể hà gì cả mà lan tràn, không vì thực hiện kế hoạch to lớn gì mà chỉ là để chứng minh nàng ta có năng lực làm được.”

Ung vương ngồi ngay ngắn lắng nghe, sau cùng nói với vẻ mặt nghiêm túc trầm ngâm: “Nói như thế thì người này ở trong họ Tố cũng là một nhân vật kỳ lạ…”

“Nếu điện hạ muốn giấu tài thì tốt nhất không nên có liên quan đến người này.” Thôi Lạc Hà từ từ nói, “Ai có thể khống chế mây dại mọc chứ?”

Thế tử nghiêm túc nghe lời của bà ta rồi gật đầu, chỉ thấy thần sắc của cha không giống bình thường. Trước khi hai cha con trở về phòng của mình đi ngủ, thế tử không nhịn được mà ngửa đầu hỏi cha: “Phụ nữ họ Tố thật sự ác độc như vậy sao? Nhưng mẫu phi không phải như vậy. Mẹ của phụ vương cũng không phải vậy đúng không ạ?”

Ung vương cầm đèn đi chậm rồi dừng chân lại, thân hình cứng ngắc vẫn không nhúc nhích như bị một đôi tay vô hình tóm chặt lấy bả vai. Lúc gã xoay người ngồi xổm xuống bên con trai, sắc mặt dưới ánh trăng lộ vẻ tái nhợt, dường như nhớ tới chuyện gì đáng sợ. “Mẫu phi của con và thái phi Thành Tương – mẹ cha – quả thực không dính dáng gì đến “thủ đoạn độc ác”, ngay cả bảo vệ đứa con thơ họ cũng rất khó làm được.”

Giọng nói của gã nhẹ bẫng giống như đang tự thuật lại hồi ức đau khổ không liên quan: “Rất nhiều năm trước, ngày hôm Tú vương chết, cha đã tận mắt nhìn thấy cây giáo dài đâm thủng lồng ngực của anh… Cha nghĩ, có lẽ là mộng, dường cha trải qua cảnh trong mơ vậy, anh Thâm Lẫm được phụ hoàng hết mực sủng ái chết rồi. Thế nhưng nơi đây rất đau.” Gã dùng tay vỗ vỗ vai của mình, nói, “Đau đớn nhắc nhở cha không phải là cảnh trong mơ. Mẹ cha – Tương phi nương nương lúc bấy giờ – đứng ở đằng sau cha, nhìn chằm chằm thi thể của Tú vương, hai tay dùng sức siết lấy bả vai của cha, móng tay gần như cắm vào trong thịt của cha. Sau đó bà hỏi cha, ‘Con có thể làm được không? Giết chết anh em của mình, còn danh chính ngôn thuận được người khác kính trong.’ Cha nói không thể. Bà bèn bảo, ‘Người ngồi trên ngai vàng đó có thể làm được. Con rời khỏi kinh thành đi, càng xa càng tốt. Mẹ không muốn con trở thành hòn đá kê chân bị chết oan tiếp theo.’ Bà chỉ có thể dùng cách này để đảm bảo tính mạng của cha. Khi đó cha mười hai tuổi, mang theo rất ít tùy tòng, đất đất phiên giống như bị lưu đày.”

Lông mi mềm mại của thế tử hơi giật giật. Ung vương lại nói: “Có cách nào nữa đâu? Thân làm người có dòng máu gần với hoàng đế như vậy, đến khi người khác vu chúng ta mưu phản mới biện bạch cho mình thì mọi thứ đều đã muộn. Mỗi một ngày chúng ta còn sống đều phải chứng minh lòng trung thành của mình với người ngồi trên ngai vàng, chứng minh chúng ta tuyệt đối không có ý mơ tưởng ngôi vị hoàng đế trong đầu. Cha chưa từng có lần nào gọi hắn là “anh”, cho dù là ở trong lòng. Bởi vì thực sự quá sợ hắn. Sợ hắn nhớ ra cha là em trai của hắn. Hắn là một kẻ có thể nhìn em trai chết.”

Gã lắc đầu chẳng biết làm sao: “Cha nghe nói thái tử cũng có thể lạnh lùng giết chết ruột thịt còn chưa chào đời của mình. Vị hoàng hậu hiện tại này từng mang bầu, chính là bị y bỏ thuốc dẫn đến sảy thai. Nếu như phi tần hậu cung không hề sinh hoàng tử thì khi y lên ngôi, con chính là hoàng tộc duy nhất cùng thế hệ với y. Đây là nguyên nhân cha mời Thôi thị tới: Không phải cho con có đầy đủ tài học để khoe khoang mà là muốn con đủ giảo hoạt, cũng đủ để mê hoặc y, khiến y yên tâm về con.”

Thế tử gật đầu: “Con nhất định sẽ nhớ kỹ sự chỉ bảo của phụ vương.” Cậu suy nghĩ một lát rồi nói tiếp, “Về sau con có cơ hội gặp phải quận chúa Đức Xương cũng sẽ không đụng chạm tới nàng ta nữa.”

“Vì sao? Bởi vì nàng hung ác đáng sợ à?” Ung vương nắm tay của con trai vừa đi vừa nói, “Việc này nhất định sẽ không tốt ư? Thái hậu Khang Dự hung ác hơn mẹ của cha, bà ta đưa con trai lên vương vị, bây giờ chúng ta đều phải nhìn sắc mặt của hắn, dựa vào phỏng đoán suy nghĩ của hắn để sống qua ngày. Nếu như mẹ của cha là bà ta, có lẽ cũng không cần sống quá cẩn thận dè dặt như thế.”

Vừa nói vậy, thế tử lại mơ hồ, nghĩ một lúc mới nói: “Con hiểu rồi. Người như vậy làm kẻ địch tuy đáng sợ, nhưng nếu có thể làm việc cho ta thì sẽ có được thành tựu mà người thường không thể sánh bằng. Lần sau gặp được nàng ta, con sẽ càng cung kính với nàng hơn.”

Ung vương xoa đầu con trai, mỉm cười nói: “Nếu như từ nhỏ con đã là một đứa nhỏ ngây ngô thì tuy cha đau lòng nhưng cũng biết được tính mệnh của con vô lo. Nhưng con trai trời sinh thông minh thì cha mẹ khó tránh phải tốn nhiều tâm tư để tính toán cho tương lai. Nếu mẹ con có thể giống như vị quận chúa kia, có lẽ cha sẽ bớt lo nhiều.”



Một đám mây đen bao lấy ánh trăng, một ngọn đèn lụa đỏ trên lầu âm u trở nên hết sức chói mắt. Một gã thị vệ trong cung thấy ngọn đèn có chao bằng vải lụa này từ xa, đang muốn tiến lên tra hỏi thì ánh đỏ lại phát ra một tiếng động kỳ lạ rồi chợt biến mất. Gã đi tới chỗ đèn lồng biến mất, ánh trăng vừa lúc thong thả ló dạng từ sau mây, chiếu sáng ba mặt tường cung, là một con đường nhỏ, đầu tường lộ ra một góc mái hiên của cung Ngọc Tiết.

Cung đình cổ xưa lưu truyền rất nhiều lời đồn đại thần bí, một trong số đó nói là mỗi khi hoàng đế ngủ lại ở cung Ngọc Tiết nhớ đến mẹ của mình thì sẽ có âm hồn của người phụ nữ men theo con đường cũ này đi đến cung Ngọc Tiết. Có người nói đó là âm hồn của hoàng hậu Hoài Mẫn cho rằng thái hậu Khang Dực chị mình lại về tẩm cung ngày xưa nên đi vào lấy mạng. Để ngăn cản đường đi của bà nên đã lập lên một mặt tường trên con đường này. Bà luôn không tìm được hướng của con đường thông đến cung Ngọc Tiết, tức giận khẽ quát một tiếng ở đó rồi mới rời khỏi.

Thị vệ run rẩy, ngỡ mình hoa mắt nên lắc đầu bỏ đi.

Bên kia tường, cung Ngọc Tiết hoàn toàn yên tĩnh, người trực đêm đã bị điều đi. Phan công công xách đèn lồng đỏ, đẩy cửa cung ra rồi đi vào bên trong, khẽ nói: “Bệ hạ, nàng tới rồi.”

Thâm Hoằng khoác áo ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn thẳng trông về nơi xa trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Gió đêm tràn vào từ trong khe hở mà dường như hắn không hề hay biết. Sao sáng đầy trời chiếu rọi trong đôi mắt hắn, làm cho cặp mắt ấy lại lấp lánh.

Người phụ nữ vừa vào cửa liền thấy một luồng hơi nóng phả vào mặt, không ngờ trong cung Ngọc Tiết đã đốt lò lửa. Bà đi lên phía trước, nhẹ nhàng khép cửa sổ lại nói: “Bệ hạ cẩn thận một lạnh một nóng khiến ngự thể không khỏe.”

“Phương Loan.” Thâm Hoằng cười với bà, “Đã lâu không gặp.”

Người phụ nữ quỳ lạy hắn, chân thành nói: “Thần sắc bệ hạ đã tốt lên, thật là khiến người ta vui mừng thanh thản.”

Trong cung đình rộng lớn như vậy, chỉ có ba người biết: Kẻ đi về phía cung Ngọc Tiết không phải âm hồn của hoàng hậu Hoài Mẫn mà là bà Cư gặp hoàng đế ở chỗ này.

“Đồ bảo người mang tới đâu?”

Phương Loan lấy từ trong ngực ra một cái túi thêu nho nhỏ, lưỡng lự một lát mới giao cho Thâm Hoằng. “Bệ hạ phải biết rằng thứ này vô cùng tai hại đối với sự khỏe mạnh trước mắt của bệ hạ.”

Thâm Hoằng cầm cái túi thêu kia không có biểu cảm gì, hỏi tiếp: “Bên ngoài có chuyện gì đặc biệt không? Người thấy cái gì, nghe được cái gì?”

Hắn có ý định chuyển đề tài, Phương Loan lo lắng liếc hắn một cái, không hề nói tới chuyện túi thêu nữa mà trả lời: “Chuyện lớn gần đây chỉ có quận vương Lan Lăng và Ung vương về kinh. Từ nhỏ Ung vương điện hạ đã xử sự lão luyện, lần này mọi cử động ở kinh thành không thể chỉ trích. Còn về quận vương Lan Lăng, nghe nói hoàng hậu nương nương đã yêu cầu hắn nghiền ngẫm lỗi lầm ở trong phủ, cũng không có hành động gì lớn.”

Phương Loan nhìn sắc mặt của Thâm Hoằng, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày liền quần thần trách móc hoàng hậu nương nương nhưng nương nương bụng dạ rộng rãi, khoan dung đối với tất cả lời bàn, làm bọn họ dần dần im tiếng. Ngày nay quả thực hiếm mà gặp được cô gái trẻ họ Tố có thể như hoàng hậu nương nương.”

Thâm Hoằng nhếch miệng nhưng nụ cười không giống như khen ngợi. Phương Loan nhận thấy được sự tế nhị trong đó, bèn hỏi: “Bệ hạ có cần thiếp để ý hành động của nhà hậu hơn không?”

“Người xem vẫn chưa đủ tỉ mỉ.” Thâm Hoằng nói xa xôi, “Ánh mắt của Tố Doanh… trước đây nàng sẽ không nhìn ta như vậy. Từ hôm mùa hè ta ốm đau trở đi, dường như nàng đã có sự thay đổi ở đâu đó khiến ta hơi lo lắng.”

Ánh mắt của hắn làm Phương Loan ngẩn ra, thành thử ăn nói cũng trở nên lắp bắp: “Bệ, bệ hạ đối với hoàng hậu nương nương…” Ánh mắt của Thâm Hoằng lạnh lùng dừng trên mặt bà, Phương Loan miễn cưỡng nuốt lại nửa câu sau, đổi chủ đề: “Gần đây trong phủ tướng cũng không ít người lui tới. Thiếp nghe được một vài lời bàn bất kính.” Bà hít một hơi rồi nói tiếp: “Có người đâng đoán, lần này sau khi thái tử về kinh, liệu bệ hạ sẽ nhường ngôi cho ngài ấy hay không.”

Bà vừa nói xong, biểu cảm và động tác của Thâm Hoằng đều cứng lại, bầu không khí chợt rơi vào tĩnh mịch. Phương Loan cũng không dám thở mạnh, cho dù bí mật bàn luận với hắn đã có hơn mười năm kinh nghiệm nhưng chưa từng nhớ khi nào nghiêm trọng như giờ khắc này.

“Có những ai nói lời này?” Ngữ điệu Thâm Hoằng kéo dài không bình thường, Phương Loan không dám dối gạt, kể mấy người ra cho hắn nghe. Thâm Hoằng không nói gì nữa, phất tay ý bảo bà có thể rời đi.

Phương Loan hành lễ cáo lui, Phan công công ở cửa vẫn xách ngọn đèn lồng đỏ tiễn bà.

Thâm Hoằng vịn tường đứng lên, hít sâu mấy lần, bước chân xê dịch về phía giường. Khó khăn chống bên thành giường, hắn nghiêng người sang một bên nằm xuống giường, cố gắng ôm gối ngọc, lại lấy túi thêu mà Phương Loan dâng lên từ trong ngực. Gối ngọc của hắn cũng là một cái hộp, sau khi mở ra có thể để vài thứ đồ nhỏ vào. Thâm Hoằng đổ hết đồ trong túi thêu ra: Từng quả tròn trơn bóng như trân châu và vài phiến lá xanh tươi mới rơi ra ngoài.

Đông san hô[1]… tốt nhất không nên dùng đến. Nhưng việc đời khó liệu, lo trước khỏi hoạ.

Thâm Hoằng khẽ thở dài một tiếng, khép gối ngọc lại, ném túi thêu vào trong lò lửa đốt đi, lúc này mới ngửa mặt nằm trên giường, nhẹ nhàng khép con mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.