Tuyết mùa thảnh thơi bay xuống là một phong cảnh tao nhã, mưa đông rả rích như có như không thì là một hồi tai nạn lạnh như băng. Sáng sớm, chân trời mới vừa nổi lên một đường ánh ban mai lờ mờ, lập tức nhòe trong màn mưa lạnh thấu tim.
Lúc Tín Mặc về nhà phát hiện đã có người chờ y đến sốt ruột. Tín Đoan không đợi anh mà đi lên trước khiến nước mưa làm ướt nhẹp áo quần, đi cùng y vào bên trong. “Anh hai, chuyện lần trước nhờ anh đến nay vẫn không có manh mối ư?” Ngữ khí của gã gượng gạo, trong nụ cười mỉm ít nhiều có chút trào phúng, dường như đã biết việc cầu xin nhất định không có kết quả.
Tin Mặc đáp hai câu, không nói gì ngoài vài câu tới lui: Chuyện lớn gần đây nhiều lắm, trong triều cũng khá hỗn loạn, nhân sự thay đổi còn chưa rõ ràng. Lúc này đi nhờ vả người khác không đúng lúc lắm.
Nói xong, hai người đi tới ngoài cửa sổ phòng ấm. Tín Đoan ha hả cười lạnh nói: “Dù sao nhà ta còn anh nữa. Giờ anh thì tốt rồi.”
Tín Đoan cười ha ha không nói gì, thái độ không có ý tốt nhưng cũng không oán giận gì nhiều. Gã không thiếu sự tự giác mà con trai nhà họ Bạch nên có, không phải kẻ dây dưa không biết chừng mực.
Tín Mặc giận tái mặt đi vào trong phòng ấm, Vinh An lập tức vội vàng tiến lên đón, chất vấn: “Tối hôm qua đi đâu thế?” Tín Mặc phát hiện hai mắt nàng ấy đỏ bừng, nhất định là trắng đêm không ngủ. Y nhìn kiếm nàng ấy xách trong tay, dịu dàng hỏi: “Làm cái gì vậy?” Giọng y ổn định ôn hòa, lần nào cũng có thể làm cho bầu không giương cung bạt kiếm biến mất trong vô hình.
Nhưng hôm nay Vinh An không thèm nể mặt. Nàng ấy xách ngược kiếm lên, đâm chuôi kiếm về phía trước ngực y, giọng nói hơi khàn: “Nếu như chàng còn tự xưng là nam nhi thì cầm thanh kiếm này, theo thiếp cùng đi giết Cư Hàm Huyền!” Tín Đoan thấy thế thì nở nụ cười khẩy một tiếng, chợt thu vẻ mặt lại nói: “Công chúa có chuyện lớn phải thương lượng với anh, em không dám quấy nhiễu nữa.”
Tất nhiên Tín Mặc biết hành động của em trai rõ ràng là cố ý, nhưng không biết Vinh An hiểu được mấy phần. Y yên lặng trông Vinh An, âm thầm hy vọng nàng ấy hoàn toàn không biết gì cả, hoặc là đã biết hết tất cả, nhìn chốc lát mới đưa tay đẩy bảo kiếm ra, trấn tĩnh nói: “Càn quấy! Chuyện sống chết há có thể đem ra làm trò đùa?”
“Ai đùa với chàng?” Vinh An có vẻ hoàn toàn không phát hiện nhân vật như Bạch Tín Đoan lại đi mất. Nàng ấy nhìn thẳng vào chồng với vẻ mặt nghiêm nghị, nói: “Cư tặc che tai thánh, đảo lộn trắng đen. Trước bức chết mẹ thiếp, lại mưu hại anh thiếp. Hắn còn chưa chết thì mới là chuyện lớn! Lẽ nào chàng muốn mở to mắt nhìn hắn ôm lấy thiên hạ sao? Thiếp không tin liều mạng ba nghìn Phi Hổ Vệ mà không lấy được đầu của hắn!”
Tín Mặc thấy nàng ấy kích động đến mức hai má phiếm hồng thì lắc đầu, liên tục cười khổ: “Tôi nói không thể lấy làm trò đùa là khuyên nàng chớ tùy tiện đem tánh mạng của chúng ta ra đùa. Chỉ sợ nàng còn chưa tổn thương đến một sợi tóc của Cư tướng thì hai ta đã ù ù cạc cạc mất đi tất cả giống anh nàng rồi. Đừng có hành động theo cảm tính.”
Vinh An cứng họng nhìn y chằm chằm, cuối cùng buông tiếng thở dài: “Đàn ông mà sống không có khí phách thì còn có nghĩa lý gì…” Tín Mặc không tức giận, im lặng mà cười rồi đi vào thay quần áo, để lại Vinh An một thân một mình đứng lặng trong yên tĩnh. Một lát sau, nàng ấy bực mình quăng thanh bảo kiếm xuống mặt đất.
Sau một tiếng keng vang lớn, xung quanh yên ắng đến mức làm người ta sợ run.
Vinh An biết rõ trước nay Tín Mặc làm việc thận trọng, mình cũng chẳng bao giờ cảm thấy không phù hợp, nhưng hôm nay bỗng nhiên như có điều gì mất mát. Có lẽ hôn nhân vốn là như thế, lúc gả thì như bảo kiếm nói năng có khí phách, ầm ĩ rồi lại quy về yên tĩnh, hoàn toàn giống như sau khi gả… Nàng ấy đã gắng gượng thức nguyên một đêm, lúc này không còn nghĩ gì được nữa, cơn mệt nhọc thừa lúc vào, nháy mắt lan khắp toàn thân. Nhưng lúc này bên cạnh không có gì để dựa vào, hai chân nàng mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất. Cô hầu trùng hợp vén rèm đi vào, vội vàng tiến lên nâng.
Vinh An không muốn ai thấy mình chật vật, hung tợn đẩy cô hầu ra, hỏi: “Chuyện gì?” Cô hầu đoán được chắc chắn công chúa và phò mã lại giận nhau nên nhanh chóng nói: “Công chúa Chân Ninh bái yết ạ.”
Vinh An lấy làm kinh hãi, bật thốt lên hỏi ra suy nghĩ trong đầu: “Sao nó lại tới? Chắc không phải lại cải trang lén chạy ra ngoài đấy chứ? Lại bị hoàng hậu làm nhục một lần nữa mới cam lòng sao?”
Cô hầu liền vội vàng nói: “Có loan giá đi theo hộ vệ, chắc là từ trong cung tới ạ.” Vinh An nghe xong lời này thì thoáng yên lòng. Nàng ấy trở về phòng trang điểm qua loa nhưng không che giấu được thần thái tiều tụy, nghĩ e rằng em sẽ phát hiện mình không hài hòa với Tín Mặc thì không khỏi ảo não. Nhìn thấy vành mắt Chân Ninh cũng hơi đen, nàng ấy lại khá kinh ngạc: “Em lại nghĩ đến chuyện thăm người chị như chị, còn chọn lúc sáng sớm thời tiết không tốt mà tới, có phải là trong cung lại xảy ra chuyện rồi không?”
Chân Ninh cười hì hì nói: “Hoàng hậu bị bệnh rồi. Em đến chùa Hoàng Cực cầu phúc cho người.”
Vinh An vừa nghe liền dựng thẳng hai hàng lông mày lên, cả giận nói: “Từ bao giờ hoàng hậu đã biến thành mẹ ruột em thế? Nàng ta sinh bệnh còn không biết có phải lại đang diễn trò hay không mà em đã vội vàng xum xoe. Em đã quên mất nỗi oan mơ hồ không rõ ràng của người anh cả cùng mẹ ruột rồi sao?”
Chân Ninh không tính toán với nàng ấy, vẫn cười hì hì nói: “Ôi chao, cho dù nàng diễn kịch, em đi nịnh nọt cũng không lỗ đâu.”
Vinh An giận quá hóa cười: “Được lắm, em đi diễn đứa con gái có hiếu của em đi! Đừng mơ kéo chị đi cùng.”
Chân Ninh chậm rãi nói: “Em đã trở về từ chùa Hoàng Cực rồi. Nếu muốn thắp hương, tất nhiên em phải đốt giờ đầu tiên vào sáng sớm.”
Vinh An tức giận trợn mắt với em, nghe cô bé còn có lời muốn nói. Chân Ninh nhanh chóng uống trà xong, khách sáo nói: “Muốn xin chị giúp một chuyện. Loan giá đi theo của em tạm thời ở lại quý phủ, lát nữa em quay lại sẽ mang về cung.”
“Em muốn đi đâu?”
Chân Ninh trả lời không nhanh không chậm: “Thăm bạn.”
Buổi học sáng của thư viện Minh Đức không hề trễ nải vì mưa tuyết âm u. Tiếng đọc sách vang vang xen lẫn tiếng mưa phùn lạnh lẽo, nghe thấy làm tâm trạng cũng được thanh lọc.
Phùng thị đang sai người làm việc vặt già của thư viện mang hoa vào hầm, chợt nghe cửa sân sau vang lên. Người gõ cửa sớm thế ắt phải có duyên cớ đặc biệt. Nhưng tiếng đập cửa lại thong dong, lại như không hề có việc gấp. Phùng thị vừa buồn bực vừa mở cửa ra.
Hai ngọn đèn lồng treo ngoài cửa treo đã bị Phùng thị thổi tắt từ sớm, lúc này nàng ấy đành phải nỗ lực nhìn rõ bóng người nho nhỏ trong tối tăm. Người nọ thấy nàng ấy khó nhận ra thì cười rộ lên trước: “Phu nhân thực là chăm việc nhà một cách cần kiệm, tiết trời thế này cũng không thắp đèn thêm một lúc.”
Phùng thị vừa nghe giọng nói liền kinh ngạc, ngơ ngác không biết nên làm gì. Ngược lại, cô nương nhỏ cười khanh khách không đợi nàng ấy nhường đường đã bước vào cửa hỏi: “Phu nhân không muốn cho chén trà sao? Có phải trách tôi đã lâu không tới thăm chăng?”
Phùng thị phục hồi tinh thần lại liền có vẻ hoảng loạn, không biết nên hành lễ trước hay là đi xem ngoài cửa có đội người ngựa đông đúc đưa cô công chúa nhỏ này đến đây trước. Chân Ninh cười hì hì nắm tay nàng ấy cùng nhau đi vào trong phòng, hỏi: “Nhà tiểu nữ không cho đi nên lâu nay không tới đi lại. Phu nhân có từng nhớ đến không?” Cô bé không muốn lấy thân phận công chúa để nói chuyện, nhưng Phùng thị không dám quá tùy tiện, bỗng chốc lát lúng ta lúng túng, nói không ra lời.
Chân Ninh không hề trách móc, vẫn nắm tay nàng ấy thân thiết bảo: “Hôm nay tiểu nữ đặc biệt tới để xin gặp thầy Hoài Anh, không biết phu nhân có thể mau chóng mời thầy tới để gặp không?”
Phùng thị thấp thỏm bất an trong lòng, do dự mà gật đầu, lập tức đi ra cửa bảo người giúp việc già bỏ việc trong tay xuống đi gọi Lý Hoài Anh. Chân Ninh theo nàng ấy đi tới mái hiên, nhìn những bông hoa này nói: “Chỉ là giống tạp nham, phu nhân che chở như vậy thật là có lòng.” Phùng thị cân nhắc cả buổi, ấp a ấp úng nói: “Mặc dù không phải giống tốt nhưng nuôi dưỡng nhiều năm dốc sức vất vả, làm sao nỡ lòng mặc cho mưa đông phá nát?”
Chân Ninh chưa từng nghĩ hạng đàn bà cũng có cơ trí. Trước kia cô bé nghe Phùng thị tiếc hận chồng có tài nhưng không gặp thời, còn nghĩ rằng có ngày mình sẽ hào phóng đưa cho con đường vào cung thì vợ chồng bọn họ nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt. Không ngờ hôm nay còn chưa mở miệng đã bị người ta từ chối. Chân Ninh nghĩ, nhất định là họ nghe tin đồn thái tử gặp chuyện không may, e sợ tránh né còn không kịp. Cô bé không thoải mái trong lòng, trên mặt cũng mơ hồ dâng lên vẻ giận.
Trước kia Phùng thị đãi Chân Ninh cũng thỏa đáng, kể từ khi biết cô bé là công chúa lại mất đi chính kiến, thấy chọc giận công chúa thì không biết nên nhận lỗi hay là nên đổi giọng nói vài lời mới tốt. Bấy giờ Lý Hoài Anh vội vã trở lại sân sau, tiện tay đóng chặt cửa thông với bên ngoài lại, đi mấy bước tới trước mặt Chân Ninh, lấy lễ quân thần để chào.
Khi trước Chân Ninh chỉ vội vã đối mặt với y đúng một lần. Lúc ấy Phùng thị vốn muốn dẫn nàng đi gặp nhưng nàng bị những hoạn quan đi vào thư viện bóc trần thân phận công chúa, lúc đó Lý Hoài Anh quỳ xuống, ngay cả mặt mũi của nhau bọn họ cũng không thấy rõ.
Lúc này mới tính là gặp mặt y thực sự. Chân Ninh lộ ra vẻ cười: “Thầy thật trẻ.”
Phùng thị vẫn coi cô bé là một đứa đứa trẻ choai choai, nghe xong lời này thì lòng lại không khỏi run rẩy, không tự chủ được mà giương mắt nhìn Chân Ninh, ánh mắt lộ ra vẻ lạ. Chân Ninh đã biết mình nói lỡ, nhưng Phùng thị lại không e dè mà tỏ vẻ đã phát giác ra sự thất thố chốc lát của cô bé. Dù sao Chân Ninh cũng là một cô bé, trên mặt không nén được giận, cứng rắn nói với Lý Hoài Anh: “Trong lòng tiểu nữ có một nghi hoặc lớn, mong thầy dạy cho.” Dứt lời cô bé cùng Lý Hoài Anh trước sau đi vào trong phòng. Phùng thị vỗ nhẹ một cái vào lưng chồng, Lý Hoài Anh xoay người thấy dáng vẻ bồn chồn của nàng ấy thì cười nói: “Làm phiền phu nhân thu xếp trà quả.”
Phùng thị tin trong lòng y đã có chủ ý, hơi yên lòng, ai ngờ đang bưng trà quay lại thì nghe được Chân Ninh nói thẳng vào vấn đề: “Thầy cũng biết nhiều quan thuộc Đông cung bị cắt giảm, phần lớn là vì nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên đã lén đến thành Tuyên tìm thứ dân Tuân ôn chuyện.” Đây chắc chắn là cách nói uyển chuyển, người lui tới thành Tuyên không có tâm trạng tiêu dao như vậy.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô bé không hề rời khỏi mặt của Lý Hoài Anh một khắc nào.
Lý Hoài Anh vẫn luôn có một loại cảm giác: Cô bé trước mặt này hoàn toàn khác biệt với quận vương Đông Lạc, với hoàng hậu, với bất kỳ một vị quý tộc nào mà y đã từng gặp. Y không hề kiêng kỵ mà mở miệng nói: “Có lẽ là do lòng trung, có lẽ là lợi dụng, bất kể là loại nào cũng đều khiến lệnh huynh rơi vào chỗ hiểm, hành động không khôn ngoan.”
Mắt Chân Ninh đột nhiên sáng ngời, gật đầu: “Tiểu nữ cũng cảm thấy vậy. Tương phản với họ chính là họ Tố ở Thái An, bọn họ quá yên lặng.” Lý Hoài Anh không cần nghĩ ngợi đã tiếp lời của cô bé: “Không có thủ đoạn lộng triều thì sao có thể giương buồm ở nơi đầu sóng ngọn gió? Động không bằng tĩnh, chắc là họ Tố Thái An tỏ tường đạo lý này.”
Chân Ninh mỉm cười lắc đầu: “Thầy à, họ Tố không hề thần kỳ giống mọi người nghĩ vậy đâu. Thầy đánh giá họ quá cao rồi. Nếu như ai nấy trong họ Tố đều giỏi giang thì vì sao không có một nhà nào có thể giữ cung Đan Xuyến quá bốn đời?”
Mặt mày Lý Hoài Anh vẫn luôn cung kính, lúc này không nhịn được mà bị sự lĩnh ngộ của cô bé hấp dẫn, thất lễ nhìn cô bé. Chân Ninh vẫn lộ ra nụ cười khinh miệt, nói: “Mọi chuyện luôn như vậy, luôn là một họ Tố sinh ra người bất ngờ giành được hạng nhất, sau đó đời sau không bằng đời trước, dần dần không còn cách nào khống chế cung Đan Xuyến… Người sáng suốt đều nhìn ra được sự khác biệt giữa mẹ tôi và Tố Ly. Ngôi hậu rơi vào trong tay hoàng hậu Nhân Cung là tình cờ. Nhưng rời khỏi họ Tố Thái An lại là điều tất nhiên.”
Cô bé thở ra một hơi, trịnh trọng nói với Lý Hoài Anh: “Cũng như vậy, về sau nó sẽ thuộc về ai vẫn là ngẫu nhiên. Song việc nhà hoàng hậu hôm nay sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi khỏi cung Đan Xuyến đã được quyết định từ lâu.” Cô bé làm như vô tình thêm một câu: “Khi trước nghe nói thầy rất gần gũi với quận vương Đông Lạc. Vì sao lại từ chối lời mời của quận vương?”
Manh mối của cô bé không ít, đến giờ Lý Hoài Anh vẫn không đoán ra chuyến này cô bé đến rốt cuộc muốn nói điều gì, thận trọng trả lời: “Chí của Hoài Anh không phải là làm môn khách trong vương phủ.”
Bỗng nhiên Phùng thị ho khan một tiếng, Chân Ninh thu lại lời muốn nói, thiện ý nhìn Phùng thị hỏi: “Có phải phu nhân mới bị cảm lạnh không?”
Phùng thị nghe chuyện họ nói không đơn giản, càng nghe càng như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Chợt nghe chồng biểu lộ chí hướng với Chân Ninh, nàng ấy chợt thấy nguy hiểm, chậm rãi nói với Lý Hoài Anh: “Gần đây bên ngoài xảy ra nhiều chuyện. Điện hạ nán lại chỗ này lâu rồi, tôi lo…” “Phu nhân không cần lo ngại.” Chân Ninh thản nhiên cười, “Tiểu nữ còn muốn quấy rầy một bữa trưa, còn phiền phu nhân lo liệu.” Phùng thị nghe xong bỗng phát sầu.
Lý Hoài Anh lại nghe ra Chân Ninh có ý để Phùng thị rời khỏi sớm, y khẽ gật đầu với vợ, ý bảo nàng ấy đi chuẩn bị. Phùng thị mới vừa đi, Chân Ninh lại nói tiếp câu lúc trước: “Thầy đoán không sai. Bất kể là hoàng tử hay là dân thường ỷ lại vào họ Tố cũng không phải hành động vẹn toàn.”
Lúc cô bé nói chuyện nhìn y không chớp mắt. Lúc này y mới mơ hồ cảm nhận được ý của cô bé, thật không ngờ suy nghĩ của một cô gái nhỏ cũng khó nắm bắt như vậy.
Chân Ninh cười nhạt, dáng vẻ vô cùng lanh lợi dễ thương. “Tôi có thể đoán được đại khái chí hướng của thầy. Mở thư viện dạy học chẳng qua là để mưu sinh. Thứ thầy cần thật sự chính là cơ hội tung hoành.” Cô bé thong thả ung dung nói: “Từ khi nhân duyên trùng hợp gặp được thầy, tôi mới biết được dưới gầm trời thật sự có một loại người như vậy. Tiếc là cha tôi lại có vẻ hoàn toàn không thèm để ý đến sự hiện hữu của các người.”
“Ngài ấy là một quân vương nghe khắp trăm dặm. Đáng tiếc ngài ấy hỏi hết những người chung quanh cũng chỉ nghe được một loại âm thanh.” Lý Hoài Anh cảm khái nói. Chân Ninh liên tục gật đầu: “Tôi rất muốn để người nghe được âm thanh của thầy. Nhưng mà… cha tôi là một người mà thầy hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được. Cho dù là lời của người thân cận nhất, người cũng sẽ không dễ dàng cho là thật.”
Nghe cô bé nói như vậy, Lý Hoài Anh không hề ủ rũ, ngược lại càng chăm chú nhìn cô bé nhỏ hơn y rất nhiều. Y biết nhất định cô bé sẽ nói ra cách.
Chân Ninh nhấn mạnh từng chữ: “Những gì thầy cần làm trước tiên là để người bằng lòng nghe tiếng nói của thầy. Trước mắt là thời cơ tốt nhất và cũng là xấu nhất. Tôi thậm chí có thể nói rõ ràng cho thầy hay một khi thất bại, tôi sẽ không việc gì nhưng thầy sẽ chết.”
Lý Hoài Anh ha hả đứng lên nở nụ cười: “Không biết thảo dân có vinh hạnh được mời điện hạ đến tửu lầu bên ngoài uống một chén chăng?” Chân Ninh không hiểu được ý nghĩ của y, yên lặng mỉm cười gật đầu. Bọn họ không nói với người khác, hai người mở cửa sau lên trên phố xá sầm uất, yên lặng không nói đi thẳng đến lầu Phú Hoa nháo nhiệt nhất kinh thành.
Lý Hoài Anh đứng ở trước cửa, trỏ vào tửu lầu tựa như cung tiên chốn nhân gian hỏi Chân Ninh: “Ngài biết đây là nơi nào không?” Tất nhiên Chân Ninh không biết, tò mò nhìn xung quanh một phen rồi lắc đầu.
“Lầu rượu của Cư Tinh Triển đấy. Gã là con trưởng của Cư tướng.” Lý Hoài Anh cười nói: “Nơi này có rượu và trà ngon nhất cả nước. Bởi vì rượu và trà mà Cư Tinh Triển bán là triều đình đặc biệt cho phép, lệnh cấm rượu và lệnh cấm trà vô hiệu với gã.”
Chân Ninh cười khẩy nói: “Vậy cũng thật đáng để thử một lần.”
“Ngài biết một bình trà nơi này mất bao nhiêu tiền không?” Lý Hoài Anh nói: “Tôi không biết. Nhưng tôi nghe nói trà tốt nhất mất ba mươi vạn tiền một bầu. Còn rượu giá trị ngàn vàng! Nhà họ Cư chưa bao giờ cho người ta đưa vàng ròng bạc trắng tới cửa, ai dám quà cáp tới cửa thì đánh tất cả ra ngoài. Nhưng mà kẻ thật sự muốn xin tướng gia lo liệu cho thì chỉ cần tới nơi này mua mấy bình trà, vài chén rượu uống, sau này tự nhiên vạn sự như ý.”
Chân Ninh sợ hãi biến sắc, một cơn tức giận xông lên, kéo Lý Hoài Anh đi liền.
Đi tới một nơi hẻo lánh, Lý Hoài Anh kéo Chân Ninh lại, nghiêm nghị nói: “Người không làm gì thì an toàn nhất, sẽ không bị tấn công và thù hằn, sẽ không bị đẩy vào nguy hiểm. Nhưng mà quốc gia đã đến bước này, nếu như bỏ mệnh ra mà có thể làm cõi trần khác đi thì kẻ thất phu cũng không tiếc!”
Y không tài nào nghĩ đến có một ngày sẽ nói ra những lời này với một đứa bé như thế. Ngẫm lại thậm chí có hơi nực cười.
Nhưng đứa bé này lại không giống những đứa trẻ khác. Hai mắt cô bé lóe sáng, dường như cất giấu ngọn lửa có thể đốt cháy tất cả.
Phùng thị làm xong mấy món ăn ra trò, đi vào trong phòng nhưng không thấy bóng dáng hai người kia đâu. Nàng ấy đang bối rối, lại thấy bọn họ một trước một sau trở về từ bên ngoài. Chân Ninh không nhắc đến chuyện ở lại ăn cơm nữa, qua loa nói lời từ biệt, trước khi đi đột nhiên hỏi: “Thầy ơi, thầy đã từng gặp hoàng hậu Nhân Cung. Thầy thấy nàng rốt cuộc là người phụ nữ thế nào?”
“Điện hạ cũng sống trong thâm cung với nương nương, sao lại muốn hỏi người ngoài?”
“Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, chỉ sợ tôi đã hoa cả mắt rồi.”
Lý Hoài Anh cẩn thận ngẫm lại, nói: “Mặt có hòa thanh của đàn sáo, lòng mang âm vang của vàng đá.”
Chân Ninh gật đầu, “Tôi nhớ rồi.” Dứt lời cô bé lặng lẽ đi giống như lúc tới.
Phùng thị càng sợ mất mật, thử hỏi dò chồng: “Công chúa đến thật kỳ quặc…” Y không đáp lời, trầm tư một hồi giống như có băn khoăn, bỗng nhiên nói: “Nàng đi chuẩn bị vài món hành lý. Chúng ta phải xa nhà một chuyến.”
Phùng thị càng lấy làm lạ: “Chúng ta không có thân thích gì thì đi đâu cơ chứ?”
“Thành Tuyên.”
“Sao lại muốn tới chỗ đó?” Phùng thị đổi sắc mặt, “Trước đó không phải chàng đã nói nương tựa vào thái tử bị phế không phải cử chỉ sáng suốt ư?” Lý Hoài Anh cười nói: “Công chúa Chân Ninh thật là một người thú vị. Nàng viết một phong thư tiến cử cho thái tử bị phế, nói vợ chồng chúng ta là người đáng tin, có thể nuôi dạy hoàng tôn thay.” Phùng thị bật cười: “Hoàng tôn mới bao nhiêu tuổi? Cần gì người đến dạy?”
Đương nhiên Lý Hoài Anh biết. “Cô bé muốn để tôi dựa vào lực lượng của nàng. Không, phải nói là cô bé hy vọng tôi có thể biến thành một lực lượng có thể để cô bé dựa vào…” Y nói một cách mơ hồ khiến Phùng thị không hiểu, ngốc nghếch cười rồi lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh bàn viết giấy xin nghỉ, nói với vợ: “Mau mau thu dọn đồ đạc đi thôi.”
Đội nghi trượng của Chân Ninh mới vừa rời khỏi phủ của Vinh An, Vinh An lập tức gọi một cô hầu có trang phục không tầm thường tới hỏi: “Con nhóc kia chạy đến nơi nào mà lâu vậy?”
“Vẫn là thư viện Minh Đức ạ.”
Vinh An kinh hãi: “Nó thật sự vừa mắt người thầy tư đó?”
Cô hầu lại cười nói: “Có vừa mắt y hay không thì nô tỳ không nhìn ra. Nhưng có muốn lợi dụng y hay không thì lại nhìn ra một chút xíu.”
“Một thư sinh nghèo kiết hủ lậu thì có cái gì để lợi dụng?” Vinh An khinh bỉ hừ một tiếng.
“Tinh hậu thường nói, sự kỳ vọng của người hai bàn tay trắng là lớn nhất. Huống hồ Lý Hoài Anh có hoài bão nhưng xưa nay không tìm được đường. Người như vậy là đáng dùng nhất.” Nữ tỳ rủ rỉ nói: “Công chúa rất biết mưu tính, gặp chuyện tuyệt sẽ không bó tay chịu trói.”
Vinh An ngây người, lắc đầu nói: “Nó mới mười bốn tuổi. Anh gặp nạn, nó không muốn giúp, rốt cuộc muốn làm cái gì?” Nàng ấy bỗng nhiên cảm thấy vừa bi ai vừa lo lắng, bắt lấy tay của cô hầu nói: “Mê Nhạn, những người này khiến ta cảm thấy sợ… Rốt cuộc có người nào thực sự muốn giúp anh Tuân không? Cô hãy đến thành Tuyên, đến bên cạnh anh ấy! Nói cho anh ấy biết bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được giống mẹ, lực chọn dễ dàng từ bỏ tính mệnh!”
Mê Nhạn trịnh trọng cúi đầu: “Tuân mệnh.”
Hôm nay Chân Ninh làm xong một chuyện lớn nên bước chân trở nên nhẹ nhàng, mùi thuốc nồng nặc bay ra từ cung Đan Xuyến cũng không khiến cô bé mặt nhăn mày nhó.
Nhưng cô bé còn chưa mở miệng cầu kiến đã bị người ta khách sáo cản lại. Cung nữ tên Tống Chi Huệ nói, hoàng hậu uống thuốc xong đã ngủ rồi, chưa tỉnh lại. Chân Ninh nhìn không khí trầm lặng trong cung Đan Xuyến: Thôi Lạc Hoa và Bạch Tín Tắc mang sắc mặt nghiêm trọng đứng ở ngoài cửa, hành lễ với Chân Ninh xong, vẫn quay lại đứng chỗ cũ, không chịu tiết lộ thêm một câu thừa thãi nào.
Một luồng khí lạnh từ dưới chân Chân Ninh vọt lên óc.
À, trước đây cũng từng có thế trận như vậy, mượn cớ như vậy rồi. “Hoàng hậu nương nương đang ngủ trưa.” Lúc mẹ còn cũng từng dùng giấc ngủ trưa dài để tránh người khác. Có lúc Vinh An và Chân Ninh muốn đợi bà tỉnh lại nhưng luôn bị cung nữ giảo hoạt lừa gạt đến nơi khác chơi đùa. Về sau… lời đồn làm cho Chân Ninh cảm thấy đã buồn nôn lại mất mặt.
Cô bé bất giác cắn môi dưới, cố gắng che giấu nỗi phẫn hận trong lòng, nói: “Ta chờ nương nương tỉnh lại.” Cô bé đột nhiên bướng bỉnh muốn đợi, muốn biết lần này liệu mình có thể tận mắt nhìn thấy bí mật không thể dò hỏi này lộ ra đầu mối không…
Tống Chi Huệ cũng không nói một chữ khuyên cô bé rời đi, xoay người đi lấy một cái ghế, một mực cung kính mời cô bé ngồi. Chân Ninh bị thái độ thản nhiên an ổn của cô ấy làm cho không cáu được, mang theo vẻ mặt ghét bỏ mà ngồi xuống.
Cung Đan Xuyến yên lặng giống như một tòa thành trống không.
Cuối cùng sự yên tĩnh quá đáng làm cho Chân Ninh không được tự nhiên, cô bé đứng lên đi tới dưới cửa sổ bồi hồi. Đương khi chủ nhân của cung Đan Xuyến vẫn còn là mẹ mình, việc tựa như nghe trộm này làm mất thân phận công chúa quyết không được phép. Nhưng hôm nay không có ai cản cô bé, giống như nơi đây không có chuyện gì không thể cho người khác biết. Cũng giống như bọn họ hoàn toàn không quan tâm tới cô bé. Tuy là họ đứng ở ngoài cung nhưng toàn bộ suy nghĩ ở lại bên trong. Chỉ có một người có thể khiến họ khẩn trương chính là hoàng hậu đang ngủ say.
Có phải hoàng hậu ngủ quá nhiều không? Bỗng nhiên Chân Ninh phát giác ra, gần đây luôn được báo rằng sau khi uống thuốc thì hoàng hậu đã ngủ.
Rốt cuộc nàng lại đang tính toán điều gì? Chân Ninh phiền não, nhìn chung quanh cũng không ra manh mối gì.
Nhưng lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thành Tuyên và tướng phủ, người phụ nữ bệnh tật trong thâm cung này còn có thể làm mưa làm gió đến đâu được chứ? Chân Ninh nghĩ như vậy nên không so đo nữa. Lúc cô bé không hài lòng rời khỏi thì quay đầu nhìn lại cung Đan Xuyến. Cho dù đã thay đổi chủ nhân nhưng luôn có vài thứ bất biến: Yên tĩnh đến phiền lòng, miễn cưỡng đến phiền lòng, coi thường đến phiền lòng… Cung Đan Xuyến phiền lòng!
Không biết bao lâu, cô bé nghĩ tới ba chữ này, buồn bực ở trong lồng ngực liền lặng lẽ quấn thành một nút thắt chặt.