Bộ Thiên Ca

Chương 43



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên thân kiếm Hoán Văn dính đầy máu khô.

Cư Hàm Huyền giơ kiếm lên trước mắt, đưa ngón tay vuốt ở trên thân kiếm phẳng, Hoán Văn lập tức lại óng ánh sắc vàng giống như tên của nó. “Anh đốt cung Ly?” Hắn ta bắn bụi màu nâu trên ngón tay đi.

“Vâng. Tìm khắp tẩm điện của Tố Ly, thực sự không tìm được mấy thứ mà tướng gia nói, không biết nàng ta giấu ở nơi nào trong cung Ly. Hạ quan sợ tiếp dây dưa sẽ xảy ra rắc rồi nên…”

Cư Hàm Huyền nhìn mặt đất, tòa cung điện âm trầm kia xuất hiện một cách rõ ràng trong đầu.

Góc điện cao vút, ánh nắng chiều màu son, bầu trời đêm như màu tím lại vừa như xanh đậm hòa với trăm sao lóe sáng, chim én ngoan cố làm tổ trên mái hiên cung, cỏ dại nảy mầm, cung nữ đi lại tao nhã dưới mái nhà cong, cơn gió tự do, đồng hoang không thấy điểm dừng…

Hắn ta mỉm cười một cái, nói: “Nó vẫn còn.”

“Ý của tướng gia là?”

“Đốt thì đốt thôi.” Cư Hàm Huyền nói rồi tra Hoán Văn vào vỏ, “Anh làm không tệ. Ta còn tưởng rằng trong anh em các anh, Tín Mặc là kẻ có bản lĩnh nhất. Chẳng ngờ bây giờ anh làm việc còn lưu loát hơn anh ta.”

“Đa tạ tướng gia khích lệ.” Tín Đoan nói, “Tín Mặc quả thực có năng lực hơn hạ quan. Hạ quan chỉ thắng ở mục đích trước sau như một, không lo lắng nhiều như anh ấy.”

“Mục đích trước sau như một?” Cư Hàm Huyền cười nói, “Ta muốn thỉnh giáo, anh cam nguyện ra sống vào chết vì ta, mục đích là gì?”

Tín Đoan cúi đầu thật sâu, nói: “Cả đời Tín Mặc vây trong hai chữ ‘họ Bạch’, thọ không tới ba mươi, vui mừng chẳng đủ số ngón trên một bàn tay. Kết quả thì sao? Chẳng ai cảm thấy hạnh phúc. Hạ quan không muốn sai lầm làm theo, bị chữ ‘nhà’ cầm tù. Nhân sinh khổ đoản, hạ quan hy vọng có thể làm theo ý muốn, vừa lòng thỏa dạ. Tìm kiếm cuộc sống như thế ở trong triều thì cần có tướng gia giúp đỡ để đạt được.”

Cư Hàm Huyền lắng nghe, cuối cùng gật đầu: “Đã như vậy, ta sẽ giúp anh thỏa nguyện.”

Cư Hàm Huyền biết nhất định có người sẽ kể chuyện thành Tuyên bốc cháy cho Thâm Hoằng trước hắn ta. Bồ câu đưa thư của Phượng Diệp xuất phát chậm nhưng lại tới trước Bạch Tín Đoan. Hắn ta nghe nói công chúa Phượng Diệp rất ít khi ra ngoài đã đau buồn vào cung yết kiến. Nhưng hắn ta vẫn mang theo vẻ mặt nghiêm trọng, chính mồm nói một lần nữa.

“Thiêu sạch rồi… đến miếng ngói cũng không còn sót lại sao?” Thâm Hoằng lại hỏi một lần nữa.

“Có vẻ là như vậy ạ.” Cư Hàm Huyền nói, “Lần trước thần nghi ngờ Lý thái y được Tố Ly âm thầm nhờ, cố ý làm bệnh tình của bệ hạ xấu đi. Sau khi bẩm rõ với bệ hạ đã bí mật phái người đến thành Tuyên điều tra. Lúc đến thành Tuyên đã cháy rồi, ngày ấy gió quá lớn, không có cách nào khác dập tắt lửa.”

“Người trong thành Tuyên thì sao?”

“Còn có mấy mươi người sống sót, hiện đang ở thành Tuyên chờ sắp xếp.” Cư Hàm Huyền chưa nói cho hắn ta biết, kẻ may mắn còn sống sót đều là người thế nào.

Thâm Hoằng nhắm mắt lại.

Bóng dáng của mẹ đã không còn ở đó từ lâu. Bây giờ, hành lang cung điện mà bà thường đứng cũng…

Nụ cười giảo hoạt của Nhược Tinh đã hoàn toàn thay đổi từ lâu. Cánh cửa mà nàng lén ló đầu ra nhìn xung quanh cũng…

Thiếu niên múa kiếm dưới ánh trăng đã thay da đổi thịt từ lâu. Đình viện đầy sương trắng mà hắn ta đặt chân…

Mọi thứ đều mất rồi.

“Đốt thì đốt thôi.” Thâm Hoằng nói, “Điều tra rõ xem là có chuyện gì xảy ra.”

“Bệ hạ dự định sắp xếp người của thành Tuyên thế nào ạ?”

Thâm Hoằng nghe được từ chỗ Phượng Diệp, thành Tuyên có một cô gái không rõ thân phận mang theo hai đứa bé may mắn còn sống, nhưng hắn cảm thấy cô gái đó chắc chắn không phải Tố Ly. Nếu là Tố Ly sẽ không nhiều chuyện lo cho con gái của Tố Từ trong lúc cấp bách.

Nếu không phải Tố Ly… A Thọ vẫn biến thành đứa trẻ không có mẹ. Muốn dẫn một đứa bé chưa tự lập vào tòa cung đình sao? Chỉ cần hắn vừa mở miệng, người trước mặt này sẽ ngay lập tức nhận định rằng hắn vẫn có lòng lập A Thọ làm thái tử.

“Thành Tuyên đã thành một nắm tro tàn, có thể điều bọn họ đến cung Ly ở thành Man. Nếu có người già nhiều tuổi không muốn đi có thể mặc cho tự tiện. Con của thứ dân Tuân cùng đến đó là được.”

“Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ cảm thấy thương cảm.”

“Phải.” Thâm Hoằng chậm rãi nói, “Qua mấy ngày sẽ ngừng thôi. Dù sao cũng không phải là con của nàng.”

Lư hương bát bảo phun ra khói nhạt.

“Có một món đồ tế.” Khói trắng biến thành bóng dáng cô gái, lười biếng nằm ở trên một tấm da hươu, đùa bỡn một cành hoa mai với hai màu trắng đỏ trong tay. Ngón tay của nàng ấy nhẹ nhàng phất qua, hoa mai màu trắng đều biến thành màu đỏ như máu.

“Cô có cảm thấy hành trình này càng ngày càng mạo hiểm không? Nhất định phải dốc hết sức ứng phó mới có thể nhìn thấy kết cục. Có phải cô nên ném đi một vài thứ không quan trọng, đổi lấy một tương lai nắm chắc hơn không?” Nàng ấy đưa cành hoa mai về phía Tố Doanh, trong khoảnh khắc, đóa hoa nở rộ đua nhau héo tàn, “Ba trăm sáu mươi lăm ngày, nghe thì không ngắn nhưng thực ra trôi như thoi đưa! Cô sống vất vả như vậy, chỉ để đổi lấy một kẻ không quan tâm đến cô sống lâu hơn một năm. Cô đã kiên trì cho tới hôm nay, nên đổi lấy một ít gì đó cho mình rồi.”

“Ví dụ như?”

Cô gái áo trắng suy nghĩ một lát, cười khanh khách nói: “Tôi hiểu suy nghĩ của cô! Cô muốn Duệ Hâm kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, còn mình leo lên ngai báu thái hoàng thái hậu. Vậy thì dùng suốt đời không con để đổi lấy việc không ai tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với Duệ Hâm, cô giữ vững ngai báu thái hoàng thái hậu cho đến chết thì đã sao? Hôm nay tôi thực sự rất rộng rãi, cho phép cô dùng một cái giá đổi lấy hai kết quả. Tận dụng thời cơ đi!”

Tố Doanh mỉm cười nói: “U Phức ơi là U Phức! Điều này cần trao đổi sao? Nếu tôi không chết thì tất nhiên không có ai tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với nó.” U Phức cười nhạt xoay tròn người, một đứa bé lộ ra sau lưng nàng, là con trai Ung vương – Duệ Bột. Nàng lại xoay người một lần nữa, phía sau xuất hiện một người phụ nữ như ảo thuật, lại là Khâm phi. Tố Doanh lấy làm kinh hãi.

“Cô không phát hiện tại sao hoàng đế lại không an lòng về nàng ta sao? Cô không muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện tốt gì khiến cho nàng ta treo mai đỏ chúc mừng ở trong cung ư?” U Phức nhìn Tố Doanh không ngừng cười nhạt, “Tố Doanh, cô thật ngu độn!”

Đầu óc Tố Doanh nổ ầm một tiếng, ở trong mơ nàng chỉ cảm thấy trời nghiêng đất lệch, lập tức bất tỉnh.

Ở trong hiện thực, nàng lại thoang thả tỉnh lại từ giấc ngủ trưa.

“Nương nương!” Có người khẽ gọi một tiếng.

Tố Doanh chớp chớp mắt, mỉm cười nói: “Thu Oánh, cô đã trở về.” Vương Thu Oánh dìu nàng ngồi dậy, nói: “Nương nương không cần phải lo lắng, người trúng độc không sâu, chỉ cần dùng thuốc thoả đáng, đợi một thời gian sẽ không sao.”

“Xuỵt! Lời này không nên nói lung tung.” Tố Doanh lãnh đạm nói, “Thánh thượng kiêng kỵ nhắc tới chuyện ‘đầu độc trong cung’. Cô nói hoàng hậu bị người khác hạ độc, hắn biết sẽ trách cô ăn không nói có.” Vương Thu Oánh lập tức biết trong lời nói của nàng có hàm ý cổ quái vẫn không thay đổi.

“Cô vẫn trở về rồi.” Tố Doanh uống trà xong, nói sâu xa, “Ta đã từng nghĩ Vương Thu Oánh không muốn trở về, ta cũng có thể hiểu được. Cô không ở nơi này có lẽ là chuyện tốt. Nhưng cô… Ôi, cái cung đình này quả nhiên rất thần kỳ nhỉ? Đi ra ngoài rồi mà cũng không vứt bỏ được!”

Vương Thu Oánh cười nói: “Nương nương, tôi trở về không phải bởi vì quyến luyến cung đình mà là bởi vì trong cung này còn có bệnh nhân của tôi!” Tố Doanh khẽ nói: “Cô luôn quên mất, ở chỗ này nên tự xưng ‘nô tỳ’.” Vương Thu Oánh cúi đầu trầm mặc giây lát, muốn nói với nàng chuyện của Lý Hoài Anh. Tố Doanh lại mở miệng hỏi trước: “Nghe nói quê nhà cô gặp tuyết lớn, nhà gặp thiên tai có nghiêm trọng không?”

“Không đến nỗi ấy ạ.” Vương Thu Oánh nói đúng sự thật, “Tình hình ở Túc Châu đã khá nhiều. Vài quận huyện xung quanh mới thảm, nghe nói có trên vạn người cửa nát nhà tan. Lương thực cứu trợ thiên tai của triều đình khó có thể vận chuyển, bọn họ đều chạy đến đất phong của Ung vương xin ăn. May mắn Ung vương lòng dạ nhân hậu, thích làm việc thiện. Lần này mở kho cứu người, thực sự là công đức lớn lao.”

“Xuỵt!” Tố Doanh lại ngăn nàng ấy lại, cau mày nói, “Ít ngày trước có người muốn lập con trai Ung vương làm thái tử. Vào lúc này cô khen ngợi Ung vương, không sợ người hoài nghi lập trường của cô à?”

Vương Thu Oánh ấp úng rồi im lặng, rốt cuộc lại một lần nữa cảm nhận rõ ràng về cung đình. Tố Doanh thấy tâm trạng nàng ấy sa sút, thủng thỉnh hỏi: “Cô từng nói với ta, cô đã gặp người mắc bệnh tương tự với thánh thượng. Người đó là ai? Không phải bá tánh bình dân đấy chứ?”

Nàng chưa bao giờ quan tâm chuyện này, Vương Thu Oánh không biết sao nàng bỗng nhiên nhắc tới, nghi ngờ trả lời: “Qủa thực như vậy. Người đó là mẹ đẻ của Ung vương – thái phi Thành Tương. Sau khi thái hậu Khang Dự mất, bà ấy bèn chuyển chỗ ở đến đất phong của Ung vương. Thân thể bà ấy vẫn không tốt, cha tôi chịu trách nhiệm chữa bệnh cho bà ấy cho nên khi còn bé nô tỳ đã theo cha xem ca bệnh ấy.”

“Cô nói cho ta biết, thuốc trừ độc mà bà ấy vẫn luôn dùng là do cha cô kê đơn sao?”

“Đúng vậy.”

“Cô cũng đã nói, bà ấy vẫn sống được nhiều năm.” Tố Doanh nghiêm túc hỏi, “Cha cô có thể giải độc của bà ấy phải không?”

“Không phải như vậy ạ.” Vương Thu Oánh toát mồ hôi nói, “Cuối cùng thái phi Thành Tương vẫn…”

“Cô còn nói trước khi cô chữa trị, thánh thượng cũng từng tự dùng thuốc trừ độc. Có công hiệu giống với thuốc mà cha cô dùng không?”

“Theo nô tỳ thấy thì đúng là hiệu quả như nhau.”

Tố Doanh thở phào: “Nhưng bên cạnh thánh thượng chưa từng có người tài như cha cô!” Vương Thu Oánh không rõ vì sao nàng lại cười thần bí. Có lẽ phương thuốc linh nghiệm cứu mạng đạt được là từ Ung vương nhỉ? Nhưng mà lần trước Ung vương vào kinh thành, hoàn toàn không biết hoàng đế từng có chuyện trúng độc. Vậy thì là lấy được thông qua cách mà Ung vương không biết. Tố Doanh lại cười một tiếng.

Ung Vương ở xa ngoài ngàn dặm nhưng vẫn nằm trong lòng bàn tay của hoàng đế. Ung vương không đủ đe dọa.

“Nương nương, nô tỳ còn có một chuyện cần bẩm báo.” Vương Thu Oánh cẩn thận nói, “Lúc vào thành, nô tỳ gặp được người tới từ thành Tuyên, hộ tống Duệ Hâm và Duệ Vận đi tới kinh thành.”

Tố Doanh lập tức cảnh giác hỏi: “Đến kinh thành? Đi đâu?”

“Nô tỳ chỉ điểm họ đến tìm Tạ tướng quân nương tựa.” Vương Thu Oánh mỉm cười nói rõ ngọn ngành cho Tố Doanh, sau cùng nói, “Lúc đầu Phi Long Vệ hộ tống họ không chịu bằng lòng nhưng thầy Lý này là người quật cường ngoài dự đoán, ‘Nếu đã gửi gắm vợ tôi thì xin đợi sau khi nàng ấy tỉnh táo rồi mới truyền đạt ý của hai vị phu nhân. Nếu như hai vị phu nhân nhờ nàng đưa bọn nhỏ đến phủ công chúa Phượng Diệp thì vợ chồng chúng tôi tất nhiên sẽ tự đưa tới cửa.’ Y vừa nói như vậy, vừa ngoan cường ôm vợ lên xe ngựa của em trai tôi.”

“Thầy Lý là ai?”

“Là một anh học trò tên Lý Hoài Anh. Trùng hợp để vợ chồng y gặp chuyện lớn như vậy.”

Không biết trên đời có bao nhiêu chuyện vô ý chuyển bước ngoặt ở trong tay nhân vật nhỏ không thể ngờ đến.

Tố Doanh suy nghĩ khoảnh khắc rồi nói: “Trong kinh còn có mấy vương hầu trẻ tuổi thân thế hiển hách là bạn cũ của Duệ Tuân, ngay cả tể tướng cũng động được vào bọn họ. So ra thì quan chức của Tạ Chấn không đủ, danh vọng không đủ, không có qua lại với thứ dân Tuân. Hai đứa bé đưa đến chỗ của hắn, về tình về lý đều không thỏa. Có điều, hắn nhất định sẽ không từ chối người ở ngoài cửa. Nếu việc đã đến nước này thì tính toán cách khác từ bước này thôi.”

Nàng sợ nói sâu xa quá Vương Thu Oánh không đoán ra, thế là lại bảo: “Đợi một lát nữa viết một phong thư cho em trai cô, nói ta nhờ cậy y dốc lòng cứu giúp bà Lý. Đồng thời chuyển lời cho Tạ tướng quân, vợ chồng Lý Hoài Anh và hai đứa bé kia gặp phải bất hạnh, cần phải đãi họ thật hậu. Làm việc thiện tích đức tự có trái ngọt.”

Sau khi Vương Thu Oánh vâng dạ, Tố Doanh cười bảo: “Cô còn chưa đi bái kiến thánh thượng đúng chứ? Chi bằng bây giờ đi cùng ta.” Vương Thu Oánh lúng túng nói: “Lúc nương nương ngủ, thánh thượng nghe nói nô tỳ trở về đã cho đòi rồi.”

Tố Doanh “à” một tiếng, lại bảo: “Cô thấy tinh thần thánh thượng thế nào?”

“Trước kia nô tỳ từng nói với nương nương: ‘Bệnh’ của thánh thượng không phải chứng bệnh bình thường, thường ngày nhìn như không việc gì, một khi phát tác thì sẽ tổn hại tuổi thọ, không thể ‘khôi phục’ nữa. Bề ngoài thoáng chuyển biến tốt đẹp, thực ra… Ngay cả nô tỳ cũng khó nói.” Nàng ấy nom Tố Doanh, nói, “Trước khi nô tỳ đi, nương nương nói nếu trong nhà có con em giỏi, có thể mang đến. Lần này nô tỳ dẫn theo em trai vào kinh thành.”

“Y thuật của y nhất định không kém. Không biết đối nhân xử thế thế nào?”

“Em tôi sống ở trong quân đội một khoảng thời gian, là người lão luyện, gặp biến không sợ hãi.” Lúc Vương Thu Oánh mỉm cười vô cùng tự hào, “Nó cùng với Tạ tướng quân là bạn sinh tử, nương nương hỏi Tạ tướng quân là biết.”

Tố Doanh mỉm cười gật đầu: “Vậy ngày khác để Tạ tướng quân và y, còn cả thầy Lý kia cùng nhau vào cung gặp một lần.” Nàng dứt lời, lại đi khẩn cầu hoàng đế đón anh em Duệ Hâm trở lại cung.

Nàng cũng biết, dù hoàng đế không thể đoán được lý do của nàng đến mức một chữ chẳng sai thì cũng sẽ không đoán khác quá xa. Mà phản ứng của hắn cũng không có khác biệt quá lớn với dự tính của Tố Doanh.

“Tìm đến phủ Tạ Chấn nhờ cậy rồi?” Giọng điệu của hắn có vẻ không được tự nhiên, “Vậy thì từ Tạ phủ xuất phát đến thành Man đi.”

Tố Doanh thở dài nói: “Bệ hạ không chịu đổi ý, thiếp cũng có thể hiểu. Xin bệ hạ cho vợ chồng Lý thị mang hai đứa bé vào cung, để thiếp gặp một lần. Nếu không… thiếp không thể yên lòng được.”

Hoàng đế vui vẻ đồng ý việc này, Tố Doanh trở lại cung Đan Xuyến liền căn dặn Vương Thu Oánh, nhắc nhở đám người Lý Hoài Anh chuẩn bị sớm ở trong thư.

Qua hai ngày, Lý Hoài Anh, em trai Vương Thu Oánh – Vương Minh Hạc – và Tạ Chấn cùng nhau vào cung. Phùng thị thân mang bệnh, không thể vào cung gặp quý nhân. May mà hai ngày nay nàng ấy đã kể gián đoạn những điều mình biết cho Lý Hoài Anh, còn có một vài tiểu tiết mơ hồ không rõ, Lý Hoài Anh liên tưởng thêm thì không khó để hiểu.

Hoàng đế vẫn không thể xuống các Chiêu Văn, Tố Doanh bèn thay mặt cho đòi họ ở điện Diễn Khánh, Cư tướng và Phan công công đã ở bên cạnh cùng đi.

Lúc A Thọ tới do Vương Minh Hạc ôm, vừa vào cung điện liền sôi nổi, không để người khác ôm mình nữa. Lúc này cậu bé đã có thể vịn tường đứng thẳng, Tố Doanh liền ra lệnh cho Vương Minh Hạc buông cậu bé xuống.

A Thọ ôm cột sơn đỏ hết nhìn đông lại nhìn tây, lát sau nhìn chằm chằm quần áo cung nữ và hoạn thần, tiếp đó ngửa mặt lên trời nhìn chằm chằm khung trang trí ô vuông trên trần, dường như hoàn toàn không nhận ra cung đình nữa. Tố Doanh ở ghế ngự nhìn thấy bộ dạng của cậu bé, không khỏi động lòng bật thốt lên gọi: “A Thọ!”

Trong cung yên lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, nàng cất lên một tiếng như thế, A Thọ lập tức mím cái miệng nhỏ nhắn nhìn về phía nàng, nghiêm túc đánh giá Tố Doanh. Nhìn mấy lần, cậu bé bỗng nhiên đi về phía trước một bước, dọa những người chung quanh. Lý Hoài Anh cách cậu bé gần nhất, vừa muốn tiến lên bảo vệ, Tố Doanh đã lên tiếng chặn lại: “Tạm thời để xem năng lực của nó đi.”

A Thọ giữ vững thân thể, thoang thả nhìn người chung quanh, lại đi về phía trước một bước. Dường như cậu bé vô cùng hài lòng với việc ấy, nhanh chóng bước chân chạy hai bước. Trong tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, cuối cùng lần thử thách to gan của cậu bé đã thất bại, “phịch” một cái ngã xuống đất.

Tố Doanh sai người ôm cậu bé tới, nhìn kỹ cậu, dịu dàng nói: “Ở trong cung này, chạy càng nhanh thì ngã càng thảm đấy!” Mắt A Thọ không ngừng quan sát nàng, ngoan ngoãn để nàng ôm ở trên đầu gối. Tố Doanh vừa mới hàn huyên hai câu với Vương Minh Hạc, A Thọ bỗng nhiên đạp một cái ở trên đầu gối nàng, lập tức nhảy đến ghế rồng bên cạnh ngồi. Mọi người còn chưa kịp kêu la om sòm, cậu bé đã thoải mái nằm úp sấp ở phía trên không nhúc nhích.

Cư tướng bỗng tức giận không vui. Thôi Lạc Hoa sau lưng Tố Doanh vội vàng tiến lên ôm cậu bé đi, vừa ôm vừa nói: “Đứa bé này lại biết mượn lực đấy!” Tố Doanh dường như không nghe thấy, thấy A Thọ không bị thương thì mỉm cười sai người đưa cậu bé xuống phía dưới, quay đầu khen công cứu hộ của Lý Hoài Anh và Phùng thị với mọi người.

Lý Hoài Anh chính mắt thấy hoàng hậu đối đãi Duệ Hâm thế nào, lòng đã nhẹ nhõm hơn phân nửa, bèn hỏi khi nào thì đón anh em Duệ Hâm về cung. Tố Doanh trả lời, hoàng đế đã sắp xếp hai đứa bé ở thành Man.

Lý Hoài Anh từng nghe nói tình cảnh thê thảm của cung Ly thành Man và thành Tuyên ngang ngửa nhau, phế hoàng hậu Tố Nhược Tinh đã chết ở nơi đó. Y không thể tin, hoàng đế lại để cháu ruột mất cha mẹ đến nơi quỷ quái ấy. Huống gì trong hai đứa bé, một đứa mới có thể bước đi, một đứa vẫn còn trong tã.

Tố Doanh đã biết người này ngay thẳng từ lâu, chỉ sợ y nói xằng nói bậy ngay trước Cư tướng, vội bảo: “Thánh thượng đương nhiên sẽ có sắp xếp tốt hơn. Ta cũng sẽ năn nỉ người lần nữa… Đáng tiếc miệng lưỡi ta vụng về, lời lẽ không diễn đạt được ý nghĩ, sợ rằng phải tốn chút thời gian.” Nàng chỉ thuận miệng tìm một cái cớ, Lý Hoài Anh lại nói ngay: “Nương nương, thảo dân có lời không nói ra thì không chịu được. Nguyện lấy lời tâm huyết giúp nương nương góp lời với thánh thượng. Xin nương nương ban cho giấy bút.”

Tố Doanh không ngờ y lại giở trò. Hôm nay vốn là cảm ơn y, nếu như lúc này trách cứ y trước điện lại mất đi sự độ lượng rộng rãi. Nàng lập tức cười rồi sai người lấy giấy bút cho y, mặc y quỳ trên mặt đất làm càn viết bậy.

Không ngờ suy nghĩ của Lý Hoài Anh như có thần giúp, lông bút trôi chảy. Còn chưa biết tài viết văn như thế nào, chữ viết thông thiên đã làm người ta bội phục. Người trong điện thấy đều ngây ra, nín hơi ngưng thần chờ y viết hết. Ngay cả Cư tướng cũng lặng lẽ nhìn y chằm chằm.

Chẳng bao lâu, Lý Hoài Anh đã xong việc lớn, vẻ mặt nghiêm túc trình văn lên. Tố Doanh chỉ thấy là một thiên trường ca, còn chưa thấy rõ ràng, Cư tướng đã thay Tố Doanh đón lấy xem văn. Tố Doanh chờ hắn nhìn mấy lượt mới hỏi: “Tướng gia cảm thấy thế nào?”

Cư tướng đặt giấy ngang trên đầu gối, mắt nhìn Lý Hoài Anh cười nhạt: “Không nhìn ra loại học trò không gốc rễ như anh lại dám viết ra lời như vậy! Viết cho nương nương xem đã bất kính, vậy mà lại muốn nương nương chuyển lại cho thánh thượng?” Dứt lời thì nói với Tố Doanh: “Nương nương, văn này ngầm trào phúng thánh thượng làm tổn hại luân thường, rất là bất kính.”

Tố Doanh sửng sốt, không muốn bầu không khí bế tắc, nói nửa đùa nửa thật nửa ám chỉ: “Người đọc sách tràn đầy chính trực, quả thực thỉnh thoảng sẽ bị người ta hiểu lầm. Ta thấy thầy Lý tỏ tường đạo nghĩa, không phải kẻ coi trời bằng vung. Huống chi tay tướng gia nắm tiền đồ của người đọc sách, sao y lại nói xằng nói bậy trước mặt ngài được? Chắc là tướng gia hiểu lầm rồi.”

Cư tướng lại là cười khẩy một tiếng. Lý Hoài Anh nhận ra hắn là tể tướng đại nhân tiếng tăm lừng lẫy nhưng không kiêng dè, ngang nhiên nói với Tố Doanh: “Thảo dân hết sức chân thành, không dám liên lụy nương nương. Nếu nương nương không muốn góp lời y nguyên thì thảo dân xin nương nương giao thứ này cho thánh thượng. Dù cho vì thế mà mất đầu, thảo dân cũng không oán hận nửa lời.”

Tạ Chấn thấy y khăng khăng một mực, chống đối Cư tướng thì ho nhẹ một tiếng nói: “Thầy Lý nhiệt huyết, không biết quy củ cung đình, mong nương nương đừng trách cứ thêm. Bọn thần đã dây dưa lâu, xin nương nương cho chúng thần cáo lui.”

Phan công công ở bên cạnh nhìn ra Tố Doanh không nỡ để A Thọ rời khỏi, vì vậy nói ở bên tai Tố Doanh: “Chi bằng nương nương để tiểu nhân giao bài văn của anh học trò này cho thánh thượng. Từ trước tới nay thánh thượng rất khiêm tốn, nhất định sẽ không trách y cầm bút nói thẳng. Nếu thật sự có thể đánh động thánh thượng, khiến người đổi ý cũng chưa biết chừng.”

Tố Doanh không ngờ lão ta cũng dính vào việc này nhưng nàng biết Phan công công hầu vua nhiều năm, ắt không làm chuyện không nắm chắc, bèn để lão ta mang bài văn đi.

Phan công công rất nhanh đã quay lại, nói: “Thánh thượng cho đòi hoàng hậu nương nương, tể tướng và Lý Hoài Anh lên các Chiêu Văn.” Tố Doanh thấy hoàng đế phản ứng nhanh chóng như vậy, biết tất có tin lành.

Quả nhiên hoàng đế ở trên các Chiêu Văn khen văn của Lý Hoài Anh, lại hỏi cặn kẽ việc y đã từng trải qua. Lời nói của Lý Hoài Anh thỏa đáng, đáp toàn những chuyện cốt lõi. Tố Doanh vừa nhìn phản ứng của hoàng đế đã biết là người này được hắn rất ưu ái, cho nên cười nói: “Nhân tài như thầy Lý không thể góp sức vì hoàng gia thật đáng tiếc.” Nói bóng gió cầu quan cho Lý Hoài Anh.

Hoàng đế lại trầm mặc khoảnh khắc, hỏi: “Văn của thầy hào hiệp không chịu gò bó, lẽ nào cũng có lòng cầu quan sao?”

Lý Hoài Anh trả lời thẳng thắn vô tư: “Người sống giữa trời đất, có tài thì có ích. Có quan hay không quan thực sự không phải cái cớ có thể ra sức vì thiên hạ. Nhưng mà…” Y dừng một lát, lớn mật lên giọng, “Trước nay triều đình trao chức quan luôn xoi mói kẻ không phải họ vua họ hậu, không thể có được chức vị quan trọng, cỏ đuôi cáo cũng có thể cắm vào bình hoa, còn cây đẹp chỉ có thể làm củi đốt. Người đọc sách trong thiên hạ đã sớm nghẹn uất, từng người đều mong mỏi gặp được một vị quân vương có con mắt tinh tường, để người có thể chứng minh cho thiên hạ, cuối cùng kẻ hiền sẽ không hèn mọn như kẻ xấu[1].”

[1] Chữ 莠 có hai nghĩa: cỏ đuôi cáo và người xấu.

cỏ đuôi cáo

Tố Doanh nghe xong không ngừng lắc đầu cười khổ, lại phát hiện tể tướng và Thôi Lạc Hoa phía sau mình đã lộ vẻ xúc động. Hoàng đế thẳng thắn sảng khoái cười ha hả: “Người như anh chắc là sẽ không ở dưới người khác cả đời đâu.” Lời nói như vậy nhưng tuyệt không nhắc tới việc cho y bất cứ chức vị gì. Hắn sẽ không để người khác cảm thấy, Mao Toại tự đề cử mình có thể dễ dàng lấy được quan tước ở trong tay của hắn.

Nhưng Tố Doanh và tể tướng thấy thái độ của hoàng đế, biết là số của Lý Hoài Anh đã tới, chỉ là thời cơ cất nhắc y còn chưa tới. “Văn chương của thầy Lý lộ ra chân tình, lòng ta cũng theo đó mà chua xót.” Hoàng đế nói với Tố Doanh, “Y thay người thiên hạ nêu ý kiến với ta, ta không đành lòng chối từ thành ý của thiên hạ. Nàng tạm thời để A Thọ và Tề Nhi ở lại cung Đan Xuyến, cố gắng nuôi nấng đi.”

Tố Doanh vội vã quỳ tạ thánh ân, tể tướng cũng ở bên phụ họa vài câu. Mọi người không quấy rầy hoàng đế nghỉ ngơi nữa, lui ra khỏi các Chiêu Văn, vừa ra đã nhìn thấy công chúa Chân Ninh kiễng chân ló đầu ra nhìn. Thì ra chuyện Lý Hoài Anh múa bút thành văn ở điện Diễn Khánh đã truyền đến tai Chân Ninh, lúc này cô bé đang cảm xúc dâng trào chờ gặp y.

Tể tướng quét mắt nhìn Lý Hoài Anh rồi đi mất. Tố Doanh biết Chân Ninh chưa bao giờ nghe lời của mình nhưng không thể không oán trách cô bé hai câu. Chân Ninh quả nhiên không thèm nhìn, chỉ nhìn nụ cười mỉm của Lý Hoài Anh.

Trước nay Tố Doanh chưa bao giờ thích Chân Ninh, nhưng thấy dáng vẻ cô bé sốt ruột, không nhịn được muốn khuyên cô bé. Nàng còn chưa mở lời, Chân Ninh đã khẽ gật đầu với Lý Hoài Anh, xoay người đi mất. Tố Doanh theo sau hỏi: “Không nói một lời đã đi, có ý gì?”

Chân Ninh xấu hổ trả lời: “Lời tôi muốn nói đã từng nói rồi.”

Tố Doanh thấy buồn cười: “Ai có thể đoán được sự bí hiểm của người chứ?”

“Không hiểu thì thôi.” Chân Ninh xị mặt.

Tố Doanh bỗng nhiên hiểu ra, Chân Ninh cũng đến cái tuổi này rồi – tự tin, dễ dàng sản sinh ra sự hiểu sai của độ tuổi. Cho rằng chuyện mình làm đối với người đặc biệt kia mà nói là chuyện tốt. Cho rằng người đặc biệt kia làm là vì mình…

Nàng muốn lấy kinh nghiệm của người đi trước nói cho thiếu nữ này: Không phải là tất cả mọi người có thể thần giao cách cảm với người. Có mấy lời nhất định phải nói ra! Bỏ qua giây phút ấy thì người sẽ trưởng thành. Sau khi trưởng thành ngoảnh đầu nhìn lại giờ này khắc này, sẽ luôn cảm thấy người khác làm không đủ, bạc đãi bản thân, hoặc là cảm giác tấm tình si của mình gửi gắm nhầm người. Sự hối hận mai sau chỉ vì giờ khắc này trầm mặc dẫn tới sai lệch nho nhỏ.

Thế nhưng… Tố Doanh bất an nhìn Lý Hoài Anh. Y chỉ là một anh học trò không có xuất thân hiển hách, đã có vợ kết tóc. Nàng do dự một lúc, lúc nhìn Chân Ninh lần nữa thì cô bé đã chạy xa. Sự kích động của Tố Doanh cũng lặng lẽ lui mất.

“Lời nói kia thực là quen tai.” Thôi Lạc Hoa vừa đi, vừa mỉm cười ngoảnh đầu nhìn khuôn mặt cứng ngắc của tể tướng, “Không phải Tố thị thì không thể làm chủ cung đình, không phải họ Duệ thì không thể leo lên địa vị cao. Rất muốn tự mình phá vỡ bất công ấy. Dù cho một lần cũng đáng đánh cược cả đời.”

Tố Doanh ngạc nhiên nói: “Thầy đang nói gì đó?”

“Lời tể tướng đã từng nói.” Thôi Lạc Hoa nói, “Mẹ của hắn là người thất bại trong cung đình, trọn đời không thể hiển hách. Tôi vô cùng kinh ngạc hắn có thể lấy họ khác để nắm ấn tướng. Hắn trả lời rằng, ‘Càng trưởng thành, càng có thể hiểu tâm trạng ban đầu của mẹ. Chuyện mẹ không làm được, ta nhất định phải làm được."”

“Lẽ nào họ Tố đáng để ước ao sao?” Tố Doanh than nhẹ một tiếng, lại nghĩ có lẽ trọn đời người họ Tố và người khác họ Tố cũng không thể nào hiểu nhau. Chỉ nghĩ như vậy, nàng liền nhớ đến Tạ Chấn trong điện Diễn Khánh.

“Tôi muốn hít thở ở chỗ này. Bà đi gọi Tạ tướng quân tới đây.”

Thôi Lạc Hoa cảm thấy lần này không có chuyện gấp gáp, Tố Doanh làm như vậy không ổn thỏa. Nhưng Tố Doanh cố chấp như vậy, nàng ấy chỉ đành làm theo.

Trước kia đã từng gặp hắn ở chỗ này một lần, Tố Doanh vẫn ngắm nhìn chung quanh, quả nhiên nhìn thấy ao cá nho nhỏ. Điều khác biệt chính là hôm nay ao cá kết băng. Tố Doanh muốn thử xem còn cứng hay không, mới vừa vươn đầu ngón chân đã bị người ta kéo về phía sau một bước. “Nguy hiểm.” Tạ Chấn bình tĩnh nói.

Tố Doanh cười với hắn, nói thẳng: “Em nghe nói tể tướng làm mai mối vì anh. Vì sao đến nay vẫn không có tin vui? Hôm nay anh đứng ra hoà giải, hắn lại có vẻ xa cách đấy.”

Tạ Chấn biết nếu không có chuyện gì nàng sẽ không rảnh rỗi chọc đến làm người khác oán thầm, nghe nàng hỏi chuyện này, hắn không muốn lúng túng, cũng không thể không đáp nàng. Trầm mặc một khắc, hắn nói: “Đa tạ cô nương quan tâm.” Rồi không có đoạn tiếp theo.

“Nhà họ Tạ chỉ còn một mình anh, không phải là vì giữ nhang đèn mới đoạn tuyệt quan hệ với Bình vương, nhận tổ quy tông sao? Kéo dài đến hôm nay không tốt lắm đâu.” Tố Doanh rũ mắt xuống nói, “Vị Tố nhị tiểu thư kia đúng là một cô gái hiếm thấy. Sánh đôi với anh cũng coi như một đoạn giai thoại.”

Tạ Chấn mấp máy miệng, nói: “Tôi cũng từng nghĩ tới… muốn kết hôn với một người phụ nữ để nối dõi tông đường. Mặc dù hoàn toàn không nghĩ xa xem đối phương là kiểu phụ nữ nào. Cũng không cách nào tưởng tượng vì sao lại lựa chọn nàng, càng không cách nào tưởng tượng một người phụ nữ mặt mũi mơ hồ sẽ lo liệu cuộc sống của tôi thế nào. Chuyện hôn nhân không chỉ hòng được một đứa bé mà còn liên can đến cả đời của hai người. Tôi chỉ biết một Tố tiểu thư, cần gì gây họa cho người phụ nữ khác?”

Hắn nói đến đây, Tố Doanh thực sự không còn lời nào để khuyên hắn.

“Lẽ nào anh muốn cứ vậy sống hết đời sao?”

“Có lẽ là cả đời, có lẽ là sống mấy năm…” Tạ Chấn khom người nói: “Thần thực sự không giỏi giấu giếm ở trước mặt nương nương, lại khiến nương nương quan tâm. Thật ra nương nương không cần chú ý, cũng không cần nhúng tay. Cần biết rằng, suy cho cùng tâm sự vẫn chuyện trong lòng, không ai quản được!”

“Vậy chuyện này sẽ giao cho trái tim anh.” Tố Doanh nhẹ nhàng nói, “Còn anh, anh hãy kiềm nén tình cảm và lời nói của mình, khiến chúng thoạt nhìn giống như một chuyện khác, phản ánh một loại tình cảm khác, được chứ?”

“Được ạ.” Hắn sảng khoái trả lời, “Nhất định sẽ không để việc tư của thần dẫn đến việc người khác ngờ vực vô căn cứ về nương nương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.