Bộ Thiên Ca

Chương 7: Con ta



Sau khi Tú vương đền tội, phản quân bị quét sạch thì bốn biển trong vắt, thiên hạ quy phục. Khi nhóm người hiển quý nhắc tới hoàng gia mới thì luôn nghĩ đến Thâm Hoằng thông minh nhạy bén, việc triều đình thường chỉ hơi suy nghĩ thêm đã có thể quyết định. Hoàng thái hậu uy nghiêm công bằng, chủ trì hậu cung nền nếp rõ ràng.

Không sai, ở trong lòng của bọn họ, chủ nhân của hậu cung là hoàng thái hậu Tố Uyển Tranh ở cung Đan Xuyến, can gián vua chúa, đứng ngoài quan sát việc triều chính. Còn như hoàng hậu Tố Nhược Tinh thì mọi người chỉ nhớ nàng có vẻ đẹp lạ thường, còn nhớ nàng sinh ra và nuôi dưỡng đại công chúa Phượng Diệp người yếu nhiều bệnh, sau lại sinh hoàng trưởng tử vẫn chưa được lập thành thái tử đã chết bệnh trong tã. Về sau, nàng lại sinh ra một hoàng tử khỏe mạnh và một vị công chúa, ngũ hoàng tử sinh năm ngoái cũng bẩm sinh đã yếu ớt, vừa mới đầy tháng đã chết non. Thật là một người phụ nữ xinh đẹp mắn đẻ mà không biết nuôi con. Trừ cái đó ra, mọi người cũng không có ấn tượng đặc biệt nào với hoàng hậu.

Hoàng thái hậu chưa nhường lại cung Đan Xuyến nên hoàng hậu vẫn đành phải ở cung Túc Ninh, điều này đã đi ngược lại quy củ của triều đình. Có người đề nghị mời thái hậu chuyển chỗ ở đến cung Trường Ninh, thế nhưng hoàng đế không cho phép.

“Để hoàng thái hậu ở đó thêm một khoảng thời gian đi.” Lúc Thâm Hoằng và Nhược Tinh tay nắm tay dạo vườn, hắn cảm thấy áy náy với nàng nhưng vẫn giữ vững ý nghĩ ấy, “Người đã chờ đợi tòa cung điện kia rất lâu rồi.”

Nhược Tinh nhìn hoa và cây cối trong vườn, ánh mắt thờ ơ. “Bệ hạ đã từng hỏi thiếp, vườn hoa này có giống với tường tượng của thiếp không.” Nàng mỉm cười nói, “Thiếp cho rằng mùa xuân đã tới, vườn hoa cũng sẽ rực rỡ hẳn lên. Quả nhiên không sai, nó đã biến thành dáng vẻ mà hoàng thái hậu yêu thích rồi.”

Thâm Hoằng nhận thấy được sự hờn giận của nàng, mơ hồ cảm thấy chẳng lành, dùng ánh mắt nghiêm nghị trách cứ sự bất kính của nàng. Nhược Tinh rũ mắt xuống, cười một tiếng hết cách.

Hoàng thái hậu cũng không thèm để ý mọi người nhìn bà thế nào, mỗi ngày bà đều sống trôi chảy mặc sức. Nhưng Thâm Hoằng đã bắt đầu lặng lẽ tính toán, hắn nhớ tới giao dịch của mình và vị chàng trai áo xanh, từ một đêm xuân mà bà suýt chết đến nay, thoáng cái đã qua mười năm, một năm của sau mười năm cũng sắp kết thúc rồi. Hắn không biết kết quả mình đang tính toán là cái gì, mỗi khi ngày đó gần hơn một chút, hắn cũng càng thêm thấp thỏm. Người trong cung cho rằng hắn đang phiền não vì hoàng thái hậu, do gần đây bà nói bà mơ tới tiên hoàng nên sau khi trai giới thì tự giam mình ở thái miếu.

Liên tiếp mấy ngày mấy đêm Thâm Hoằng trằn trọc khó ngủ, định cũng tắm rửa rồi đến thái miếu dâng hương.

Mẹ của hắn đứng trang nghiêm ở trước ảnh thêu của tiên hoàng, đưa lưng về phía Thâm Hoằng không nói một lời. Thâm Hoằng lẳng lặng đợi, hồi lâu mới đợi được đến khi bà xoay người đối mặt với hắn. Thâm Hoằng mỉm cười với bà, hoàng thái hậu nhẹ nhàng phất tay với sắc mặt trắng nhợt, nói: “Đừng mỉm cười trước mặt hắn. Hắn rất ghét nụ cười mỉm của con, bởi vì con cười lên giống ta như đúc.”

Thâm Hoằng im lặng, sau một lát mới hỏi: “Người và tiên hoàng nói gì đó?”

Hoàng thái hậu ngạc nhiên nói: “Ta và hắn thì có gì hay để nói sao? Chắc là lời nói với bậc vua chúa thôi, ta đã từng nói với hắn rồi song dần dà hắn không muốn nghe ta nói nữa, càng ngày càng chán ghét ta. Cho nên ta nói tất cả những lời ấy cho con, bây giờ đã không còn nhiều nữa. Còn lời nói với phu quân… chờ kiếp sau rồi hãy nói.”

“Kiếp sau?”

“Ừ, kiếp sau.” Ánh mắt hoàng thái hậu xuyên qua chấn song, trong mắt phản chiếu ra ánh sáng nhạt của bầu trời, “Đời này hắn đối đãi với ta như vậy, ta không cam không phục. Kiếp sau trừ hắn ra, ta còn biết quấn lấy ai đây?”

Thâm Hoằng cảm thấy, thời điểm bà nói ra lời này, trong giọng nói có sự chờ mong kỳ diệu. Hắn cúi đầu, nói thật nhỏ: “Con còn tưởng rằng, sau này có lẽ phải bố trí lăng tẩm khác cho người. Nếu người không muốn chôn cùng một chỗ với ông ấy, nếu như người nói sống không chung chăn chết không cùng huyệt với ông ấy, con sẽ vì người mà làm vậy. Nhưng… mẫu hậu, thực ra người mà người gả cho chính là người mà người muốn!”

Hoàng thái hậu đi tới trước mặt con trai, nói như đang cười: “Ta từng làm chuyện bản thân không muốn làm chưa?”

“Giữa hai người, sao phải biến thành như vậy…”

Thái hậu rất muốn duy trì nụ cười nhẹ đẹp đẽ ấy nhưng dường như bỗng nhiên không có sức lực, chỉ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ và thê lương: “Phải biết rằng lề thói lâu nay thứ không viên mãn lớn nhất chính là không thể dừng lại ở lúc viên mãn. Giữa ta và hắn, chính là như thế. Ta cũng có thể trở thành một hoàng thái hậu thật tốt, bởi vì hoàng thái hậu không cần làm hoàng đế vui vẻ. Nhưng ta không làm hoàng hậu tốt được. Ban đầu phu quân của ta cảm thấy ta thông minh nhạy bén, lời nói điềm đạm sắc bén nhưng rất nhanh đã cảm thấy ta nói chuyện nặng nề, khiến người khác phiền lòng, không cảm xúc không thú vị. Ngoại trừ biến thành như vậy, ta cũng chẳng nghĩ ra kết cục khác.”

Thâm Hoằng bỗng nhiên nói: “Mẫu hậu, dẫu không viên mãn cũng xin người phải sống sót, chớ nên vì để rời đi lúc viên mãn mà bỏ con lại.”

“Bệ hạ, người cảm thấy cô độc ư?” Hoàng thái hậu ôn hòa nhìn con trai rồi nói, “Giả như cảm thấy cô độc thì hãy nghĩ tới lời ta ở thành Tuyên khi trước: chỉ có người có thể chịu được tịch mịch mới có thể đạt được sự nghiệp. Người là vua, trên đời này không có bất kỳ sự mềm yếu nào có thể chiếm giữ thế giới của người.”

Thâm Hoằng hổ thẹn mà gục đầu xuống, lui khỏi tầm mắt của người phụ nữ vô cùng kiên định này.

Hắn đi ra chưa được mấy bước, bỗng nhiên xoay người, vì hắn cảm thấy mẹ đang nhìn mình chăm chú. Trong nháy mắt hắn quay đầu lại, vừa hay thấy bà đang mỉm cười với hắn… Quả nhiên là nụ cười mỉm giống nhau như đúc. Thâm Hoằng cũng nở nụ cười với bà, cảm thấy lại có dũng khí.

Hoàng thái hậu chợt ngất đi, chuyện này xảy ra vào sáng sớm hôm sau. Có người nói lúc bà hồi cung từ thái miếu bị lạnh lúc đêm, cứ nói đau đầu mãi. Sáng sớm hôm sau sau khi bà dậy vẫn cảm thấy mê man, rửa mặt chải đầu chưa xong đã ngã nhào xuống đất mà không có dấu hiệu báo trước.

Thâm Hoằng bỏ buổi chầu sớm, vội vã chạy tới cung Đan Xuyến, không thèm nhìn những người quỳ dưới đất, bước nhanh vọt tới bên giường hoàng thái hậu gọi: “Mẫu hậu!”

Bà nhắm chặt hai mắt không trả lời. Thâm Hoằng chợt run rẩy, không còn sức lực quỳ rạp xuống bên cạnh bà.

Giờ khắc này giống như lúc thiếu niên hắn ở thành Tuyên vậy, bà lại biến thành sự tồn tại bên ngoài ở dương gian và âm ty. Thâm Hoằng cảm thấy nỗi sợ hãi nhiều năm chưa từng có lần nữa kéo tới, hắn sợ bà sẽ không tỉnh lại nữa.

“Bệ hạ.” Nhược Tinh đi tới bên cạnh hắn quỳ xuống, lặng lẽ cầm tay hắn. Thâm Hoằng vẫn làm thinh, im lặng, ngơ ngẩn nhìn chòng chọc mẹ của mình.

Không biết qua bao lâu, trong mũi hoàng thái hậu phát ra một tiếng hừ nhẹ, Thâm Hoằng thấy được hy vọng, thẳng người dậy. Quả nhiên bà yếu ớt tỉnh lại, lúc nhận ra Thâm Hoằng thì bình tĩnh mà cười.

Thâm Hoằng cựa ra khỏi cái nắm tay của Nhược Tinh, tùy ý huơ một cái: “Nàng ra ngoài đi.”

Nhược Tinh sửng sốt một chốc, nhanh nhẹn dẫn theo nội quan và đám cung nữ rời khỏi. Trong cung chỉ còn lại có hai ba vị cung nữ già thân tín của hoàng thái hậu, bầu không khí bỗng nhiên bi thương.

Hoàng thái hậu thở một hơi thật dài, tinh thần khá phấn chấn. “Lần này, suýt chút là hỏng việc rồi… Dường như ta thực sự thấy người thuộc về thế giới kia tới kéo ta đi.” Bà tự giễu, “Cung Đan Xuyến cũng đến lúc nên nhường lại cho Nhược Tinh rồi.”

“Mẫu hậu…” Tiếng nói của Thâm Hoằng hòa hoãn nhẹ nhàng: “Người tin trên đời này có quỷ thần không?”

Hoàng thái hậu khinh thường hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.

“Con từng cầu một tâm nguyện ở trước mặt quỷ thần.” Thâm Hoằng cười lặng lẽ, nụ cười trong sáng giống như một đứa bé chứ không phải một vị vua trẻ tuổi. “Khi đó con mười hai tuổi. Khi đó, người sắp sẽ phải chết.”

Mặt hoàng thái hậu khẽ động đậy nhưng nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.

“Con cầu xin hắn, dùng mười năm yêu và mười năm được yêu đổi lấy một năm thực hiện tâm nguyện.” Thâm Hoằng mang vẻ mặt ôn hòa, dùng âm thanh chỉ có mẹ con họ mới có thể nghe được mà nói: “Con hy vọng trong một năm này, người có thể trở thành chủ nhân của cung Đan Xuyến, vậy thì người sẽ có được hết thảy tốt đẹp chưa từng đạt được, sống theo ý mình. Vậy thì người có thể có cơ hội phát hiện ra mình muốn cái gì, cái gì có thể làm cho người vui sướng. Chỉ cần người cảm thấy có thể bù đắp cho những đau khổ đã qua ấy là tốt rồi. Cho dù trên đời có quả báo thì cứ để cho con gánh lấy.”

Hoàng thái hậu mang theo nét mặt kinh hãi nhìn Thâm Hoằng, cho dù là người phụ nữ như bà, giờ này khắc này cũng không biết nên nói cái gì.

“Mẫu hậu, một năm nay, người sống có tốt không?”

Hoàng thái hậu không trả lời, mặt mày hiện lên vẻ dịu dàng. “Ngốc quá…” Bà nói: “Sao không cầu một nguyện vọng khó thực hiện hơn?”

“Trên đời còn có chuyện gì khó hơn so với việc làm cho người phụ nữ như người cảm thấy vui sướng ư?”

“Có.” Hoàng thái hậu khoan thai trả lời: “Tỉ dụ như, khiến bản thân con không buồn không lo sống trọn một năm.”

Thâm Hoằng muốn cười gượng, kết quả chỉ lộ ra nỗi buồn làm lòng người thương xót. “Chúng ta đều biết, không phải là không có khả năng, mà là không thể được. Trong sử cũng từng có hoàng đế đặt tên hiệu là “Thiên Tử Vô Sầu”. Nhưng mà thiên tử không buồn thì thiên hạ phải ưu sầu rồi.”

Hắn hít sâu một hơi, lại nói, “So ra, con thà rằng cầu xin không cần gọi người là “nương nương” nữa, dường như người và những phi tần không sinh ra con chẳng có gì khác biệt cả. Con muốn gọi người phụ nữ đã sinh ra và nuôi dưỡng mình là “mẫu hậu”. Chỉ có đứng trên đỉnh của vương triều mới có thể thực hiện được, vậy thì con phải để nó được thực hiện, dẫu rằng chỉ có một năm.”

“Ôi… Ôi…” Hoàng thái hậu không nói nên lời, than liền hai tiếng, giơ tay lên, lấy mu bàn tay xoa nhẹ gương mặt của Thâm Hoằng, “Một năm nay rất tốt, tốt nhất chính là giờ khắc này. Ta đạt được điều ta muốn rồi, dừng lại ở lúc viên mãn nhất.” Bà nói, nở nụ cười tao nhã rồi vui mừng thở dài, “Ôi, con ta!”

Khoảnh khắc tay bà rũ xuống, Thâm Hoằng cũng cúi đầu, dường như đuổi theo sự ấm áp sau cuối của bà.

Chưa có ai từng thấy biểu cảm của vị hoàng đế trẻ, cung nữ gần hắn nhất phỏng đoán: hoàng thái hậu đã lau nước mắt trên mặt hoàng đế đi. Nhưng không ai nói rõ được sự suy đoán này có phải là thật hay không.

Chưa có ai từng thấy nước mắt của hoàng đế, cho dù là sau khi mẹ hắn chết. Nhưng không ai nghi ngờ lòng hiếu thảo của hắn. Hắn đau buồn vô cùng như vậy làm tất cả mọi người đều hiểu rõ: nỗi bi thương thật sự đã không cần nước mắt tới điểm xuyết nữa.

Thời gian để tang hoàng thái hậu qua đi, hôm Nhược Tinh trở thành chủ nhân mới của cung Đan Xuyến, nàng cầm lấy tay của phu quân mình, trịnh trọng nói: “Bệ hạ, xin nén bi thương, còn có thiếp ở đây.”

Thâm Hoằng nở nụ cười nhạt. Nếu như nàng cho là mình có thể hoàn toàn thay thế được vị chủ nhân trước thì có nghĩa nàng không rõ thái hậu Khang Dự có ý nghĩa thế nào đối với Thâm Hoằng.

Bà là người thân gần gũi nhất, là người thầy làm người ta tôn kính nhất, là mưu sĩ khôn khéo nhất và đồng minh kiên cường nhất.

“Phải. Còn có nàng nữa.” Thâm Hoằng ôm chủ nhân mới của cung Đan Xuyến. Mặc dù trong lòng của hắn đã lặng lẽ nảy mầm một điểm ngờ vực. Không, không phải đột nhiên nảy nở vào lúc này. Rất lâu về trước hắn từng ngăn cản hoàng thái hậu truyền cách điều chế Trầm Mộng cho Nhược Tinh. Sao chủ nhân của cung Đan Xuyến có thể giao độc dược cho người chờ đợi tòa cung điện này chứ? Nhưng hoàng thái hậu dùng giọng đứng ngoài cuộc nói: “Đây là chuyện sớm hay muộn thôi.” Có phải bà cũng tiên đoán được gì đó rồi? Thái y nói cái chết của bà là do chất độc còn lại tích tụ trong cơ thể đã nhiều năm đột phát. Lời giải thích này nghe rất đáng tin, Thâm Hoằng không có lý lẽ để hoài nghi ai cả.

Cùng một ngày, Thâm Hoằng còn gặp được Phương Loan. Tuy nàng là Cư phu nhân nhưng vẫn luôn là tâm phúc của thái hậu. Hôm nay nàng tới bái kiến hoàng hậu, như thể tình cờ gặp Thâm Hoằng, lại còn nói lời như vậy: “Nếu bệ hạ có sai khiến thì có thiếp ở Cư phủ.” Ý là nhận Thâm Hoằng làm chủ mới.

Thâm Hoằng “à” một tiếng, sinh ra một loại cảm giác mông lung.

Sau một lát, Phan công công cũng tới nói những lời tương tự.

Cảm giác của Thâm Hoằng càng ngày càng mãnh liệt. Ngày thứ hai lúc vào chầu, hắn trầm mặc quan sát văn võ bá quan. Khi nhìn thấy mỗi một người, trong đầu hắn liền nhớ lại sự đánh giá của mẹ mình đối với người ấy. Ánh mắt bà sắc bén, nhìn người vô cùng chuẩn. Bà để cho toàn bộ thân tín của hắn ở hàng đầu, những người mà bà lo không thể thề sống chết thần phục hắn chẳng biết đã biến mất khỏi triều đình từ lúc nào… Thâm Hoằng không kìm được nở nụ cười lặng lẽ. Mẹ hắn để lại cho hắn một thế giới có ngăn có nắp. Bà tìm cho Thâm Hoằng thầy tốt bạn hiền, mưu sĩ và đồng minh có thể thay thế bà.

Thâm Hoằng nghĩ tới đây, suýt nữa rơi nước mắt ở trước mặt bọn họ, cũng may kịp dừng lại đúng lúc.

Người duy nhất mà bà không tìm được kẻ thay thế chính là người thân gần gũi nhất của hắn.

Bà tìm được Nhược Tinh – người phụ nữ mà có kẻ bảo rất giống bà lúc còn trẻ – cho Thâm Hoằng. Nhưng Thâm Hoằng hiểu rõ, cung Đan Xuyến không thể có chủ nhân như bà nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.