Năm Từ Minh thứ sáu, bất kể nhìn thế nào đều không phải là một mùa màng tốt.
Năm này vừa đúng là Bính Ngọ, cách lúc thái hậu Khang Dự mất ngót hai mươi năm. Dân gian có lời đồn đại nói là gặp năm Bính Ngọ, Đinh Mùi thì thiên hạ tất có loạn.
Quả nhiên, tháng hai, tam công chúa Thịnh Nhạc đã xuất giá mấy năm đưa cấp báo tới: Trong một lần xuất chiến ở biên giới phía tây, phò mã của nàng ấy là tướng quân Chinh Lỗ bị nước phía Tây giết chết nên nàng ấy chọn ngày đưa linh cữu về triều. Trong triều bỗng chốc rối loạn mất mấy ngày vì tướng quân Chinh Lỗ tung hoành sa trường mười năm, chiến công hiển hách, đóng ở biên giới phía Tây bốn năm chưa bao giờ có sơ xuất, không ngờ một buổi sáng đã mất mạng.
Việc nước đang sứt đầu mẻ trán, hậu cung lại xảy ra ngoài ý muốn: Nước giếng trong cung bị bẩn, phi tần, tú nữ, người trong cung bỗng nhiên phát bệnh, ngay cả hoàng hậu cũng không thể may mắn tránh khỏi. Các thái y bị chứng lại này làm cho trở tay không kịp, mặc dù dốc hết sức ra cứu chữa nhưng vẫn có hơn hai mươi người chết bất đắc kỳ tử. Cơ thể hoàng hậu hơi khởi sắc lên, thấy hậu cung phủ mây sầu khói thảm thì góp ý kiến với Thâm Hoằng, khẩn cầu thả những cung nữ lớn tuổi kia xuất cung chọn người kết duyên, cũng chuẩn cho một loạt đám tú nữ muốn xuất cung nghỉ ngơi điều dưỡng.
Phen giày vò này làm hậu cung bỗng chốc tiêu điều ảm đạm. Nhưng kiếp nạn của năm Bính Ngọ còn lâu mới kết thúc, mà lúc tháng tư mới dâng tới đỉnh điểm. Nữ đào kép trong cung tố giác hoàng hậu Tố Nhược Tinh tư thông với một tên nhạc công, dấy lên sóng to gió lớn giữa triều đình và dân gian. Tể tướng luôn luôn che chở cho hoàng hậu trong những lần bàn luận mà lần này lại khởi xướng lời trái ngược, chủ trương phế hậu. Người trung thành với hắn tất nhiên cũng phụ hoạ theo đuôi, thanh thế của bọn họ hùng hổ dọa người. Thâm Hoằng bèn đưa ra quyết định: Phế truất hoàng hậu Tố thị, trục xuất ra thành Man.
Đêm cuối cùng của tháng sáu, mưa to liên miên mấy ngày cuối cùng cũng dừng, trăng tròn lại hiện ra trên bầu trời đêm, ánh sáng rải khắp cói trần.
Thâm Hoằng xuyên qua ánh trăng như nước nhìn về cung Đan Xuyến phía xa. Nhược Tinh… Cô bé mang theo tinh thần mạo hiểm xông đến thành Tuyên trước kia, bất kể thế nào cũng sẽ không ngờ được kết cục là bị phế nhỉ? Ngoại trừ công chúa Thịnh Nhạc thì năm vị hậu duệ còn lại của vương triều đều là của con của nàng. Nàng là người mẹ sinh ra hoàng tử duy nhất may mắn còn sống sót của hoàng gia. Tương lai nàng chắc sẽ trở thành hoàng thái hậu, thái hoàng thái hậu một cách hợp lẽ trong lòng hắn, trông coi các con của nàng sinh con dưỡng cái, từ nay về sau an hưởng thái bình nhỉ?
Thâm Hoằng chưa từng tin tưởng lời tố giác kia. Nhược Tinh sẽ không dùng hành vi xấu xa làm vấy bẩn cung Đan Xuyến mà nàng vất vả lắm mới tới được. Nhưng tất cả chứng cứ thật đúng lúc, tể tướng Cư Hàm Huyền cũng tin tất cả là thật. Đây chẳng lẽ không phải là một cơ hội tốt sao? Tất cả nhiệt tình của nàng về việc làm hoàng hậu và vợ đều đã hao hết. Con trai của nàng đã lớn lên, điều đó mới làm cho nàng nhìn thấy nhiều kỳ vọng, nhiều tương lai hơn.
Nếu nàng không hề thoả mãn với việc làm hoàng hậu của hắn vậy thì không cần làm tiếp nữa! Khóe miệng của Thâm Hoằng nhếch lên một nụ cười khổ rồi lập tức thu lại. “Ánh trăng sáng quá!” Hắn tựa như thuận miệng nói một câu: “Không biết biểu thị điều gì.”
“Giữa tháng mà thỏ và mặt trăng bỗng không thấy đâu là nguyên nhân do thiếu trung cung, cần phải tức tốc lập hoàng hậu.” Phương Loan quỳ ở cách đó không xa đờ đẫn tiếp lời: “Ngày mai bệ hạ sẽ nghe được quan coi tinh tượng nói như vậy.”
Thâm Hoằng cười xòa một tiếng, tự tay đóng cửa sổ.
Cung Đan Xuyến là một sân khấu vĩnh viễn không bao giờ vắng vẻ. Nếu như nơi đó không có một vị Tố hoàng hậu trấn thủ thì bảy nhà họ Tố đều sẽ nảy sinh nghi hoặc với hắn, tiện đà nảy sinh nghi kỵ và ngăn cách. Nhưng hắn sớm đã thầm hạ quyết tâm, cung Đan Xuyến không phải phần thưởng, không phải thứ dùng để thưởng cho người phụ nữ giảo hoạt nhất, khát vọng nhất tạo thành biểu hiện giả dối trong mắt hắn ở hậu cung. “Vậy thì nói thử những cô gái con nhà danh giá mà người biết đi.”
Dường như Phương Loan đã sớm biết hắn sẽ không chọn người ở hậu cung, nói đâu vào đấy: “Trong bảy nhà họ Tố thì ba nhà có con gái đã đến tuổi kết hôn nhưng chưa xuất giá là lục tiểu thư nhà quận vương Đông Bình, thập nhất tiểu thư của nhà quận vương Nam An, nhị tiểu thư nhà tướng quân Uy Vũ.”
“Là hạng người thế nào?”
Phương Loan hơi trầm ngâm, nói: “Thập nhất tiểu thư nhà quận vương Nam An vốn cũng là sinh vào ngày bảy[1] nhưng mấy năm trước đã đính hôn, vì vậy không ở trong nhóm tú nữ. Tiếc thay còn chưa xuất giá, đối phương đã chết trận ở biên giới phía Tây, vì vậy đến nay nàng ấy vẫn ở trong khuê phòng. Vị tiểu thư này rất mực tài hoa, về mặt tính cách thì nghe nói tương đối nghiêm khắc, không chỉ tự hạn chế mình cực nghiêm mà đối với mọi người cũng yêu cầu rất cao.”
[1] cứ 7 năm triều đình lại tuyển tú nữ, những cô gái họ Tố 12 tuổi vào năm đó sẽ được vào cung.
“Hai vị khác thì sao?”
Phương Loan hơi do dự, nói: “Nhị tiểu thư nhà tướng quân Uy Vũ… đã từng đến phủ tướng đi lại mấy lần khiến thiếp ấn tượng khá sâu.”
Thâm Hoằng ngồi bên cửa sổ nhấm nháp một chén nước ấm, đợi nàng nói tiếp.
“Năm nàng sinh ra không hợp, không thể vào cung nhưng lại thông minh ham học hỏi, không chịu thua kém, vì vậy dây dưa đến nay vẫn chưa lấy chồng.” Phương Loan thở dài thật sâu: “Lời nói cử chỉ, suy nghĩ ánh mắt, tính cách thái độ… bất kể nhìn thế nào cũng tưởng chừng như là thái hậu Khang Dự tái sinh.”
Tay của Thâm Hoằng nâng chén ngọc ngừng trên không trung bất động một lát mới hỏi: “Vị nhà quận vương Đông Bình kia thì sao? Nghe nói nàng ấy là con gái nuôi của người, chắc sẽ không tệ nhỉ?”
Phương Loan cười trả lời: “Tố Doanh nhà quận vương Đông Bình cũng do sinh hơi sớm. Tướng mạo tất nhiên là không cần bàn, tính tình cũng tàm tạm, từ trước đến nay thận trọng từ lời nói đến việc làm, đúng quy củ. Bệ hạ đã từng gặp con bé. Hai năm trước lúc trong cung thịnh hành chế hương, con bé từng cùng Văn tài viện hầu hạ mấy ngày ở cung Đan Xuyến.”
“À?” Dường như là có một cô gái như vậy. Thâm Hoằng cẩn thận suy nghĩ một lúc, chỉ nghĩ ra một hình dáng phủ phục trên mặt đất: “Có phải nàng ấy có một người anh trai theo hầu ở Đông cung từ nhỏ không?”
“Bệ hạ nhớ không sai. Anh trai con bé chính là Tố Táp – hữu vệ suất của Đông cung[2]. Bởi vì Tố Táp nên lúc con bé ở trong cung có tình cảm qua lại không tệ với Đông cung.” Phương Loan hé miệng cười nói.
[2] chức quan nắm binh của Đông cung có từ thời Tây Tấn (269). Đông cung: chỉ cung của thái tử cũng có lúc dùng để chỉ thái tử.
Thâm Hoằng nhíu mày, nhớ tới từng có một lần thấy con trai Duệ Tuân và một cô gái nhỏ bé yếu ớt điều chế hương liệu ở trong một cái đình. Mặc dù không nhớ rõ mặt mày của cô gái ấy song thái độ nhu nhược kia còn nhớ rõ một hai phần. “Hình như là một người ưu sầu.”
Phương Loan nhạy cảm nhận ra hắn rất để ý đến vị tiểu thư này, vì vậy cảm thán thay Tố Doanh: “Thuở thiếu thời, quận vương Đông Bình rất mực phong lưu, trong nhà ngoại trừ vợ cả Duệ Thị xuất thân từ hoàng tộc ra thì còn có mười một bà vợ lẽ đủ loại. Mẹ đẻ của Tố Doanh là vị thứ chín, mười mấy năm trước đã mất rồi. Một cô bé không sinh đúng năm không thể vào cung, lại không có mẹ đẻ che chở, từ nhỏ sống không như ý, khó tránh khỏi tính tình nhát gan đa nghi, tự xót tự buồn. Có điều đứa bé này không chịu thua kém khiến người ta bất ngờ. Bái tể tướng và thiếp làm cha mẹ nuôi, cũng có ý đồ tìm cơ hội vào cung làm nữ quan. Sau này nghiêm túc học chế hương, tay nghề khéo léo, không phụ cái danh nữ quan dâng hương. Có thể nhìn ra nó là một đứa bé muốn dựa vào sự cố gắng của mình để làm việc. Đáng tiếc hoàng hậu so đo nó là con nuôi của tể tướng, không muốn giữ nó ở lại lâu, tùy tiện tìm lý do đuổi ra ngoài.”
“Con gái vào cung lại bị đuổi, có thể tưởng tượng được tình cảnh nó ở nhà họ Tố gian nan nhường nào. Không lâu sau đó, Bình vương muốn đuổi nó đi lấy chồng. Người đính hôn là phó vệ úy Bạch Tín Mặc của cung Đan Xuyến. Nhưng ai ngờ…” Phương Loan dừng một lát, giọng điệu trở nên thận trọng: “Chắc bệ hạ còn nhớ, chính công chúa Vinh An đã đoạt vị hôn phu của nó làm phò mã.”
“À!” Thâm Hoằng nhớ ra việc này. Trước đây nghe nói em gái của hữu vệ suất Tố Táp ở Đông cung và phó vệ úy Bạch Tín Mặc của cung Đan Xuyến đính hôn, hắn nghĩ như vậy liệu có thích hợp hay không. Thuở nhỏ Tố Táp và Bạch Tín Mặc cùng nhau lớn lên với Đông cung, có thể nói là tâm phúc của Đông cung. Bọn họ do hắn chọn lựa ra để trở thành cánh tay đắc lực trẻ tuổi cho con trai. Mối quan hệ thông gia của họ liệu có lợi đối với Đông cung có tính cách hiền hòa nho nhã hay không? Đáp án đương nhiên là không. Giả dụ bọn họ trở thành thông gia, cùng hội cùng thuyền, nhất định có thể đủ để chi phối lời nói và việc làm của Đông cung.
Vừa hay nhị công chúa Vinh An thề phải lấy Bạch Tín Mặc. Hoàng hậu Tố Nhược Tinh dung túng con gái, dốc hết sức giúp hoàn thành. Hắn suy nghĩ trên lập trường của mình, cảm thấy cứ như vậy thì toàn bộ vấn đề đều được giải quyết rồi. Vì chuyện này mà từ đó về sau nhà họ Bạch và họ Tố ở Đông Bình trở mặt thành thù. Còn có người can gián hắn chớ nên quá cưng chiều con gái mà làm hỏng hôn ước của người ta.
Quả thực cho tới bây giờ hắn chưa từng suy nghĩ đến cô bé trong hôn ước ấy…
“Tể tướng thiên vị Vinh An nên Tố Doanh không thể đi lại nữa. Sau này Đông cung chọn trắc phi, Tố Doanh tham gia tuyển chọn dưới sự sắp xếp của cha anh. Lấy tình nghĩa của nó và Đông cung mà xem thì ngay cả phế hậu và thái tử phi Tố Ly đều cho rằng nó sẽ được chọn, ai ngờ Đông cung lại bỏ qua nó mà chọn người khác.”
“Sau này nàng ra sao?”
“Có thể ra sao được nữa ạ?” Phương Loan cười tùy ý, nói: “Tính tình của con bé là bất kể gặp phải chuyện gì cũng muốn nhẫn nhịn mà sống.”
Một nơi nào đó trong trái tim của Thâm Hoằng hơi xúc động. Rốt cuộc chỗ nào đã đả động đến hắn, hắn cũng chẳng nói rõ được.
“Thân thích trong nhà nàng ấy có tiếng xấu gì không?” Hắn hỏi.
Phương Loan lấy làm kinh hãi. Câu hỏi này không khác nào chỉ rõ chủ của cung Đan Xuyến trong lòng hắn về cơ bản đã được xác định rồi.
“Con bé…” Lúc Phương Loan mở miệng trả lời, giọng nói hơi run rẩy, ngay lập tức lại khôi phục sự ổn định rõ ràng: “Tuy quận vương Đông Bình phong lưu phóng khoáng không thành tài được, song con cái lại xuất chúng. Ngoại trừ Tố Táp vừa rồi nhắc tới thì quận vương Đông Bình còn có năm vị công tử. Con trưởng Tố Trầm là phò mã của đại công chúa Phượng Diệp, bệ hạ biết đấy, đây quả thực là cậu thanh niên không thể bắt bẻ được gì. Nhị công tử Tố Chấn do bà tư nuôi, xuất thân từ Tạ thị ở Trì Dương, bởi vì bản tính ngay thẳng nên từ nhỏ không hòa thuận với quận vương Đông Bình, lúc thiếu niên rời nhà tòng quân, có nhiều chiến công, đã thăng tới tướng quân Tương Vũ. Vì tất cả đàn ông trong họ chết trận nên thằng bé đã nhận tổ quy tông, đổi lại họ Tạ. Theo như thiếp thấy, cũng là một thanh niên chân thành biết vươn lên.”
Phương Loan lén nhìn sắc mặt Thâm Hoằng, cẩn thận đắn đo nói: “Nghe nói thuở nhỏ Tạ Chấn quan hệ lạnh nhạt với trên dưới Tố phủ, chỉ thân thiết với mỗi bà tư và Tố Doanh… Anh em khác họ tình sâu nghĩa nặng, khó tránh khỏi có vài lời đồn kỳ quái.”
“Ồ?”
“Nhưng thiếp không nhìn ra gì lạ. Có lẽ chỉ là vét bồ thương kẻ ăn đong mà thôi.” Phương Loan nhẹ nhàng bảo một câu, còn nói: “Ba công tử còn lại tuổi tác còn nhỏ, không nhìn ra điểm đặc biệt nào.”
Nét mặt Thâm Hoằng trầm tĩnh như nước, không nhìn ra biểu cảm gì.
Nghe xong thì dường như là cô gái khá thông minh nhưng chẳng có sức lực đấu tranh. Thâm Hoằng chậm rãi nói: “Thế người mà Cư tể tướng sắp sửa giới thiệu chắc là vị này rồi.”
Phương Loan không lên tiếng, xem như là ngầm thừa nhận. “Thiếp xin phép nói thẳng. Từ nhỏ Tố Doanh chưa được cung đình giáo dục, cũng không có tài làm hoàng hậu. Nếu như bệ hạ có người khác, thiếp không ngại nói bóng nói gió ở bên phía tể tướng…”
“Không cần. Vị này nghe có vẻ không tệ đâu.” Thâm Hoằng thờ ơ nở nụ cười: “Nên chọn người nhu nhược nhất.” Hắn chú ý đến vẻ mặt của Phương Loan, chớp mắt ý bảo nàng có lời thì cứ nói.
“Bệ hạ… thay đổi rồi.” Nàng cho rằng hắn sẽ hướng về người giống mẹ hắn.
Mặt Thâm Hoằng không hề đổi sắc. Đúng vậy, thay đổi rồi. Ai mà không thay đổi cơ chứ?
Hắn từng cho rằng chỉ có người phụ nữ giống như mẹ mình mới có thể trở thành là hoàng hậu hoàn mỹ có một không hai từ trước đến nay. Bây giờ hắn vẫn hoàn toàn sùng bái mẹ nhưng đã hiểu được một đạo lý: Họ Tố quá đặc biệt, nữ giới của gia tộc này một khi trở thành hoàng hậu thì sẽ có năng lực can thiệp triều chính, mây mưa thất thường. Bất luận hoàng đế kiểu gì cũng tuyệt không thể chịu đựng hoàng hậu của mình lộng hành trong chính trị. Phụ hoàng của hắn không phải người đàn ông trở mặt vô tình, chỉ là một vị đế vương bình thường, cho nên hoàng hậu Hoài Mẫn ra vẻ dịu dàng có thể ngồi trên vị trí hoàng hậu, còn thái hậu Khang Dự không làm hoàng hậu được chỉ có thể làm hoàng thái hậu.
Hắn cũng chỉ là một vị đế vương như thế. Hắn có thể cho phép một người phụ nữ chia sẻ vinh quang chí tôn nhưng không muốn nhìn một người đàn bà hòng chạm đến quyền bính của hắn nữa. Tể tướng cũng sẽ không tiến cử cô gái có dã tâm tranh đoạt vương quyền, người phụ nữ như vậy sẽ không chịu sự thao túng của hắn ta.
Thâm Hoằng nghĩ như vậy, có phần thông cảm với thiếu nữ tên là Tố Doanh. Cảm giác này làm cho hắn thoáng kinh ngạc. Hắn còn tưởng rằng mình đã quên mất sự thông cảm dành cho một người phụ nữ xuất thân từ họ Tố từ lâu. Dù sao, nữ giới trong gia tộc này chỉ cần từng bước tiến lên chứ không cần thông cảm, trừ phi sự thông cảm của người khác có lợi đối với họ.
Thâm Hoằng nhanh chóng nghe thấy tể tướng đề cử với mình về cô con gái thứ sáu Tố Doanh của quận vương Đông Bình. Hắn cũng nghe được rất nhiều sự tranh luận về thiếu nữ này: Nếu như những gì mà bọn người phản đối kia nói đều là thật thì nàng là một kẻ điên. Thầy thuốc đã chữa bệnh cho nàng nói nàng có thể nhìn thấy người phụ nữ áo trắng không có thật, không ngừng nói với nàng.
Ồ… Thâm Hoằng đột nhiên cảm thấy kinh hãi một chặp, chợt mỉm cười. Nếu như hắn không phải hoàng đế, nếu như hắn kể chuyện chàng trai áo xanh thuở thiếu thời ra chắc cũng bị coi như người điên nhỉ?
Hàm Huyền dường như có sự kỳ vọng rất lớn đối với cô bé này, dốc hết sức mình thuyết phục thay nàng. Hắn ta hiểu sự chừng mực và kỹ xảo khi nói chuyện cùng hoàng đế, nhưng hắn ta cũng không nghĩ ra rốt cuộc vì sao Thâm Hoằng lại hiếu kỳ với cô bé này.
Đêm trước Tết Trung Nguyên, dưới sự sắp xếp của tể tướng, Thâm Hoằng gặp được Tố Doanh. Quả nhiên là một thiếu nữ nhạy cảm cẩn thận. Nàng nhặt lấy một đóa hoa, đối mặt với ánh trăng… Cổ tay mảnh khảnh và ánh mắt cô lập không nơi nương tựa… Thâm Hoằng nhìn rồi lặng lẽ đưa ra quyết định.
Nên chọn người nhu nhược nhất.
Khi đó hắn tuyệt đối không ngờ được rằng phán đoán của hắn đối với cô gái này gần như sai hoàn toàn.
Nàng quả thực có một khía cạnh nhát gan, nhường đường là cách giải quyết vấn đề khó khăn của nàng. Song khi nàng đứng vững gót chân không lui về sau thì không còn dễ dàng bị đánh bại như vậy nữa.
Đây không phải là một con rối tùy ý điều khiển. Nếu nàng đã có suy nghĩ của mình thì nhất định cũng có ham muốn của mình. Rốt cuộc nàng muốn cái gì đây? Nếu như có thể hiểu nàng muốn gì thì hắn sẽ biết làm thế nào để khống chế nàng, dù cho hắn chỉ là đế vương nằm trên giường bệnh khó đi nổi nửa bước…
Mùi thuốc lượn lờ, Thâm Hoằng tỉnh lại từ trong mộng. Hắn thấy hoàng hậu Tố Doanh ngồi bên án thư cách đó không xa, trên bàn là các loại tấu chương. Nàng đã biết rõ tiếng động khi hắn tỉnh lại từ lâu nên lúc hắn nhìn về phía nàng thì mỉm cười đáp lại không sai một ly, tự tay bưng nước trong đi tới bên cạnh hắn.
Thâm Hoằng chế nhạo nàng: “Thà rằng ngồi bên cạnh đến đực người ra cũng không xem vài lần để giết thời gian sao?”
Tố Doanh dùng tấm lụa lau đi nước đọng bên quai hàm của hắn, bình thản nói: “Lúc bệ hạ cần thiếp biết tự nhiên sẽ để cho thiếp biết.”
Thâm Hoằng chăm chú nhìn nàng, lại ngửa mặt nằm xuống, giọng nói như mây trôi: “Nàng như vậy… rất tốt.” Mới nói xong, hắn liền mơ màng chìm vào một giấc mơ khác.
Hắn ở trong mộng ngồi trên triều đình, người phụ nữ đứng bên cạnh hình như là mẹ. Dáng người khi đứng của bà cao hơn so với hắn đang ngồi ở trên ngai vàng, che khuất ánh mặt trời, khiến hắn hoàn toàn bị trùm vào trong bóng tối. Thâm Hoằng không bằng lòng, cố gắng nhìn gương mặt bà, thấy trên mặt bà là nụ cười mà hắn quen thuộc nhất.
“Đó là lý do ta nói kết cục viên mãn nhất chính là dừng lại ở lúc viên mãn.” Bà nói: “Con sẽ mãi mãi sùng kính ta bởi vì ta buông tay chết đi ở thời điểm thích hợp.”
Thâm Hoằng đang muốn mở miệng nói cái gì đó thì bà dần dần ngồi xổm người xuống, quỳ ở bên cạnh hắn. Ánh mặt trời lúc này mới có thể chiếu lên trên mặt bà, Thâm Hoằng thấy rõ, không phải là mẫu thân mà là Nhược Tinh. Nàng vuốt ve ngai vàng của hắn, lẩm bẩm nói: “Nếu như thiếp vẫn sống rồi chia sẻ quốc gia của người, người sẽ đối xử với thiếp thế nào?”
Thâm Hoằng sờ mặt nàng, lấy tay nâng khuôn mặt lạnh như băng của nàng lên nhìn cho kỹ, thì ra là Tố Doanh. Hắn cười nói: “Nàng dám làm như vậy, ta sẽ đối xử với nàng giống như đối đãi Nhược Tinh.” Dứt lời, bỗng nhiên không biết mình đang mơ hay đang tỉnh, nói mớ hay là thật sự đối mặt với nàng.
Tố Doanh nở nụ cười xán lạn với hắn. Thâm Hoằng cáu giận bản thân mình không phân rõ lúc này là trong mộng hay là hiện thực. Nếu Tố Doanh đã cười giống như cảnh trong mơ thì hắn cũng đơn giản coi đây là cuộc đối thoại trong ảo mộng. Nàng hờn dỗi: “Người nói muốn khiến thiếp giống thế nào hả?”
Hắn cười bình thản ung dung: “Nếu không sợ thì nàng cứ việc thử xem!”
Thâm Hoằng có một bí mật: Ở trong hoàng cung nguy nga có một chàng trai áo xanh dập dờn ở trong gợn nước. Lúc Thâm Hoằng chơi thuyền trên hồ Thái Bình hoặc là lúc ngồi trước một chén rượu, chàng trai áo xanh ấy sẽ xuất hiện ở trong cái bóng ngược[3]. Thậm chí trong cái chén nước trong mà Tố Doanh vừa dâng cũng có khuôn mặt của hắn.
[3] cái bóng của Thâm Hoằng khi soi vào nước ấy.
“Người có nguyện vọng ư?” Hắn vẫn xót thương mà nhìn Thâm Hoằng, hỏi: “Vẫn lo lắng sau khi thất bại, tình hình sẽ càng hỏng bét hơn ư? Cho tôi một cái giá đắt, tôi giúp người thực hiện nguyện vọng, thế nào?”
“Không cần.” Thâm Hoằng lặng lẽ mỉm cười với hắn, lòng thầm nói: “Đã không còn lo lắng nữa.”
Hơn hai mươi năm về trước, ngày đầu tiên ngồi trên ngôi vị hoàng đế thì hắn đã biết con đường tranh ngôi báu còn xa mới tới đích.
Nhưng mà hắn cũng biết bất kể đối thủ là ai, hắn sẽ không dễ dàng thua trận.