Bổ Thiên Ký

Chương 100: Những người đó, những việc đó



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ai mà ngờ rằng còn có thể nhìn thấy một ông lão già đến vậy. Nhìn qua ông ta có dáng vẻ khá giống với ông nội của cô, vậy mà vẫn là một tu sĩ Trúc Cơ!

Giả Đại Hóa giảng xong bài thì nghiêm mặt đứng dậy, hướng về hàng nghìn đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn mới gia nhập môn phái đang đứng phía dưới, nói: “Đã đánh giá xong thành tích trong sổ công đức năm nay, ba đệ tử ngoại môn đạt điểm cao nhất sẽ có tư cách gia nhập nội môn. Những người khác quay về tiếp tục cố gắng, lúc đánh giá thành tích năm sau sẽ lại tính toán tiếp.” Nói xong, ông đọc tên ba đệ tử ngoại môn được phê chuẩn vào nội3môn.

Ba người được đọc tên đó đều hớn hở ra mặt, họ ở lại đó rồi cùng Vinh Tuệ Khanh theo sau lão tu sĩ Trúc Cơ đó tiến vào nội môn Long Hổ Môn.

Long Hổ Môn chiếm giữ địa bàn rộng rãi. Nhưng chỉ có tiến vào nội môn, mới là nơi có tinh hoa thật sự.

Giữa nội môn và ngoại môn có kết giới ngăn cách. Không có ấn ký của đệ tử nội môn, thì các đệ tử ngoại môn sẽ không thể vượt qua “Ngưỡng cửa” đó được.

Quang cảnh bên ngoài mà người phàm nhìn vào, thật ra chỉ là các tạp dịch và đệ tử bình thường ngoại môn mà thôi.

Nhưng dù tiến vào nội môn, cũng không hẳn là một bước lên trời. Sau khi Trúc Cơ gia nhập nội0môn, tu vi của rất nhiều tu sĩ không còn tăng thêm nữa.

Tu sĩ Giả Đại Hóa hôm nay đến giảng bài cũng như vậy. Ông ta Trúc Cơ đã quá trăm năm rồi, nhưng đến Trúc Cơ trung kỳ cũng chưa đột phá được. Mắt thấy tuổi thọ hết dần, thời gian của ông ta đã không còn bao nhiêu nữa nên tâm trạng ông ta rất buồn rầu.

Đặc biệt là hôm nay ông ta trông thấy hai đệ tử nội môn mới được thu nhận này. Nam giới nhìn qua mới qua hai mươi tuổi, vậy mà đã là tu vi Trúc Cơ trung kỳ rồi. Còn cô bé nghe nói chỉ có chín tuổi, mà đã là Luyện Khí tầng hai. Hơn nữa hai người bọn họ đều là song linh căn, cũng5chính là Địa linh căn trong truyền thuyết, không phải chỉ tốt hơn tam linh căn của ông ta một hai phần.

Nghĩ vậy, sắc mặt của Giả Đại Hóa lại càng thêm đen như đáy nồi.

Vinh Tuệ Khanh vừa đi bên cạnh người đệ tử nội môn khéo miệng có thâm niên kia, vừa hiếu kỳ nhìn ngó khắp nơi.

Đang lúc giữa hè, trước đó Vinh Tuệ Khanh lại ở ngoại môn Long Hổ Môn, nên cô thấy rất nóng nực. Hiện tại vừa đi vào ngưỡng cửa nội môn vô hình này, cô lập tức cảm thấy khí hậu khác hẳn. Gió mát hiu hiu, không lạnh không nóng, độ ẩm với nhiệt độ vừa phải. Giống như bầu trời bên trong nội môn được lắp đặt một cái điều hòa không khí, tự động4điều chỉnh nhiệt độ và độ ẩm vậy.

Vị Giả Đại Hóa đang nghiêm mặt đó dẫn bọn họ đến chỗ một cái sân nhỏ. Chỉ thấy dãy núi thấp thoáng, phần chóp mái cong trong rừng cây cao chót vót lúc ẩn lúc hiện, tường trắng ngói đen, các tòa lầu nhỏ san sát. Trên đỉnh núi phía không xa mây cuồn cuộn bay, lại có vài phần khí thế giống với sơn trang Dư Nga.

“Nhìn gì mà nhìn?! Đừng tưởng tiến vào nội môn là giỏi! Sau Trúc Cơ không thể tiến bộ thêm nhiều lắm đấy! Ta khuyên các ngươi hãy kín tiếng mà tu hành, đừng tưởng mình đã đủ khả năng một bước lên trời. Đừng nói ta chưa nhắc nhở các ngươi, leo càng cao thì ngã càng đau!” Giả Đại9Hóa nhịn không được chỉ gà mắng chó một hồi.

Đám người Vinh Tuệ Khanh nghe mà không hiểu ra sao cả, cũng chỉ có thể lén lút oán thầm trong lòng.

“Được rồi, các ngươi đến phòng thượng y đi nhận trang phục đệ tử sơ cấp trước đi. Xuân hạ thu đông, mỗi mùa một bộ. Đến Luyện Khí tầng hai còn được phát một túi càn khôn. Mỗi tháng được lĩnh mười linh thạch hạ phẩm, mọi người đều phải dùng tiết kiệm một chút. Nếu muốn kiếm được nhiều linh thạch hơn, thì đến võ đường nhận nhiệm vụ ra ngoài giết vài con yêu thú, rồi quay về đổi linh thạch.” Vì Giả Đại Hóa đã hết hy vọng thăng cấp, nên đã bị môn phái bỏ qua rồi. Họ chuyên giao cho ông ta công việc giúp quản lý các đệ tử nhập môn sơ cấp tại nội môn.

Những công việc này dù không khó, nhưng rất vặt vãnh rắc rối. Một tu sĩ bình thường đều không muốn làm loại công việc này.

Giả Đại Hóa gặp phải loại chuyện này, bản thân ông ta cũng bất khả kháng. Tâm trạng vốn buồn rầu của ông ta lại càng như tuyết lạnh thêm sương.

Vội vội vàng vàng sắp xếp cho các đệ tử nội môn mới gia nhập xong, là Giả Đại Hóa nhanh chóng đi đến phòng luyện đan.

Phòng luyện đan của Long Hổ Môn là nơi ở của Luyện Đan Sư, cũng là nơi chuyên dùng để luyện đan.

Là một trong ba đại môn phái của nước Đại Sở, Long Hổ Môn vì có lão tổ Đóa gia trấn thủ nên vốn là xếp phía sau Hoàng Vận Tự và phía trên Vạn Càn Quán. Từ hàng trăm năm nay, đã âm thầm tích lũy được một khoản tài nguyên không nhỏ.

Bây giờ lão tổ Đóa gia bị Thánh nữ của thần điện Quang Minh phế thành tu sĩ Trúc Cơ, nên tình thế của Long Hổ Môn đã yếu đi không ít.

Nhưng cái cốt lõi của hàng trăm năm nay vẫn còn. Phòng luyện đan của Long Hổ Môn dù không bằng Vạn Càn Quán, có Luyện Đan Sư ngũ phẩm giữ thể diện, nhưng cũng có một Luyện Đan Sư tứ phẩm. Nghe nói đột phá tứ phẩm, tăng lên ngũ phẩm là chuyện trong tầm tay.

Luyện Đan Sư của Ngũ Châu Đại Lục xưa nay chia làm cửu phẩm. Thấp nhất là nhất phẩm còn cao nhất là cửu phẩm. Cách ba năm Ngũ Châu Đại Lục lại có một cuộc thi luyện đan, như là một cuộc họp lớn để giới tu hành lựa chọn chức danh cho Luyện Đan Sư. Chỉ có Luyện Đan Sư từ thất phẩm trở lên mới có tư cách đi thần điện Quang Minh, nghe dạy dỗ của chủ quản thần điện Quang Minh. Nghe nói gần năm trăm năm trở lại đây, Ngũ Châu Đại Lục chỉ có một Luyện Đan Sư được xét làm thất phẩm, đã đi một chuyến đến thần điện Quang Minh. Chỉ đáng tiếc là, người đó từ thần điện Quang Minh trở về thì tuổi thọ đã tận, rất nhanh liền chết đi, chỉ lưu lại một lò thất phẩm đan dược Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan dùng sinh mệnh của ông ta để luyện thành, trở thành báu vật trấn môn cao nhất của môn phái đó.

Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan có công hiệu đặc biệt phục hồi thần thức và hồn phách. Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan thất phẩm nếu để cho người phàm bị thương ăn vào thì dù đã chết bao nhiêu ngày, chỉ cần cơ thể chưa mục rữa thì đều có thể hoàn dương, tuổi thọ tăng mười năm. Cho nên tại nhân gian, nó còn được gọi là “Kẻ thù của Diêm Vương”, là thuốc tiên trị thương mà ngàn vàng khó mua được.

Nếu để cho tu sĩ ăn vào, thì thực sự là có bệnh chữa bệnh, không có bệnh thì bổ sức khỏe, là loại linh dược tốt nhất nuôi dưỡng thần thức.

Trong mắt tu sĩ bình thường thì loại đan dược này giống hệt như loại linh dược thần cấp. Đến tu sĩ Nguyên Anh còn khó được thấy.

Giả Đại Hóa là loại tu sĩ Trúc Cơ đã sắp cạn tuổi thọ, ông ta đương nhiên không còn hy vọng đến loại thần dược đó nữa. Thứ ông ta cần chỉ là một bình đan dược có thể khiến ông ta đột phá tu vi Trúc Cơ trung kỳ, để ông ta có thể trong vòng mười năm hoàn toàn tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ, cuối cùng Kết Đan mà thôi.

Nếu trong vòng mười năm ông ta không thể Kết Đan, thì tuổi thọ của ông ta sẽ hết.

“Châu đan sư có đó không ạ?” Giả Đại Hóa đi đến một căn phòng có viết chữ “Giáp” ở trước cửa lớn. Ông ta giơ tay ra gõ gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng nói của người ở trong phòng rất không vui vẻ.

Giả Đại Hóa khom người rồi lùi xuống phía dưới một đoạn, đẩy cửa bước vào.

“Châu đan sư, đây là một ít hoàn hồn thảo mà gần đây ta tìm được ở trên núi. Dù tuổi hơi ít nhưng vẫn tính là tươi mới, chắc vẫn có thể vào thuốc được chứ ạ?” Giả Đại Hóa lấy một cái túi vải ra, đặt trên tay rồi cung kính dâng lên.

“Đặt ở trên bàn đi.” Giọng nói truyền ra từ một góc phía sau lò luyện đan bằng đồng đen.

Giả Đại Hóa cẩn thận đặt chiếc túi vải lên bàn, rồi quay người đi về phía chiếc lò luyện đan bằng đồng đen.

Phía sau chiếc lò luyện đan ấy có một ông lão thân mình nhỏ bé đang ngồi ở đó. Đầu tóc ông rối như tổ quạ, bộ râu dài cũng đều nửa đen nửa trắng như mái tóc, nhưng gương mặt lại căng bóng hồng hào, không hề giống như người đã lớn tuổi. Lúc nói chuyện rất mạnh mẽ, cũng rất khí thế. Chỉ là tay và mặt ông đều nhem nhuốc, có phần bẩn thỉu.

Giả Đại Hóa biết đối phương đã một trăm năm mươi tuổi rồi, còn lớn hơn mình đến mấy chục tuổi.

Châu Hào Thiện là Luyện Đan Sư tứ phẩm của Long Hổ Môn. Năm đó sau khi Trúc Cơ, ông đột nhiên lại yêu thích luyện đan, rồi vùi đầu vào đó, từ bỏ việc tu hành. Cứ thế ông mắc ở Trúc Cơ sơ kỳ tầng một đến hơn một trăm năm rồi, ông cũng không để tâm. Đối với ông mà nói, có thể luyện ra một lò đan dược tốt còn vui vẻ hơn nhiều với việc tu vi tăng cao.

Dùng sinh mệnh có hạn đi tập trung vào trong luyện đan vô hạn, chính là toàn bộ sự theo đuổi của Châu Hào Thiện.

Chỉ là thiên chất có hạn, đến nay ông chỉ mới luyện ra đan dược tứ phẩm. Bất luận ông có vắt kiệt óc như nào, cũng chỉ dừng lại ở tứ phẩm mà không thể tiến lên thêm được.

“Châu đan sư, xin hỏi… Cố Cơ Đan… mà ta nhờ ngài luyện giúp, đã luyện xong chưa ạ?” Giả Đại Hóa xoắn hai tay lại, không dám nói lớn tiếng, sợ sẽ làm phiền đến Châu Hào Thiện.

Châu Hào Thiện không quay đầu lại mà tiện tay lôi một bình đan dược từ trong tay áo ra, rồi ném ra ngoài, vừa hay rơi ngay vào lòng của Giả Đại Hóa.

“Đa tạ Châu đan sư! Đa tạ Châu đan sư!” Giả Đại Hóa vui mừng rồi vừa nhét chiếc bình đó vào lòng vừa lại lấy một cái túi vải ra đặt lên bàn: “Đây là một nghìn viên linh thạch hạ phẩm, là chút tấm lòng của ta, xin Châu đan sư nhận cho.”

Châu Hào Thiện phẫn nộ, rồi đứng bật dậy từ phía trước chiếc lò luyện đan bằng đồng đen, tay ông chống nạnh lớn tiếng nói: “Chút ít linh thạch này của ngươi đều cho ta hết rồi, thì tự ngươi phải làm thế nào? Còn không mau cầm về đi! Chỗ của ta không thiếu chút linh thạch này của ngươi! Đi đi, mau đi đi!” Ông khăng khăng không nhận linh thạch của Giả Đại Hóa.

Giả Đại Hóa thấy ấm áp trong lòng, ông ta cười khoát tay nói: “Ta biết Châu đan sư không coi chút linh thạch này là gì, nhưng đây là tấm lòng của ta. Xin Châu đan sư vui lòng nhận cho. Nếu không thì ta sẽ rất bất an, sẽ ảnh hưởng đến tu vi.”

Nghe Giả Đại Hóa nói như vậy, Châu Hào Thiện không cố chấp nữa. Ông dùng tay áo lau mặt, nhưng lại khiến cho vết nhem nhuốc trên mặt lại càng thêm dơ hơn.

Giả Đại Hóa vội cúi đầu xuống không dám nhìn thêm nữa, ông ta sợ rằng mình sẽ bật cười mất.

Châu Hào Thiện bê ấm trà đưa đến bên miệng mình rồi tu ừng ực.

Uống xong ông mới lau miệng, hỏi Giả Đại Hóa: “Tư chất của đám đệ tử mới thu nhận lần này thế nào? Có kỳ tài luyện đan để ta thu nhận làm đệ tử không?”

Câu hỏi này cứ ba năm Châu Hào Thiện lại hỏi một lần, đã sắp hỏi đến ba mươi lần rồi.

Mỗi lần ông đều không nhận được cấu trả lời khẳng định nào.

Giả Đại Hóa cười đi qua rồi cong lưng xuống đấm vai cho Châu Hào Thiện nói: “Kỳ tài giống như Châu đan sư mấy nghìn năm mới có một người. Long Hổ Môn của chúng ta nào có phúc khí lại có thể thu nhận được một người nữa như vậy?”

Châu Hào Thiện lắc đầu, ngũ quan trên mặt đều sụp đổ nói: “Tuổi thọ của ta cũng không còn nhiều nữa. Nếu vẫn không tìm được truyền nhân, thì bản lĩnh luyện đan một đời của ta sẽ bị thất truyền mất.”

Giả Đại Hóa vội nịnh bợ nói: “Châu đan sư nói gì vậy. Sang năm chính là cuộc thi luyện đan của Ngũ Châu Đại Lục, nếu Châu đan sư có thể thăng cấp thành công, đạt được phần thưởng đan dược thượng phẩm, thì không những tuổi thọ gia tăng, mà nói không chừng còn có thể đột phá tu vi nữa…”

Châu Hào Thiện đau thương kêu lên một tiếng rồi quay người lại túm lấy Giả Đại Hóa quật cho một trận nói: “Ta cho ngươi nhắc đến mấy chuyện đó hả!”

Cuộc thi Luyện Đan Sư mỗi ba năm một lần chính là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng của Châu Hào Thiện. Cái gã Giả Đại Hóa này làm sao mà hiểu được!



Vinh Tuệ Khanh cùng mọi người đi nhận trang phục của đệ tử nội môn, rồi quay lại căn phòng mà mình được phân mặc lên người.

Khẳng Khẳng thở dốc chui từ trong tay nải của Vinh Tuệ Khanh ra, lau mồ hôi nói: “Bức chết ông đây rồi…”

Bên ngoài phòng, một giọng nói yểu điệu vang lên: “Vinh cô nương có trong đó không? Đại tiểu thư của Môn chủ chúng ta đến gặp cô này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.