*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tiếng bước chân bỏ chạy tán loạn, tiếng kêu la hô bạn gọi bè, thỉnh thoảng còn lẫn vào tiếng dã thú gào rống rung động cả sơn cốc, khiến cho Long Hổ Môn vốn luôn yên ắng an bình như thế ngoại đào nguyên bỗng trở nên hỗn loạn không bì nổi.
La Thần có chút bất an, đi được vài bước lại quay đầu nhìn cô: “Ở lại trong phòng. Ta lập kết giới cho nhóc, những yêu thú bình thường sẽ không vào được.”
Nghe thấy tiếng xôn xao ở bên ngoài, không biết bên ngoài thế nào, Vinh Tuệ Khanh nóng lòng muốn xem sao. Hai tay duỗi về trước, gọi ra Nhật Nguyệt Song Câu của mình, đôi mắt càng sáng rõ: “Không cần nữa. Ta đi với3thúc thôi.”
La Thần hơi do dự, ngăn cô lại: “Bên ngoài rất nguy hiểm, nhóc còn nhỏ...”
Vinh Tuệ Khanh đảo tròng mắt, đổi biện pháp thuyết phục La Thần: “Thần thúc, ta biết thúc muốn tốt cho ta. Nhưng thúc nghĩ xem, đại trận hộ sơn của Long Hổ Môn cũng đã bị yêu thú công phá, kết giới của thúc còn có bao nhiêu tác dụng chứ?”
La Thần chỉ là tu vi Trúc Cơ, nhưng động phủ của Long Hổ Môn vốn tràn đầy linh khí, kết giới của y ít nhiều cũng sẽ có chút tác dụng.
“Vẫn là không đi thì hơn, nhóc cứ đợi ở đây, ta đi rồi sẽ về.” La Thần nói rồi lập kết giới cho Vinh Tuệ Khanh. Chính mình phi thân mà đi,0nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Vinh Tuệ Khanh ở phía sau làm mặt quỷ.
Chuyện kết giới dạng này, cô đã có Khẳng Khẳng đương nhiên không phải lo.
Nhưng mà Khẳng Khẳng đi đâu mất rồi?
Vinh Tuệ Khanh cả kinh. Ngẫm lại từ khi cô dời đến động phủ này, rồi sốt sắng lo chuyện luyện đan, cả một thời gian không thấy Khẳng Khẳng đâu.
Vinh Tuệ Khanh tìm kiếm khắp động phủ một lượt, quả nhiên không tìm thấy tung tích của Khẳng Khẳng.
Tiếng ồn bên ngoài dường như đã bị khống chế, càng lúc càng xa dần.
Vinh Tuệ Khanh sốt ruột đi tới đi lui, nhưng bị kết giới của La Thần chặn lại, nửa bước cũng khó lọt. Đứng ở cửa động phủ, chỉ có thể nhìn5thấy bóng đêm lờ mờ trong viện, còn có yêu hỏa lốm đốm trên núi Long Hổ, giống như cặp mắt của yêu thú nấp trong bóng tối theo dõi thế giới tu sĩ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vào lúc Vinh Tuệ Khanh sốt ruột đến mức sắp nổ tung thì Khẳng Khẳng chui vào từ bên ngoài kết giới. Nó lăn đến bên chân Vinh Tuệ Khanh, ôm ngay lấy cẳng chân cô, chít chít kêu loạn.
“Bên ngoài có yêu thú rất lợi hại, chúng ta mau trốn đi! Đừng nói là tu sĩ Trúc Cơ, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng chưa chắc là đối thủ của nó!” Trong giọng nói khẩn thiết của Khẳng Khẳng còn mang theo hoảng loạn, trước nay chưa từng4có.
Vinh Tuệ Khanh nâng Khẳng Khẳng đặt lên chiếc bàn bên cạnh, bình tĩnh hỏi nó: “Ngươi đã đi đâu vậy? Bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Khẳng Khẳng nghe cô hỏi vậy, ngượng ngùng xoay xoay cái thân béo phì của mình, đầu quay về hướng khác, không dám nhìn vào mắt Vinh Tuệ Khanh: “Khẳng Khẳng ra ngoài... đi dạo một chút. Bên ngoài có yêu thú tập kích, rất nhiều đệ tử tạp dịch ngoại môn của Long Hổ Môn bị giết rồi.” Nói đoạn, Khẳng Khẳng dùng chân trước che mắt, như kinh hãi vô cùng: “Những đệ tử ngoại môn kia chết rất thảm. Khắp nơi toàn là máu, còn cả cánh tay, đầu người bay lung tung khắp nơi. Mấy con yêu thú9kia quá mức hung tàn, Khẳng Khẳng...”
Như nhớ đến kí ức nào từ rất lâu về trước, Khẳng Khẳng buông chân trước, ngẩng đầu nhìn vào mắt Vinh Tuệ Khanh: “Trước kia Khẳng Khẳng đã nhìn thấy một lần... A, mắt cô sao đã chuyển màu rồi?”
Trước nay, Khẳng Khẳng nói chuyện luôn rối như tơ vò, lần này đổi chủ đề cũng chẳng có nguyên tắc gì.
Vinh Tuệ Khanh còn chưa nghe Khẳng Khẳng nói xong đã quay quay Nhật Nguyệt Song Câu trong tay, nói với Khẳng Khẳng: “Dẫn ta ra ngoài, ta muốn đi xem thử mấy con yêu thú kia.” Nói rồi Vinh Tuệ Khanh lại cảm thấy có điều không đúng, lại hỏi Khẳng Khẳng: “Những yêu thú kia không có quan hệ gì với yêu tu ở phố Hồ Lô chứ?”
Đều là yêu, có một số người chưa chắc phân biệt được.
Khẳng Khẳng lại lắc đầu mãnh liệt, phủ nhận: “Đương nhiên là không! Những yêu tu ở phố Hồ Lô là hậu duệ trực hệ của thượng cổ đại yêu. Họ từ khi sinh ra đã có thân người, có thể trực tiếp tu hành. Yêu thú là loài thú có trí tuệ, bọn chúng thì có thể tu hành, nhưng muốn biến thành dạng người chí ít cũng phải có tu vi Kim Đan Kỳ mới được!”
Lần này Vinh Tuệ Khanh đã hiểu rõ, cũng đã yên tâm. Hóa ra yêu tu và yêu thú không giống nhau. Giản đơn mà nói, yêu tu là bản tiến hóa, yêu thú là bản nguyên thủy. Cũng giống như con người và tinh tinh, người là từ tinh tinh tiến hóa lên, nhưng chi vẫn chưa tiến hóa thành người kia đến nay vẫn là động vật, đãi ngộ và thành tựu khác một trời một vực với con người.
“Chỉ cần không phải yêu tu của phố Hồ Lô là tốt rồi.” Vinh Tuệ Khanh buộc lại đai lưng, đồng thời nhắc nhở Khẳng Khẳng: “Ta đã bố trí trận pháp trong phòng, ngươi chờ ở đó đừng có chạy lung tung, đợi ta trở về.” Nói xong, Vinh Tuệ Khanh lại cảm thấy kì quái. Giọng điệu nói chuyện của cô với Khẳng Khẳng sao giống như khi La Thần nói với cô...
Thật là dở khóc dở cười.
Vinh Tuệ Khanh bĩu môi, nhảy ra khỏi kết giới với sự trợ giúp của Khẳng Khẳng, chạy vào trong viện.
Còn chưa kịp xông qua cửa, cô chỉ nghe thấy một tiếng ầm, cả cánh cổng bị một sức mạnh to lớn nào đó phá sập, về chầu tiên tổ.
Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc ngẩng đầu, hai tay nắm chặt Nhật Nguyệt Song Câu.
Cô nhìn thấy một con yêu thú cao hơn cả cửa viện đứng đấy, chỉ nhấc một bước chân, ngay cả tường viện cũng bị nó đạp đổ.
Vinh Tuệ Khanh lòng trầm xuống, mơ hồ cảm thấy mình đã sơ suất rồi. Cô không do dự thêm nữa, xoay người chạy đến kết giới ở phía sau.
Khẳng Khẳng ở trong kết giới nhìn rõ tất cả, hoảng hốt chạy ra kéo Vinh Tuệ Khanh vào lại kết giới.
Vinh Tuệ Khanh lại tăng cường trận pháp phòng ngự của mình thêm lần nữa.
Một lớp kết giới lại thêm một tầng trận pháp, dù có là tu sĩ Kim Đan cũng phải phí sức một hồi nhỉ.
Vinh Tuệ Khanh thấp thỏm bất an nhìn sang phía bên kia viện.
Con yêu thú còn cao hơn cả tường viện đang bước từng bước lớn sang đây. Chân của nó cực kì to, giữa các ngón chân còn có màng, tựa hồ là loài sống cả trên cạn lẫn dưới nước. Tuy kích thước nó không nhỏ, thân trên lại dài kì lạ, gấp đôi phần chân. Hai cánh tay còn dài hơn, có thể chống đất. Toàn thân đen sẫm, lông đen trên người rất dài, đầu không to, nhưng trên đầu chỉ có một con mắt. Không phải dạng một mắt bị mù, mà là trên cả khuôn mặt chỉ có một con mắt thật to ngay chính giữa trán.
Độc nhãn cự nhân?
Trong đầu Vinh Tuệ Khanh đột nhiên xuất hiện cái tên này.
Nhưng con yêu thú này cũng không thể gọi là “người”. Nó xoay thân ở trong viện, sau lưng lộ ra một cái đuôi vừa dài vừa to, lia ngang một đường, quét sập một loạt động phủ gần đó.
Vinh Tuệ Khanh kinh hoảng. Cô biết động phủ ở đây được phá mở từ núi đá, không biết cứng đến thế nào. Lúc đại sư tỷ giúp cô phá mở cửa sổ còn dùng linh lực của kỳ Trúc Cơ, đồng thời phối hợp căn cơ kiếm tu của sư tỷ mới có thể mở được một ô cửa sổ vuông vuông.
Thế mà con yêu thú này cơ hồ da dày thịt béo đến mức khó tưởng tượng, nhấc chân giẫm xuống liền tạo ra một cái hố. Hai cánh tay quét ngang thì nhà bay tường nát. Đuôi sau lưng vừa quất một cái, không xong, chẳng khác gì hóa thân của đội phá dỡ chuyên nghiệp.
“Yêu… yêu thú lợi hại nhất sao lại chạy đến chỗ cô rồi? Đám tu sĩ chạy ra lập đội đánh yêu thú đều mù mắt cả rồi à? Bọn họ cố ý phải không, cố ý phải không, cố ý phải không?!!!” Khẳng Khẳng muốn khóc mà không có nước mắt, nằm trong lòng Vinh Tuệ Khanh run lẩy bẩy.
Vinh Tuệ Khanh ôm Khẳng Khẳng lùi ra sau một bước.
Hóa ra yêu thú này lợi hại như vậy, không những có sức mạnh rất lớn mà hình như tu vi cũng không thấp.
Vinh Tuệ Khanh nhìn cẳng tay cẳng chân mảnh khảnh của mình, xoay người chạy vào trong phòng. Cô phải tăng cường trận pháp, hoặc là chạy từ cửa sau trốn đi...
Yêu thú kia đi lại mấy vòng trong viện, đột nhiên đấm ngực gào to. Âm thanh chói tai khiến người nghe phải đều bị đau tim.
Yêu thú như thế, dù nó không có tu vi cũng không phải một tu sĩ bé nhỏ vừa mới Luyện Khí tầng bốn là có thể đánh thắng. Huống hồ, nó có tu vi không ít hơn kỳ Kim Đan, có lẽ phải là tu sĩ Nguyên Anh mới có thể chiến đấu với nó một trận.
Tu sĩ Nguyên Anh duy nhất của Long Hổ Môn là lão tổ Đóa gia đã bị Thánh nữ thần điện Quang Minh phế đi rồi.
Vinh Tuệ Khanh tìm một hồi cũng không thấy cửa sau nào có thể chạy ra, chỉ đành nhét Khẳng Khẳng vào trong bao quần áo, lại đeo bao quần áo lên lưng, sau đó bưng tai ngồi xổm xuống, trốn vào một góc nhỏ hẹp.
Cô nhớ đến những kinh nghiệm ẩn nấp khi bị động đất mà cô đã học ở kiếp trước. Khi nhà có nguy cơ bị sập phải trốn ở một nơi nhỏ hẹp mới có khả năng sống sót.
Không lâu sau, yêu thú tựa như phát hiện trong một mảnh phế tích chỉ có một căn động phủ là còn sừng sững đứng vững, chính là động phủ mà Vinh Tuệ Khanh ở. Bởi vì có kết giới của La Thần, còn thêm trận pháp của Vinh Tuệ Khanh, mấy lần yêu thú đánh đấm lung tung đều may mắn thoát nạn.
Nhưng khi động phủ xung quanh đều đã sụp đổ, một động phủ lẻ loi lại trở thành mục tiêu nổi bật.
Yêu thú cũng có chút trí tuệ, thấy dùng sức không được lập tức đổi sang cách khác. Con mắt duy nhất trên mặt chớp vài cái, sau đó ngưng thần nhìn động phủ trước mặt. Con mắt độc nhất phóng ra một ánh sáng màu vàng mạnh mẽ giống như đèn pha, bao trùm toàn động phủ.
Kết giới của La Thần gặp ánh sáng vàng chẳng mấy đã tan đi gần hết, chỉ còn lại trận pháp của Vinh Tuệ khanh đang khổ sở chống đỡ.
Yêu thú phát hiện nơi đây có kết giới, ý chí chiến đấu tăng cao, hai nắm đấm đấm lên ngực vài cái, ngửa đầu gào to. Lúc cúi xuống, ánh sáng vàng trong con mắt kia lại dày hơn, chiếu vào kết giới của Vinh Tuệ Khanh.
Đồng thời, chiếc đuôi sau lưng cuộn lên, quất tới động phủ phía trước, tấn công hết đợt này đến đợt khác.
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy mặt đất và vách tường đều rung lắc dữ dội, vật trang trí trong động phủ và vật dụng trong phòng đều lắc lư sắp đổ.
Trận pháp có thể phát huy tác dụng là khi lợi dụng được sức mạnh tự nhiên của thiên thời địa lợi, hình thành một hệ thống sức mạnh tự thành một thể. Không hiểu quy tắc của trận pháp đương nhiên sẽ bị trận pháp trói buộc.
Nhưng, nếu có sức lực đủ mạnh để thay đổi thiên thời địa lợi, giống như yêu thú bây giờ, giậm chân là có thể gây ra một trận động đất nhỏ, trận pháp của Vinh Tuệ Khanh thành ra không chống đỡ nổi.
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, trận pháp của Vinh Tuệ Khanh cuối cùng cũng bị phá, động phủ hoàn toàn bại lộ trước mặt yêu thú.
Yêu thú cúi đầu, con mắt phát ra ánh sáng vàng nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh đang trốn ở góc tường.