*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cảm nhận được linh lực của Vinh Tuệ Khanh, luồng thần thức kia có chút chần chừ.
“Khanh Khanh, Khanh Khanh, có phải là nàng không... Ta đợi không được nữa rồi... Tha thứ ta, ta đã đợi rất lâu rất lâu rồi...” Luồng thần thức kia chần chừ một chút, rồi chui vào thức hải của Vinh Tuệ Khanh.
Khoảng không bên trong thức hải mây mù mờ mịt, chính giữa có một tia sáng vàng, giống như bị tầng mây che đi áng sáng.
Một cô bé chân trần chạy trên bờ biển, trong tay mang theo một cái giỏ xinh đẹp, không ngừng tìm kiếp các loại vỏ sò trên bãi biển.
Người đàn ông cao lớn từ trên trời hạ xuống, đáp ngay trước mặt cô bé. “Thì ra không phải là nàng...” Sự thất3vọng nặng nề trên mặt người đàn ông khiến người ta không thở nổi. Cô bé nhặt vỏ sò ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời lại to tròn.
Người đàn ông để tâm quan sát cô bé kia cả buổi, sau đó vươn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng ánh sáng trắng chậm rãi dâng lên, nhẹ nhàng thổi về hướng cô bé. Cô bé nhìn luồng ánh sáng trắng, sắc mặt lộ vẻ tò mò, vươn ngón tay mập mạp chọc vào ánh sáng trắng trước mặt. Ánh sáng trắng mở ra một khe hở, cô bé cười khanh khách, bị ánh sáng trắng kia bao phủ lấy.
Ánh sáng trắng bao bọc lấy cô bé, chậm rãi bay lên không trung, giống như một cái bong bóng nước lớn, bao bọc lấy0cô bé hoạt bát tinh nghịch bên trong. Cô bé vỗ vào lớp bên trong của bong bóng kia, lớn tiếng kêu a a, mặt mày rạng rỡ nhìn người đàn ông kia.
Bong bóng nước ánh sáng trắng bay về phía người đàn ông ấy.
Hắn đưa một tay ra, nhẹ nhàng khoát lên trên bong bóng nước, người đàn ông nhắm mắt, bắt đầu cảm nhận cô bé bên trong bong bóng nước ánh sáng trắng.
Qua một lúc lâu, người đàn ông kia rụt tay về, mở mắt ra, yên lặng nhìn cô bé bên trong bong bóng nước, thần sắc trên mặt vừa buồn vừa vui: “Thì ra ngươi không phải là nàng ấy. Nhưng ngươi... Tại sao lại có huyết mạch của nàng ấy? Chẳng lẽ ngươi là con của nàng? Hay là5hậu duệ?” Nói xong câu này, người đàn ông kia xoay người, ngước mắt nhìn xa xăm, nhìn về tia sáng vàng kia lộ ra từ trong tầng mây màu xám.
Không biết trôi qua bao lâu, tia sáng của mảng không gian này đột nhiên tối sầm đi.
Người đàn ông kia quay đầu lại, thấy cô bé bên trong bong bóng nước ánh sáng trắng đã hấp hối.
“Mà thôi. Đợi người vạn năm vẫn không thể thấy được. Có lẽ, nàng ghét ta. Nhưng ta không thể nào thấy hậu duệ của nàng sắp chết mà không cứu...”
Trên mặt của người đàn ông một mảnh sầu thảm, vung tay lên, bong bóng nước ánh sáng trắng bay đến bên tay hắn, tiêu tan không tiếng động.
Cô bé rơi vào lòng người đàn ông kia.
“Đi đi.4Sống cho thật tốt.” Người đàn ông cúi đầu hôn nhẹ trên trán cô bé một cái. Gương mặt tái nhợt xanh xao của cô bé lập tức trở nên hồng hào nhẵn nhụi, hô hấp cũng trở nên đều đặn.
Cô bé dụi dụi mắt, giống như vừa tỉnh lại sau một giấc mộng dài.
“Người là ai?” Trong âm thanh trong trẻo của cô bé còn mang vài phần trẻ con, nhưng thân ảnh của người đàn ông đang ôm cô bé dần dần mờ nhạt, trở nên mỏng manh, cuối cùng giống như bọt biển dưới đại dương biến mất trước mắt cô bé.
Cô bé phát hiện bản thân lẻ loi nửa nằm ở giữa không trung, không có bất kỳ chống đỡ nào, liền hét to, nặng nề té ngã trên bãi cát.
...
Vinh9Tuệ Khanh mở mắt, nhớ lại vừa nãy nhìn thấy người đàn ông kia trong mơ, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, lại phát hiện làm thế nào cũng không thể nhớ rõ hình dáng của hắn. Cô chỉ nhớ, trong giấc mơ, mình là một cô bé nhặt vỏ sò...
Vinh Tuệ Khanh ngồi dậy, nhìn xung quanh, lại là một hang đá, cũng không khác lắm với hang đá trước đầm rồng của núi Long Hổ, chỉ là lớn và trống trải hơn một chút. Có điều linh khí bên trong động phủ mỏng manh không bằng với linh khí tràn đầy trong hang đá phía trước đầm rồng. Bố trí trong động phủ rất sơ sài. Một gian phòng vuông, nơi sát tường đặt một cái bàn bát tiên, hai bên bàn đặt hai cái ghế ngồi màu gỗ thô. Trên bàn để một chung trà bằng sứ trắng, hơi nóng vẫn còn bốc lên, dường như có người mới ngồi đối diện phẩm trà ở đây.
Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ vịn tường đứng lên, một hàng chữ ngang đập vào trong mắt cô, phía trên viết bốn chữ lớn ngay ngắn chỉnh tề: Nhật nguyệt trường tịch (Những năm dài đằng đẵng cô đơn).
Lực bút mạnh mẽ, thê lương, nét phẩy cuối cùng của chữ “Tịch” dường như muốn phá vỡ mặt giấy chui ra.
Toàn bộ chờ đợi không có điểm cuối, mong mỏi không có hy vọng, dường như đều chứa đựng trong bốn chữ này.
Nhất thời Vinh Tuệ Khanh nhìn đến ngây ngốc.
Vách đá dưới hàng chữ còn có khắc một bài từ như rồng bay phượng múa:
“Sơn hà như tụ, tế nguyệt như tố, vạn tải không lưu Long hành lộ.
Vọng cố thổ, ý trù trù.
Thương tâm lao yến phân phi xứ, Tiên các Long đình đô tố liễu thổ.
Khứ, li nhân khổ. Lưu, li nhân khổ.”
(Tạm dịch:
Sông núi như giao hòa, tháng năm như kể lại, vạn năm không lưu lại vết rồng đi.
Ngóng cố hương, lòng lưỡng lự.
Thương chim yến điêu linh tứ xứ, Tiên các Long đình rồi cũng về với đất.
Người đi, đau khổ vì cất bước. Người ở, vì ly biệt mà khổ đau.)
Phía sau hang đá vang lên một tiếng “bùm”, giống như có thứ gì đó rất nặng từ trên cao nện xuống vậy.
Vinh Tuệ Khanh giật mình thức tỉnh, vươn tay cầm túi càn khôn của mình. Cũng may đồ đạc của cô vẫn ở đây. Lấy ra một cây cỏ ẩn thân từ trong túi, Vinh Tuệ Khanh lại phát hiện linh lực của mình không thể dùng được, không có cách nào làm cho cỏ ẩn thân phát huy tác dụng, chỉ đành ném nó trở lại. Sau đó cô nín thở, rón ra rón rén men theo vách đá đi về phía phát ra âm thanh bên kia.
Khi vừa mới đến chỗ rẽ của hang đá, một người từ bên trong chui ra, suýt chút nữa đụng vào Vinh Tuệ Khanh!
“Quả nhiên ngươi ở đây!”
“Tại sao lại là ngươi!”
Hai người đồng thời kinh ngạc thốt lên. Người từ bên trong lao ra, thế nào lại là tên biến thái Mạnh Lâm Chân!
Vinh Tuệ Khanh lập tức quay người bỏ chạy.
Mạnh Lâm Chân cửu tử nhất sinh, cuối cùng đuổi theo đến đây, phục kích được Vinh Tuệ Khanh thì trong lòng vui vẻ. Y cười hì hì nhìn Vinh Tuệ Khanh chạy trốn xung quang trong hang đá, lớn giọng nói: “Ngươi tiết kiệm chút sức lực đi. Ở đây nơi nơi đều là cấm chế, ngươi cần gì phải khổ như vậy? Ở nơi quỷ quái này, chạy trời không khỏi nắng...”
Vinh Tuệ Khanh không quan tâm, giống như bươm bướm len lỏi qua những bông hoa trốn tránh qua lại trong hang đá, tránh né cấm chế, đồng thời giữ khoảng cách với Mạnh Lâm Chân.
Mạnh Lâm Chân cười một lát mới ngộ ra dụng ý của Vinh Tuệ Khanh. Y khẽ hừ một tiếng, chậm rãi đi đến chỗ cách không xa với Vinh Tuệ Khanh, khoanh chân ngồi xuống, yên lặng điều tức vận khí, xem linh lực của bản thân có mấy phần dùng được.
Vinh Tuệ Khanh cũng ngồi xuống đối diện, cảnh giác quan sát nhất cử nhất động của Mạnh Lâm Chân.
Qua một hồi lâu, Mạnh Lâm Chân mở mắt ra từ trong dòng suy nghĩ, hỏi Vinh Tuệ Khanh: “Đây là nơi nào? Sao ngươi lại vào đây?”
Vinh Tuệ Khanh bĩu môi, không muốn để ý tới y: “Ta với ngươi thân lắm sao? Ngươi vào như thế nào thì ta vào như thế ấy.” Đương nhiên Vinh Tuệ Khanh không muốn đề cập đến giấc mơ kỳ lạ kia với Mạnh Lâm Chân.
Mạnh Lâm Chân đổ vào miệng một lọ Hồi Linh Đan, lẳng lặng đợi linh lực hồi phục.
Vinh Tuệ Khanh lấy ra trận kỳ chế tạo lúc mình ở Long Hổ Môn từ trong túi càn khôn, thuận tay đặt quanh người mình.
Đây là một trận phòng hộ nhỏ, chỉ là lợi dụng cấm chế bên trong hang đá này, gia tăng công dụng của phản xạ phòng hộ mà thôi.
Nếu Mạnh Lâm Chân dám tiến hành công kích với cô, bất kể là dùng linh lực hay cậy sức mạnh, trận pháp này đều có thể đem toàn bộ lực sát thương phản xạ ngược lại.
Có điều linh lực của Vinh Tuệ Khanh cực kỳ chênh lệch với Mạnh Lâm Chân, cô cần phải không ngừng hấp thu linh lực từ linh thạch mới có thể duy trì vận hành của trận pháp.
Cũng may thời gian đầu lúc cô ở phố Hồ Lô, những yêu tu đó tặng cô rất nhiều linh thạch. Trong túi càn khôn của cô không những có đống linh thạch hạ phẩm của Sơn Điền Hải, mà linh thạch trung phẩm cũng có số lượng đáng kể. Ngoài ra, yêu tu còn tặng cô chúc dư, trước khi cô Trúc Cơ, có thể duy trì toàn bộ nhu cầu thức ăn.
Vinh Tuệ Khanh không rõ tu sĩ Kim Đan có cần ăn cơm không. Chỉ là nếu cũng phải ăn cơm, Vinh Tuệ Khanh sẽ rất vinh hạnh nhìn y chết đói. Cô tuyệt đối sẽ không ban phát lòng thương, tuyệt đối sẽ không đem lương thực của mình cho tên bên thái chết tiệt đó ăn.
Có điều cô suy nghĩ, tu sĩ Trúc Cơ hơn phân nửa đã ích cốc rồi, chiêu “đói chết ngươi” này của cô e rằng sẽ không có tác dụng...
Mạnh Lâm Chân nhìn sắc mặt của Vinh Tuệ Khanh biến hóa, không khỏi mỉm cười: “Ngươi không cần quyền rủa ta trong lòng. Ta đã chịu báo ứng rồi.”
Vinh Tuệ Khanh quay đầu, cự tuyệt nhìn Mạnh Lâm Chân.
“Ngươi nhảy xuống đầm rồng, ta cũng nhảy xuống theo. Tấm lòng của ta đối với ngươi, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu?” Đột nhiên Mạnh Lâm Chân thay đổi giọng điệu, thâm tình chân thành nói.
Chẳng hiểu sao Vinh Tuệ Khanh nhớ đến lời thoại kinh điển trong một bộ phim điện ảnh nổi tiếng cô từng xem qua: “Em mà nhảy xuống, anh cũng sẽ nhảy”. Nhất thời đầu cô bốc khói đen, bịt lại lỗ tai, hét lên: “Tên biến thái chết tiệt nhà ngươi! Luyến đồng! Ngươi nên nhảy xuống nước chết đuối, đi bộ té chết, ăn thì bị nghẹn chết, luyện công bị luyện chết...”
Mạnh Lâm Chân sững sờ. Hồn thuật của y tu luyện lâu như vậy, một khi sử dụng, đến cả nữ tu cấp Kim Đan cũng không thể chống lại mị lực của y. Cô nhóc này lại có thể bịt lỗ tai không quan tâm, hoàn toàn thờ ơ với những lời đường mật của mình!
Mạnh Lâm Chân nheo mắt, ý muốn Vinh Tuệ Khanh hỗ trợ tu luyện Tiểu Thiên Ma Cảnh càng thêm mạnh mẽ.
Sức mạnh hồn phách của cô bé này không ai có thể chống lại. Có lẽ chỉ có nó, mới có thể ngăn cản được sự đảo ngược Càn Khôn, long trời lở đất của Lang Hoán Bảo Kính...
Lấy Lang Hoán Bảo Kính từ trong túi càn khôn ra, Mạnh Lâm Chân dùng một khối linh thạch trung phẩm đặt vào bên trong vũng lõm của Lang Hoán Bảo Kính, sau đó quay ngược lại, chiếu ngay lên Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh thấy Mạnh Lâm Chân lấy ra một cái gương giống như máy chiếu, hai tay cô tiếp tục bịt lỗ tai, lớn tiếng nói: “Ngươi tỉnh lại đi!...”
Lời còn chưa dứt, bên trong Lang Hoán Bảo Kính đã bắn ra một tia sáng trắng nhu hòa, bao phủ lấy Vinh Tuệ Khanh.
Dường như từng thấy cảnh này rồi thì phải.
Vinh Tuệ Khanh quên luôn chuyện bịt lỗ tai, nhíu mày cố gắng nhớ lại. Rốt cuộc cô đã từng thấy khung cảnh như thế này ở đâu, nhưng lại không chú ý đến, cả người mình đã nổi lên, men theo đường đi của tia sáng trắng, bay về phía Lang Hoán Bảo Kính.
Tia sáng trắng không có thực thể, trận pháp phòng hộ của Vinh Tuệ Khanh không có bất kỳ phản ứng nào.
Mạnh Lâm Chân ném Lang Hoán Bảo Kính vào không trung, đồng thời hai tay nhanh chóng biến ảo, tạo ra tới vài cái thủ ấn đại vô tướng của Phật tông.
Lang Hoán Bảo Kính đột nhiên kéo dài, mở rộng, càng ngày càng lớn, chẳng mấy chốc đã cao bằng cả một người.
Vinh Tuệ Khanh hoảng sợ ngẩng đầu, phát hiện toàn thân mình cứng đờ, đang bay về phía trong tấm gương.
Tốc độ nhanh như vậy, Vinh Tuệ Khanh còn chưa kịp tự đoạn tâm mạch, thì đã đi thẳng tới trong gương rồi.