*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vinh Tuệ Khanh nắm chặt lấy đôi Nhật Nguyệt Song Câu sau lưng, truyền âm nói với La Thần: “… Có cần động thủ không ạ?”
Nếu đám yêu thú này cứ như vậy giết xuống núi Quán Đào, thì thị trấn Dao Xuyên nhất định sẽ tắm trong biển máu.
Giọng nói của La Thần truyền vào trong đầu của Vinh Tuệ Khanh: “Tu sĩ ở thị trấn Dao Xuyên thì có liên quan gì đến nhóc? Nhóc đừng quên, có thể đám người ấy cũng là người của Chính Nghĩa Minh đó.”
Chính Nghĩa Minh là một nhóm tu sĩ mà Ngụy Nam Tâm thành lập để đặc biệt truy bắt La Thần và Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh im lặng một lúc rồi càng nắm chặt đôi Nhật Nguyệt Song Câu trong tay: “Việc nào ra việc đấy. Ta đã biết rồi, thì không thể khoanh3tay đứng nhìn được. Yêu thú ở đây, trên đầu con nào cũng đều là khí màu đỏ, thậm chí còn có khí đen ngất trời, đều là tội ác đầy đầu. Giết bọn chúng, ta sẽ không có cảm giác tội lỗi.”
Cô không ngại tay vấy máu, chỉ cần chỗ máu đó không phải là của các sinh linh vô tội là được.
La Thần khẽ thở dài một hơi: “Tính cách này của nhóc không biết làm sao mới sửa được đây. Ta thà nhóc là một người lạnh lùng ích kỷ bạc bẽo, còn tốt hơn sau này thấy nhóc bị những người mà nhóc từng cứu làm hại…”
Vinh Tuệ Khanh hoàn toàn không để bụng nói: “Làm ơn không cần báo đáp, trước giờ ta đều không cần người khác báo đáp. Ta muốn đi giết những yêu thú kia, là vì bọn0chúng đáng chết, chứ không phải muốn để mấy tu sĩ đó mang ơn với ta.”
La Thần không cố khuyên nhủ thêm nữa mà trực tiếp để lộ thân hình, nhàn nhạt nói: “Ở đây chỉ có con gấu đen kia là tu vi Trúc Cơ, những con còn lại đều là giai đoạn Luyện Khí, nhóc có thể đối phó được. Con gấu đen lớn thì giao cho ta.” Thân hình y khẽ động một cái đã đến ngay bên cạnh con gấu đen lớn đang sôi sục thù hận. Một quyền đánh ra trực tiếp đánh thủng đan điền của nó, sau đó chuyển từ nắm đấm thành cong bàn tay lại, y móc lấy yêu đan của con gấu đen lớn ra.
Chỉ trong tích tắc, sơn đại vương gấu đen của núi Quán Đào đã chết dưới bàn tay như sắt của La5Thần.
Vốn nếu dựa vào thực lực, thì tu sĩ Kim Đan giết chết tu sĩ Trúc Cơ trong giây lát cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Nhưng các yêu thú trong đại sảnh của hang đá đều không biết tu vi của La Thần cao đến đâu. Chúng chỉ thấy thủ lĩnh gấu đen chưa kêu lên một tiếng nào đã ngã xuống, nên chúng đều gào khóc rồi cả đám vây lên bổ nhào về phía La Thần.
Thân ảnh của La Thần trong chớp mắt liền biến mất trong đại sảnh hang đá.
Vinh Tuệ Khanh hiện thân, rút đôi Nhật Nguyệt Song Câu từ sau lưng ra, rồi cô nhảy lên như con cá, toàn thân bay vòng tròn hệt như con thoi đánh đến chỗ yêu nữ lòe loẹt bên cạnh con gấu đen.
Bên trong cả cái đại sảnh này, trừ con gấu4đen ra thì tu vi của ả yêu nữ lòe loẹt đó là cao nhất.
“Dám giết bà cô của ngươi à! Ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi đấy!” Yêu nữ đó oán giận một tiếng nhổ ra một luồng khí màu xanh, rồi nhanh chóng hóa thành một con thanh xà lớn. Nó vọt lên không trung, tiến về phía Vinh Tuệ Khanh.
Một cái đầu rắn to như chiếc chậu, nó thè cái lưỡi dài, bốc ra một mùi hôi tanh khiến người khác muốn ói mửa.
Vinh Tuệ Khanh không chịu được loại công kích này nhất, cô vội nín thở rồi nhắm mắt lại nhảy xuống phía dưới đầu rắn của con thanh xà đó. Đôi Nhật Nguyệt Song câu trong tay dễ dàng khua ra móc lấy bảy thước phía dưới cái đầu rắn lớn của đối phương. Cô mạnh mẽ kéo9một cái, chặt con mãng xà màu xanh đẹp như mãng xà Brazil xuống dưới đôi Song Câu.
“Con nhóc này giết Xà cô rồi! Các anh em xông lên!” Một giọng nói rít lên chói tai, đó chính là giọng của tên thanh niên gầy gò nửa người nửa dê. Gã lớn tiếng hô hào rồi khua hai tay liên tục.
Phù phù phù!
Các bó đuốc sáng rực khắp đại sảnh đều vụt tắt, bên trong hang đá lập tức thành một mảng tối đen.
Vinh Tuệ Khanh đã mở Thiên Nhãn, nên không chịu sự hạn chế của ánh sáng, cô vẫn nhìn rõ mọi thứ. Gã yêu thú nửa người nửa dê kia vừa xúi giục các yêu thú khác xông lên tìm chỗ chết, vừa thổi tắt hết đuốc đi để nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy.
Vinh Tuệ Khanh hừ lạnh một tiếng, trong khi đám yêu thú náo loạn như nồi cháo, thì Vinh Tuệ Khanh chạy qua như giao long, trong nháy mắt đã đến phía trước người của con yêu thú nửa người nửa dê kia. Nhật Câu mạnh mẽ vung ra!
Xoẹt một tiếng.
Phần eo của con yêu thú nửa người nửa dê kia bị chặt thành hai khúc, nó ngã xuống mặt đất, co giật.
Trên người Vinh Tuệ Khanh bị dính một chất lỏng màu xanh lá, có lẽ chính là máu tươi của con yêu thú đó.
“Phì! Trước lúc chết còn muốn lôi người khác ra chịu tội thay cho mình! Có cái kết cục này cũng đáng đời!” Vinh Tuệ Khanh vận Húc Nhật Quyết, đôi Nhật Nguyệt Song Câu trong tay phát ra ánh sáng chói mắt, chiếu sáng bên trong đại sảnh.
Một đám yêu thú mới mở thần trí một nửa lại kêu gào xông về phía Vinh Tuệ Khanh.
Nhìn thấy ánh sáng là bổ vào như con thiêu thân.
Lúc này Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy vô số khí đen và khí đỏ xông đến phía mình, cô có hơi hoảng loạn gọi một tiếng: “Thần thúc?”
Không có hồi âm.
Nhưng đám yêu thú mở một nửa thần trí đã giết đến trước mắt.
Ai ya!
Một con hổ hung ác điên cuồng gầm lên một tiếng, rồi mở to cái miệng ra định nuốt Vinh Tuệ Khanh vào bụng.
Sau lưng nó còn cõng theo một con ma cọp vồ* tinh quái đang lặng lẽ giơ cái vuốt sắc ra vồ về phía trước ngực của Vinh Tuệ Khanh.
* Ma cọp vồ: Theo truyền thuyết, người bị cọp vồ biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà lại còn giúp cọp ăn thịt người khác.
Hổ yêu và ma cọp vồ hợp sức không biết đã hại bao nhiêu tính mạng của tu sĩ và người bình thường.
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, liền vội múa đôi Nhật Nguyệt Song Câu che kín mít.
Con ma cọp vồ đó không kịp thu móng vuốt lại, nên bị tốc độ quay vòng tròn của đôi Nhật Nguyệt Song Câu chặt xuống.
Vinh Tuệ Khanh thuận thế xông lên, giơ đôi Nhật Nguyệt Song Câu ra chống vào trong cái miệng rộng của con hổ yêu. Bàn tay phải của cô nắm thành nắm đấm rồi học theo cách của La Thần, cô khom lưng xuống ra sức đánh vào đan điền của hổ yêu, rồi trực tiếp chọc thủng bụng của nó lấy yêu đan của nó ra.
Con hổ yêu khổng lồ ngã sụp xuống, chấn động tới mức khiến cho mặt đất của hang đá đều nảy lên hai lần.
Yêu thú trong đại sảnh yên lặng một chốc rồi lại gào thét xông lên.
Dường như bọn chúng không biết cái gì là mệt mỏi và sợ hãi, mà chỉ có một suy nghĩ là: Giết chết nữ tu này!
So với đám yêu thú này thì Vinh Tuệ Khanh có tu vi cao nhất, nhưng cô cũng khó chống lại bị mấy chục con yêu thú cùng lúc tấn công.
Nếu các con yêu thú này đều đã mở hết thần trí, biết cách phối hợp hỗ trợ lẫn nhau tạo thành trận pháp, thì Vinh Tuệ Khanh sẽ không thể là đối thủ của chúng.
May mà chúng vẫn đang ở giai đoạn đần độn.
Vinh Tuệ Khanh nhân lúc hỗn loạn liền lấy một viên linh thạch ra để trong lòng bàn tay. Cô vừa hút lấy linh khí, vừa tránh công kích của đối phương.
Vừa không cẩn thận một chút, thì vuốt sắc của một con yêu thú đã giơ ra kéo rách một nửa ống tay áo của Vinh Tuệ Khanh. Móng vuốt sắc bén thuận thế cào thành năm vệt máu trên đầu vai trắng ngần của cô.
Vinh Tuệ Khanh lập tức quay người lại dùng sức chém xuống, chặt đứt cái vuốt làm việc xấu kia.
Có yêu thú kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
…
Một trận hỗn loạn, về sau biến thành một trận tàn sát đơn phương.
Sau khi qua được sự kinh hoàng lúc ban đầu, Vinh Tuệ Khanh bắt đầu học được cách chiến đấu thế nào và làm sao để dùng ít sức nhất chiến đấu. Cô dốc hết sức phóng ra uy áp tu vi của mình, khiến cho đám yêu thú đều bị áp cố định xuống mặt đất. Sau đó cô khua đôi Nhật Nguyệt Song Câu, chân bước cửu cung bát quái, xuất quỷ nhập thần trong đại sảnh. Lúc thì xuất hiện ở phía Tây sảnh, một lát sau lại ở phía Nam sảnh, qua một lúc đã lại xuất hiện ở chính giữa sảnh.
Mấy chục con yêu thú tội ác chồng chất đều lần lượt ngã xuống, rồi nằm rạp xuống mặt đất trong hang đá.
Các loại máu tươi đủ màu sắc tô nền đất thành loang lổ đầm đìa.
Giết!
Lần cuối cùng Vinh Tuệ Khanh nhảy vọt qua, đôi Nhật Nguyệt Song Câu trong tay mang theo một tàn ảnh, móc xuống chém chết con sói yêu gian xảo nhất.
Tay nắm Nhật Câu, Vinh Tuệ Khanh quỳ một gối xuống giữa đại sảnh trong hang đá, cúi đầu không ngừng thở dốc.
“Ừm, tối nay làm cũng không tệ. Một đánh mấy chục, lúc bắt đầu còn hơi được đằng này thì hỏng đằng khác, về sau thì tìm được cách rồi. Đáng tiếc, nếu nhóc sớm nghĩ ra các cách kia hơn một chút, thì đã không bị mệt thành cái bộ dạng này.” Thân hình của La Thần hiện ra, y đi đến trước mặt rồi giơ một tay ra cho cô.
Vinh Tuệ Khanh nắm Nhật Câu đứng dậy nói: “Người ta bẩn lắm.”
La Thần mỉm cười, thuận tay sử dụng thuật tẩy trần, xử lý sạch sẽ các vết máu bẩn trên người của Vinh Tuệ Khanh trong chớp mắt, rồi tiện tay làm liền ống tay áo bị kéo rách của cô lại.
Bên trong đại sảnh đều là xác của yêu thú tanh hôi đen sì, rất lộn xộn.
La Thần dùng thuật vận chuyển, di chuyển hết tất cả xác yêu thú đi rồi ném một bó đuốc ra, xác của yêu thú nhanh chóng biến thành tro bụi.
Đám lửa đó như có tác dụng gột rửa.
Mùi tanh hôi dày đặc từ lâu trong không khí lập tức biến mất.
Hang đá trở nên sạch sẽ, thanh mát.
“Tự nhóc đi được không?”
“Vẫn được ạ.” Vinh Tuệ Khanh theo sau La Thần, lảo đảo đi ra khỏi hang đá.
Màn đêm bên ngoài đã bắt đầu hiện ra màu trắng bạc.
Đã qua một đêm, sắp đến hừng đông rồi.
Dưới chân của Vinh Tuệ Khanh mềm nhũn, cô liền ngồi xuống phía trước cửa lớn của hang động.
Dưới núi truyền đến giọng hát lảnh lót của người tiều phu thôn quê.
“Chàng dành cho thiếp ân tình sâu nặng.
Thiếp không phụ tấm chân tình của chàng,
Lúc gặp chàng, thiếp chỉ muốn đối xử với chàng thật tốt,
Lúc không được gặp chàng thì thiếp ngày đêm nhung nhớ…”
Cái gì mà lộn xộn thế này? La Thần cau mày lại. Có người đến rồi, y mà phóng phi thoa ra thay đi bộ thì e là sẽ dọa đến mấy người bình thường.
Vinh Tuệ Khanh thu đôi Nhật Nguyệt Song Câu vào trong túi càn khôn, rồi vịn vào tảng đá đứng dậy: “Khúc hát này nghe hay quá.”
La Thần đứng trước mặt Vinh Tuệ Khanh rồi quay người lại cúi xuống: “Lên đi. Ta cõng nhóc đi xuống.”
Vinh Tuệ Khanh giật mình: “Thế này không được hay ạ. Tự ta có thể đi được.”
“Đừng làu bàu nữa, một lát nữa có người qua đây thì càng khó giải thích.” La Thần hình như có hơi mất kiên nhẫn.
Vinh Tuệ Khanh do dự một lúc, rồi vẫn nhẹ nhàng cúi người xuống leo lên trên tấm lưng rộng của La Thần.
La Thần nhẹ hô một tiếng rồi cõng Vinh Tuệ Khanh đứng dậy, men theo đường lớn xuống núi.
Quả nhiên không lâu sau liền gặp người tiều phu lên núi đốn củi, cũng chính là người dân ở thôn Bì Thị dưới núi.
“La đại ca, sớm vậy mà đã lên núi rồi à?” Người tiều phu đó ngừng hát rồi cười chào hỏi với La Thần.
La Thần gật đầu, cười nói: “Chim dậy sớm mới có sâu ăn mà. Chẳng qua là dậy sớm quá, kết quả bị trẹo chân rồi.” Nói xong, y nhẹ vỗ vào một cái chân nhỏ nhắn của Vinh Tuệ Khanh.
Người tiều phu đó cười lớn sảng khoái nói: “Cháu gái của huynh yểu điệu thế mà huynh cũng nỡ để nàng ấy lên núi đốn củi sao? Chẹp chẹp, huynh làm biểu thúc thế này là chưa đủ tư cách đâu đấy!”
La Thần nhàn nhạt cười: “Nhà nghèo, không nuôi nổi tiểu thư yểu điệu.”
Người tiều phu đó trái lại lại phấn khởi, tiến đến gần y nói: “Huynh muốn kiếm bạc sao? Ta nghe nói ở đây có tu sĩ đang tuyển người đi làm việc, bao ăn bao ở, một ngày mười văn tiền.”
“Không cần đâu. Ta chỉ biết săn bắt đốn củi, sợ là không làm được việc của các tu sĩ đó.” La Thần không đổi sắc mặt nói, rồi cõng Vinh Tuệ Khanh nghênh ngang đi xuống.