Bổ Thiên Ký

Chương 140: Phúc trong họa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên đường La Thần cõng Vinh Tuệ Khanh về thôn Bì Thị, dọc đường đã gặp không ít người dân lên núi săn bắt, đốn củi hoặc hái thuốc.

Mọi người vui vẻ chào hỏi nhau.

Trong không khí tươi mát ở thôn quê vào sáng sớm còn mang theo một tia ấm áp của mặt trời mới mọc.

Chim hót hoa thơm, tháng ngày bình dị.

Vinh Tuệ Khanh hít sâu một hơi, cô nhẹ dựa đầu lên vai La Thần, ngâm nga lại khúc hát thôn quê vừa nghe thấy:

“Chàng dành cho thiếp ân tình sâu nặng.

Thiếp không phụ tấm chân tình của chàng,

Lúc gặp chàng, thiếp chỉ muốn đối xử với chàng thật tốt,

Lúc không được gặp chàng thì thiếp ngày đêm nhung nhớ…”

Tiếng hát khe khẽ lượn lờ bên tai La3Thần, y càng nghe thì lông mày lại càng nhíu chặt lại. Y đang định nói cô ngừng lại, thì Vinh Tuệ Khanh vừa hay ngừng hát, cô cười nói bên tai La Thần: “Thần thúc, ta hát hay không ạ?”

La Thần không nói gì, một lúc lâu sau Vinh Tuệ Khanh hình như mới nghe thấy La Thần khẽ “Ừm” một tiếng.

“Vậy ta lại hát một khúc nữa. Hát bài gì nhỉ? Đúng rồi, bài này nhất định thúc sẽ thích.” Vinh Tuệ Khanh ngâm nga hát:

“Trò đời vô ý, đời người không thú vị, trong họa có phúc, trong phúc có họa.

Phú quý nào được dài lâu, yên ổn hưng thịnh nào được bền chặt? Mặt trời ngả về Tây, mặt trăng tròn khuyết, trời đất còn có không0hoàn chỉnh.

Mặt cau mày có, nghỉ ngơi thì tranh đấu, nhàn nhã thì bực bội. Hôm nay tóc còn xanh, mà ngày mai đã bạc đầu, là chuyện xưa nay khó chu toàn.

Quan tâm chi người thiện hay ác, mạnh hay yếu. Chỉ cần thân này có thể sống được qua một ngày. Ngày tháng trôi đi như nước chảy, còn mãi muôn đời.”

La Thần ngẩn người, hồi lâu mới nói: “Nhóc mới mấy tuổi? Hát cái thứ này làm gì?” Trên đường y còn càm ràm: “Nhóc là người tu hành, đạo tâm phải thanh khiết, nhưng cũng phải thật cẩn thận. Thanh khiết không phải là ngốc, nhớ chưa hả?”

Vinh Tuệ Khanh vâng vâng dạ dạ, trong lòng thả lỏng, bèn nằm rạp trên lưng La Thần ngủ.

Quay về5ngôi nhà tranh mà hai người ở, La Thần để Vinh Tuệ Khanh đi vào trong buồng ngồi tu hành, khôi phục linh khí, còn mình ở ngoài nhà suy nghĩ về lần hành động buổi tối.

Biết Vinh Tuệ Khanh trẹo chân, mấy thím trong thôn nhiệt tình mang mấy cái chân lợn rừng đen sang cho, căn dặn La Thần hầm canh cho Vinh Tuệ Khanh uống, còn nói: “Ăn gì bổ nấy.”



Qua một buổi sáng ngồi thiền, linh lực của Vinh Tuệ Khanh đã hồi phục lại rất nhanh. Cô lại ung dung hồi tưởng lại từ đầu chuyện chiến đấu tối hôm qua một lượt, rút ra được không ít bài học kinh nghiệm. Rồi cô suy nghĩ ra một vài cách có thể dùng pháp thuật kết4hợp với nhau đánh ráp lá cà. Đáng tiếc là cô vẫn chưa Trúc Cơ, nếu không thì cách thức công kích bằng pháp thuật đã nhiều hơn.

Lúc trời vừa tối, La Thần ở trước bếp lò, nấu cho Vinh Tuệ Khanh một bàn đồ ăn tối phong phú. Canh chân heo rừng thơm ngào ngạt, đám cá nhỏ chiên giòn vàng ruộm, một đĩa rau thập cẩm ngon lành, còn có hai quả trám đã được gọt vỏ cẩn thận, khói màu xanh nồng đậm, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm. Món chính là một đĩa màn thầu và bánh bao nóng hôi hổi.

Khẳng Khẳng đi loanh quanh ở bên ngoài trở về, nó nhảy lên trên bàn nhìn thấy bánh bao và màn thầu thì hai mắt9đều sáng lên. Nó kêu ô lên một tiếng rồi bổ nhào đến bên cạnh cái đĩa, ôm lấy một cái bánh bao trắng lớn gặm cắn.

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc: “Thần thúc, đây đều là thúc làm hết ạ?” Trong phạm vi hàng trăm dặm ở đây không hề có quán rượu hay quán ăn nào, lẽ nào là Thần thúc thi triển thuật thần hành, đi đến thị trấn Dao Xuyên ngoài trăm dặm để mua về?

Vinh Tuệ Khanh hút một ngụm canh chân heo rừng, cô kêu lên một tiếng, đôi mày đẹp đều như muốn nhảy lên. Thực sự là quá ngon, dù cho có là quán rượu tốt nhất ở thị trấn Dao Xuyên, cũng không thể làm ra hương vị này được.

“Không phải ta làm, lẽ nào là nhóc làm? Ăn mau đi, nếu không sẽ bị con sóc tham ăn kia ăn hết mất đấy.” La Thần nhàn nhạt nói rồi quay người đi ra khỏi phòng, y ngồi xếp bằng trên tấm đệm cói giữa sân, nhắm mắt thổ nạp.

Y là tu sĩ Kim Đan, nên đã không cần ăn những thức ăn phàm tục này nữa. Nhưng Vinh Tuệ Khanh vẫn còn là Luyện Khí, tuổi còn nhỏ lại đang lúc cơ thể phát triển, nên cần có thức ăn này bổ sung.

Vinh Tuệ Khanh cắn một miếng bánh bao rồi nói với Khẳng Khẳng: “Không ngờ tới Thần thúc lại biết nhào bột làm bánh bao đấy, thật là không tệ. Ừm, lần sau ta muốn ăn bánh nhân rau.”

Khẳng Khẳng gật đầu lia lịa. Trước giờ nó chưa từng được ăn cái bánh bao nào ngon như vậy, nghĩ tới ở cùng với La Thần lâu thế rồi, mà đến hôm nay mới biết được tài nghệ của y, nó không nhịn được nước mắt giàn giụa. Làm đồ ăn ngon đến như vậy thì còn tu hành để làm gì? Mỗi ngày ăn no uống say, tốt hơn làm thần tiên nhiều.

Trong cái đầu chỉ biết đến ăn của Khẳng Khẳng, nó không sao hiểu được tư duy muốn làm thần tiên của tu sĩ…

Gia vị bên trong bánh bao là Chu Thảo, nhân là thịt yêu thú có tu vi và yêu đan trộn lẫn với nhau. Dù hiệu quả kém hơn so với nuốt chửng yêu đan, nhưng ăn như thế này mùi vị lại ngon hơn, không gây cảm giác buồn nôn. Ngày trước, lúc Khẳng Khẳng ăn yêu đan của các yêu thú khác thường thấy mắc ói đến mấy ngày trời. Giờ thì tốt rồi, làm thành nhân bánh bao như thế này, nó ăn rất vui vẻ, dù hiệu quả có kém đi cũng chẳng sao.

Vinh Tuệ Khanh vừa ăn vừa tán thưởng, ăn nhanh như gió cuốn mây bay.

Khẳng Khẳng liếc Vinh Tuệ Khanh một cái, nó định không nói cho cô biết nhân trong bánh bao làm từ gì.

A di đà phật! Ăn ngon là được rồi!

Ăn xong bữa tối, Vinh Tuệ Khanh dùng thuật khứ trần, thu dọn bát đũa sạch sẽ rồi cô thay một bộ trang phục khác đi ra ngoài.

Khẳng Khẳng gọi Vinh Tuệ Khanh lại, nũng nịu nói: “Một mình Khẳng Khẳng ở nhà rất cô đơn… cô để Nhục Nhục ở lại làm bạn với Khẳng Khẳng đi…”

Vinh Tuệ Khanh: “…” Sau đó cô lấy người tí hon Nhục Chi và ngựa tí hon từ trong túi càn khôn ra, đặt bên cạnh Khẳng Khẳng.

Người tí hon Nhục Chi và ngựa tí hon vẫn đang ngủ.

Khẳng Khẳng hoan hô một tiếng, rồi liên tục thúc giục Vinh Tuệ Khanh: “Các người mau mau đi đi, đừng về sớm quá nhé.” Rồi không biết nó lôi ở đâu ra một mảnh vải hoa, đắp lên người Nhục Chi và ngựa tí hon đang say giấc.

Vinh Tuệ Khanh nhìn một cái, đó chính là tấm vải gói đồ hoa nhí của Khẳng Khẳng lúc trước, nên cô không nói nhiều gì thêm, lập một trận pháp bên ngoài căn nhà rồi sau đó đóng cửa lại đi ra ngoài sân.

Sắc trời đã tối hẳn, ánh trăng trong màn đêm rực sáng, ánh sáng chiếu xuống thân thể La Thần đang ngồi xếp bằng ngay ngắn trong sân, mơ hồ mang theo một vẻ đẹp trang trọng tao nhã.

La Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, há lớn miệng. Một tia sáng lạnh từ miệng của y phóng ra, rồi bắn về phía ánh trăng.

Tia sáng đó đi thẳng mà mau lẹ, chỉ trong thời gian chớp mắt đã biến mất ở phía chân trời.

Vinh Tuệ Khanh dường như chỉ thoáng thấy ánh trăng u ám một chốc, rồi mặt trăng lại dần dần chuyển thành màu vàng mờ.

Màn đêm lại càng đen hơn.

La Thần đứng dậy, quay đầu nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh đang đứng ở cửa ngôi nhà tranh, nói: “Chuẩn bị xong chưa?”

Vinh Tuệ Khanh bước lên: “Hôm nay làm gì ạ?”

La Thần phẩy tay áo đi lên phía trước: “Hôm qua chỉ là càn quét một ổ yêu của núi Quán Đào mà thôi. Nhưng...” Y quay đầu lại nhìn Vinh Tuệ Khanh một cái: “Tối nay chúng ta không đi trừ yêu, mà chúng ta sẽ ở sau tiểu đội săn yêu, xem họ hành sự như thế nào.”

Vinh Tuệ Khanh nóng lòng muốn thử: “… Lần này là muốn đối phó với tiểu đội săn yêu ạ?” Nói xong cô hơi lo lắng: “… Cũng phải giết họ sao?”

“Cái này phải xem bản thân nhóc thôi. Nhóc hỏi đạo tâm mình xem họ có đáng chết hay là không.”

Hai người một trước một sau đi lên núi Quán Đào.

La Thần đã là tu sĩ Kim Đan, thần thức mạnh hơn lúc Trúc Cơ rất nhiều.

Núi Quán Đào dài cả ngàn dặm, chỉ có một đêm thì sẽ không đi được bao nhiêu xa.

La Thần phóng ra thần thức, quét một lượt trong phạm vi một trăm dặm của núi Quán Đào, rồi khóa lại ở hướng Đông Nam: “Ở đó có hơi thở của yêu thú và tu sĩ. Đi.” Nói xong, y ôm lấy eo của Vinh Tuệ Khanh, đỡ cô nhảy lên phi thoa, rồi bay vọt lên khoảng không của rừng sâu núi Quán Đào, bay về hướng Đông Nam.

Rất nhanh đã tới điểm đến của họ.

Từ phi thoa nhảy xuống, La Thần thu phi thoa lại, ẩn đi thân hình, nói với Vinh Tuệ Khanh: “Lấy cỏ ẩn thân ra, ngưng hô hấp lại, cẩn thẩn nhìn ba tu sĩ cách phía ngoài một trăm bước.”

Vinh Tuệ Khanh đã trấn tĩnh hơn tối qua rất nhiều, cô lấy cỏ ẩn thân của mình ra, truyền linh lực sau đó đi lên trước.

Ngoài một trăm bước, trên một khoảng đất trống hình bán nguyệt có ba tu sĩ đang đứng.

Nhìn qua thì có hai người là tu sĩ của Phật tông, mặc tăng y. Một hòa thượng mập mạp và một tiểu sa di. Ngoài ra còn có một tu sĩ Pháp gia mặc áo màu thẫm lệch vạt, trên đầu hắn kết một búi tóc, gương mặt khôi ngô, đang nói chuyện với hai hòa thượng khác.

“Dù tu vi của yêu thú ở đây không cao, nhưng có một con yêu thú báo gấm có thần thông trời sinh. Bên trên có lệnh, nếu có thể bắt sống một con thì sẽ trực tiếp nhận được Trúc Cơ Đan hoặc Hỗn Nguyên Đan. Nếu không thể bắt sống, mà lấy được yêu đan thì cũng có thể được ghi một công lao lớn, sau này có thể xin gia nhập vào tông phái cấp hai tu hành. Hai vị đại sư thấy thế nào? Chúng ta có nên giành lấy công lao lớn này hay không?”

Hòa thượng mập mạp vỗ vỗ vào cái bụng của mình, cụp mi mắt xuống, mất kiên nhẫn nói: “Bắt được yêu thú thần thông khó đấy. Hòa thượng ta không muốn mất mạng đi hưởng dụng cái Trúc Cơ Đan đấy đâu.”

Tu sĩ khôi ngô nhỏ giọng cười, chiếc quạt xếp trong tay phật một tiếng xòe ra, hắn phe phẩy trước ngực: “Nếu ta có cách, có thể dễ dàng bắt được con yêu có thú thần thông đó thì sao?”

“Cách gì?” Tiểu sa di bên cạnh hòa thượng mập ngơ ngẩn hỏi.

“Hai người qua đây.” Tu sĩ khôi ngô đó vẫy vẫy tay.

Hai hòa thượng đi qua, ba người tụm lại thì thà thì thầm.

Vinh Tuệ Khanh cách đó hơi xa, nhịn không được bước đến gần, lắng tai nghe.

Ba tu sĩ bên đó mới chỉ là Luyện Khí tầng bảy, Vinh Tuệ Khanh là Luyện Khí tầng chín. Tu vi của đối phương thấp hơn nên không cảm thấy có người khác đang ở gần.

Chỉ nghe thấy tu sĩ khôi ngô nói: “… Hai vị sư huynh trong Long Hổ Môn chúng ta là tu vi Trúc Cơ, bọn họ cũng truy lùng con yêu thú này rất lâu rồi. Với bản lĩnh của họ, bắt sống con yêu thú này chắc không có vấn đề gì. Đến lúc đó, chúng ta lập trận pháp và hố bẫy ở đây, đợi đến lúc họ và con yêu thú kia lưỡng bại câu thương, chúng ta lại xuất hiện, há không phải là được cả người lẫn vật hay sao?”

Hai hòa thượng ngạc nhiên nói: “Đó là sư huynh đồng môn của ngươi đó!”

Tu sĩ khôi ngô kia cười lạnh nói: “Họ quẳng ta lại, không để ta cũng đồng hành, lại còn đề phòng ta đủ đường, có thể ngờ tới kết cục ngày hôm nay sao! Vì Trúc Cơ Đan, ta đã nói loại chuyện xấu đồng môn tương tàn này cho hai vị nghe rồi, hai vị còn có gì mà không tin ta nữa?”

Vinh Tuệ Khanh lập tức thông suốt, cô kinh ngạc tới mức lấy tay bịt miệng.

Phì phò!

Một con báo gấm nín thở đi đến sau lưng Vinh Tuệ Khanh. Đầu báo ngẩng lên, chỗ giữa hai đầu chân mày trên trán đột nhiên xuất hiện con mắt thứ ba, phát ra chùm sáng màu vàng nhạt, chiếu xuống chỗ Vinh Tuệ Khanh đang đứng.

Thân hình của Vinh Tuệ Khanh dần lộ ra.

Cỏ ẩn thân của cô mất tác dụng khi bị con mắt thứ ba của con báo gấm chiếu vào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.