Bổ Thiên Ký

Chương 147: Nữ thần toán



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng tu sĩ râu dê kia không thể kiềm chế thêm nữa.

Không tin quỷ thì cũng không được! Sau ba lần tung đồng xu, mọi thứ dự đoán đều hỏng bét hết cả. Quả thật không phát hiện ra chút manh mối nào.

Nhất thời trong lòng tu sĩ râu dê không khỏi phiền muộn, lão bèn rời khỏi sạp bói đi ra bên ngoài. Sau đó lão ngẩn ngơ ngồi bên căn sạp mình dựng ở bên đường, nhìn dòng người tấp nập tới lui.

Chỉ một lúc sau, một người phụ nữ mặc áo gấm khóc lóc thảm thiết chạy tới lôi kéo tu sĩ râu dê rồi lớn giọng hỏi: “Lão già, cô nương lần trước cùng xem mệnh với ông ở đây đâu rồi? Ta có việc3gấp muốn nhờ nàng ấy!”

Tu sĩ râu dê vốn mai danh ẩn tích ở đây xem mệnh để thỏa mãn một chút thú vui của bản thân, đến giờ vẫn chưa từng lộ thân phận thật của mình. Tự dưng bây giờ lại xuất hiện một người phụ nữ lao đến trước mặt gọi một tiếng “lão già”, đối với một tu sĩ Trúc Cơ như lão mà nói thì hành động này bất kính vô cùng. Chẳng qua xưa nay lão luôn khôn khéo nên gương mặt chỉ thoáng biến sắc một chút. Sau khi đánh giá người phụ nữ mặc áo gấm kia từ đầu đến cuốic, thấy vải vóc trên người bà ta cũng thuộc dạng thượng hạng, chỉ hơi cũ sờn một chút chứ không0mới tinh giống như lần trước, lão thản nhiên hỏi: “Bà tìm nàng ấy có việc gì? Nói thử xem ta có giúp gì được không.”

Bà ta không đồng ý, sốt sắng nói: “Ông không được. Cô gái kia xem mệnh chuẩn hơn ông. Ông không giúp ta được, mau nói cho ta biết rốt cuộc cô gái kia đang ở đâu? Ta sẽ hậu tạ đàng hoàng!”

“Bà cứ nói rõ xem đã xảy ra chuyện gì, nói xong ắt ta sẽ đưa bà đi tìm nàng ấy!” Tu sĩ râu dê bèn làm bộ cầm cây bút lên, như thể muốn ghi hết lời kể của người phụ nữ ấy.

Bà ta cho rằng hai người đi cùng nhau, nhất định quen biết nên không dối gạt lão tu5sĩ kia làm gì. Người phụ nữ vừa lau nước mắt vừa nói: “Lần trước ông đoán mệnh cho con ta, nói rằng vận nó đại cát đại lợi, nhất định sẽ đạt được những điều mình mong ước. Thế nhưng vị cô nương kia lại phán rằng, thịnh cực tất suy, hẳn là có chuyện sẽ xảy ra. Đáng tiếc rằng ta vì nhất thời nóng giận đã không nghe lời cô nương ấy. Bây giờ mới biết lời nàng ấy nói là lời vàng lời ngọc.”

“Ồ? Chẳng lẽ con bà xảy ra chuyện gì sao?”

Bà ta gào khóc nức nở: “Vốn con trai ta ở kinh thành được chấm làm Thám Hoa. Ai ngờ đâu thời điểm yến tiếc ban thưởng ở Kim Điện, nó lại đắc4tội với huynh đệ kết nghĩa của bệ hạ là Nhất Tự Tinh Kiên Vương – Ngụy vương gia. Sau đó bị tống thẳng vào thiên lao! Đại ca chân trước vừa tới báo tin mừng chưa đi được bao lâu, thì đã có người chạy tới nói rằng ngày mai quan lớn sẽ tới tịch thu gia sản nhà ta bởi vì đắc tội với Ngụy vương gia. Nhà ta đang yên đang lành, đùng một cái sắp tiêu rồi! Ông nói xem, chẳng phải câu thịnh cực tất suy ứng mệnh sao? Ta tới đây muốn van cầu nữ thần toán kia gieo thử xem có biện pháp nào giúp nhà ta qua được ải này không!”

Tu sĩ râu dê càng nghe càng khiếp vía. Lời của9bà ta làm sao lão không tin cho được. Bất luận là trúng Thám Hoa, hay bị tịch thu gia sản đều không có cách nào làm giả được. Nếu muốn sẽ kiểm chứng được ngay thôi. Cho nên bà ta chẳng tội gì phải nói dối cả.

Vậy một khi lời người phụ nữ này là thật, chẳng phải chứng minh năng lực xem mệnh của cô nương kia cao hơn mình một bậc sao?

Nghĩ tới đây, lòng muốn tìm ra mánh khóe của lão càng thêm mãnh liệt.

Phải biết rằng, ở toàn bộ Ngũ Châu Đại Lục này, số người có thể hiểu được dịch thuật để xem bói chẳng có mấy ai. Mà kẻ biết được cụ thể sáu mươi tư quẻ lại càng ít!

Muốn nhập môn kinh dịch thì nhất định phải biết được lời giải của sáu mươi tư quẻ.

Từ chuyện của người phụ nữ này có thể thấy được cô nương kia đã chính thức nhập môn rồi.

Mạng hai đệ tử Vạn Càn Quán mình phái đi tìm nàng ta cũng chẳng còn.

Điều này nói lên chuyện gì?

Điều này nói rõ rằng, không phải cô nương kia có bản lĩnh cao thâm gì mà chính là nàng ta có chỗ dựa bí ẩn phía sau. Chắc chắn đằng sau có cao nhân chống đỡ, bảo vệ cho nàng ta.

Tu sĩ râu dê híp mắt, đưa tay vuốt râu hồi lâu, đang tính muốn tự mình dẫn người đến thôn Bì Thị một lần.

Bọn họ đã sớm điều tra qua, ở vùng núi Quán Đào này không có tu sĩ nào có tu vi cao hơn Trúc Cơ, ngay cả yêu thú thì tu vi cao nhất cũng chỉ đến Trúc Cơ mà thôi. Bởi vì những người có tu vi cao hơn đã sớm xuống núi, hòa nhập cùng hồng trần thế tục và tiếp tục con đường tu hành của mình rồi.

Cho nên kể cả đằng sau cô nương kia có cao nhân bảo vệ thì tu vi chắc hẳn cũng không vượt qua Trúc Cơ.

Tu vi của mình bây giờ là Trúc Cơ hậu kỳ, lại còn mang theo nhiều sư đệ, đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ và Luyện Khí hậu kỳ. Như vậy chắc hẳn không có sơ hở nào đâu.

Nghĩ tới đây, lão râu dê vù một cái đứng lên, mới đi được vài bước đã biến mất trước mặt người phụ nữ kia, ngay cả sạp coi bói cũng không cần.

Người phụ nữ kia giật nảy mình, ngã ngửa ra nền đất, run rẩy thốt lên: “Hóa ra là tiên sư…”



Tu sĩ râu dê mang theo một đội phi thẳng tới thôn Bì Thị.

Ban ngày Vinh Tuệ Khanh đều ở trong nhà tranh tu luyện cùng với Xích Báo và Khẳng Khẳng.

Ánh nắng chói chang giữa trưa chính là thời điểm tốt nhất để tu luyện Húc Nhật Quyết.

Vinh Tuệ Khanh nhắm mắt khoanh chân ngồi ngay chính giữa viện. Nơi này cô có thiết lập một trận Thiên La Địa Võng, ngoài ra còn thêm cả trận tụ linh nhỏ để tăng cường linh khí hội tụ về đây.

Từng tia nắng rực rỡ bị hút vào mạch Bách Hội của Vinh Tuệ Khan rồi thuận theo gân mạch chạy xuống phía dưới. Khi đã tập trung tại đan điền sẽ bị linh lực chuyển hóa. Sau đó từ đan điền chạy lên trên, tiến vào thức hải.

Đợi đến khi cô đạt đến Trúc Cơ, ở trong thức hải sẽ sinh ra tử phủ. Như vậy đồng nghĩa với việc cô đã chính thức bước vào con đường tu hành.

Chẳng qua từ trước đến giờ, cô vẫn không có cảm giác Trúc Cơ nào.

Gân mạch không ngừng mở rộng ra. Đan điền tựa hồ biến thành cái động không đáy. Rất nhiều khí dương cương bị cô luyện hóa, đầy ắp trong đan điền. Dưới sự tôi luyện của Húc Nhất Quyết, cơ thể Vinh Tuệ Khanh càng thêm rắn rỏi nhưng tu vi vẫn giậm chân khó có thể tiến thêm một bước.

Đã lâu như vậy rồi, thức hải vẫn không có nhiều thay đổi. Tử phủ như cũ, xa xôi vời vợi.

Vinh Tuệ Khanh mở to mắt, ánh mắt vô định nhìn về nơi xa xăm nào đó rồi lặng lẽ thở dài.

Cô mới bước vào Luyện Khí tầng chín đại viên mãn khoảng một hai tháng, lẽ ra không nên gấp gáp tiến vào Trúc Cơ như vậy làm gì. Chỉ có điều cứ nhớ đến mẹ mình đang nằm trong tay Ngụy Nam Tâm, lòng Vinh Tuệ Khanh lại nóng như lửa đốt, hận không thể hôm nay đột phá Trúc Cơ, ngày mai tiến hành Kết Đan. Như thế cô có thể chính diện đánh một trận tay đôi cùng Ngụy Nam Tâm.

Cô còn nghĩ đến việc, nếu lỡ mình không đợi được thì có thể xin Thần thúc ra tay tương trợ.

Ngụy Nam Tâm là tu sĩ Kim Đan mà Thần thúc cũng là tu sĩ Kim Đan.

Thế nhưng vết thương cũ của Thần thúc lại tái phát, giờ đang ẩn náu ở nơi khác để dưỡng thương nên cô không dám mở miệng nói với y. Cô không có lý do nào để Thần thúc phải mạo hiểm tính mạng đi cứu mẹ ruột của mình cả.

Hơn nữa, Thần thúc đối với mình ân trọng như núi. Mình không nên được voi đòi tiên, không biết tiến thủ, luôn có suy nghĩ dựa dẫm người khác như thế.

Vinh Tuệ Khanh nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện. Phải đến khi mặt trời xuống núi rồi, cô mới thu công và trở về phòng.

Khẳng Khẳng tu luyện được nửa chặng thì lăn ra ngủ mất tiêu, giờ đây nó đang nằm khểnh chân, xoa bụng chờ ăn cơm tối.

Thật ra Vinh Tuệ Khanh không biết nấu cơm, chẳng qua bị kẻ sành ăn như Khẳng Khẳng ép mãi, cuối cùng cũng có thể nấu tạm vài món ăn. Nói đến hương vị thì mỗi người một ý.

Xích Báo cho rằng mùi vị như thế là vừa miệng rồi.

Khẳng Khẳng lại khách quan hơn, ăn không ngon thì có chết cũng không hé nửa lời. Còn nếu ăn được thì nó sẽ dùng hành động thực tế để bộc lộ sự khen ngợi, đó là chén sạch toàn bộ thức ăn.

Thời gian ở cùng Xích Báo và Khẳng Khẳng cứ chậm rãi qua đi.

Cho đến một ngày từ cửa thôn truyền đến tiếng ồn ào.

Tình cảnh này rất hiếm gặp ở sơn thôn nhỏ vốn yên bình êm ả như nơi đây.

Vinh Tuệ Khanh vội vàng đi ra, nằm sấp xuống nhòm qua khe cửa nhìn ra ngoài. Trông thấy dáng vẻ lão tu sĩ râu dê không khỏi khiến trong lòng Vinh Tuệ Khanh nổi lên đề phòng. Đây chính là sư thúc của hai kẻ tu sĩ mặc áo đen trắng mà bọn họ đã xử lý.

Ngay lập tức một tia thần thức lạnh lẽo càn quét qua đây.

Vinh Tuệ Khanh khởi động Húc Nhật Quyết để dòng chảy ấm áp xuôi dọc khắp cơ thể nhưng cuối cùng vẫn bại lộ tu vi của bản thân.

Ở nơi xa dường như có tiếng người hừ nhẹ một cái.

Vinh Tuệ Khanh biết không ổn. Mặc kệ kẻ đó có nhắm vào mình hay không, bọn họ cũng không thể ngồi đây chờ chết.

Vinh Tuệ Khanh nhanh chóng gỡ bỏ trận pháp giăng trong viện, sau đó tiến vào phòng nhét hết đồ ăn và vật dụng thường ngày vào túi càn khôn. Khi đã làm xong bèn nói với Xích Báo và Khẳng Khẳng: “Đi tới núi Quán Đào. Nơi này không thể ở thêm nữa.”

Xích Báo nằm xuống để Vinh Tuệ Khanh và Khẳng Khẳng ngồi lên lưng nó, tiếp đó nhảy ra từ cửa sổ phía sau căn nhà tranh rồi chạy như bay về hướng núi Quán Đào.

Hang yêu trên núi Quán Đào giờ đây đã trở thành điểm nghỉ chân ban đêm của Vinh Tuệ Khanh.

Bọn họ dễ dàng theo lối cũ đi vào hang yêu.

Vinh Tuệ Khanh bày ra một Huyễn Trận ngay tại cửa động.

Những ai không biết cửa động ở đây sẽ phải chờ đến thời điểm nhất định, khi ánh trăng chiếu sáng vách đá thì mới có thể thấy cửa động xuất hiện.

Giờ đây Vinh Tuệ Khanh còn bày một mê trận ở ngay cửa động khiến cho việc phát hiện thêm phần khó khăn.

Cô làm nhiều chuyện như vậy thật ra chỉ muốn kéo dài thời gian. Chờ đến khi La Thần trở về, coi như họ được cứu rồi.

Lão tu sĩ râu dê kia hình như là Trúc Cơ hậu kỳ. Mà những kẻ đi theo giúp lão phía sau nhìn qua vừa có Trúc Cơ, vừa có Luyện Khí hậu kỳ. Bọn chúng đều là tu sĩ có tu vi cao thâm.

Còn họ bên này chỉ có một Trúc Cơ, một Luyện Khí. Khẳng Khẳng thì không tính, bởi căn bản nó không có sức chiến đấu nào cả.

Thực lực quá cách biệt, Vinh Tuệ Khanh không dại gì mà lấy cứng chọi cứng.

Đánh không lại thì mình chạy.

Chỉ khác là, có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của đám tu sĩ Trúc Cơ hay không thôi.



Ở thôn Bì Thị lúc này, tu sĩ râu dê đang cẩn thận hỏi han trưởng thôn về tình huống có liên quan đến hai sư chất của mình.

Khi biết lúc đầu hai sư chất của mình ở đây tìm một cô nương, nói rằng muốn đưa cô ta về làm thị thiếp cho sư thúc. Sau đó bỗng nhiên đổi ý, họ muốn đi tìm người khác, mà một người trong đó hình như đang mắc bệnh thì đáy lòng nổi lên nghi ngờ.

Chuyện này nghe kiểu gì cũng thấy kỳ lạ.

“Cô nương kia đâu?” Tu sĩ râu dê nén kích động hỏi. Nếu như lão đoán không sai thì cô nương đó chính là người đã phán quẻ tượng là thịnh cực tất suy ở thị trấn Dao Xuyên.

Nếu có thể tìm ra cô ta sau đó đưa về tông môn, từ từ dạy dỗ thì không lo không lấy được sáu mươi tư quẻ dịch thuật, còn cả ba chiếc mai rùa kia nữa. Tất cả đều nằm gọn trong lòng bàn tay!



Sau khi thiền định tu luyện hoàn tất tại nơi âm linh tụ họp ở sườn Tây núi Quán Đào, La Thần kiểm tra vết thương trên cơ thể mình, thấy chúng đã bắt đầu khép miệng lại rồi.

Chẳng qua vẫn luôn như thế, lúc tốt lúc xấu, y cũng không rõ đến khi nào mới có thể khỏi hẳn.

Chỉ là hôm nay khi ngồi thiền, bỗng trong lòng y cảm thấy bồn chồn lo lắng vô cùng, dường như đã xảy ra chuyện gì rồi nên y muốn trở về xem xét một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.