*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sắc mặt Vinh Tuệ Khanh trắng bệnh như tuyết, ngay cả bờ môi cũng tái nhợt không chút huyết sắc. Cả người cô mềm nhũn, mái tóc dài từ khuỷu tay La Thần trượt xuống hệt như thác nước tung bay bên hông y.
Hơi thở mỏng manh như thế, mạch đập yếu ớt như thế, ngay cả linh lực bên trong đan điền, gân mạch cũng sắp khô kiệt hoàn toàn, thậm chí giữa đôi lông mày cũng đã nổi lên luồng khí ảm đạm. Đủ mọi dấu hiệu cho thấy cô sắp không chống cự được nữa rồi.
“Ta biết ta không sống được nữa.” Vinh Tuệ Khanh mỉm cười, đưa tay chạm vào đôi gò má của La Thần. “Thần thúc, ta vẫn muốn được chạm vào khuôn mặt của người.”
La3Thần khẽ nghiêng đầu, đôi môi ấm áp khẽ lướt qua lòng bàn tay của Vinh Tuệ Khanh, để lại nơi ấy chút ẩm ướt, mang theo tình cảm ấm nồng.
“Ta sắp chết rồi. Trước khi chết, có chuyện này muốn xin Thần thúc.” Vinh Tuệ Khanh thoi thóp, chậm rãi nói.
“Ta không đồng ý với nhóc.” La Thần từ chối, khuỷu tay cứng rắn như sắt bất chợt buông lỏng, sợ sẽ khiến cô khó chịu.
“À?” Vinh Tuệ Khanh gượng cười đụng đến phổi khiến cô ho một trận quặn thắt ruột gan, khẽ phun ra một ngụm máu tươi. “Thật mất mặt quá. Lần đầu cầu xin lại bị từ chối.” Cơ thể cô dưới sự hun đúc của Húc Nhất Quyết đã trở nên mạnh mẽ vô cùng. Thế0nhưng khi đối mặt với tia kiếm khí của tu sĩ Nguyên Anh, ruột gan bên trong lại bị phá nát thành mảnh nhỏ.
Lần đầu trong đời Vinh Tuệ Khanh cảm nhận rõ ràng rằng, Kim Đan không thể nào so sánh nổi với Nguyên Anh. Tu vi dưới Nguyên Anh, chiến đấu vượt cấp thì còn có cơ hội thắng. Thế nhưng Nguyên Anh là một bậc cửa, muốn vượt cấp khiêu chiến với tu sĩ Nguyên Anh chẳng khác nào tự tìm chỗ chết. Bên trong kiếm bản mệnh của lão râu dê kia chẳng qua chỉ phong ấn một tia kiếm khí của tu sĩ Nguyên Anh, mà cơ thể có thể sánh với yêu tu của Vinh Tuệ Khanh đã bị đánh đến không còn mảnh giáp.
Nếu như5cô có cơ hội tu đến Nguyên Anh mới chết thì tốt biết bao.
Thật sự đáng tiếc. Vinh Tuệ Khanh khe khẽ thở dài một hơi, trằn trọc trên tay La Thần.
“Bất luận là chuyện gì, ta đều không đồng ý với nhóc. Trừ khi nhóc còn sống. Nếu như nhóc còn sống thì chuyện gì ta cũng đồng ý. Một khi nhóc chết rồi, ta đồng ý hay không cũng đâu còn liên quan gì? Dù sao nhóc cũng chẳng nhìn thấy được!” Giọng nói của La Thần thêm trầm thấp. Y cố nén cơn giận ẩn ẩn muốn bùng phát trong lồng ngực.
“Ta biết người nói như vậy vì muốn ta sống sót. Nhưng mà có thể sống được hay không, ta không quyết nổi.” Ánh mắt Vinh Tuệ Khanh4dần mất đi tiêu cự. Cảnh tượng trước mặt bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ. Cô đưa tay quờ quạng khắp nơi nhưng không nắm được thứ mình muốn.
“Ai nói không thể? Ta chỉ biết nếu nhóc không muốn sống thì ai cũng không cứu được! Vinh Tuệ Khanh, nhóc kiên cường lên cho ta!” La Thần lớn tiếng quát bên tai Vinh Tuệ Khanh.
Thế nhưng lọt vào tai Vinh Tuệ Khanh lại chỉ là những tiếng nói thoảng qua như thể từ phía chân trời xa xăm truyền tới.
“… Diêm Vương muốn người chết canh ba thì làm sao có thể giữ người đến canh năm? Thần thúc, tu sĩ tu hành đều chỉ muốn thoát khỏi vòng luẩn quẩn sinh lão bệnh tử, vượt ra khỏi tam giới,9không có ngũ hành. Thế nhưng… sinh tử luân hồi. Không phải tu sĩ nào cũng có thể thoát được. Ta đã trốn được một lần, trời cao sẽ không buông tha ta lần nữa…” Vinh Tuệ Khanh chầm chậm nhắm mắt lại.
“… Ta nhớ mẹ. Thần thúc, mặc dù người không chịu đáp ứng nhưng ta vẫn hy vọng. Nếu có một ngày người Kết Anh, xin hãy thay ta giết chết Ngụy Nam Tâm và đưa mẹ trở về. Đừng nói với bà những chuyện đã xảy ra, chỉ cần sắp xếp cho bà ấy ở một nơi nào đó, sống thật khỏe mạnh…” Vinh Tuệ Khanh gục đầu, nhịp thở không còn nữa.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay kia vẫn còn vương lại nét cười dịu dàng.
Giống như lần đầu tiên y nhìn thấy cô ở bên ngoài căn nhà tranh trong sơn trang Đóa Linh. Khi ấy cô mới chỉ là đứa bé tám tuổi. Mái tóc đen nhánh chia thành hai búi cân xứng trên đầu, được cố định bằng dải lụa màu sen xanh. Khi bị y đoán trúng tâm tư, cô không khỏi sợ hãi. Sắc mặt trắng bệch đến độ gần như trong suốt. Giờ đây người ấy đang nằm trong vòng tay y nhưng không hề giống cô thuở đó chút nào.
Một dung mạo chỉ có thể coi là thanh tú. Khi nóng giận lại khiến người khác cảm thấy thích thú vô cùng. Dù dáng người tương đối cao, nhưng khi đứng trước mặt y vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé.
Y còn nhớ rõ, khi bị mình nói trúng bí mật, cô vừa cố gắng che giấu sự sợ hãi trong lòng, vừa không nén được để lộ ra ánh mắt hoài nghi.
Chuyện xưa vẫn còn hiện rõ trước mắt, vậy mà giờ người nằm trong lòng y chỉ là một thi thể lạnh lẽo.
“KHÔNG…!” La Thần ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng. Khuôn mặt đang trắng bệch chợt tái xanh. Y xoay người định đặt Vinh Tuệ Khanh nằm xuống đất.
Xích Báo vội vàng hiện nguyên hình, ra hiệu La Thần hãy đặt Vinh Tuệ Khanh lên người nó.
Khẳng Khẳng thoi thóp, ghé đầu nằm cùng một chỗ với Vinh Tuệ Khanh. Bởi vì nó là linh sủng đồng sinh cộng tử của Vinh Tuệ Khanh, không hề giống khế ước linh sủng với Xích Báo. Thời khắc sự sống của Vinh Tuệ Khanh tan biến, sức lực của Khẳng Khẳng cũng suy kiệt theo.
Xích Báo quay đầu nhìn hai người bạn thân thiết của mình mà đau xót kêu một tiếng. Nước mắt giàn giụa tuôn rơi.
Đôi mắt La Thần nhắm nghiền. Y đứng bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, sau đó vung hai tay lên liên tục giao thoa đan xen lẫn nhau rồi xuất ra vô số thủ ấn. Linh lực toàn thân chấn động, cuối cùng y cũng dùng đến cấm thuật huyết đồng.
Nghe nói rằng thuật huyết đồng bắt nguồn từ Ma giới. Từ trước đến nay đều bị tu sĩ chính đạo ở Nhân giới khinh thường. Về sau được một đại tu sĩ ở Nhân giới biến đổi thành khả năng nhìn xa vượt trội, có thể nhìn xa tám phương, vượt qua không gian.
Còn thuật huyết đồng thực sự có thể nhìn thấu hai giới âm dương, so về tầm xa thì lợi hại hơn nhiều.
Trong chốc lát, con ngươi của La Thần chuyển sang sắc đỏ máu, sau đó nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh.
Nơi âm dương giao thoa, giữa hai miền đen trắng xuất hiện dị thú trên đầu có sừng nhọn, trên thân mọc ra cánh dơi. Chúng đang nằm bên chân Vinh Tuệ Khanh, há miệng to cắn nuốt bóng của cô. Đợi đến khi ăn hết bóng, chúng sẽ ăn đến linh hồn của Tuệ Khanh.
La Thần thét to một tiếng, đưa tay phải ra. Ngay lập tức trong tay y xuất hiện một thanh đao to dài vô cùng. Trong lúc lưỡi đao chớp nháy liên tục, những con dị thú đồng thời gào thét thảm thiết. Từ đầu đến chân đều bị chém thành hai mảnh dưới thanh đao.
Vinh Tuệ Khanh rên một tiếng đầy đau đớn, cùng lúc đó có thể nghe thấy hơi thở yếu ớt của cô.
Khẳng Khẳng lấy lại được sức mạnh, vui đến phát khóc. Nó nằm trên thân Xích Báo nức nở thật to.
Lang yêu bị La Thần bắt tới cúi đầu nhìn tu sĩ Trúc Cơ vừa chết dưới móng vuốt của mình, lẳng lặng núp vào một góc tránh né. Người kia là sát thần, không thể trêu chọc, mình phải trốn nhanh thôi.
Nét cười trên gương mặt La Thần không còn tươi tắn nữa mà dần trở nên thâm trầm.
Y nhíu chặt đôi mày.
Những dị thú vừa rồi bị y chém thành hai nửa đang dần phân tách từ một thành hai sau đó sống lại với số lượng nhiều gấp đôi. Lúc này chúng lại nhao nhao lao tới cái bóng bên chân của Vinh Tuệ Khanh.
La Thần vung đao chém bọn chúng thành hai nửa một lần nữa.
Chỉ trong nháy mắt, hai khúc thân bị chém biến thành hai con dị thú.
Một phân thành hai, hai chia làm bốn, bốn lại thành tám, tám thành mười sáu.
La Thần chém giết càng nhiều, dị thú hai sừng có cánh kia xuất hiện càng đông. Cuối cùng chúng nhiều đến độ không đếm xuể, chật kín cả không gian nhỏ hẹp bên trong hang động. Chúng lũ lượt chen tới bên cạnh Vinh Tuệ Khanh.
La Thần sức cùng lực kiệt, cắm đao xuống nửa quỳ trước người Vinh Tuệ Khanh. Không nén nổi giận dữ hét lên: “Có gan tới đây ăn ta!” Dứt lời y ngửa đầu, đặt đao lên cổ cắt một đường.
Đúng lúc này trong không khí bỗng rung động thật khẽ, tựa như cánh hồ điệp chợt lóe lên khiến biển rộng ngoài vạn dặm nổi lên giông tố.
La Thần đang đặt đao trên cổ bỗng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Khẳng Khẳng, Xích Báo lẫn lang yêu đột nhiên đứng im như tượng đất. Bọn chúng vẫn giữ nguyên động tác của một khắc trước, không hề nhúc nhích.
Vinh Tuệ Khanh nằm trên người Xích Báo, mở to đôi mắt như có như không, nâng cánh tay hướng về phía La Thần.
Ngoại trừ La Thần ra, tất cả mọi vật bên trong hang đá, kể cả không khí đều hoàn toàn bất động.
“Ai?” La Thần hét một tiếng, vung đao chém thẳng vào luồng không khí rung động vừa rồi.
Một tiếng cười khẽ từ trên trời vọng xuống, phá vỡ không gian tĩnh lặng.
“Rốt cuộc ngươi cũng đã triệu hồi thanh đao của mình ra.” Một bóng người mặc áo bào đen, bên tay cầm lưỡi liềm dài từ từ xuất hiện bên trong hang đá.
“Ngươi là ai?” La Thần nhíu chặt lông mày, siết mạnh thanh đao trong tay chĩa thẳng về phía kẻ lạ mặt.
“Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là... ngươi có thể làm được những gì vì cô gái kia?” Bước chân người đó đầy uyển chuyển, dáng vẻ rực rỡ động lòng đi tới. Một ngón tay nhẹ nhàng đặt lên phía trên thanh đao của La Thần.
Ngay lập tức La Thần cảm thấy phía trên thanh đao nặng tựa núi đè, ép y tới mức sắp nội thương.
“Ý ngươi là gì?”
“Không có ý gì cả. Chỉ là vào lúc sinh tử, ta có thể quản chút việc liên quan đến cái chết mà thôi.” Khóe miệng người ấy khẽ nhếch lên hiện ra một nụ cười mê người. Kỳ lạ là La Thần cảm thấy mình không thể nhớ nổi dung mạo của đối phương. Cho dù nhìn thấy cũng không nhớ được.
Y lắc đầu vô cùng phẫn nộ.
“Nếu ngươi muốn cứu cô ta thì phải làm giao dịch cùng ta!” Người ấy chìa ngón tay xanh xao chỉ vào mình.
“Ngươi có thể cứu cô bé?” La Thần trầm mặc hồi lâu sau đó lên tiếng.
“Tất nhiên. Dưới cửu thiên này trừ ta ra, không một ai có thể cứu cô ta hết!” Dường như kẻ kia đã dự liệu hết thảy mọi việc.
Quả nhiên thiên hạ chẳng có bữa cơm nào là miễn phí. Muốn cứu người đương nhiên phải trả một cái giá tương đương.
La Thần hỏi: “Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng cứu cô bé?”
Kẻ này bất thình lình xuất hiện chắc hẳn là có ý đồ.
Chỉ cần đồng ý giao dịch, Vinh Tuệ Khanh chắc chắn còn hy vọng!
Kẻ kia mỉm cười: “Ta muốn trái tim của ngươi. Giao trái tim cho ta, ta tha cho cô ta một lần!”
“Thật là đáng tiếc, ta không có tim.”
“Sao ngươi lại không có tim?” Kẻ đó kinh ngạc, đưa tay ra tìm kiếm trước ngực La Thần.
La Thần nhắm mắt lại, không nhúc nhích, mặc cho đối phương tìm kiếm.
“Tim của ngươi… Tim của ngươi…” Cánh tay kẻ đó không ngừng run rẩy. “Làm sao ngươi có thể xứng với ta đây?” Uy áp cuồn cuộn rời non lấp biển ập đến chạy một vòng trên người La Thần sau đó chuyển hướng sang Vinh Tuệ Khanh như thể muốn đè ép cô.
La Thần kêu lên một tiếng đầy đau đớn, một tay che ngực, tay còn lại chống thanh đao xuống đất, khuỵu một chân xuống.
“Giết cô bé thì ta cũng không sống được. Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao?” La Thần bật cười. “Ta không cần biết ngươi là ai. Nếu muốn mạng của cô bé thì trước hết nộp mạng ra đây!” Thanh đao liên tục rung lên, mặc dù tu vi chỉ đạt Kim Đan nhưng lại mang theo một tia quyết tuyệt vô cùng tàn bạo mạnh mẽ. Kể cả tu vi kẻ kia có cao hơn y bao nhiêu cũng không dám trực tiếp nhận lấy một đao này!
Bên trong hang đá xuất hiện vô số tàn ảnh do lưỡi đao chém xuống, dồn kẻ kia tới mức luống cuống chân tay.
“Ngươi điên rồi! Bây giờ còn đánh sao? Nếu tiếp tục đánh thì dù thượng thần sống lại cũng không cứu được cô ta đâu!” Kẻ đó không nhịn được nữa quát lớn.