*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. La Thần cũng đang suy nghĩ về câu hỏi này.
Một lúc lâu sau, y vẫn lắc đầu, nói: “Không biết.”
“Không biết mà ngươi vẫn có thể liều mạng vì cô ta?!” Người áo đen vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, người đó hận không thể dùng cái liềm dài “Gặt” cái đầu gỗ của La Thần xuống!
“Ta chưa từng nghĩ xem cô bé là gì của mình, ta chỉ không thể để cô bé chết đi được.” Ánh mắt của La Thần nhìn về hướng Vinh Tuệ Khanh đang bất động, giọng nói của y bất giác ôn hòa lại, “… Cô bé đã gọi ta một tiếng là Thần thúc, thì chính là hậu bối của ta, ta không thể để cô bé gọi không3được.”
Trong lòng người áo đen nóng như lửa đốt, một tay người đó run rẩy ôm lấy ngực mình. Người đó lo sợ nếu mình không cẩn thận, sẽ có một ngụm máu đen phun lên trên cái liềm dài của mình mất. Thánh khí bị vấy bẩn là một tội lớn. Thượng thần không trách phạt, thì ông trời cũng sẽ không tha.
“Chỉ vậy thôi sao? Chỉ vì cô ta gọi ngươi một tiếng là ‘Thần thúc’?! Chắc người cũng biết ngươi có vị trí gì trong lòng cô ta rồi chứ?” Người áo đen dịu lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
La Thần cụp mắt xuống: “… Ta là Thần thúc của cô bé, chỉ vậy thôi.” Nói xong, y giương mày nhìn người áo0đen: “Quan hệ giữa ta và cô bé bất kể như thế nào, thì đều không liên quan tới ngươi. Ngươi nói một câu thôi, có cứu hay là không. Nếu ngươi không cứu, thì hà tất phải ở đây làu bàu mấy lời thừa thãi như vậy?”
“Ngươi!” Người áo đen bị ngữ khí của La Thần làm cho nói năng lộn xộn, chỉ vào La Thần mà mắng: “… Có giỏi thì ngươi đừng xin ta cứu cô ta nữa!”
“Ta không giỏi. Ta chỉ có một câu, rốt cuộc là ngươi có cứu hay là không.” La Thần lưu loát nhanh gọn nói, rồi phủ phục người xuống ôm Vinh Tuệ Khanh lên.
Mấy con dị thú cánh dơi dài, đầu có hai sừng chen lên,5muốn gặm cắn hồn phách của Vinh Tuệ Khanh.
Người áo đen thấy vậy, tay phải giơ đến đỉnh đầu của Vinh Tuệ Khanh, một chuỗi bong bóng màu trắng như tuyết chui ra từ đỉnh đầu của Vinh Tuệ Khanh. Bên trong mỗi quả bong bóng, đều có một một cô gái nhỏ nhắn đang ngủ say.
“Ngươi đang làm gì?!” Sắc mặt La Thần vội biến, y hơi nghiêng thân mình, che chở Vinh Tuệ Khanh vào lòng.
“Ngươi muốn ta làm gì, thì ta đang làm vậy đây.” Người áo đen trừng mắt nhìn La Thần, dường như nghĩ y không biết tốt xấu.
La Thần hiểu ra, một tay y ôm lấy Vinh Tuệ Khanh, còn một tay vung thanh trường đao trong tay lên chém4mấy con dị thú kia thành hai, sau đó thấy chúng sống lại, y lại chém tiếp. Lại sống lại chém, mãi đến khi sức cùng lực kiệt.
“Ngươi đây là muốn tự làm khổ mình à?” Người áo đen thở dài một hơi, rồi tùy tay khua khua dọa cho một đám dị thú lớn bỏ chạy.
La Thần tức giận nói: “Không còn thời gian nữa rồi! Ngươi rốt cuộc có cứu hay không!”
Người áo đen mỉm cười nói: “Thời gian? Ngươi nói chuyện thời gian với ta sao? Lẽ nào ngươi không nhìn ra, ta đã khiến cho thời gian trong hang đá này ngưng lại rồi sao?” Nói rồi, người đó nhìn đến Vinh Tuệ Khanh đang nằm trong lòng La Thần: “Tính mạng9của cô ta vẫn dừng tại một khắc trước khi ta xuất hiện.” Sau đó người đó vẫy ta với La Thần: “Ngươi muốn cứu cô ta? Vậy thì cầu xin ta đi.”
Ban nãy người áo đen không phải nói như vậy…
La Thần nghiến răng, cuối cùng y hạ trường đao xuống, bế ngang Vinh Tuệ Khanh lên, một bên đầu gối y quỳ trước mặt người áo đen, thành khẩn nói: “Cầu xin ngươi hãy cứu cô bé.”
Người áo đen trầm mặc một chốc rồi đứng thẳng dậy, hai tay người đó cầm cái liềm dài của mình lên: “Lần đầu tiên được nghe hai chữ này từ miệng của ngươi. Nhưng. Quy tắc của ta không thể thay đổi được, ngươi muốn cứu cô ta, thì bắt buộc phải trả một cái giá tương ứng. Không có tim, thì ngươi lấy gì ra để trao đổi với ta đây?”
“Mạng của ta. Dùng mạng đổi mạng, có thể chứ?” La Thần lại một lần nữa đưa trường đao lên ngang trên cổ của mình.
“Ta muốn mạng của ngươi để làm gì?” Người đó dè bỉu, ngón tay nhẹ búng lên cái liềm dài hai tiếng, âm thanh “tinh tinh” chấn động tới mức khiến bên trong hang đá rung lên hai lần.
“Vậy ngươi muốn gì?” Tim thì không có, mạng thì không cần. Y còn gì để lấy ra trao đổi đây?
Người đó đi quanh người La Thần hai vòng: “Đưa sự thiện lương của ngươi cho ta. Từ nay trở đi, linh hồn của ngươi chỉ còn lại sự ác độc, sự ác độc vô cùng vô tận. Ta muốn xem xem, ngươi không có sự thiện lương, thì một cô gái quang minh như cô ta, sau này sẽ đối đãi với ngươi như thế nào…” Người đó cười thành tiếng, trong thanh âm có sự thê lương và đơn độc vô tận.
La Thần trầm mặc.
Không có thiện lương, thì chỉ còn lại sự ác độc. Trong những năm tháng dài, y có lẽ sẽ trở thành yêu ma mà cả người và thần đều căm phẫn. Từ đó, y sẽ không thể cùng cô bé kề vai đứng dưới ánh mặt trời được nữa.
La Thần có hơi ngỡ ngàng. Cô bé không thể biết, vĩnh viễn cũng không thể biết y đã làm những gì vì cô bé. Bản thân y cũng không biết vì sao y lại làm những việc đó. Thực sự là chỉ vì một tiếng “Thần thúc” đó sao?
La Thần không dám suy nghĩ sâu thêm nữa. Có lẽ làm như vậy sẽ là kết cục tốt nhất dành cho hai người họ.
“Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ. Không có sự thiện lương, chỉ còn lại ác độc. Từ đây ngươi sẽ bị người và thần căm hận, trời đất không dung. Chỉ vì một cô gái không biết trong lòng cô ta có ngươi hay không, đáng chứ?” Người áo đen hỏi sâu xa, đôi mắt quét qua gò má của Vinh Tuệ Khanh, chân mày người đó khẽ nhíu lại, tiếp tục nói: “Không còn thiện lương, thì người còn có thể khống chế nổi sự ác độc trong trái tim mình hay không?”
“Ngươi vì cô ta như vậy, nhưng cô ta lại hoàn toàn không hiểu. Sau này cô ta lớn hơn một chút, có thể sẽ nhìn trúng một người đàn ông khác. Tất cả những gì mà ngươi làm, đều sẽ là làm quà cưới cho người ta thôi. Ngươi nỡ dâng cô nhóc yểu điệu này cho người khác sao? Ngươi tự hỏi bản thân mình đi, nếu không phải trong lòng ngươi có suy nghĩ khác, thì sao ngươi có thể không chút do dự vì cô ta mà làm kẻ tùy tùng?”
Người áo đen chế nhạo một tiếng, nhìn biểu tình tiu nghỉu của La Thần, không ngừng suy nghĩ, nói: “Lúc không có được trong tay, thì nóng ruột nóng gan. Ta làm như vậy, thật ra cũng là thành toàn cho ngươi. Trước mắt ta lấy đi thiện lương của ngươi, cũng chính là lấy đi tất cả sự tự khống chế và nhẫn nại của ngươi. Ngươi không cần kìm nén bản thân nữa, muốn làm gì thì làm nấy.” Âm thanh dẫn dắt từng bước hệt như ma quỷ, gợi lên tất cả sự đẹp đẽ mỹ lệ tận sâu trong lòng.
“… Không cần biết cô ta có bằng lòng hay không, cô ta là người của ngươi, là người được ngươi bỏ một cái giá ra đổi lại. Từ đầu đến chân cô ta, mỗi một tấc da thịt đều thuộc về ngươi. Nếu cô ta phản kháng, chống cự thì lại càng thêm thú vị. Ngươi nói xem có đúng không?” Giọng nói ma quỷ càng phát ra khàn khàn động lòng người.
Vinh Tuệ Khanh ở trong vòng tay của La Thần, như thể một bông hoa súng sắp nở rộ, đang chờ y ngắt xuống.
Phần ngực đột nhiên truyền đến một trận đau đớn.
“Nói hàm hồ!” La Thần bỗng nhiên tỉnh lại khỏi ma âm: “Dù ta không còn thiện lương nữa, mà chỉ còn ác độc, thì ta cũng không thể biến thành phẩm chất suy đồi, không biết nhục nhã như vậy!”
Người áo đen cười lớn: “… Hiểu ra mất rồi. Không vui, không vui một chút nào cả.” Người đó chậm rãi lùi lại phía sau một bước.
La Thần hít sâu một hơi, một lúc lâu sau mới hờ hững hỏi: “Vậy ngươi làm như thế là vì sao? Ngươi muốn tim và thiện lương của ta, rốt cuộc là có ý đồ gì?”
Người áo đen kéo chiếc mũ dài vòng trên đầu xuống thấp, nhỏ giọng nói: “Không liên quan đến ngươi.” Ngưng một lúc, người đó lại nói: “Bất cứ việc gì đều có nhân quả, vạn vật đều có giá của nó. Con người đều có lòng tham, được thứ tốt rồi còn muốn thứ tốt hơn nữa. Nhưng không thể chuyện tốt nào cũng rơi xuống đầu một người được. Muốn có được thứ gì đó, nhất định phải trả một cái giá tương xứng. Mỗi người đều dùng tất cả những thứ mình có, để đổi lấy thứ mình không có. Trừ khi không đồng ý đổi, nếu không thì nhất định sẽ ra giá.”
Người đó nói xong lại đánh giá La Thần từ trên xuống dưới một lượt: “Thứ trên người ngươi xứng với tính mạng của cô nhóc này, thì chỉ có trái tim của ngươi và sự thiện lương của ngươi mà thôi. Nhưng ngươi không có trái tim, người nói xem, ta không lấy sự thiện lương của ngươi thì còn có thể lấy thứ gì khác đây? Chẳng lẽ ta lại lấy sự ác độc của ngươi, để tác thành giúp cho hai người các ngươi hay sao? Làm như vậy, thì ta lỗ chết mất. Thượng thần cũng sẽ tức giận tới mức sống lại, lại tìm người khác thay ta đi tam giới.”
La Thần bình tĩnh lại, y lắc đầu tỏ vẻ không tin nói: “Các hạ có tu vi cao thâm, thần bí sâu xa. Ta chỉ là một tu sĩ Kim Đan nhỏ bé, nên không đoán được ý của các hạ.”
Người áo đen giơ tay đỡ trán, khinh thường nhàn nhạt nói: “Ngươi biết thì tốt.”
La Thần hơi nghiêng đầu, không tiếp tục nhìn gương mặt bí hiểm sâu xa của người áo đen nữa, mà y nhìn đến Vinh Tuệ Khanh đang ở trong lòng mình. Y nhìn thần sắc cứng đờ của cô bé, còn có nụ cười mỉm cứng lại trên khóe miệng cô bé.
Có một khắc, La Thần không biết mình đang nghĩ gì. Là cứu cô bé, để rồi từ đây bị cô bé ghét bỏ; hay là không cứu cô bé, rồi từ đây sẽ vĩnh biệt thiên nhân với cô bé?
Dường như bất kể lựa chọn như thế nào, thì cô bé vẫn sẽ rời khỏi bên cạnh y, y sẽ vĩnh viễn mất đi cô bé…
Vừa nghĩ đến kết cục này, toàn thân của La Thần đều giống như bị xé nát. Đau khổ như lăng trì, khiến cho tất cả tình cảm của y cũng chết.
Nhưng, tình cảm? Thiện lương? Sao y lại có những thứ này được?
Con ngươi của La Thần xoay chuyển, khóe miệng y lộ ra tia cười nhẹ: “Ngươi xác định chỉ cần sự thiện lương? Không cần thứ khác?”
“Đúng, ta chỉ cần sự thiện lương. Chỉ cần ngươi đưa hết sự thiện lương của ngươi cho ta, ta sẽ cho cô ta một cơ hội sống lại.” Người đó đứng phía trước Vinh Tuệ Khanh, tay phải khua múa cái liềm dài, đồng thời tay trái người đó giơ ra ngắm chuẩn vào đỉnh đầu của Vinh Tuệ Khanh.
Mấy con dị thú cánh dơi, đầu mọc hai sừng đó, nhìn thấy người áo đen cầm cái liềm dài lại ngắm vào chúng lần nữa, thì lập tức kinh ngạc thất sắc, nhao nhao lùi lại về sau.
Người áo đen nhẹ khua cái liềm dài, cái liềm liền nhả ra một tia sáng lạnh quét ngang qua bên trong đám dị thú đó. Vô số các con dị thú vừa đâm vào lưỡi liềm sắc bén của người áo đen một cái, là tức khắc biến thành tro bụi, tan trong trời đất.
Không còn có một biến thành hai, hai biến thành bốn, càng giết càng nhiều rầm rộ xuất hiện nữa.
Quả nhiên thuật nghiệp có chuyên môn.
“Vậy thì như ngươi mong muốn.” La Thần gật đầu, nhắm mắt lại. Từng sợi vật chất màu trắng từ huyệt bách hội trên đỉnh đầu của La Thần bay ra.
La Thần lại khua trường đao lên, cắt đứt phía trên không đỉnh đầu mình.
Những vật chất màu trắng bay ra từ huyệt bách hội trên đỉnh đầu của La Thần bị trường đao tách ra, rồi bay vào trong tay của người áo đen.
Người áo đen khép bàn tay lại, tim đập loạn nhịp một lúc lâu, rồi người đó hít lấy vật chất màu trắng thu được từ trên đỉnh đầu của La Thần vào trong cơ thể. Đồng thời mười đầu ngón tay của người đó liên tiếp bắn về phía Vinh Tuệ Khanh. Những bọt bong bóng vừa lấy ra từ người của Vinh Tuệ Khanh, lại bay trở lại về phía cô, chúng chen lấn chui vào huyệt bách hội trên đỉnh đầu cô.
“Ba hồn chín vía đều tập hợp rồi, cô ta sẽ nhanh sẽ tỉnh lại. Hy vọng cô ta xứng đáng để ngươi làm như vậy, cũng hy vọng ngươi sẽ không hối hận. Đương nhiên, nếu ngươi hối hận, muốn lấy trái tim ra trao đổi, thì ta sẽ lấy mạng của cô ta để trả lại toàn bộ sự thiện lương của ngươi.” Người áo đen nhàn nhạt cười nói, thân ảnh nắm lấy cái liềm dài chầm chậm biến mất trước mắt La Thần.