Bổ Thiên Ký

Chương 155: Nói không nên lời



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cho đến bây giờ, ta vẫn chưa thấy Xích Báo có điểm gì không đúng.” Vinh Tuệ Khanh nghĩ qua nghĩ lại rất lâu, rồi vẫn quyết định còn nghi vấn. Nàng kéo tay La Thần, an ủi y: “Nếu Thần thúc không yên tâm, thì cũng hạ cấm chế với nó đi ạ. Hoặc là làm giống như Khẳng Khẳng, ký khế ước sinh tử tương liên với Thần thúc. Như vậy, thúc sẽ không cần lo lắng nữa.”

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trong lòng bàn tay mình lại có một sức mạnh không thể xem thường, La Thần có một nỗi bất an nổi lên trong tích tắc.

Định thần lại, La Thần không đổi sắc mặt rút tay mình ra khỏi tay của Vinh Tuệ Khanh, cười nói: “Khế ước sinh tử tương liên? Chủ ý này không tệ, còn có thể khảo nghiệm3được nó. Nhưng nó là linh sủng của nhóc, hay là ký khế ước sinh tử tương liên với nhóc đi.” Nói rồi, y gọi một tiếng ra ngoài: “Xích Báo!”

Xích Báo nghe thấy tiếng gọi tiến vào, hỏi: “Đại nhân có gì phân phó ạ?”

“Ngươi có nguyện ý ký khế ước sinh tử tương liên với Vinh cô nương không?” Giọng nói của La Thần càng phát ra lạnh lùng hơn.

Khế ước sinh tử tương liên, một đời của một con yêu thú chỉ có thể ký một lần. Nếu Xích Báo đã là linh sủng sinh tử tương liên của người khác rồi, thì không thể lại kết thành khế ước sinh tử tương liên mới với Vinh Tuệ Khanh được nữa. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu trước kia nó đã từng ký khế ước này, chủ nhân đã chết, thì nó chắc chắn0cũng sẽ chết, đương nhiên không thể ký khế ước giống vậy với người khác được nữa. Trừ khi nó được chủ cũ chủ động giải trừ loại khế ước này. Dưới tình huống nếu chủ cũ còn chưa chết và chưa giải trừ khế ước, thì nó càng không thể ký khế ước tương tự với người thứ hai được.

Đây có thể coi là một cách kiểm tra Xích Báo.

Xích Báo ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn La Thần, rồi lại nhìn đến Vinh Tuệ Khanh đang ở bên cạnh y: “Đại nhân, Xích Báo đã là linh sủng của Vinh cô nương rồi. Đời này kiếp này đều sẽ không phản bội Vinh cô nương. Vì sao, vì sao người lại bắt Xích Báo ký kết khế ước sinh tử tương liên với Vinh cô nương ạ?” Làm như vậy chính là không tín nhiệm5với sự trung thành của Xích Báo cậu, Xích Báo có hơi tủi thân. Cậu ta tự nhận rằng mình trung thành hơn nhiều cái con lang yêu nói năng đưa đẩy, chỉ biết khom lưng khụy gối nịnh nọt kia.

Vinh Tuệ Khanh không nói gì mà chỉ đứng yên lặng ở cạnh cửa nhìn Xích Báo. Giữa La Thần và Xích Báo, cô đương nhiên tin tưởng La Thần hơn.

Xích Báo không lên tiếng.

Sắc mặt của La Thần trầm xuống, tay trái phất lên, một thanh trường đao xuất hiện trong tay y.

Xích Báo vội hiểu ra, nhanh chóng cúi đầu nói: “Xích Báo nguyện ý ký kết khế ước sinh tử tương liên với Vinh cô nương.”

Vinh Tuệ Khanh thở phào một hơi, cô kéo kéo vạt áo của La Thần, nói: “Thần thúc, không có việc gì rồi.”

Ánh mắt của La Thần rơi xuống4người Xích Báo, qua một lúc lâu sau mới chầm chậm gật đầu. Y thu thanh trường đao trong tay lại rồi động thủ ký khế ước cho Xích Báo và Vinh Tuệ Khanh.

“Ra ngoài đi. Trông chừng ngoài đó cẩn thận.” Một khi ký kết khế ước sinh tử tương liên, thì Vinh Tuệ Khanh sẽ có lực khống chế tuyệt đối với Xích Báo, nên La Thần lại yên tâm thêm mấy phần.

Xích Báo cúi đầu đi ra khỏi phòng.

Chuyện của Xích Báo đã giải quyết xong, nhưng sự nghi hoặc trong lòng Vinh Tuệ Khanh vẫn chưa giải trừ đi hết: “Thần thúc, nơi Âm Tê là gì vậy ạ?”

“Người ở nơi đó kể lại rằng, Âm Tê là nơi âm linh tụ lại. Phàm là sinh linh sống, chỉ cần tiến vào trong rồi thì sẽ không trở ra được nữa.” La Thần9hít sâu một hơi: “Nhóc biết nguyên nhân là gì không? Chính là vì bên trong nơi Âm Tê đó có đầy linh khí không giống với thế giới bên ngoài. Đây cũng chính là căn nguyên của cái sừng trên đầu Lang Thất. Bọn chúng sống ở nơi Âm Tê được hơn một năm, thì đã khác trước rồi.”

Vinh Tuệ Khanh không quan tâm đến biến dị của Lang Thất, cô chỉ hồ nghi hỏi: “Thần thúc là đi đến nơi Âm Tê để dưỡng thương ạ? Nếu không thì sao lại gặp được Lang Thất chứ?”

La Thần ậm ừ, y không ngờ rằng Vinh Tuệ Khanh lại trực tiếp liên hệ chuyện y dưỡng thương với nơi Âm Tê lại với nhau. Y còn đã cố ý làm mơ hồ mối quan hệ giữa hai sự việc này với nhau rồi…

“Có phải không Thần thúc?” Vinh Tuệ Khanh nhẹ đẩy La Thần một cái.

La Thần ngoảnh mặt đi, nhàn nhạt nói: “Nếu ta cũng biến dị giống như Lang Thất, thì nhóc… hãy rời xa ta, xa một chút, vĩnh viễn cũng đừng đến tìm ta.”

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc: “Thần thúc nói vậy là có ý gì ạ?” Nói rồi cô ôm chầm lấy cánh tay của La Thần, rồi dựa đầu mình lên bả vai y, mỉm cười nói: “Bất kể Thần thúc biến thành dạng gì, ta đều không bỏ đi. Kể cả Thần thúc đuổi ta đi thì ta cũng không đi.” Nói xong cô đắc ý nhìn góc mặt nghiêng của La Thần, rồi lại nói thêm một câu: “Dù Thần thẩm đuổi ta đi, thì ta vẫn không đi đâu!”

La Thần ngưng cười, quay đầu lại nhìn Vinh Tuệ Khanh lắc đầu nói: “Đừng nói mấy chuyện mà bản thân mình không hiểu. Tâm tư của nhóc bây giờ nên đặt lên việc tu hành. Húc Nhật Quyết của nhóc luyện thế nào rồi? Đến khi nào nhóc mới có thể Trúc Cơ?”

Vinh Tuệ Khanh bĩu môi, nhẹ giọng thì thầm: “Dù thế nào Thần thúc cũng không thể đi.”

La Thần lặng lẽ nhìn cô, nắm đấm tay lại càng siết chặt hơn, một lát sau y đứng dậy: “Ta có việc, phải đi ra ngoài một chuyến đây.” Y bước từng bước lớn rời khỏi gian phòng.

Vinh Tuệ Khanh có hơi lo lắng, không biết Thần thúc bị làm sao. Nhưng La Thần từ đầu đến cuối, vẫn luôn như vậy với cô. Vinh Tuệ Khanh cảm nhận được rằng La Thần còn có một vài chuyện còn chưa nói với mình. Cô vốn từng muốn truy hỏi, nhưng nghĩ lại thì là cô luôn dính lấy La Thần không buông, chứ không phải là La Thần bám dính lấy cô. Cô có quyền gì mà truy hỏi La Thần căn nguyên sự việc chứ?

Vừa nghĩ như vậy, Vinh Tuệ Khanh lại hơi ngượng ngập, cô tự nói với mình trong phòng: “Xem ra, cầu người không bằng cầu mình rồi. Trên thế gian này, có lẽ người đáng để dựa vào nhất, chính là bản thân.” Nói xong cô thở dài thườn thượt, rồi ngồi xếp bằng ngay ngắn xuống bắt đầu tập luyện Húc Nhật Quyết.

Còn tu sĩ Kim Đan của Chính Nghĩa Minh cũng về lại phòng của mình. Nhưng khá lâu mà vẫn không thấy thuộc hạ sang bái kiến, hắn nghĩ có chuyện chẳng lành liền dặn dò nữ đệ tử của mình: “Đi xem xem mấy người đó đang làm gì.”

Nữ đệ tử tuân lệnh đi ngay, nhưng lúc vừa bước vào gian phòng bên cạnh, thì liền kinh hãi hô lên.

Tu sĩ Kim Đan của chính nghĩa minh lách mình một cái, đã đến cửa gian phòng bên cạnh, hắn cau mày hỏi: “Sao thế? Kinh ngạc đến như vậy còn ra thể thống gì nữa?”

“Sư phụ, người xem. Hai vị sư huynh… sư huynh…” Nữ đệ tử đó đột nhiên bật khóc.

Tu sĩ Kim Đan nhìn chăm chăm chỉ thấy hai tu sĩ bên trong, một người bị trường kiếm đâm trúng ngực mà chết, còn một người trên người có đầy lưu sa, thất khiếu xuất huyết nằm trên mặt đất, hình như bị ngạt thở mà chết.

“Đi gọi người của chúng ta qua đây!” Tu sĩ Kim Đan phẫn nộ.

Hai nữ đệ tử lại đi sang gian phòng bên cạnh kiểm tra.

Qua một lúc sau, sắc mặt các nàng trắng bệch quay lại thông báo: “Sư phụ, các sư huynh đều… đều… chết cả rồi ạ!”

Tu sĩ Kim Đan chỉ thấy một trận ớn lạnh từ dọc sống lưng chạy lên.

“Ta phải xem xem, ai có gan lớn đến vậy, dám đối đầu với người của Chính Nghĩa Minh!” Tu sĩ Kim Đan tức giận quát lên một tiếng, rồi nói với hai nữ đệ tử: “Đi thu dọn đồ đạc, rời khỏi quán trọ!” Còn hắn thì đốt tám tu sĩ đó, chỉ mang theo một ít tro xương quay về phục mệnh.

Tám tu sĩ Trúc Cơ liên tiếp chết bên trong quán trọ, mà người bên cạnh không hề hay biết. Không phải là tu sĩ có cảnh giới cao, thì đối phương cũng đã mai phục ở trong quán trọ này rất lâu rồi. Nếu họ còn ở lại dây, chắc chắn sẽ có kết cục như tám tu sĩ Trúc Cơ đã chết kia!

Tu sĩ Kim Đan mà Chính Nghĩa Minh phái đến đây lần này, là một người vô cùng cẩn thận.

Tu sĩ Kim Đan mang theo bốn nữ đệ tử cấp tốc rời đi, khiến cho La Thần thở phào một hơi. Y vốn lo lắng tu sĩ Kim Đan của Chính Nghĩa Minh phát hiện ra sự tồn tại của y, nên trước lúc đối phương đến, y đã cố ý dùng Thuấn Di Phù trốn đi xa.

Nhưng đối phương đã lập tức rời khỏi quán trọ rồi, nên y cũng không cần trốn đi nữa.

Y không muốn động thủ với đối phương ở quán trọ.

Nếu y động thủ với tu sĩ Kim Đan ở trong quán trọ, thì thân phận của y và Vinh Tuệ Khanh sẽ không giấu được nữa.

Nếu đối phương rời khỏi quán trọ rồi, thì bọn họ có thể thư thả, ngày mai thong dong rời khỏi thị trấn Dao Xuyên.

La Thần cũng từng nghĩ sẽ bám theo tu sĩ Kim Đan đó đến nơi vắng vẻ hoang vu, rồi tập kích bất ngờ đối phương, thì cũng không phải là không được. Nhưng y lo lắng, nếu giết chết cả tu sĩ Kim Đan, thì sẽ càng làm kích thích sự truy sát ngày càng tàn độc hơn của tên Ngụy Nam Tâm đó. Nói không chừng lần sau, ông ta sẽ thuyết phục tu sĩ Nguyên Anh đến đây truy sát bọn họ.

Để tránh thêm quá nhiều phiền phức cho mình, La Thần vẫn định tha cho tu sĩ Kim Đan đó một mạng.

Tu sĩ Kim Đan lập một kết giới ở bên đường lớn của thị trấn Dao Xuyên, rồi cùng với nữ đệ tử của mình ở lại một đêm.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng liền mang theo hai nữ đệ tử đi dán hình cáo thị ở trong thị trấn.

Còn lúc sớm hơn nữa, La Thần đã dẫn Vinh Tuệ Khanh, Xích Báo, Lang Thất và Khẳng Khẳng rời khỏi thị trấn Dao Xuyên, rồi tiến về kinh thành nước Đại Sở.

Đợi tu sĩ Kim Đan hỏi đến thôn Bì Thị dưới núi Quán Đào, sau khi biết được Vinh Tuệ Khanh từng sống ở đây, thì hắn như bắt được vàng, lập tức truyền tin về cho Chính Nghĩa Minh ở kinh thành.

Ngụy Nam Tâm nhận được thông tin ở vương phủ, thì vui mừng không thôi. Lần này, ông ta sẽ không để mặc cho sự việc tiến triển theo tự nhiên nữa. Mắt thấy tu vi của con nhãi đó ngày một mạnh, đặc biệt là tay La Thần ở cạnh nó kia, khiến cho Ngụy Nam Tâm có hơi lo sợ, đứng ngồi không yên.

Quản Phượng Nữ đến thư phòng của Ngụy Nam Tâm, bức họa Vinh Tuệ Khanh ở trong tay Ngụy Nam Tâm còn chưa kịp thu lại.

“Cô bé này là ai vậy?” Quản Phượng Nữ nhíu mày lại: “Nhìn quen quá.”

Sắc mặt Ngụy Nam Tâm trầm xuống. Lẽ nào Quản Phượng Nữ đã nhớ lại chuyện lúc trước rồi?

“Nàng nhìn kỹ xem, rốt cuộc là có quen nó không?” Ngụy Nam Tâm dứt khoát đâm lao thì phải theo lao, đưa bức họa cho Quản Phượng Nữ xem.

Quản Phượng Nữ cũng không biết thế nào, bà nhìn chằm chằm bức họa đó một lúc lâu, rồi lắc đầu nói: “Thiếp không quen. Mà dù có quen, thì tuổi của cô bé cũng không lớn như này. Chắc là vật giống vật, người giống người thôi.”

Đôi mắt của Ngụy Nam Tâm híp lại. Đồ đệ Mạnh Lâm Chân của ông ta từ Long Hổ Môn trở về, đã bẩm báo với ông ta chuyện xảy ra ở thế giới trong gương rồi, y cũng nói đến chuyện kỳ lạ Vinh Tuệ Khanh qua năm tháng mà đã lớn thêm năm tuổi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.