Bổ Thiên Ký

Chương 169: Đại cương lừa đảo hiện chân tướng (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế nhưng Quản Phượng Nữ không hề giãy giụa, cũng chẳng kêu gào một tiếng, bà chỉ sững sờ nhìn Vinh Tuệ Khanh, hàng mày dài tựa khói thoảng khẽ nhíu lại: “Con tên là gì?”

Vinh Tuệ Khanh yên tâm một nửa. Cô biết rõ nguy hiểm trùng trùng trong chuyện này, biết rõ không chắc có thể hóa giải dược hiệu của Quản Phượng Nữ, thế nhưng không thử một lần cô có chết cũng không cam lòng.

“Mẹ, con gọi người là ‘mẹ’. Mẹ còn nhớ con không? Con là Tuệ Khanh đây, Vinh - Tuệ - Khanh.” Vinh Tuệ Khanh nhấn mạnh từng từ một, chầm chậm quỳ gối xuống trước mặt Quản Phượng Nữ, ôm lấy hai chân của bà.

Đầu óc của Quản Phượng Nữ mơ hồ vô cùng, như là có thứ gì đó muốn phá kén chui ra nhưng lại vài lần đè3ép xuống, không thể động đậy.

“Vương phi, ngài có cần thuộc hạ đi vào hay không?” Ngoài cửa vang lên tiếng gọi của một nữ tu sĩ, tựa như cảm thấy trong phòng có gì đó bất thường. Thế nhưng Ngụy Nam Tâm đã nghiêm lệnh, vương phi không cho phép, bọn họ không thể nào vào trong phòng.

Quản Phượng Nữ bình tĩnh lại, cất tiếng đáp nữ tu sĩ bên ngoài kia, giọng điệu mang theo tức giận: “Ngươi khỏi vào đây. Thật ồn ào, không có chuyện gì đừng tự dưng hô to gọi nhỏ!”

Có vẻ như bị lời nói của Quản Phượng Nữ chọc giận, hoặc là quá bất mãn, nói chung bên ngoài im bặt, ngay cả khí tức cũng không còn.

Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của Quản Phượng Nữ, ánh mắt tràn đầy quấn quýt. Cô phát0hiện, đôi con ngươi long lanh của Quản Phượng Nữ phảng phất có màu xanh lam. Làn da trắng như tuyết, cái mũi cao cao, hốc mắt sâu, còn có con ngươi màu lam nhạt. Bây giờ Vinh Tuệ Khanh mới chợt nhận ra dáng vẻ của Quản Phượng Nữ rất khác với phụ nữ của nước Đại Sở, đương nhiên là càng không giống cô.

Mẹ xinh đẹp như vậy, con cái sinh ra lại chẳng có đến một phần vạn vẻ đẹp ấy.

Nhớ đến dáng vẻ chất phác của cha mình, Vinh Tuệ Khanh thầm than thở trong lòng, ôi chao, di truyền thật là thứ kì quái mà.

Quản Phượng Nữ cúi đầu, đôi tay run run khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt của Vinh Tuệ Khanh, nâng gương mặt cô lên mà quan sát cẩn thận.

Bà không nhớ mình đã từng thấy gương mặt này, nhưng khi5người thiếu nữ ấy gọi bà là “mẹ”, lòng của bà cũng dần trở nên mềm mại. Dường như thứ khuyết thiếu trong lòng mình được tròn đầy lại, mà trái tim vẫn luôn thấp thỏm cũng thực sự được buông xuống.

Mặc kệ người thiếu nữ này là ai thì cô bé chắc chắn là người thân thương nhất của bà.

Quản Phượng Nữ nhớ rằng Ngụy Nam Tâm từng nói, con gái của bọn họ gửi nuôi ở bên ngoài, nói là giữ tóc xuất gia, bà không kìm được mà hỏi: “Con là được nhận về từ trong miếu sao? Không phải nói con mới tám chín tuổi, sao thoáng chốc đã lớn thế này?”

Vinh Tuệ Khanh không hiểu Quản Phượng Nữ có ý gì: “Nhận về từ trong miếu? Nhận ai trở về?”

Quản Phượng Nữ thở dài nói: “Mẹ thật xin lỗi con yêu của mẹ.4Vương gia nói con lúc nhỏ bệnh tật quấn thân, đưa rất nhiều thế thân vào trong miếu cũng không có tác dụng, sau đó phải đưa con vào trong miếu thì bệnh tình mới khá lên được. Ta thân là mẹ mà không làm tròn trách nhiệm người mẹ.”

Nói xong vành mắt của bà cũng đỏ lên, lại cầm lấy tay Vinh Tuệ Khanh không buông.

Vinh Tuệ Khanh càng thêm mù mờ, thử hỏi dò: “Mẹ, mẹ nói gì thế? Con chưa bao giờ đi vào trong miếu cả, lẽ nào người đã quên Dốc Lạc Thần rồi?”

Quản Phượng Nữ vừa nghe đến cái tên “Dốc Lạc Thần” này thì sắc mặt chợt trắng bệch, cảm thấy đầu đau buốt. Bà che trán, rên rỉ nói: “Những lời này ta chưa từng nghe bao giờ nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc, rốt cuộc là xảy ra9chuyện gì?”

Xem ra thuốc của Ngụy Nam Tâm chưa hẳn đã có tác dụng triệt để. Quản Phượng Nữ thường xuyên cảm thấy hoảng hốt, còn bất giác cảm thấy gần gũi với Vinh Tuệ Khanh, điều này cũng cho thấy khống chế về tinh thần của ông ta cũng không coi là thành công.

Vinh Tuệ Khanh nhìn kĩ khuôn mặt Quản Phượng Nữ, mặc dù mới qua một năm, thế nhưng dưới mắt Quản Phượng Nữ có quầng thâm, nét mặt uể oải, tất cả đều chứng tỏ bà ấy sống không vui sướng hạnh phúc gì.

Có lẽ để cho bà ấy tỉnh táo lại mới là điều tốt thật sự với bà ấy.

Vinh Tuệ Khanh lấy hết can đảm mà lấy ra Thanh Tâm Hoàn do mình luyện chế, đặt vào lòng bàn tay và đưa đến trước mặt Quản Phượng Nữ, cầu xin bà: “Mẹ, trước đó mẹ bị hại, đã quên hết chuyện lúc trước, con gái không trách mẹ. Đây là Thanh Tâm Hoàn, uống vào là có thể chữa khỏi chứng mất trí nhớ của mẹ, mẹ có thể nhớ lại tất cả mọi chuyện.”

Nhìn thấy viên thuốc này, Quản Phượng Nữ lại như chịu một kích thích cực lớn. Bà lắc đầu, liên tục khoát tay nói: “Vì sao lại phải cho ta uống thuốc chứ? Ta không uống! Ta không uống! Đừng cho ta uống thuốc nữa!”

Nói rồi thì bà đứng lên, nhanh chóng đi vào trong phòng.

Vinh Tuệ Khanh dường như đã chứng kiến Quản Phượng Nữ trải qua cuộc sống thế nào, đành phải nước mắt như mưa mà chạy vọt đến. Cô đè lấy vai Quản Phượng Nữ từ phía sau, xoay người bà ấy lại, sau đó bóp mũi của bà ấy lại để nhét hai viên Thanh Tâm Hoàn vào trong miệng.

Quản Phượng Nữ khẩn trương, ho khan liên tục, nhưng hai viên thuốc cũng đã trôi xuống bụng rồi.

Vinh Tuệ Khanh lập tức đặt tay lên phía sau lưng Quản Phượng Nữ, đưa linh lực vào trong cơ thể bà, giúp bà luyện hóa dược lực.

Qua thời gian một chung trà, sắc mặt của Quản Phượng Nữ dần hồng hào trở lại, ánh mắt cũng theo nhịp tim đập vội vã mà trở nên trong trẻo thanh tỉnh.

Hai mẹ con đều đứng hướng về cùng một phía, chẳng nói lời nào.

Qua hồi lâu, Quản Phượng Nữ mới xoay người, một lần nữa quan sát Vinh Tuệ Khanh, sau đó nước mắt rơi như mưa. Bà vỗ về gò má cô, cười nói: “Thật là Tuệ Khanh rồi, sao con lại đột nhiên lớn thế này. Ta nhớ rõ con mới chín tuổi thôi mà? Không phải, năm nay tròn mười tuổi rồi.”

Vinh Tuệ Khanh òa khóc, bổ nhào vào trong lòng Quản Phượng Nữ. Cô gắng sức kiềm nén tiếng khóc của mình, cả người kích động đến mức liên tục co giật.

“Được rồi, được rồi, bé ngoan, là mẹ không tốt, mẹ bị tên cầm thú kia...” Sắc mặt của Quản Phượng Nữ lại trở nên trắng bệch, như thể đang nhớ đến chuyện đáng kinh tởm nhất, cơ thể bắt đầu run rẩy lên.

Vinh Tuệ Khanh nhận ra vẻ khác thường của Quản Phượng Nữ, biết bà nhớ đến chuyện sau khi mình mất trí nhớ đã bị ép phải trao thân cho Ngụy Nam Tâm. Cô vội vàng kiềm nén đau khổ trong lòng, ôm Quản Phượng Nữ mà nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng gấp, cũng đừng tự trách mình. Tất cả đều là lỗi của tên khốn kia, không liên quan gì đến mẹ. Chúng ta không thể kích động, phải bàn bạc kĩ lưỡng hơn.”

Quản Phượng Nữ còn kiên cường hơn Vinh Tuệ Khanh tưởng tượng nhiều. Bà thở dài hai hơi, bình tĩnh trở lại, vẫn ôm lấy Vinh Tuệ Khanh vào trong ngực, một tay chầm chậm vỗ nhẹ sau lưng cô, một bên thì khẽ nói thầm bên tai: “Con của ta, tai vách mạch rừng, chúng ta chỉ có thể nói ngắn gọn. Con bây giờ thế nào, mau nói cho mẹ nghe một chút, mẹ rất nhớ con. Còn mối thù của cha và ông nội con, là chuyện của mẹ, con đừng nhúng tay vào.” Nói xong, gương mặt Quản Phượng Nữ thoáng hiện ra vài phần tàn nhẫn: “Tên khốn Ngụy Nam Tâm căn bản không biết gã đã chọc phải người không nên trêu vào. Con đừng sợ, mẹ sẽ không để cho con chịu thiệt.”

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc nhìn Quản Phượng Nữ, như là đang nhìn một người chưa từng quen biết.

“Làm con sợ rồi sao?” Quản Phượng Nữ sờ sờ mặt mình: “Mẹ và cha con, còn có ông nội của con mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, tuy rằng chẳng còn tu vi nữa nhưng sự kiêu hãnh chúng ta vẫn còn đó. Ta bị sỉ nhục, ta sẽ đích thân đòi về từ chỗ Ngụy Nam Tâm!”

Mẹ như vậy làm cho Vinh Tuệ Khanh cảm thấy vừa xa lạ vừa thân thiết. Ở trong ấn tượng của cô, mẹ trước kia chỉ là một người phụ nữ dịu dàng hòa nhã, coi chồng là trời, chỉ biết bận bịu việc nhà. Mà mẹ bây giờ lại có một loại uy nghiêm của kẻ bề trên, tựa như sự dịu dàng hòa nhã này chỉ bày ra cho người xứng đáng.

“Mẹ ơi! Con đã là tu sĩ. Con là Luyện Khí tầng chín, sẽ sớm Trúc Cơ thôi! Mối thù của cha và ông nội mẹ hãy để cho con nhé?” Vinh Tuệ Khanh gấp gáp nói.

Quản Phượng Nữ lấy làm kinh hãi, vội kéo Vinh Tuệ Khanh vào sâu trong góc phòng, nương theo ánh sáng dạ minh châu trên tường mà quan sát kĩ càng vầng trán của Vinh Tuệ Khanh: “Con thật sự đã là Luyện Khí rồi? Chẳng phải con không có linh căn hay sao?”

Quản Phượng Nữ nhìn thấy vết tích Thiên Nhãn như ẩn như hiện nơi giữa hai hàng lông mày của Vinh Tuệ Khanh, lại dùng tay dò xét đan điền của Vinh Tuệ Khanh, cảm nhận khí hải của cô.

Động tác thuần thục, không giống người thường.

Vinh Tuệ Khanh càng thêm kinh ngạc: “Mẹ, lẽ nào mẹ cũng là tu sĩ ư?”

Quản Phượng Nữ khựng lại, lắc đầu nói: “Không phải nữa rồi.” Nói xong bà cười lạnh: “Nếu bọn ta không..., vậy thì gã khốn kia nào phải đối thủ của cha con? Cha con duỗi một ngón tay, gã đó liền hồn phi phách tán, vĩnh viễn cũng không được siêu sinh! Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, gã sẽ gặp phải báo ứng! Cuối cùng đã có chuyện gì? Sao đột nhiên con lại có linh căn?”

Quản Phượng Nữ không bỏ qua vấn đề này. Vinh Tuệ Khanh cũng không gạt bà: “Con không biết là thế nào nữa, sau khi núi Lạc Thần đột nhiên xảy ra biến cố, con đã được Đóa Linh phu nhân đưa đến sơn trang Đóa Linh. Sau đó bà ta kiểm tra ra được con có Lôi linh căn.”

Một năm một mười kể hết mọi chuyện xảy ra ở sơn trang Đóa Linh, sau đó là chuyện gặp phải La Thần, cùng nhau đi lang bạt khắp nơi, cho đến tận khi gia nhập Long Hổ Môn, cô không giấu điều gì.

Quản Phượng Nữ nghe xong thì vui mừng không thôi, hai tay đan chéo trước ngực, hướng về phía Tây mà cầu khẩn: “Hỡi thần Quang Minh, chí thiện chí thành, cảm tạ chỉ dẫn của ngài, Phượng Nữ suốt đời hầu hạ ngài, sống trong quang minh, thuộc về quang minh, nguyện thần Quang Minh mãi phù hộ!”

Vinh Tuệ Khanh không hiểu gì nhưng cũng không cắt ngang bà, chỉ lẳng lặng đứng nhìn một bên, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn. Cô vốn còn nghĩ rằng mình phải trải qua nhiều trắc trở mới có thể làm cho Quản Phượng Nữ tin tưởng, ai ngờ khả năng chấp nhận và tâm tính của bà ấy còn kiên cường hơn trong tưởng tượng của chính mình và tên khốn Ngụy Nam Tâm kia.

Quản Phượng Nữ cầu khẩn xong thì thấp giọng nói với Vinh Tuệ Khanh: “Mấy ngày trước gã khốn Ngụy Nam Tâm còn gạt ta, nói trước kia ta là đàn bà nuôi bên ngoài của gã, sinh cho gã một đứa con gái nhưng bị đưa đến trong miếu, không lâu sau sẽ trở về.”

Vinh Tuệ Khanh tiếp lời: “Vậy có nghĩa là ông ta sẽ đưa đến một đứa con gái giả mạo để lừa gạt mẹ ư?”

“Lưới trời tuy thưa mà khó lọt. Con của ta đã sớm đến giúp mẹ mình hóa giải tác dụng thứ thuốc kia, ý định của hắn nhất định sẽ không thành công.”

..

Bên ngoài phòng của Quản Phượng Nữ, nữ tu sĩ La Xảo Tư của Vạn Càn Quán ngồi trên hành lang, tay cầm quyển sách nhỏ mà sầu khổ suy tư: “Vinh Tuệ Khanh giết yêu thú ở núi Quán Đào xong thì sao nữa đây? Nói một nửa giấu một nửa, ngươi có cần gài hàng người ta đến vậy không?!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.