*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Một bóng người nhỏ bé chui ra từ đỉnh đầu ông ta, một đôi mắt đo đỏ nhìn khắp xung quanh, khi bỗng thấy được chỗ Vinh Tuệ Khanh đứng thì lại trở nên ấm áp ôn hoà như ánh mặt trời vậy, đôi mắt sáng ngời lên rồi mau chóng nhào đến chỗ Vinh Tuệ Khanh.
Từ khi La Thần nghe được tiếng nói của Vinh Tuệ Khanh thì đã vội chống trường đao mà đứng dậy, chịu cơn đau nhói ở lồng ngực mà lê từng bước tới chỗ của cô. Y lo cô tu vi thấp, đứng trước bầy lừa trọc xảo quyệt của Hoàng Vận Tự này thì sẽ chịu thiệt thòi.
Đến khi y sắp đến, y thấy Vinh Tuệ Khanh đang đưa lưng lại với Ngụy Nam Tâm đã ngã gục xuống, đang tranh chấp với phương trượng của Hoàng Vận Tự3đến đỏ mặt tía tai thì lại có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Vù!
Nguyên Anh nhỏ bé của Ngụy Nam Tâm bỗng lao đến đến chỗ của Vinh Tuệ Khanh. Nó muốn đoạt xá! Bên kia có một phôi thai thượng hạng!
“Cẩn thận!” La Thần thấy Nguyên Anh của Ngụy Nam Tâm phóng lại đấy thì trong lúc cấp bách đã vung trường đao lên, đao phong nổi lên từng trận đã chớp mắt ngăn lại Nguyên Anh nhỏ bé kia.
“Đừng nhiều chuyện!” Nguyên Anh nhỏ bé kia ác độc trừng La Thần một lát rồi lại vòng qua trường đao nhào tới chỗ Vinh Tuệ Khanh.
Tim gan La Thần như muốn nứt ra, y bỗng hét lên đầy giận dữ rồi lao người tới há miệng nuốt chửng Nguyên Anh bé nhỏ kia vào mồm.
Chung Nhân Nghĩa đi sát phía sau cũng thuận tay0tung một chưởng vào trên lưng La Thần.
Vinh Tuệ Khanh hoảng sợ cúi đầu nhìn La Thần đã té xỉu ở trên đất rồi lại vội vàng khom người xuống thăm dò thử hơi thở của y.
May quá, vẫn còn thở.
Vinh Tuệ Khanh móc vài viên đan dược ra đút cho La Thần ăn rồi quay đầu nhìn cái xác trợn tròn mắt của Ngụy Nam Tâm mà hỏi: “Ông ta chết chưa?”
Chung Nhân Nghĩa nhã nhặn đáp: “Chết rồi, ngay cả Nguyên Anh của gã ta cũng bị người kia nuốt mất.” Nói xong còn chỉ chỉ La Thần nằm trên đất rồi lắc đầu một cái: “Nay chẳng như xưa, nay chẳng như xưa mà*!” Làm ra một bộ dáng có đức độ và lương thiện thấu tình đạt lý.
* Thế phong bất cổ: Ý nói xã hội hiện nay đã không thật thà5chất phác như khi xưa.
Phương trượng của Hoàng Vận Tự giật nảy cả mình, nhưng Chung Nhân Nghĩa là tu sĩ Nguyên Anh, ông ta đã ra tay muốn lấy mạng của Ngụy Nam Tâm thì ở đây không ai có thể cứu được gã ta cả. Bây giờ uy áp của tu sĩ Nguyên Anh đang toả ra khiến phương trượng Hoàng Vận Tự có giận cũng chẳng dám ho he gì, chỉ có thể triệu tập các đệ tử lại niệm chú vãng sinh cho Ngụy Nam Tâm, mong gã ta có thể chuyển kiếp đầu thai.
Vinh Tuệ Khanh cả giận: “Còn muốn đầu thai à? Mơ đi!” Nói xong thì vội chạy đến bên cạnh thi thể của Ngụy Nam Tâm rồi đẩy mấy hoà thượng Hoàng Vận Tự ra một bên: “Tránh ra coi! Tránh ra coi!”
Phương trượng Hoàng Vận Tự nhường4sang bên cạnh một bước.
Hai tay Vinh Tuệ Khanh khép lại, miệng khẽ quát một tiếng, sau đấy lại giơ hai tay lên xoè rộng ra về phía ánh mặt trời, niệm Húc Nhật Quyết trôi chảy, cảm thụ lấy khí chí dương chí cương của ánh mặt trời cùng tất cả linh khí mà Tù Lung Trận tụ tập lại được, tất cả đều bị hút lại đây hết.
“Ta cho các người xem, thứ ác tặc mà các ngươi đồng lòng bảo vệ này rốt cuộc là thứ gì?!” Vinh Tuệ Khanh hợp hai tay rồi nắm hờ lại năm ngón, bỗng có một luồng ánh sáng trắng loé lên từ khẽ hở ngón tay cô. Chùm tia sáng này bao phủ lấy cả toàn bộ bầu trời, rồi từ trên trời lại vẽ ra một vệt trăng trắng, sau đó vệt trắng ấy lại9hạ xuống từ trên chín tầng mây rồi bao trùm lấy cả người Ngụy Nam Tâm.
Ánh sáng trắng bắt đầu di chuyển từ đỉnh đầu Ngụy Nam Tâm, rồi từ đầu đến chân của Ngụy Nam Tâm, bao gồm cả tăng bào rách tả tơi trên người cũng đều từ từ hoá thành một bãi bùn sệt đen đặc.
“Thấy rõ chưa? Tên Nguỵ Nam Tâm này từ đầu đến chân đều là những thứ dơ bẩn như này. Lão ta sớm đã không xứng làm người nữa! Còn muốn tu hành à? Đầu thai chuyển kiếp nữa?! Ta nhổ vào! Chỉ cần ta còn sống một ngày thì ngày đó sẽ không để lão ta toại nguyện được đâu!”
Vinh Tuệ Khanh dùng lực lượng ánh mặt trời mạnh mẽ trong Húc Nhật Quyết để “tịnh hoá” từ đầu đến đuôi cho xác chết của Ngụy Nam Tâm, phải khiến cho ông ta từ thân thể cho đến linh hồn đều chết sạch chẳng chừa gì.
Ông ta nuốt linh hồn của Quản Phượng Nữ, khiến cho Quản Phượng Nữ không thể đầu thai chuyển kiếp, cơ hội chuyển thế không còn. Như thế thì ông ta cũng phải có kết quả giống vậy.
“Cha, mẹ, ông nội, Tuệ Khanh đã báo thù cho mọi người rồi!” Vinh Tuệ Khanh quỳ trên mặt đất dập đầu lạy ba cái về phía Dốc Lạc Thần, lệ rơi đầy mặt.
Người ở đây thấy được một màn như vậy thì cũng biết rằng thiếu nữ này hẳn mang mối thù không đội trời chung với Ngụy Nam Tâm, vì thế nên chỉ đứng một bên yên lặng nhìn chứ không ai lên tiếng cả.
Sau khi làm nóng chảy xác chết Ngụy Nam Tâm thì Vinh Tuệ Khanh có cảm giác trống rỗng vì đại thù đã báo, bỗng cảm thấy đời người chẳng còn nghĩa lý gì, cũng không biết còn muốn tiếp tục tu hành hay không nữa.
La Thần nằm cạnh chân cô bỗng khẽ kêu một tiếng rồi tỉnh lại: “... Tuệ Khanh.” Giọng nói của y rất nhỏ, thế nhưng Vinh Tuệ Khanh lại nghe rất rõ.
Vinh Tuệ Khanh cúi người xuống đỡ La Thần dậy.
“Hai vị, mời theo ta đến Vạn Càn Quán một chuyến.” Chung Nhân Nghĩa tiến lên một bước chặn lại đường đi của Vinh Tuệ Khanh cùng La Thần.
Phương trượng Hoàng Vận Tự lấy lại dũng khí cũng đi ra cản đường hai bọn họ: “Bọn họ phải nên theo ta về Hoàng Vận Tự chứ.”
Linh lực của Tù Lung Trận vừa rồi đã bị Vinh Tuệ Khanh dùng hết sạch nên trong chốc lát uy lực của Tù Lung Trận đã yếu bớt đi.
Các tu sĩ Vạn Càn Quán bị chặn ngoài cửa thành giờ đã đuổi đến đây đứng xung quanh Chung Nhân Nghĩa.
Đại Ngưu với Bách Huỷ cũng theo tới rồi, nhưng họ chỉ làm trợ thủ cho tu sĩ Trúc Cơ nên chỉ đứng ở xa xa.
Thấy Vinh Tuệ Khanh đỡ một tên đàn ông vô cùng đẹp trai nên Bách Huỷ khinh thường bĩu môi.
Ánh mắt của Đại Ngưu thì khó hiểu, không biết là đã nhớ ra được chuyện gì mà ánh mắt cứ lưỡng lự.
Vinh Tuệ Khanh với La Thần bị hai người Chung Nhân Nghĩa cùng phương trượng Hoàng Vận Tự đồng thời chặn đường thì trong lòng có chút sốt ruột. Đáng tiếc vừa rồi cô quá nôn nóng nên đã dùng hết linh lực của Tù Lung Trận, vì thế trong chốc lát không điều động được đại trận. Cho dù là Chung Nhân Nghĩa hay phương trượng Hoàng Vận Tự thì ai cũng có thể đánh bại được cô và La Thần.
“Mời hai vị thương lượng với nhau xem rốt cuộc muốn chúng ta đi đâu.” Vinh Tuệ Khanh lạnh lùng thốt ra, trong đầu thì ra sức nghĩ biện pháp thoát thân, tình thế cấp bách như này đúng là có chút bó tay. Không nhịn được phải nhìn về phía Hoàng đế nước Đại Sở, xem thử ông ta có vì cô và La Thần đã giúp mình loại bỏ Ngụy Nam Tâm mà giúp đỡ bọn họ một tay hay không. Thế nhưng Hoàng đế nước Đại Sở lại dời ánh mắt sang chỗ khác mà xì xào bàn tán với đại tướng quân của mình, làm như không thấy bên này đã xảy ra chuyện gì.
Vinh Tuệ Khanh cắn răng. Không thể dựa vào người khác thì chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Đang sốt ruột thì trên bầu trời của Tù Lung Trận truyền đến vài tiếng vang nhỏ xèn xẹt, như phượng hoàng cất giọng, véo von hơn người.
Mọi người ở dưới mặt đất đều ngẩng đầu lên nhìn trời.
Chỉ thấy ở trên chín tầng trời kia, thuận theo vệt ánh sáng trắng vừa rồi của Vinh Tuệ Khanh bỗng có một cô gái mặc áo xanh ló đầu ra nhìn, sau đó lại rụt về, một cánh tay ngọc ngà thon dài vươn ra ngoài, tựa như khoá kéo mà lần nữa kéo dài vệt sáng trắng kia ra.
Bầu trời xanh thẳm bị vạch ra một lỗ hổng, bỗng một luồng gió mạnh trong chốc lát đã kéo thổi ra từ trong vết nứt kia.
“Nguy rồi! Vết nứt không gian sao lại xuất hiện ở đây?! Mau tránh đi!” Chung Nhân Nghĩa rốt cuộc vẫn là tu sĩ Nguyên Anh nên kiến thức rộng rãi, ông ta vội quát to một tiếng rồi chỉ huy mọi người lùi tới chỗ an toàn.
Trong chốc lát trên bãi đất trống chỉ còn Vinh Tuệ Khanh đang đỡ La Thần đứng lẻ loi một mình.
Đùng!
Âm thanh như tiếng vung lên của cây roi dài trọc trời bỗng vang lên.
Đồng thời luồng gió mạnh từ không gian trong vết nứt kia bỗng mang theo một dải lụa trắng cuốn tới chỗ bãi đất trống, quấn lại xung quanh hai người Vinh Tuệ Khanh cùng La Thần từng vòng từng vòng, quấn họ kín mít từ đầu đến chân, nhìn tựa như một con thoi trắng lớn vậy.
Một đầu khác của lụa trắng thì nằm trong cánh tay ngọc ngà thon dài duỗi ra từ trong vết nứt trắng kia.
Vinh Tuệ Khanh bị quấn ở trong lụa lại chẳng thấy nghẹt thở, chỉ là có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ Thánh nữ thần điện Quang Minh đã quay lại rồi? Bộ liễn lụa mỏng của nàng ta đâu? Diệu Âm Điểu của nàng ta đâu? Chưa từng nghe Thánh nữ thần điện Quang Minh lại có thể tự mình xuất hành cả?
Nhưng nhớ đến vừa rồi có nhìn thoáng qua được cô gái mặc áo xanh che mặt, Vinh Tuệ Khanh lại có chút cảm giác đã từng quen biết.
Đúng rồi! Lúc cô suýt chút nữa đã bị Đoá Linh phu nhân đoạt linh ở sơn trang Đoá Linh thì cô gái mặc áo xanh kia cũng từng xuất hiện! Còn lấy đi cả Bích Ngọc Liên Hoa của sơn trang Đoá Linh nữa!
Cánh tay ngọc ngà trong vết nứt trắng kia hơi dùng sức một chút thì Vinh Tuệ Khanh và La Thần đã bị lụa trắng kéo lên đến chỗ khe nứt trắng trên không kia.
Bọn họ vừa bị kéo vào thì khe hở liền khép lại, những luồng gió mạnh lạnh thấu xương kia cũng nháy mắt biến mất.
“Đấy là vết nứt không gian, mấy luồng gió mạnh kia có thể thổi bay cả hồn phách của những tu sĩ có tu vi Hóa Thần trở xuống. Hai người kia bị kéo vào vết nứt không gian rồi thì chắc hẳn sẽ không về được đâu.” Chung Nhân Nghĩa lắc đầu thở dài nói.
Phương trượng Hoàng Vận Tự đưa hai tay hợp thành chữ thập, niệm một tiếng a di đà phật: “Oan oan tương báo biết đến khi nào. Sao phải khổ đến vậy chứ?” Nói xong thì chào từ biệt với Hoàng đế nước Đại Sở.
Hoàng đế lạnh lùng hừ một tiếng rồi phất tay cho bọn họ đi.
Tu sĩ Vạn Càn Quán vây quanh Chung Nhân Nghĩa hỏi: “Quán chủ, giờ chúng ta làm gì?”
Chung Nhân Nghĩa khẽ thi lễ với Hoàng đế: “Bệ hạ, chúng ta cũng cáo từ.”
Hoàng đế vẫn tính là nhiệt tình với bọn họ, ông ta sai người vơ vét hết các loại linh đan thần dược cùng với linh thạch dược thảo từ trong phủ Ngụy Nam Tâm ra đưa hết cho tu sĩ Vạn Càn Quán.
Chung Nhân Nghĩa chắp tay với Hoàng đế, cảm nhận được sức mạnh của trận pháp ở đây đã yếu bớt liền nhảy lên phi kiếm của mình bay đi.
Đệ tử Vạn Càn Quán cũng hấp tấp theo sau.
Đại Ngưu cùng Bách Huỷ thì gắt gao nhìn chằm chằm vết nứt trắng nơi Vinh Tuệ Khanh cùng La Thần biến mất kia, mãi đến khi không thấy gì nữa thì mỗi người mang tâm tư riêng mà cúi đầu xuống bắt đầu âm thầm cân nhắc.
Tình cảnh vừa rồi hình như thật sự đã từng gặp qua.
Thậm chí Đại Ngưu còn chưa nói qua với Bách Huỷ nữa. Tối hôm thôn Dốc Lạc Thần bị tàn sát ấy, trên bầu trời Dốc Lạc Thần cũng từng xuất hiện một vết nứt như vậy, cũng có một cô gái mặc áo xanh che mặt xuất hiện. Lúc đó núi Lạc Thần lập tức đại biến, trên nền trời cạnh núi liền xuất hiện một vết nứt, một cô gái mặc áo xanh che mặt phóng ra một dải lụa, rồi cũng đem xác của hai người nhà họ Vinh đi như thế.
Vinh gia này rồi cuộc có lai lịch gì?
Đại Ngưu liếc nhìn ý trung nhân Bách Huỷ mềm mại trẻ trung đang càng ngày càng xinh đẹp bên cạnh mình, trong lòng lại hừ lạnh một tiếng. Đều là do cô ả khóc lóc van nài bám lấy cả! Nếu không thì mình đã thành đôi thành cặp với Tuệ Khanh rồi...