Bổ Thiên Ký

Chương 196: Cửa giới



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

* Cái chiêng lệch.

Lúc sắp rơi đến đáy thì đôi đồng bạt kia bỗng biến lớn đến lạ thường rồi lần nữa gõ vào nhau vang lên, chấn động đến mức cả tòa núi đều run lẩy bẩy.

Mà sâu trong sơn cốc có một người đàn ông mặc áo đỏ ngồi khoanh chân ở đáy vực, vẫn không nhúc nhích gì, tựa như không vì tiếng vang kinh thiên động địa của đồng bạt kia mà bị dao động.

Màu áo đỏ này nhìn qua như từng được ngâm trong bể máu tươi, tựa như một cái áo máu vậy.

“Đi!” Tăng nhân mặc đồ xanh đứng trên đỉnh núi xòe hai tay lại thành hình hoa sen, sau đó ngắm hai bên trái phải rồi3trùng điệp khép lại.

Hai chiếc đồng bạt tựa như lưỡi dao sắc bén, một trên một dưới lao vùn vụt về phía người đàn ông ở dưới đáy vực, thế như chẻ che, chỉ hận không thể chém y thành ba khúc.

Người đàn ông áo đỏ kia chính là La Thần.

Huyễn Trận của Đại Trận Pháp Sư Kỷ Lương Đống ở Thanh Vân Tông có tên là Huyễn Tâm Trận, lại nhờ vào linh thú đặc biệt Huyễn Vân Thú có linh lực khác thường của Thanh Vân Tông, thì có thể triển khai đại pháp huyễn tâm với người vào trận. Vừa có thể mê hoặc bản tâm của ngươi, cắt đứt ngũ giác của ngươi, có thể làm nổi lên dục vọng0nguyên thủy nhất của ngươi, làm trỗi dậy ký ức đã phủ bụi.

Hơn nữa lúc trước giết chóc liên miên trên đỉnh núi thì rốt cuộc cũng đã đánh thức ký ức của y dậy một phần. Lần này đã để y hiểu được tại sao lại có cảm giác phức tạp đến thế với Vinh Tuệ Khanh. Nhưng bây giờ còn nói gì nữa đây, đều đã muộn rồi. Y đã không còn đường lui, cũng không có cách nào cứu vãn cả.

Liên kết không nói rõ được kia giữa y và Vinh Tuệ Khanh vào đúng lúc này đã đoạn tuyệt. Y cũng không cảm nhận được chút khí tức nào của cô cả.

Cô đã chết thật rồi sao?

Biết đầu cô chết5rồi thì con đường sau này y đi sẽ dễ dàng hơn.

Không có lo lắng, cũng không có bất cứ thiện ý nào, y chỉ cần làm cho tốt bản thân mình, làm cho xứng một chức vương của Ma giới. Không phụ sự mong đợi của mọi người, lại một lần nữa nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu ở ba giới này đây.

Nếu bọn họ đã hủy diệt sự nhớ nhung duy nhất ở đáy lòng y, vậy thì hãy để cho ba giới này chôn vùi cùng cô đi!

Nhớ tới khoảng thời gian tươi đẹp mà họ từng có với nhau, những lúc vành mai chạm tóc, những lúc màn trời chiếu đất, ánh mắt La Thần từ cực nóng4dần trở nên lạnh lẽo, tịch mịch.

Cảnh đẹp mà người chẳng thưởng. Hóa ra chỉ là một câu lừa mình dối người, chẳng có cái gì là chúc phúc cả.

Ánh mắt của La Thần càng ngày càng lạnh, càng ngày càng tàn ác, vẫn ngồi ngay ngắn ở dưới đáy vực như cũ.

Đợi đến lúc hai cái đồng bạt sắp bay đến trước mặt y thì tay trái liền vung lên, lấy ra thanh trường đao chống vào giữa hai cái đồng bạt, hoàn toàn tạo ra khoảng cách giữa hai đồng bạt. Còn bản thân thì vọt vào giữa hai cái đồng bạt, vận chuyển linh lực rồi thông qua lưỡi và chuôi đao, nhanh chóng truyền tống linh lực ra ngoài.

Ầm!

Hai cái9đồng bạt già thiên cái địa kia trong chốc lát bị linh lực của La Thần đánh nát, chuông khánh khổng lồ lại vang lên lần nữa trong trời đất, giống như phật ngữ luân âm tuyên truyền giác ngộ vậy.

“Hả? Phá hủy được Đồng Khánh của ta rồi à?!” Tăng nhân mặc đồ xanh kia đau lòng đến mức miệng cũng méo xệch đi. Lão là một chấp sự tăng của tông môn cấp hai Phật tông, cũng có tu vi Nguyên Anh, lại dùng pháp bảo hệ thanh chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới điều khiển được, thế mà lại rơi vào kết cục này đây. Lão lại vui mừng, may mà bản thân lấy ra không phải là pháp khí bản mệnh, nếu không thì Nguyên Anh của lão đã tràn đầy nguy hiểm rồi…

“Xem ra mọi người coi thường năng lực của ác đồ này rồi. Còn chờ gì nữa? Mọi người cùng nhau tiến lên đi!” Trên đỉnh núi có người hét lên.

Những người này đều là nhân sĩ cấp cao trong môn phái được Thanh Vân Tông cùng Hoa Nghiêm Tự phái đến để xử lý sự cố lần này, tu vi thấp nhất cũng là tu sĩ Kim Đan, tu sĩ Nguyên Anh cũng có vài người.

Nhưng tăng nhân mặc đồ xanh của Hoa Nghiêm Tự kia đã ra quân không thuận lợi, khiến cho mọi người cũng hơi nghi ngờ một chút. Ai cũng không dám ra tay nặng quá, chỉ sợ chọc giận ác đồ này thì lại sẽ khiến cho bọn họ không chống đỡ nổi.

Các loại pháp khí bùa chú cùng linh lực lại bay đến sơn cốc, tất cả đều nhằm vào người La Thần.

La Thần có áo máu hộ thể, lại là thể khí kiêm tu, trường đao trong tay thoạt nhìn có vẻ ngoài xấu xí nhưng không gì không xuyên thủng được. Hơn nữa những pháp bảo hay thậm chí là linh bảo của các tu sĩ cấp cao kia cũng không có tác dụng gì với nó.

Có mấy người đã “ồ” lên một tiếng, hai mắt tỏa sáng, cũng tính toán thầm trong lòng. Thanh trường đao kia rõ ràng là một bảo vật đáng gờm!

Giám bảo cách của Ngũ Châu Đại Lục chia bảo vật đại khái thành ba đẳng cấp: Pháp bảo, linh bảo, và tiên bảo.

Ngay cả linh bảo cũng không mảy may làm nó bị tổn thất gì thì lập tức biết được cấp bậc của thanh trường đao này, nó thuộc đẳng cấp trên cả linh bảo.

Trên cả linh bảo thì chỉ có tiên bảo thôi?!

Hiện nay trên toàn bộ Ngũ Châu Đại Lục, có người nói chỉ có thần điện Quang Minh mới có bảo vật cấp tiên bảo. Ở nơi khác chỉ cần có linh bảo thì cũng có thể đem ra làm bảo vật trấn tông rồi.

Những tu sĩ cấp cao của tông môn cấp hai này ánh mắt độc ác, tu vi lại cao. Một khi đã nổi lên ý định giết người đoạt bảo thì trên tay lập tức ra chiêu vừa nhanh vừa độc, vô số kiếm trận, trường thằng cùng phi đao bày bố thành thiên la địa võng, phải cắn giết hoàn toàn La Thần này.

La Thần lại như càng đánh càng ngộ ra, trường đao vung lên vậy mà đã hoàn toàn vượt qua uy lực cực lớn của tu sĩ Kim Đan, trong chớp mắt đã chém xuống hai tên tu sĩ Nguyên Anh định đánh lén y.

Hai nguyên anh một đen một trắng từ trong người hai tu sĩ Nguyên Anh này nhảy ra ngoài, định trốn thoát thì đã bị La Thần nhanh như chớp đuổi tới, nuốt xuống hai nguyên anh này từng cái một.

“Ăn sống nguyên anh ư! Y là ma tu! Thì ra y là ma tu!” Một tu sĩ hoảng sợ kêu lên rồi lui về sau hai bước.

“Ha ha ha ha…” La Thần cười lớn một trận kinh thiên động địa: “Ma tu thì là gì chứ?! Ta thấy các ngươi còn chưa gặp qua cái gì gọi là ma đâu!”

Đang lúc nói chuyện thì thân hình La Thần nhanh chóng phình lớn lên, từ sơn cốc cao đến đỉnh núi.

Tựa như trong toàn bộ đất trời này đều lấp kín một mình y.

Những tu sĩ đứng trên đỉnh núi vội vã bay ra ngoài, lui đến một chỗ xa hơn.

Mà thân thể của La Thần vẫn tiếp tục lớn lên, càng lúc càng lớn, càng lúc càng cao, cuối cùng thành đầu đội trời xanh, chân đạp đất đen, tóc đen dài ở sau lưng tung bay, một vệt máu ngăn ngắn lộ ra trên trán y.

Sắc mặt trắng như tuyết, một đôi mắt hẹp dài lộ ra màu máu yêu dị, dưới cánh mũi cao thẳng là một đôi môi mỏng đang mím lại, khóe miệng cũng câu lên một độ cong tuyệt tình, tựa như đang cười khẩy, cũng tựa như đang xem thường.

Là ma, hay là người đã không còn quan trọng nữa rồi. Trường đao trong tay hắn cuối cùng lóe lên một luồng sáng chói mắt, bỏ đi lớp ngụy trang màu trắng, lộ ra màu nền sâu kín. Vô số hắc khí tràn ra từ thân thanh trường đao.

Tay phải La Thần giơ trường đao lên, vạch một đường xé trời ngay trên đỉnh đầu của mình.

Rào!

Vô số mảnh vỡ rơi từ không trung xuống, dường như ruột phích thủy tinh trong suốt hoàn mỹ, cuối cùng lại vỡ nát thành từng mảnh, lộ ra một vết sẹo.

Lần này xuất hiện không phải là vết trời, mà là cửa giới.

Đại môn đi về Ma giới bị trường đao của La Thần chẻ ra rồi.

Những tu sĩ hoảng hồn trốn thoát được khi quay đầu lại liếc nhìn một cái thì vừa vặn thấy được bầu trời lần này được chẻ ra một vết nứt dài, không phải là phá toái hư không, cũng không có gió mạnh lăng liệt mà là lộ ra một thế giới màu đỏ au, một đại trận ma quân nghìn nghịt chẳng nhìn đến được điểm cuối.

Đầu mọc hai sừng lưng đeo hai cánh, phía sau còn có cái đuôi dài thòng huơ qua huơ lại.

Chiều cao vài trượng, trong tay cầm đủ loại binh khí cùng khiên chắn. Đứng ở đấy mang theo vẻ mặt khát máu tha thiết hưng phấn mà nhìn chằm chằm bọn họ ở bên kia bầu trời.

“Trời giúp Ma tộc! Ngô vương về rồi!”

“Trời giúp Ma tộc! Ngô vương về rồi!”

“Ô lạp! Ô lạp!”

Vô số ma quân hét lên tiếng kêu vui sướng từ tận đáy lòng, quỳ xuống bái lạy La Thần.

La Thần vẫn như cũ tay giơ trường đao, ngạo nghễ đứng đấy, nghiêm nghị lớn giọng nói với ma quân đang đứng sau cửa chính Ma giới: “Cửa giới đã mở, các ngươi còn không mau đến đây càn quét những tu sĩ Nhân giới ra vẻ đạo mạo này!”

“Giết!” Một đám ma quân nghe theo mệnh lệnh của La Thần mà xung phong nhảy từ bên kia cửa giới ra ngoài. Không đợi rơi xuống đất mà đã bay nhào đến những tu sĩ cách đấy không xa.

Số ma quân từ Ma giới đi qua cũng không nhiều nhưng cơ thể của chúng nó thực sự quá mạnh mẽ, hơn nữa tu vi cũng không thấp, ít nhất cũng tương đương với tu sĩ nhân giới có tu vi Kim Đan. Giương nanh múa vuốt xông đến bắt được những tu sĩ Nhân giới chậm chân chạy không thoát là cho vào miệng cả, khiến bọn họ ngay cả sức chống cự cũng không kịp có.

La Thần chống trường đao đứng giữa đất trời mà ha ha cười như điên.

Lang Thất theo đoàn người chạy đến đây thấy được dáng vẻ như nhập ma của La Thần thì trong lòng hoảng hốt. Đợi đến khi thấy được những ma quân nhảy ra từ cửa giới trên trời thì lại là kinh ngạc không thôi. Nó theo bản năng sờ sờ hai cái sừng trên đỉnh đầu của mình rồi mắng thầm một tiếng: “Ta nhổ vào! Thì ra linh khí vùng âm tê này đều là ma khí, chẳng trách nó cũng khiến cho ông biến dị. Đúng là cặn bã! Với lão đại thì tốt nhỉ, còn đối với dân hèn vô tội như chúng ta lại là uống rượu độc giải khát mà.” Mắng một lúc lại nghĩ: “Nơi âm tê này có chuyện ma quỷ, không biết có ai biết không…”

“Ma giới xâm lược rồi! Mau gửi thư cho đại nhân Tư An của tông môn đỉnh cấp biết đi!” Một tu sĩ điên cuồng gào thét nói rồi đưa tay bóp nát một tin phù.

Một con ma quân duỗi một cái móng dài ra, chặn lại cổ họng của tu sĩ này rồi kéo gã ta về ném vào trong miệng mình mà nuốt chửng.

Nghe được Ma giới xâm lấn thì có rất nhiều tu sĩ không phản ứng lại được.

Vạn năm trước, yêu nhân Ma giới đã từng xâm lấn Nhân giới, thế nhưng bị tu sĩ Nhân giới cùng yêu tu kết đồng minh đẩy lùi lại được Ma giới. Cũng từ vạn năm trước có một nữ tu lợi hại nhất đứng ra phong ấn lại cánh cửa giữa Ma giới và Nhân giới.

Ai biết mới qua vạn năm mà cái phong ấn này đã mất hiệu lực rồi chứ?

Ở trước mặt ma quân hung hăng thì có một số tu sĩ tu vi cao cũng đã nhũn chân ra, không lo chống cự với ma quân mà chỉ toàn bóp thuấn di phù của bản thân, biến khỏi đỉnh núi này nhanh như tia chớp rồi chạy về trong tông môn Thanh Vân Tông.

Hai ngọn núi Côn Ngô này chốc lát rối beng cả lên, có vô số người gào khóc chạy trốn khắp nơi, tránh né sự truy sát hung tàn của ma quân.

Đại Ngưu cùng La Xảo Tư thấy thế thì vội vàng né ra xa, nằm nấp ở phía sau núi nhìn chằm chằm nhất cử nhất động.

“Chúng nó sắp giết đến đây rồi.” La Xảo Tư vô cùng bất an: “Chúng ta trở lại báo tin đi.”

Đại Ngưu nhìn chằm chằm ngực ma quân kia thì trong lòng khó chịu muốn thử xem sao nên qua loa nói với La Xảo Tư: “Cô trở về báo tin đi, ta ở đây nhìn xem.”

La Xảo Tư không muốn ở lại đây nữa nên vội vàng xoay người chạy về báo tin.

Đại Ngưu nghe có tiếng một lão già râu bạc nói trong thức hải, đang truyền thụ kinh nghiệm cho hắn: “Sao không bắt một con ma quân giúp mình tu luyện…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.