*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì thế?”
“Những làn sương này là sao?”
Những lão già của tông môn cấp hai đứng cạnh Tư An bắt đầu nhôn nhao nghị luận.
Đại nhân Tư An tu sĩ Hóa Thần đã lộ pháp ngoại hóa thân đang định quyết chiến một trận sinh tử với La Thần, bỗng phát hiện sát khí nồng đậm của đối thủ đã biến mất chẳng thấy đâu nữa.
Sương trắng đang dần tan hết, vì lẽ đó mà cảnh vật trước mặt mọi người cũng biến đổi theo.
Lúc trước núi Côn Ngô trong mắt mọi người chỉ nhìn thấy cây xanh núi thẳm, lũng sông suối trong. Ai cũng cho rằng chỗ ở của nội môn Thanh Vân Tông rất xa,3cho dù những tu sĩ đã đi qua nội môn Thanh Vân Tông cũng cho là thế cả.
Mãi đến khi làn sương trắng này tan hết thì những tu sĩ này mới phát hiện thì ra nội môn Thanh Vân Tông ở ngay trước mắt họ chứ chẳng đâu xa vời cả.
Đại điện nguy nga, hiên nhà uốn lượn, bốn góc nhà đều có diêm thú dữ tợn ngồi xổm chẳng nhúc nhích, tỏa ra khí thế của tu sĩ Kim Đan.
Khắp cả dãy núi đều có vô số mái hiên nóc nhà trùng điệp, đình đài cao lầu, còn có động phủ thiên nhiên giữa núi nữa, tựa như một tấm tranh thủy mặc bày ra phất phơ vậy, từng0bức bày ra trước mặt của các vị tu sĩ. Cảnh tượng giống y như đúc với nội tông môn mà trước kia muốn tiến vào là bọn họ phải hở một tí bay cả mấy ngàn dặm..
Thì ra đây đều là uy lực của Huyễn Trận Thanh Vân Tông.
Ở giữa núi này, mây sâu chẳng thấy nơi đâu.
Đi vòng cả ngàn dặm, thì ra chỉ loanh quanh ở mảnh đất nhỏ trước mắt.
Tu sĩ ở đây hiểu rõ rồi thì cũng không sinh lòng hiềm khích với Thanh Vân Tông, trái lại còn thêm cảm khái vạn ngàn trước uy lực trận pháp này.
Có một Đại Trận Pháp Sư thì đối với một môn phái mà nói thật sự rất5quan trọng.
“Yêu nữ! Mau thả Đại Trận Pháp Sư của bọn ta ra!” Tu sĩ Thanh Vân Hông gân họng quát mắng với Vinh Tuệ Khanh đang đứng giữa không trung.
Vinh Tuệ Khanh lia mắt nhìn một cái rồi lắc lắc đầu, tháo khăn che mặt của mình xuống
Một khuôn mặt đẹp đẽ quá sức tưởng tượng hiện ra trước mắt mọi người.
Làn tóc đen theo gió tung bay, lông mày nét xuân sơn, màu mắt xanh thẳm hữu ý, mũi ngọc tinh xảo đẹp đẽ, má hồng như đang e giận, môi đào không tô mà đỏ, hai gò má trắng nõn nà, dáng người nhấp nhô như dãy núi, đường cong tuyệt mỹ, sắc mặt bình tĩnh. Thần quang4ly hợp, dung mạo tuyệt thế, thấy được ở phía dưới ai cũng hơi cúi đầu không dám nhìn thẳng cô.
Tư An thấy được dung mạo của Vinh Tuệ Khanh thì không dám tin vào mắt mình, trong lòng chấn động cực mạnh, lập tức thu hồi lại vẻ ngoài hóa thân pháp ngoại, biến trở lại thành hình người đứng trên đỉnh núi đối mặt với cô.
Vinh Tuệ Khanh giẫm phi thoa đứng giữa không trung, quay người lại cười lạnh với đám tu sĩ gào thét ở bên dưới: “Hắn ta cũng xứng gọi là ‘Đại Trận Pháp Sư’ sao?!” Nói xong còn tiện tay quăng Kỷ Lương Đống xuống giữa đám người. Một tay khác lại bỏ Huyễn9Vân Thú bị đánh ngất xỉu vào trong túi càn khôn của mình.
Huyễn Vân Thú chỉ kịp kêu be be hai tiếng, thể hiện sự kháng nghị rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.
La Thần thấy Vinh Tuệ Khanh đột nhiên xuất hiện thì trong lòng cũng giật mình.
Cô không chết!
La Thần lại một lần nữa cảm nhận được sự liên kết không tả được giữa mình và Vinh Tuệ Khanh!
Lúc trước cảm giác đó đã hoàn toàn bị cắt đứt, y còn tưởng lần này bọn họ sẽ thật sự vĩnh viễn cách trở đất trời.
Trên mặt La Thần như vừa vui vừa buồn mà bình tĩnh nhìn Vinh Tuệ Khanh.
Trong lòng nhanh chóng xoay chuyển, cửa giới trên trời cao sau lưng y đã biến mất chẳng thấy tăm hơi, phông trời xanh thẳm hoàn hảo chẳng chút tì vết, tựa như đại quân Ma giới mà bọn họ vừa thấy được chỉ là ảo giác mà thôi.
Bộp! Bộp! Bộp!
Trong đất trời bỗng nổi lên tiếng của từng trận gió lớn tiêu tan như tiếng bóng xà phòng nổ vậy.
Nhưng bởi vì cửa giới đột nhiên biến mất nên ma quân ở Nhân giới cũng như bong bóng vậy, bộp một tiếng, bỗng dưng tiêu tan ngay trước mặt mọi người.
Mà những tu sĩ Nhân giới trước đó bị chúng nuốt chửng giờ lại rên rỉ xuất hiện từng người từng người tại ngay nơi ma quân biến mất.
“Á? Chuyện gì thế này?”
Mọi người trên đỉnh núi đều xôn xao.
Tư An khẽ nhíu mày lại, đang định lên tiếng thì đã thấy thân hình La Thần nhanh chóng thu nhỏ lại, trở lại kích thước của một người thường, vừa đến trên đỉnh núi thì đã hôn mê bất tỉnh.
Vinh Tuệ Khanh sốt sắng cưỡi phi thoa vụt đến bên người La Thần, hai tay liên tục xoay chuyển, trước hết dùng trận kỳ bảy bảy bốn chín cắm xung quanh người La Thần, để bảo vệ bản thân cùng y.
Những tu sĩ nhân giới vừa rồi bị ma quân ăn thịt mờ mịt từ dưới đất ngồi dậy, nhìn xung quanh một lát cũng không dám tin mình vừa từ cõi chết trở về.
“Sư phụ!”
“Sư thúc!”
“Sư huynh...”
Tu sĩ đang đứng trên đỉnh núi có rất nhiều người là đồng môn với những kẻ lúc trước bị ma thú ăn thịt. Vốn nghĩ ôm một bầu máu nóng cùng bi phẫn đến báo thù, bây giờ lại thấy đồng môn tưởng chừng đã chết đi của mình lần nữa xuất hiện thì loại huyết tính này lập tức tiêu tan hết nửa.
Trên đỉnh núi lại lần nữa loạn nhào lên, sự giương cung bạt kiếm lúc trước cũng hòa nhã lại hơn.
Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy những tên kia đều đi theo những người lúc trước bị ma quân nuốt chửng mà than dài thở ngắn thì mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại kiểm tra La Thần.
Y đã trở về thành hình người bình thường, có điều hơi thở mỏng manh, linh lực trên người cũng đã tiêu tan rất nhiều, gần như là cạn sạch luôn rồi.
Vinh Tuệ Khanh vội vàng đổ một bình Tụ Linh Đan vào miệng La Thần, đồng thời cũng lấy hai khối linh thạch trung phẩm ra đặt trong tay La Thần để bổ sung linh khí cho y.
Tư An chậm rãi đi đến đứng bên cạnh trận pháp của Vinh Tuệ Khanh liếc nhìn rồi hững hờ bảo: “Vị cô nương này, xin giao y ra đây cho ta. Y giết tu sĩ tông môn của ta, tội danh ngập trời, ba đại phái liên minh chúng ta tuyệt đối không thể chịu đựng được ma tu hiện thế như vậy.”
Vinh Tuệ Khanh biết Tư An là tu sĩ Hóa Thần, cô cũng không dám chắc trận pháp của mình có thể đỡ được một đòn chí mạng của tu sĩ Hóa Thần hay không, nhưng cô biết Tư An không phải là người không có đầu óc. Hắn rất thông minh, cũng rất hiểu đạo lý
“Đại nhân Tư An, chuyện này có hiểu lầm.” Vinh Tuệ Khanh rút từ trong túi càn khôn ra một chiếc gối êm kê lên đầu La Thần. Sau đó mới đứng dậy quay người giải thích với Tư An: “Vừa rồi ngài cũng đã thấy, Thần thúc của ta không phải là yêu nhân Ma giới, cũng không phải là ma tu. Y là bị Huyễn Trận mê hoặc, mọi người cũng đều bị Huyễn Trận mê hoặc nên mới thấy được cảnh tượng vừa rồi.”
Vinh Tuệ Khanh cũng nhìn thấy dáng vẻ đội trời đạp đất vừa rồi của La Thần cùng Tư An, ngay cả cửa giới sau lưng của La Thần và ma quân bên kia cửa giới cô cũng thấy rõ hết.
Nhưng cô không cho rằng mắt thấy chính là sự thật.
Bởi vì bọn họ đang ở trong Huyễn Trận. Huống hồ bây giờ tình huống còn bất lợi với La Thần. Cho dù có là sự thật thì cô cũng sẽ cố chấp đến cùng với hắn, bảo rằng đây là giả dối mà thôi…
Kỷ Lương Đống không ngờ Vinh Tuệ Khanh sẽ trả hắn ta về lại Thanh Vân Tông, có chỗ dựa là những đại tu sĩ kia thì Kỷ Lương Đống lại mạnh mồm hơn, trốn đằng sau tu sĩ Nguyên Anh mà lớn tiếng nói: “Đừng nghe ả nói bậy! Huyễn Trận này có năng lực gì chính ta là người rõ nhất! Những ma quân kia vốn chẳng liên quan gì đến Huyễn Trận cả! Người đàn ông kia trăm phần trăm là yêu nhân Ma giới! À, không đúng, y không phải là yêu nhân Ma giới mà y vốn là vương của Ma giới! Mọi người tuyệt đối không được tha cho y, còn có cô gái kia nữa, ả là người phụ nữ của vương ma giới, cũng là ma nữ!”
Vinh Tuệ Khanh cười lạnh một tiếng. Cô đã đem Kỷ Lương Đống trở về thì tất nhiên không sợ hắn ta tạo phản.
“Lần này là phạt ngươi ăn nói lung tung, nói xằng nói bậy.” Vinh Tuệ Khanh vận chuyển linh lực thôi thúc cấm chế đã gieo xuống trong thân thể của Kỷ Lương Đống.
“Á!” Kỷ Lương Đống bỗng thấy trong đầu đau đớn dữ dội tựa như có người cầm cái muôi nhỏ đang từng chút từng chút khoét lấy não hắn ta, đau đến nỗi trước mắt trở nên nhạt nhòa, ngã rầm một tiếng xuống đất rồi bắt đầu lăn lộn gào thét.
Tu sĩ Nguyên Anh của Thanh Vân Tông lộn xộn cả lên, rốt cuộc cũng ổn định lại tình hình của Kỷ Lương Đống. Có điều hắn ta đau đến hôn mê bất tỉnh, không ồn ào được nữa.
Vinh Tuệ Khanh nhìn Tư An: “Đại nhân Tư An, chuyện vừa rồi ngài cũng thấy rồi đấy. Nếu như bảo Thần thúc của ta đúng là người trong Ma giới thì tại sao những ma quân kia lại biến mất dạng, còn có những tu sĩ Nhân giới lúc trước bị nuốt chửng lại bỗng dưng xuất hiện? Ngài hẳn phải biết người chết không thể hồi sinh. Nếu như bọn họ đã chết rồi thì cho dù đại la thần tiên cũng không thể khiến bọn họ sống lại. Nhưng mà ngài xem đi, chỗ nào có vẻ như đã từng chết một lần chứ?”
Tư An quay đầu lại nhìn, hai tay đều chấp lại ở trước mắt, sử dụng thần thông “quan khí” nhìn về đỉnh đầu của những người kia.
Nếu như những người này đã chết thì khí sắc trên đỉnh đầu bọn họ là màu đen tuyền.
Bây giờ Tư An dùng thần thông “quan khí” nhìn sang thì khí sắc trên đầu mỗi người tuy không giống nhau, nhưng cũng không có ai đen tuyền cả.
Những người này từ đầu đến cuối đều là người sống, điều này thì không thể nghi ngờ.
Tư An thở phào nhẹ nhõm
Thật ra hắn cũng không nghĩ La Thần là người trong Ma giới, chứ nói gì là vương của Ma giới.
Chuyện vạn năm trước Ma giới xâm lấn thì hắn đã cho là chuyện cổ tích đầu giường từ nhỏ.
Ma giới xâm lấn, ba giới đại nạn, cách hiện tại chỉ mới vạn năm. Ở trong năm tháng vĩnh hằng của giới tu hành thì chỉ là muối bỏ biển, cũng đã bị rất nhiều người quên lãng rồi.
Nguyên nhân cuối cùng là sau khi Ma giới xâm lấn thì tu sĩ Nhân giới bọn họ có thể sống qua vạn năm đã ít nay còn ít hơn.
Tu sĩ mới trưởng thành sau này đã coi sự rối loạn của ba giới niên đại đó thành truyền thuyết xa xôi, căn bản không nghĩ tới sẽ phát sinh lên thế hệ mình hôm nay.
Tư An có hiểu biết nhiều hơn so với người khác một ít, cũng cảm động lây với một đại nạn quần ma loạn vũ, sinh linh đồ thán khi đấy.
“Đại nhân Tư An, cho dù ma quân kia là do Huyễn Trận biến ra nhưng La Thần này đã giết mấy trăm đệ tử Phật tông chúng ta trên đỉnh núi này. Món nợ này phải tính thế nào đây?!” Câu nói kia của Vinh Tuệ Khanh khiến cho Tư An dao động, cũng khiến cho trưởng lão Hoa Nghiêm Tự rất không vui.
Tư An chấp tay lại nhìn về phía trưởng lão Nghiêm Hoa Tự: “Những đệ tử Phật tông kia đã chết thật rồi sao?” Nếu như cũng giống như những tu sĩ Nhân giới bị ma quân nuốt chửng thì chỉ là do Huyễn Trận, cũng không có gì đáng nói cả, chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Trưởng lão Nghiêm Hoa Tự kia bi phẫn nói: “Nếu đại nhân Tư An không tin thì có thể đến sau núi mà nhìn thử. Thi thể đệ tử Phật tông chúng ta còn đang ở bên đỉnh núi kia chờ bắt được ác đồ rồi sẽ cũng hỏa thiêu, để kính linh hồn bọn họ trên trời cao!”
Món nợ này đúng là khá vướng tay vướng chân.
Tư An cùng Vinh Tuệ Khanh đồng thời nhíu mày lại.