Bổ Thiên Ký

Chương 200: Đấu pháp theo kiểu áp đảo



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vinh Tuệ Khanh cũng biết mình có hơi già mồm át lẽ phải, nhưng mà vào lúc này, cho dù là vu oan thì cái tên đầu sỏ Kỷ Lương Đống kia cũng phải gánh cho cô!

Nếu như Kỷ Lương Đống không có ý định xấu xa muốn hại cô, ra tay với bọn họ, tách bọn họ ra, thì làm sao Thần thúc lại gặp phải chuyện như vậy chứ?

Nhất định là bị Kỷ Lương Đống mê hoặc, bức bách!

Vinh Tuệ Khanh kiên quyết với ý nghĩ của mình, nhấc Huyễn Vân Thú lên thật cao, hỏi đám người phía sau Tư An: “Người của Thanh Vân Tông có tại đây không? Linh thú của các vị ở đây, có thể cho ta mượn linh thú của các vị một chút chứ?”

Nói như3vậy là vì linh thú bị tu sĩ bắt được thì chính là thuộc sở hữu của tu sĩ này, đây cũng là quy định bất thành văn của giới tu hành.

Tu sĩ Thanh Vân Tông chỉ cảm thấy liên tục bị Vinh Tuệ Khanh làm mất mặt, lúc này cô lại còn giả vờ lễ độ, hỏi bọn họ có thể “mượn dùng” Huyễn Vân Thú chăng, còn chẳng phải là khinh người quá đáng hay sao?

“Huyễn Vân Thú ở trong tay cô nương, không phải là cô nương muốn như thế nào thì cứ thế đó hay sao, còn nói với bọn ta như vậy là có ý gì? Lẽ nào hôm nay cô nương sỉ nhục Thanh Vân Tông bọn ta còn chưa đủ hay sao?” Một tu sĩ Thanh Vân0Tông tướng mạo mập mạp lạnh lùng nói. Ngày thường hắn mặt mũi hiền lành, nhìn qua là biết tính tình không tồi, nhưng bây giờ quả thực là tức giận lắm rồi, giọng nói cực kỳ bất thiện.

Tại sao hắn lại nói như vậy? Rõ ràng Huyễn Vân Thú là khác biệt với những linh thú khác mà? Lẽ nào bọn họ cũng không biết?

Vinh Tuệ Khanh hơi nhíu mày, đôi mắt trong trẻo càng mở to, tựa như tấm gương, phản chiếu bóng người lay động bên trong, sắc xanh biếc nơi đáy mắt càng làm đôi mắt sáng ngời.

“Xin vị tiền bối Thanh Vân Tông này thứ lỗi. Ta cũng không sỉ nhục Thanh Vân Tông, ngược lại, ta kính trọng có thừa với Thanh Vân Tông, vạn dặm xa xôi5mà đến chính là vì tham gia khảo hạch nhập môn vào Thanh Vân Tông, trở thành đệ tử Thanh Vân Tông.” Vinh Tuệ Khanh muốn vào Thanh Vân Tông, tất nhiên không muốn đại tu sĩ Thanh Vân Tông hiểu lầm về mình.

Vẻ mặt tu sĩ mập mạp kia dịu đi một chút, hắn lạnh nhạt gật đầu nói: “Nói còn hay hơn hát, nhưng Thanh Vân Tông bọn ta thu đồ đệ, điều chú ý hàng đầu là phẩm hạnh. Cho dù tư chất của ngươi tốt, phẩm hạnh không tốt, chúng ta cũng sẽ không thu nhận làm môn hạ.” Ngụ ý chính là tỏ vẻ nghi ngờ về phẩm hạnh của Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh biết nếu không lấy ra vài thứ thực chất thì e rằng là phải4xong với trên dưới Thanh Vân Tông rồi. Đến lúc đó đừng nói muốn trở thành môn hạ, cho dù là an toàn tính mạng cũng không chắc được. Bị Thanh Vân Tông truy sát coi như là việc nhỏ mà thôi...

“Tiền bối hiểu lầm ta, ta có thể hiểu, thế nhưng xin tiền bối hãy nghe xong lời của ta đã.”

Vinh Tuệ Khanh âm thầm rót vào linh lực, làm cho Huyễn Vân Thú tỉnh lại, sau đó chỉ vào nó mà nói với tu sĩ Thanh Vân Tông: “Huyễn Vân Thú không giống với linh thú khác. Nó không thể làm linh sủng của tu sĩ, chỉ có thể thuần phục với một nơi chốn nào đó.”

Đây là ý gì?

Ngay cả Tư An cũng thấy mơ hồ.

Tuy rằng hắn có kiến thức9uyên bác, thế nhưng Huyễn Vân Thú cũng rất hiếm thấy. Cả Ngũ Châu Đại Lục này cũng chỉ có Thanh Vân Tông mới có một con Huyễn Vân Thú, hơn nữa nếu Vinh Tuệ Khanh không lấy Huyễn Vân Thú ra thì ngay cả Tư An cũng không biết Thanh Vân Tông có một linh thú như vậy. Hắn vốn cho là Huyễn Vân Thú đều đã bị giết sạch khi Ma giới xâm lấn vào vạn năm trước.

Tu sĩ mập mạp của Thanh Vân Tông tỏ vẻ nghiêm trang: “Nói tiếp đi.”

Lời nói của Vinh Tuệ Khanh làm cho ông ta có cảm giác quen quen. Ngoảnh đầu nhìn thoáng qua Kỷ Lương Đống đang được mấy đại tu sĩ Thanh Vân Tông bảo vệ, tu sĩ béo mập kia vung tay bắt hắn đến, rót linh lực vào trên người hắn, làm cho hắn tỉnh dậy.

Vinh Tuệ Khanh đã không xúc động cấm chế bên trong cơ thể Kỷ Lương Đống nữa, đầu của Kỷ Lương Đống rốt cuộc cũng hết đau.

Hắn mở mắt, nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh cười gằn giơ Huyễn Vân Thú ở trước mặt mình thì buột miệng nói ra: “Yêu nữ còn chưa chịu chết? Đại hộ pháp, còn không mau giết ả, báo thù cho những đệ tử Phật tông kia?!” Dứt lời, hắn níu ống tay áo tu sĩ béo mập bên cạnh mình.

Tu sĩ béo kia lườm hắn: “Ngươi gấp cái gì? Chờ nàng ta nói hết lại giết cũng không muộn.”

Vinh Tuệ Khanh cười lắc đầu: “Kỷ Lương Đống, ngươi vội vàng muốn ta chết như vậy, chẳng lẽ là lo lắng ta phơi bày ra hết đầu đuôi gốc ngọn thủ đoạn hèn hạ của ngươi, hủy hoại giấc mộng ngàn đời của ngươi ư? Các vị, ta vừa mới nói rồi, Huyễn Vân Thú không cách nào trở thành linh sủng của tu sĩ, không thể ký kết bất cứ khế ước nào, chỉ có thể thuần phục với một nơi chốn nào đó. Một khi nó ở một nơi nào đó phun ra nuốt vào hớp linh vụ đầu tiên của nó, thì nó sẽ bị ràng buộc vào nơi này, trở thành địa phược linh của nơi ấy. Sở dĩ nó gọi là Huyễn Vân Thú là bởi vì nó là linh thể, không phải thực thể!”

Lời nói của Vinh Tuệ Khanh làm trên dưới Thanh Vân Tông xôn xao cả lên.

Nói thật, không phải là Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông thì căn bản sẽ không biết thường thức có liên quan đến Huyễn Vân Thú. Những chuyện này là truyền miệng đời này sang đời khác giữa các Đại Trận Pháp Sư. Đối với tu sĩ Thanh Vân Tông mà nói, thường thức cố hữu đã lừa gạt bọn họ, khiến bọn họ luôn cho rằng Huyễn Vân Thú là linh sủng của Đại Trận Pháp Sư. Bởi lẽ Đại Trận Pháp Sư và Huyễn Vân Thú ở chung với nhau nhiều thời gian nhất và cũng chỉ có Đại Trận Pháp Sư có thể triệu hồi ra Huyễn Vân Thú.

Thế nhưng theo lời Vinh Tuệ Khanh, thì ra Huyễn Vân Thú và Đại Trận Pháp Sư căn bản là quan hệ hợp tác bình đẳng chứ không phải là quan hệ phụ thuộc giữa linh sủng và chủ nhân.

Quan hệ không cùng loại, lập tức có khác biệt lớn.

Sắc mặt Kỷ Lương Đống bỗng chốc trở nên trắng bệch. Chuyện như vậy, sao yêu nữ này lại biết? Xưa kia lúc Đại Trận Pháp Sư đời trước lâm chung, người đó mới nói cho hắn từ đầu chí cuối chuyện liên quan đến Huyễn Vân Thú, còn căn dặn hắn, đây là bí mật của Thanh Vân Tông, bảo hắn bảo vệ bí mật này cẩn thận, sau đó truyền cho Trận Pháp Sư đời kế tiếp.

Khi đó hắn liền rục rịch có ý nghĩ, phải thuần phục Huyễn Vân Thú biến thành linh thú thuần phục Kỷ gia bọn họ, trở thành lợi thế cho các Đại Trận Pháp Sư truyền đời ở Thanh Vân Tông của bọn họ. Cho nên hắn đã nhiều lần ám chỉ với Chưởng môn và đại tu sĩ Thanh Vân Tông rằng, Huyễn Vân Thú đã nhận hắn làm chủ. Để Huyễn Vân Thú ở lại Thanh Vân Tông, Đại Trận Pháp Sư ở Thanh Vân Tông sau này nhất định phải có huyết mạch của hắn mới được. Bằng không thì Huyễn Vân Thú sẽ theo đời sau của Kỷ gia bọn họ mà rời khỏi.

Chưởng môn và thái thượng trưởng lão Thanh Vân Tông chỉ biết đại khái về Huyễn Vân Thú, cũng hiểu tầm quan trọng của Huyễn Vân Thú đối với Thanh Vân Tông, nghe thấy Kỷ Lương Đống nói như vậy cũng biết hắn bản lĩnh rất cao, vốn còn đang suy xét có nên cho Kỷ gia truyền thừa chức vụ Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông hay không.

Kỷ Lương Đống tính ngàn tính vạn, không ngờ lại bị Vinh Tuệ Khanh vô tình vạch trần ra.

Hắn vốn tưởng rằng chẳng ai biết chuyện, nhưng bỗng nhiên lại bị phơi bày ra trước mặt mọi người, Kỷ Lương Đống bỗng chốc đầu óc trống rỗng, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, không biết nên ứng đối thế nào.

Vinh Tuệ Khanh vận linh lực rót vào trong thân thể Huyễn Vân Thú, thăm dò vào thức hải của nó rồi dùng linh lực bao bọc lại, lôi ra khỏi thức hải của nó một con Huyễn Vân Thú cỡ nhỏ.

Con Huyễn Vân Thú nhỏ trong suốt, tựa như một đám mây bồng bềnh bay ra, còn con Huyễn Vân Thú to lớn sau lưng lập tức tiêu tán trước mắt mọi người, tựa như một làn sương mù.

“Mọi người đã thấy rồi đấy, đây mới thật sự là Huyễn Vân Thú. Cơ thể to như con cừu nhỏ mà mọi người vừa nhìn thấy chẳng qua là nó biến ảo ra. Huyễn Vân Thú có bản lĩnh đặc thù, nó chẳng những có thể bày ra ảo ảnh, hơn nữa còn có thể mang đến cho ảo ảnh cảm giác chân thật. Nói cách khác, nó có thể bắt chước cảm giác của người ta, tạo ra ảo ảnh hệt như thật.” Dứt lời, Vinh Tuệ Khanh đưa tay chỉ vào Kỷ Lương Đống đang trắng bệch cả mặt mày: “Tất cả điều này, Đại Trận Pháp Sư như Kỷ Lương Đống chắc chắn là biết được. Nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người, có lẽ là hoàn toàn không hay biết về chuyện này. Mọi người hẳn là nên hỏi vị Đại Trận Pháp Sư này một chút, xem thử rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Tu sĩ mập mạp của Thanh Vân Tông kia là người đầu tiên xoay người giơ nắm đấm với Kỷ Lương Đống: “Chẳng phải ngươi nói Huyễn Vân Thú đã nhận ngươi làm chủ hay sao? Tại sao vị cô nương này lại nói Huyễn Vân Thú không có khả năng nhận tu sĩ làm chủ? Các người rốt cuộc ai nói thật ai nói dối?”

Tu sĩ mập quả thật đang rất kích động, cũng quên kiềm chế, uy áp của tu sĩ Nguyên Anh trực tiếp bộc phát ra, ép cho Kỷ Lương Đống mắt trợn trắng, lại té xỉu xuống đất một lần nữa.

Vinh Tuệ Khanh tiếc nuối nói: “Tiền bối lại bày ra uy áp nữa, Kỷ Lương Đống này sẽ chết ngay tại chỗ mất.”

Nói xong, cô nghiêm mặt nói với Tư An: “Nếu như Kỷ Lương Đống chết rồi, oan khuất của Thần thúc cũng không thể rửa sạch được nữa. Mong rằng Tư An đại nhân trợ giúp, để ta làm rõ trắng đen của chuyện này.”

Tư An chắp tay, thong dong nói: “Cô nương hẳn cũng biết, nói suông sao đáng tin?” Hắn ám chỉ là Vinh Tuệ Khanh cần phải đưa ra chứng cứ xác đáng.

Vinh Tuệ Khanh dùng linh lực bao bọc lấy linh thể của Huyễn Vân Thú, ép buộc nó đi đến trên đỉnh đầu Kỷ Lương Đống, khẽ quát một tiếng: “Đi!”

Linh thể Huyễn Vân Thú phun ra một đám linh vụ thật lớn về phía Kỷ Lương Đống, sau đó lại lần nữa biến ra thân thể Huyễn Vân Thú, be be kêu hai tiếng, chui vào lòng đất.

“Sao ngươi lại thả cho Huyễn Vân Thú chạy đi?” Tu sĩ béo mập kia vội vàng nói.

Vinh Tuệ Khanh cười giải thích: “Huyễn Vân Thú là địa phược linh của ngọn núi này, căn bản là không trốn thoát được. Chỉ cần Đại Trận Pháp Sư dùng biện pháp đặc thù triệu hoán thì nó sẽ xuất hiện.”

Tu sĩ mập yên tâm, quay đầu nhìn về phía Kỷ Lương Đống, lại sợ hết hồn.

Chẳng biết từ lúc nào, căn tiểu viện của Kỷ Lương Đống ở Thanh Vân Tông lại xuất hiện ở đỉnh núi trước mặt mọi người.

Kỷ Lương Đống đã tỉnh lại, đẩy cửa tiến vào trong nhà mình, lau mồ hôi, than thở nói với con cái và người nhà của mình: “Hôm nay thật quá nguy hiểm, suýt chút nữa là thua trong tay yêu nữ kia rồi. Ta thua không sao cả, nhưng cơ duyên để mấy đời Kỷ gia chúng ta chiếm giữ vị trí Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông sẽ phải tiêu tan. Cũng may, gã đồng bọn của ả sát tâm quá nặng, bị ta lợi dụng, thiết lập thế cục, gài bẫy hết cả hai. Có vết nhơ này, Thanh Vân Tông có tiếc người tài cũng sẽ không để cho yêu nữ vào sư môn...”

Sau đó Kỷ Lương Đống bô lô ba la, vô cùng đắc ý miêu tả với người nhà của mình rằng hắn dày công sắp đặt Huyễn Tâm Trận, còn có sử dụng Huyễn Vân Thú bày trận thế nào.

Đại tu sĩ Thanh Vân Tông nghe mà mặt mày một hồi đỏ, một hồi xanh, nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý bên trong ảo cảnh của Kỷ Lương Đống, hận không thể bóp chết hắn.

Kỷ Lương Đống có tu vi Luyện Khí, đã không phải là phàm nhân, tu sĩ giết chết hắn không có chướng ngại tâm lý nào.

“... Nhưng mà thật quái lạ, đồng bọn của yêu nữ kia quả thật có chút cổ quái, làm sao có thể mở ra...” Kỷ Lương Đống kể hồi lâu, lại nhíu mày suy tư.

Vinh Tuệ Khanh giật mình, lập tức khởi động cấm chế mai phục ở trong thân thể Kỷ Lương Đống.

Kỷ Lương Đống kêu thảm thiết một tiếng, ngã trên mặt đất, ôm đầu lăn qua lăn lại, không lâu sau tắt thở, chết thẳng cẳng.

Hắn vừa chết, ảo ảnh trước mặt mọi người lập tức tiêu tan thành mây khói, tiểu viện vừa rồi và người nhà Kỷ Lương Đống cũng đều biến mất.

Huyễn Vân Thú trong lòng đất cảm nhận được khác thường, có hơi nghi hoặc trồi ra từ dưới lòng đất, lượn vòng quanh phía trên thi thể Kỷ Lương Đống. Đôi mắt to trong suốt nhìn Kỷ Lương Đống một chút rồi lại nhìn sang Vinh Tuệ Khanh, nghiêng đầu tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc.

Vinh Tuệ Khanh thở dài, vẫy tay gọi linh thể Huyễn Vân Thú đến, ném cho nó một khối linh thạch trung phẩm: “Cầm lấy bổ sung một chút linh lực đi. Có ta ở đây, sau này sẽ không để cho ngươi bị người xấu lợi dụng nữa.”

Huyễn Vân Thú cảm thụ được thiện ý thuần khiết từ trên người Vinh Tuệ Khanh, nó lượn quanh cô hai vòng, dùng linh thể ủi ủi vào cánh tay cô, sau đó ngậm lấy linh thạch trung phẩm mà Vinh Tuệ Khanh cho nó, lại một lần nữa lặn xuống lòng đất.

“Chuyện ngày hôm nay, mọi người chắc hẳn đều đã hiểu. Thần thúc giết đệ tử Phật tông hoàn toàn là vì bị Kỷ Lương Đống khống chế, làm cho thúc ấy thành con rối. Con rối không có năng lực tự chủ hành vi, chuyện con rối gây ra phải do chủ nhân gánh chịu trách nhiệm. Huống hồ Kỷ Lương Đống vừa chính miệng thừa nhận lập bẫy hãm hại bọn ta, chính là để ngăn cản ta vào Thanh Vân Tông, khiêu chiến vị trí Đại Trận Pháp Sư của hắn! Động cơ, thủ đoạn và chứng cứ đều có, xin hỏi còn có ai không phục, muốn cố ý hãm hại bọn ta nữa? Vinh Tuệ Khanh ta tuy rằng không môn không phái nhưng cũng chẳng phải quả hồng mềm. Nếu như Thanh Vân Tông không chứa chấp được ta, vậy ta sẽ đi đầu nhập vào tông môn khác. Ta không tin, với bản lĩnh trận pháp của mình lại không tìm được một môn phái bằng lòng thu nhận mình!”

Vinh Tuệ Khanh rèn sắt khi còn nóng, giải quyết dứt điểm chuyện của Kỷ Lương Đống nhân tiện nói ra ý định gia nhập Thanh Vân Tông làm Đại Trận Pháp Sư. Đồng thời cô còn vừa đấm vừa xoa, nếu như Thanh Vân Tông khăng khăng không chịu, cô sẽ đi đầu nhập vào môn phái khác.

“Đại Trận Pháp Sư Thanh Vân Tông chúng ta chú trọng truyền thừa. Thế nhưng Kỷ Lương Đống chưa kịp giao đãi thì đã chết dưới cấm chế của ngươi. Cho dù chúng ta cho ngươi vào Thanh Vân Tông thì ngươi làm sao có thể gánh vác được trách nhiệm này?” Tu sĩ Thanh Vân Tông có ánh mắt bất phàm, vừa liếc mắt là nhận ra Kỷ Lương Đống chết vì cấm chế. Mà trước đó Kỷ Lương Đống bị Vinh Tuệ Khanh bắt, bị hạ cấm chế cũng là chuyện dễ hiểu.

Vinh Tuệ Khanh nghe được trong lời nói của tu sĩ kia có ý cho cơ hội, vui mừng khôn xiết nói: “Tiền bối yên tâm. Nếu Kỷ Lương Đống có ý định truyền thừa vị trí Đại Trận Pháp Sư cho gia tộc, hắn hẳn là đã lén lút viết ra các bố trí trận pháp của Thanh Vân Tông, dự định truyền thừa xuống như đồ gia truyền. Trước đó ta công kích vào mắt trận Huyễn Tâm Trận thì có lấy được vài quyển sách, là thứ hắn lén lút viết ra về những chỗ tinh túy, quan trọng nhất của trận pháp Thanh Vân Tông.”

Dứt lời, Vinh Tuệ Khanh ném về phía tu sĩ mập mạp kia vài quyển sách.

“Đây là đồ đạc của Thanh Vân Tông các vị, nên vật về nguyên chủ.”

Hành động của Vinh Tuệ Khanh làm cho toàn thể Thanh Vân Tông thở phào nhẹ nhõm.

Bộp bộp bộp!

Một tràng tiếng vỗ tay vang đến gần.

“Thật là một vở kịch hay! Không ngờ Thanh Vân Tông ta lại nuôi ra thứ sói con ăn cây táo, rào cây sung như vậy!” Thiếu tông chủ Phác Cung Doanh của Thanh Vân Tông đạp trên một thanh phi kiếm mà đáp xuống từ trên trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.