Bổ Thiên Ký

Chương 207: Dùng thực lực mà nói chuyện



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở giới tu hành vẫn luôn nói đến thực lực đầu tiên này, chỉ dựa vào miệng lưỡi là không ăn thua được ai.

Cho đến ngày hôm nay, Vinh Tuệ Khanh đã nhận thức sâu sắc về khuôn vàng thước ngọc này hơn bất cứ ai.

Cô dám đơn thương độc mã, một mình đến nơi này tranh luận với những tu sĩ cao giai này, đương nhiên đã làm chuẩn bị xong cả rồi.

“Nếu nói đến đây, ta phải nói cho rõ ràng, đại trận hộ sơn Thanh Vân Tông là do vị Đại Trận Pháp Sư Kỷ Lương Đống mà các người chọn lựa kỹ càng ra phá hủy. Hắn thao túng trận pháp, mưu tư lợi cho mình, có ý đồ đưa3ta vào chỗ chết, ta chẳng qua là tự bảo vệ mình mà thôi. Muốn truy cứu trách nhiệm hủy hoại đại trận hộ sơn, các người cứ đi mà tìm Kỷ Lương Đống ở hoàng tuyền, chứ không phải là đẩy trách nhiệm lên người ta. Ta khuyên các người nên nghĩ lại một chút. Nếu ta đã có thể chữa trị đại trận hộ sơn của các người thì ta cũng có thể hủy diệt nó, thậm chí ta có thể biến nó thành vũ khí trong tay mình. Không tin, các người cứ việc đến đi, xem thử là suy nghĩ của ta nhanh hay là tài nghệ là của các người nhanh.” Vinh Tuệ Khanh bị uy áp của tu0sĩ Nguyên Anh làm cho ứa máu tươi ra khóe miệng, đan điền chịu sức ép cực lớn, thế nhưng cô vẫn cứ đứng ngay tại đó, không chịu quỳ xuống xin tha.

“Dừng tay!” Tông chủ Thanh Vân Tông tức giận quát lên một tiếng. Đại trưởng lão làm như vậy kỳ thực cũng là không coi ông ta và con trai ông ta ra gì. Ông ta chỉ hận đứa con trai Phác Cung Doanh của mình đến nay còn chưa có cách nào Kết Anh, mắc kẹt ở Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn mấy trăm năm, thậm chí bị người thế hệ sau trong tông môn vượt qua mới làm cho dòng dõi của mình có địa vị càng ngày5càng thấp ở Thanh Vân Tông.

Nói cho cùng ông ta vẫn là Tông chủ, lời nói vẫn có tác dụng.

Vài đại trưởng lão liếc nhau, thu lại uy áp.

Vinh Tuệ Khanh chú ý đến điều này, cô nhìn ra Tông chủ và mấy đại trưởng lão dường như có mâu thuẫn, bèn nói theo: “Còn nữa, ta cảnh cáo các người một câu, mắt trận đại trận hộ sơn Thanh Vân Tông của các người đã bị ta nắm giữ. Các người tiêu diệt ta rồi thì chính là phá hủy Thanh Vân Tông và núi Côn Ngô của chính các người. Nếu như không tin, các ngươi cứ thử xem!”

Mấy đại trưởng lão sửng sốt một chút, lắc đầu tỏ vẻ không tin,4cười lạnh nói: “Ranh con miệng còn hôi sữa cũng dám học người ta nói mạnh miệng hù dọa kẻ khác, thực sự là buồn cười!”

Vinh Tuệ Khanh ho khan một tiếng, lấy tay áo lau đi vết máu nơi khóe miệng, sau đó chậm rãi đến gần bên cạnh Tông chủ Thanh Vân Tông một chút, hành lễ đối với ông ta: “Tông chủ đại nhân, trước khi đi Thiếu tông chủ đã nói với vãn bối, vãn bối thực sự không rõ vì sao đột nhiên lại bị lật lọng như vậy. Lòng kính ngưỡng của vãn bối với Thanh Vân Tông có nhật nguyệt chứng giám. Không biết các vị ở Thanh Vân Tông đây vì sao lại thấy thấy vãn9bối không vừa mắt, còn muốn chèn ép và nhục nhã vãn bối? Xin hỏi đây chính là cách chiêu mộ anh tài thiên hạ của Thanh Vân Tông các vị hay sao?”

Một đại trưởng lão họ Hoàng không kìm được mà cười nhạo: “Anh tài hay không, chẳng phải là tự phong là có. Ngươi có được coi là anh tài hay chăng còn phải để cho người khác nói, tự ngươi nói thì được gì!”

Vinh Tuệ Khanh cũng cười nhạo nói: “Nếu như chút ít tự tin ấy ta cũng chẳng có, vậy bản lĩnh cũng quá ít ỏi.” Nói xong, cô nhìn Tông chủ: “Vãn bối là thành tâm thành ý muốn ra sức đóng góp cho Thanh Vân Tông. Thế nhưng hôm nay xem ra Thanh Vân Tông cũng không muốn giữ vãn bối lại. Mà thôi, xin hãy thay vãn bối gửi một lời xin lỗi đến Thiếu tông chủ, sau này có cơ hội, vãn bối sẽ lại báo đáp ý tốt của ngài ấy.”

Trong lúc cô nói, bầu trời bên ngoài đại sảnh chính điện vàng lên tiếng sấm ầm ầm, mặt đất bằng phẳng đột nhiên dậy sóng, chấn động không ngừng.

“Chuyện gì xảy ra?” Mấy đại trưởng lão biến sắc, Hoàng đại trưởng lão vội vàng chạy ra khỏi đại sảnh, nhìn lên phía trên.

Vinh Tuệ Khanh thổi thổi ngón tay tựa chồi non của mình, nói một cách dửng dưng: “Không cần nhìn làm gì. Ta là đang triệt trận cho các người đó thôi. Dẹp bỏ đại trận hộ sơn, từ đây Thanh Vân Tông sẽ thấy ánh mặt trời, dẫu cho các người có mời được Đại La thần tiên cũng không chữa trị nổi đâu.” Nói xong, cô mỉm cười vẻ như đã biết đấy, tâm trạng khoan khoái hơn rất nhiều.

Đúng vậy, cần gì phải để mình ngột ngạt chứ? Có bản lĩnh thì cứ bày ra, dù đối phương có thực lực cao hơn mình, thế nhưng thứ đối phương phải băn khoăn cũng chẳng ít.

Đây gọi là vua cũng thua thằng liều, xem ai càng liều mạng hơn!

“Mau dừng tay! Dừng tay! Ta đồng ý cho ngươi là Trận Pháp Sư! Lập tức! Lập tức có hiệu lực!” Tông chủ Thanh Vân Tông vội vàng quát lớn, đồng ý với điều kiện của Vinh Tuệ Khanh.

Mấy đại trưởng lão giận đến mặt đỏ bừng bừng, nhưng vừa nghĩ đến nếu như đại trận hộ sơn thực sự bị triệt tiêu, đừng nói đến chuyện sau này có thể tìm được người chữa trị hay không, chỉ riêng cái cảnh đất rung núi chuyển này, nhỡ mà động phủ của bọn họ lồ lộ giữa trời như vậy thì mấy thứ bảo bối của bọn họ sẽ chẳng dối gạt được ai nữa. Nghĩ vậy, bọn họ cũng chỉ có thể nhịn nhục không nói gì, bàn tay giấu trong tay áo, biểu cảm trên mặt đều vô cùng khó coi.

Vinh Tuệ Khanh hít sâu một hơi, ngưng động tĩnh nơi mắt trận.

Tiếng sấm bên ngoài bầu trời chợt biến mất, mặt đất cũng yên ổn trở lại, không còn dao động lắc lư nữa.

“Ta nghĩ mọi người cũng nhìn thấy rồi. Cái gọi là tài năng không đợi tuổi, Vinh cô nương tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng quả thật có trình độ rất cao ở lĩnh vực trận pháp. Kỳ tài trận pháp như vậy bằng lòng góp sức cho Thanh Vân Tông, mọi người cần phải vui vẻ mới phải, vì sao lại muốn chèn ép cô ấy đủ mọi cách chứ?” Tông chủ Thanh Vân Tông rốt cuộc cũng toát ra uy nghiêm Tông chủ một lần.

Mấy đại trưởng lão vẫn luôn bán tín bán nghi về bản lĩnh của Vinh Tuệ Khanh trong trận pháp. Nhưng mà trải qua trận đất rung núi chuyển vừa rồi, bọn họ cũng đã tin tưởng vài phần, không mở miệng phản bác nữa.

Vinh Tuệ Khanh lại không chịu bỏ qua cho bọn họ, cô ương ngạnh nói: “Thanh Vân Tông bổ nhiệm Trận Pháp Sư rốt cuộc là có trình tự thế nào? Lẽ nào chính là một câu nói của Tông chủ là xong? Nếu như mấy ngày nữa, các người lại cảm thấy ta chiếm lợi của các người, lập ra một cái bẫy, để cho ta muốn sống không được, muốn chết không xong, ta còn có thể tìm ai để giải oan đây?”

“Tiểu nha đầu tuổi tác không lớn, lòng dạ lại đề phòng không ít. Nếu Tông chủ chúng ta đã mở miệng, ngươi còn lo lắng cái gì? Chẳng lẽ là không tin tưởng Tông chủ?” Một đại trưởng lão mặc nhu sam màu xám nói một cách đầy ngụ ý.

“Không có quy củ, không thành chuẩn tắc. Thanh Vân Tông truyền thừa mấy nghìn năm, lẽ nào trước nay bổ nhiệm Trận Pháp Sư cứ tùy tiện như vậy? Hay chỉ là đối xử với mình ta đặc thù như vậy?” Vinh Tuệ Khanh tiếp tục ép buộc bọn họ. Cô biết, Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông phần lớn là người bình thường. Muốn sống sót trong tông môn cấp hai với tu sĩ cao giai đâu đâu cũng có này, một người không có tu vi chẳng thể nào không có chút quyền lợi đảm bảo được.

Tông chủ Thanh Vân Tông thấy mặc dù Vinh Tuệ Khanh có hơi hung hăng mạnh bạo nhưng ý nghĩ lại sáng suốt, miệng lưỡi lưu loát, thông minh nhanh nhẹn, cho dù muốn được lợi thế cũng có lý lẽ đâu ra đấy. Ông ta ngược lại là thay đổi vài phần cách nhìn về cô, gương mặt lộ ra chút ý cười, đưa tay lấy ra lệnh bài linh ngọc của Trận Pháp Sư, tiện tay ném về phía không trung.

Trên lệnh bài kia vẽ một đồ án bát quái âm dương, tự động xoay chuyển trên không trung, lơ lửng tại chỗ.

“Mời các vị đại trưởng lão cắt máu.” Tông chủ nói rồi cắt ngón trỏ của mình trước, bàn tay vung lên, vài giọt máu bắn ra, bay về phía lệnh bài linh ngọc kia.

Lệnh bài linh ngọc lóe ánh sáng, hút máu tươi của Tông chủ vào.

Trên lệnh bài trắng ngần và bóng loáng mơ hồ xuất hiện vết máu sợi li ti.

Đại trưởng lão có mặt tại đây đều là tu sĩ tầng cao nhất của Thanh Vân Tông, bọn họ nhìn nhau rồi đều cắt ngón trỏ của mình, làm theo Tông chủ, bắn ra giọt máu của mình vào trong lệnh bài linh ngọc.

“Ngươi là Trận Pháp Sư, bây giờ phải cho lệnh bài nhận ngươi làm chủ.” Tông chủ phất phất tay, đẩy lệnh bài về phía Vinh Tuệ Khanh.

“Vãn bối phải làm sao đây?” Vinh Tuệ Khanh hỏi, nhìn ngón trỏ của mình một chút, lẽ nào cũng phải cắt ngón tay?

“Nếu như ngươi là phàm nhân thì quả thực cũng phải đưa máu mình vào lệnh bài. Nhưng ngươi đã là tu sĩ Trúc Cơ, có thể rót vào linh lực để cho lệnh bài nhận chủ. Đây là lệnh bài chế tạo bằng linh ngọc, là thứ mà vạn năm trước tông môn đỉnh cấp của Pháp gia truyền xuống cho các tông môn nhị cấp bên dưới.” Giọng nói của Tông chủ có vài thổn thức.

Vinh Tuệ Khanh biết linh ngọc quý giá thế nào, cô chăm chú quan sát một phen, sau đó mới thật cẩn thận mà rót linh lực của mình vào.

Lệnh bài linh ngọc kia dường như có ý thức, bao bọc lấy linh lực của Vinh Tuệ Khanh, sau vài lần quay cuồng, trên lệnh bài kia dần dần hiển hiện ra tên và tuổi tác của Vinh Tuệ Khanh.

“Trận Pháp Sư mười sáu tuổi, trên toàn bộ Ngũ Châu Đại Lục coi như là hàng đầu.” Tông chủ Thanh Vân Tông tỏ vẻ mừng rỡ.

Mấy đại trưởng lão khẽ gật đầu, nghiêm mặt nói với Vinh Tuệ Khanh: “Bây giờ ngươi là Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông chúng ta, thế nhưng ngươi đồng thời cũng là đệ tử nội môn tinh anh, thuộc vào hàng chữ Hoàng. Sau năm năm, nếu như ngươi có thể đảm nhiệm được, Tông chủ sẽ bổ nhiệm ngươi làm Đại Trận Pháp Sư, từ đó về sau, ngươi sẽ chính là kẻ dưới một người trên vạn người ở Thanh Vân Tông.”

Vinh Tuệ Khanh im lặng một lát. Thiếu tông chủ Phác Cung Doanh của Thanh Vân Tông từng nói, Đại Trận Pháp Sư trước đây đều là chú trọng truyền thừa. Trước khi bị bắt nhập môn phái thì sẽ làm đồ đệ suốt nhiều năm cho Đại Trận Pháp Sư, sau đó thăng chức là Trận Pháp Sư, cuối cùng trước khi Đại Trận Pháp Sư lâm chung thì mới chính thức lên làm Đại Trận Pháp Sư. Quá trình từ Trận Pháp Sư đến Đại Trận Pháp Sư thông thường là năm năm. Bởi vì Thanh Vân Tông là tông môn tu hành, có thể tính toán tương đối chính xác được đại nạn sinh tử của phàm nhân. Cho nên Đại Trận Pháp Sư có thể sớm biết được đại nạn của mình, bắt đầu chuẩn bị chuyển giao cho người sau.

Mà Vinh Tuệ Khanh trực tiếp đá rơi Đại Trận Pháp Sư tiền nhiệm, lược bỏ quá trình truyền thừa trung gian, thế nhưng giai đoạn năm năm chuyển giao từ Trận Pháp Sư đến Đại Trận Pháp Sư là nhất định phải tuân thủ.

Vinh Tuệ Khanh không phản bác nữa. Tuy rằng bây giờ cô mới chỉ là Trận Pháp Sư, không phải là Đại Trận Pháp Sư, thế nhưng phía trên cô cũng không có thượng cấp ràng buộc, trên thực tế cô chính là Đại Trận Pháp Sư, khác biệt duy nhất cũng chính là vấn đề đãi ngộ thôi.

Đại Trận Pháp Sư ngày thường suốt mười hai canh giờ đều có tu sĩ Kim Đan trong tông môn hộ vệ, khi rời khỏi Thanh Vân Tông sẽ có ít nhất một tu sĩ Nguyên Anh đi theo, bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.

Mà Trận Pháp Sư lại không có những đãi ngộ này, hoàn toàn là dựa vào chính mình.

Vinh Tuệ Khanh bản thân có rất nhiều chuyện, cô cũng không muốn bị những người này đi theo hằng ngày. Vả lại nếu như cô ở trong Thanh Vân Tông mà còn không có cách tự bảo vệ mình, sau này còn bàn tu hành cái gì, bàn đại đạo cái gì?

“Năm năm thì năm năm. Năm năm này, ta sẽ cố gắng tu hành, đồng thời cải tiến xong đại trận hộ sơn, sẽ không làm cho các vị thất vọng. Đa tạ các vị tiền bối đã cho ta cơ hội này.” Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh lại, gương mặt tươi cười như là trăng tỏ sau mây tan, hào quang tỏa xung quanh, các tu sĩ Nguyên Anh ở đây cũng bị chói lòa đến không mở mắt nổi.

Tông chủ Thanh Vân Tông ho khan một tiếng, còn hỏi một câu: “Chuyện ngày hôm nay đều là do ngươi vô cớ hủy dung Lỗ sư tỷ của mình mà gây ra. Bọn ta mong sau này ngươi có thể kiềm chế bản thân, khiêm tốn và bình tĩnh, không được ỷ thế hiếp người mới tốt.”

Tâm trạng vốn đang nhẹ nhõm của Vinh Tuệ Khanh lập tức tan nát không còn gì.

“Tông chủ đại nhân, vãn bối cũng đang muốn nhắc đến sự kiện đó đây. Chuyện của Lỗ sư tỷ, Tuệ Khanh làm sai chỗ nào?”

“Ngươi còn không nhận sai?!” Hoàng đại trưởng lão trừng mắt: “Nha đầu, có bản lĩnh là tốt, thế nhưng trên đời này người có bản lĩnh thì nhiều lắm, lẽ nào ai cũng ỷ thế hiếp người, điêu ngoa như vậy?!”

Vinh Tuệ Khanh giận quá mà cười, vừa muốn mở miệng phản bác bọn họ rồi lại bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Mình mới vừa vào tông môn. Mấy chuyện xấu lá mặt lá trái Lỗ Oánh Oánh còn chưa có bắt đầu, trong mắt người khác, mình hoàn toàn là kẻ gây sự và đuối lý trước, hành động quá quắt, thậm chí là vì chuyện còn chưa xảy ra mà trừng phạt Lỗ Oánh Oánh, hoàn toàn là một người không có phẩm hạnh, không có hạn độ.

Nhưng mà mình đã biết nàng ta là hạng người gì, sẽ làm ra những chuyện thế nào, nếu như còn phải theo nàng ta tái diễn từng tình tiết trong nguyên tác, thì mình trăm phần trăm là một đứa não tàn, đáng bị người ta sỉ nhục, uất ức cả đời.

Với cô mà nói, chuyện tiến hành báo thù Lỗ Oánh Oánh không liên quan gì đến giới hạn làm người, mà liên quan đến chỉ số thông minh cá nhân.

Người thông minh đều biết cái gì gọi là phòng bệnh hơn chữa bệnh, sẽ không nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà. Mình phải ra tay chớp lấy thời cơ, có thể xóa bỏ hoàn toàn sự kiêu ngạo của đối phương, đồng thời tránh cho sau này Lỗ Oánh Oánh sẽ giả vờ làm bạn tốt với mình trước mặt đồng môn, thuận lợi cho nàng ta đâm mình một đao.

Chỗ duy nhất mà mình phạm sai chính là không nên hủy dung Lỗ Oánh Oánh ngay trước mặt Lục Kỳ Hoằng. Có làm gì cũng phải chờ lúc Lục Kỳ Hoằng không có ở đây mới lại ra tay với Lỗ Oánh Oánh.

Vinh Tuệ Khanh trầm ngâm chỉ là vì hối hận mình không lên kế hoạch cẩn thận, hoàn toàn chẳng hề có ý hối cải vì chuyện làm bị thương gương mặt của Lỗ Oánh Oánh.

Vả lại cũng không phải là cô đi đến động phủ của Lỗ Oánh Oánh khiêu khích.

Hoàn toàn là Lỗ Oánh Oánh có tật giật mình, đến khiêu chiến giới hạn cuối cùng của cô.

Nhưng mà trong mắt của Tông chủ Thanh Vân Tông, ông ta lại cho rằng Vinh Tuệ Khanh đang hối hận. Ông ta khẽ vuốt cằm nói: “Có sai thì sửa, sau này không thể xung động như vậy. Thanh Vân Tông chúng ta ngăn cấm nhất là đồng môn tương tàn.”

Vinh Tuệ Khanh mỉm cười: “Những lời này của Tông chủ phải nói cho Lỗ sư tỷ nghe. Nếu như Tuệ Khanh đoán không lầm, Lỗ sư tỷ đang tìm cách để tương tàn đồng môn. Lần này không đưa ta vào chỗ chết, sư tỷ chắc chắn sẽ không dừng tay.”

“Nói xằng nói bậy! Về sau nếu như Oánh Oánh có lỗi với ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi lấy lại công bằng! Thế nhưng ngươi cũng không thể ăn nói bừa bãi, khinh miệt người khác!” Một đại trưởng lão họ Lỗ không chịu nổi nữa. Ông ta là trưởng bối cùng tộc với Lỗ Oánh Oánh, rất xem trọng tình thân gia đình. Lần này mấy vị đại trưởng lão đoàn kết lại phản đối Vinh Tuệ Khanh làm Trận Pháp Sư cũng có liên quan rất lớn đến ông ta.

Vinh Tuệ Khanh khẽ nhướng mày, nhìn về phía Lỗ đại trưởng lão: “Xin hỏi quý tính của vị đại trưởng lão đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.