*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Lúc đó ta rất muốn chăm sóc cho muội ấy, để muội ấy được vui vẻ cả đời. Nhưng ta cũng biết muội ấy còn rất nhiều chuyện phải làm, sẽ không thể dừng lại một nơi đợi ta tiến tới gần hơn. Cho nên, ta đành rời đi, cũng là để cho muội ấy tự mình bay cao. Ta vẫn luôn cảm thấy tuổi tác của bọn ta còn rất trẻ, trời đất thì rộng lớn, nước chuyển động nhưng núi không dời, rồi sẽ có một ngày bọn ta gặp lại nhau. Chỉ không ngờ lúc hai ta tương phùng, muội ấy đã không còn là muội ấy khi xưa nữa...”
Mão Tam Lang thở dài một hơi não nề, cúi thấp đầu. Trong lòng có một ngụm khí bị nghẹn lại, lên không3được, nuốt không trôi.
Tiếng nấc nghẹn của Hoàng Ly rốt cuộc cũng ngừng lại. Nàng ngây ngốc nhìn sườn mặt anh tuấn của Mão Tam Lang, gần ngay trước mặt lại xa tận chân trời.
“Mão Tam ca, muội hiểu ý của huynh. Huynh đã vuột mất người ấy, huynh rất nuối tiếc, cũng rất hối hận. Cho nên, muội sẽ không phạm phải sai lầm giống như huynh. Muội sẽ không buông tay huynh, càng không để vuột mất huynh. Dù huynh có ghét muội cũng được, thích muội càng tốt, muội cũng đã quyết định theo huynh rồi.” Hoàng Ly lấy hết dũng khí nói.
Mão Tam Lang có hơi kinh ngạc khi Hoàng Ly có thể thẳng thắn ra như vậy. Nữ tu bình thường ở Nhân giới đều tương đối hàm súc, e0dè. Dạng con gái cởi mở như Vinh Tuệ Khanh cũng chưa từng nói câu nào bộc trực như vậy với cậu.
Cậu cũng có chút tán thưởng với tính cách của Hoàng Ly, chỉ là tình cảm không thể cưỡng cầu. Trước kia cậu không hiểu được, giờ đây gặp được Vinh Tuệ Khanh mới thấu rõ tất cả.
“Ngày mai muội sẽ về Thái Hoa Sơn rồi, về đến hãy gửi lời hỏi thăm của ta đến Long Chưởng môn. Ta không đi cùng muội nữa. Đã lâu rồi ta không về nhà, ta muốn về thăm cha mẹ và cả bằng hữu thân thích của ta.” Mão Tam Lang vừa nói vừa đứng dậy, xoay người đi vào trong lều của mình.
Màn cửa trước lều được thả xuống, lay động trước mặt Hoàng Ly.
Hoàng5Ly nhìn chăm chăm vào chiếc mành cửa một hồi lâu, tay siết chặt. Cuối cùng hạ quyết tâm, xoay người rời khỏi căn lều của Mão Lam Lang trở về lều của mình.
Trong đêm đó đã định trước sẽ có rất nhiều người mất ngủ.
Trong một động phủ dành cho khách quý ngụ lại ở nội tông môn Thanh Vân Tông, dạ minh châu lớn bằng cái đấu được khảm trên vách tường chiếu động phủ trống rỗng sáng như ban ngày.
Tư An ngồi một mình trước bàn, trầm mặc một lúc lâu, tay trái vung lên vẽ một chữ thập giữa không trung.
Kết giới của tu sĩ Hóa Thần thoáng chốc bao phủ khắp căn phòng trong động phủ.
Tư An tính tình cẩn thận, lại phóng thần thức ra kiểm tra một lượt4trong kết giới, xác nhận xung quanh không có bất cứ ai hay bất cứ động vật và thần thức nào đang nghe trộm hắn mới yên tâm.
“Ra đi!” Tư An thân như ngọc tạc đứng trước một viên minh châu trên tường động phủ, khẽ quát lên.
Trong động phủ vô cùng yên tĩnh, không có người nào khác.
Hắn đang gọi ai?
Không lâu sau, bên trong kết giới nổi lên từng đợt sóng lan, mà ở trung tâm là nơi Tư An đang đứng.
Đợi khi những con sóng ấy rút đi, sau lưng Tư An lại xuất hiện thêm một người.
Người kia có dung mạo giống hệt hắn. Dù là gương mặt, thân hình hay là trang phục, biểu cảm đều không thể phân biệt được. Chỉ là tu vi người này mới đến Kim9Đan, chưa Hóa Thần, thậm chí ngay cả Kết Anh cũng chưa đến.
Tư An bỗng xoay lại nhìn chăm chăm người giống hệt mình kia, quan sát từ trên xuống dưới một lúc mới cười lạnh: “Ngươi giỏi thật! Nếu không phải ả tiện nhân Minh Nguyệt kia si tâm vọng tưởng, ngươi còn muốn giấu ta đến khi nào?”
Sắc mặt người kia chết lặng, tựa hồ không biết Tư An đang nói gì. Chỉ khi nghe đến tên “Minh Nguyệt” thì trong mắt mới có một chút biểu hiện, thân thể cũng khẽ lung lay khó thể nhận thấy.
“Không giả vờ vô tri nữa?” Tư An đi vòng quanh người nọ vài vòng, đánh giá trước sau, trên dưới người đó: “Ta cũng không hiểu, một con rối lại có thể có ý thức của chính mình! Nếu ta không biết đến chuyện này, đợi đến khi ngươi Kết Anh Hóa Thần rồi thì cũng là ngày ngươi thay thế ta nhỉ?!”
Người kia chấn động toàn thân, trên mặt dần không còn tĩnh lặng như trước nữa, mà bắt đầu thay đổi thần sắc.
Giống như một pho tượng đá cuối cùng cũng được trao cho sinh mệnh, cũng có hỉ nộ ái ố, yêu ghét vậy.
Chỉ là nhất cử nhất động của nó đều y khuôn Tư An, ngay cả kiểu khép mở khóe miệng lúc nói chuyện cũng không hề thua kém Tư An một chút nào.
“Ngươi là phân thân nguyên thần của ta, ngươi nói xem, Sở Sở - đứa con gái của Minh Nguyệt là chuyện lúc nào?!”
Người kia đột ngột ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng thể hiện biểu cảm khác với Tư An.
Tư An nhíu mày, nhìn ánh mắt ngập tràn lửa giận của người kia.
Người kia lại trừng lớn mắt, sắc mặt vừa buồn vừa vui: “... Ngài nói sao? Ngài nói thật đó ư? Minh Nguyệt... Minh Nguyệt thật sự có thai?”
“Có thai?! Con gái của ngươi đã đến tuổi có thể gả đi rồi! Còn ở đấy mà có thai? Ngươi không nhớ đã trôi qua bao nhiêu năm rồi hay sao?!” Tư An hừ một tiếng nặng nề, tung chưởng thật mạnh đánh vào ngực người kia.
Người kia hét lên một tiếng “A!”, bị đánh bay va vào vách tường đối diện, khóe miệng chảy máu, nghiêng đầu ngất đi.
Tư An gắt gao siết chặt tay, mặt vô cảm trừng mắt nhìn con người đã ngất đi đang dựa vào vách tường kia, hận không thể một quyền đánh chết y.
Nhưng “y” lại không phải người nào khác, y là một phần của hắn, là phân thân nguyên thần của hắn. Nếu đánh chết người đó thì tu vi của mình ít nhất cũng sẽ bị giảm xuống dưới Hóa Thần.
Hắn không thể mạo hiểm như vậy.
Tu vi của tu sĩ đến một tầng nhất định đều có thể bắt đầu tu luyện nên phân thân nguyên thần, có thể làm trợ thủ của mình cũng như có thể vào lúc nguy cấp bỏ mình mà giữ lại một mạng. Giống như cáo chín đuôi có chín cái mạng vậy. Mỗi một cái đuôi đều có thể tu luyện được một lần luân hồi, trở thành một phân thân có thể gánh tai họa thay mình.
Tư An tu luyện Hỗn Nguyên Tam Thanh Công, cho đến lúc Kết Đan đều rất thuận lợi. Sau này, hắn đại biểu tông môn đến tham gia cuộc thi môn phái đỉnh cấp ở Ngũ Châu Đại Lục, thoáng nhìn thấy Thánh nữ Quản Khinh Sa ở thần điện Quang Minh, từ đó trong lòng đã có tâm ma. Mà Hỗn Nguyên Tam Thanh Công đúng lúc đó lại trì trệ không tiến, trưởng lão sư môn của hắn đều hao tổn rất nhiều công sức giúp hắn tìm cách phá giải.
Sau này, cũng nhờ ân sư dạy dỗ hắn cho rằng, hắn lấy thân đồng nam để tu luyện Hỗn Nguyên Tam Thanh Công vốn không có tâm ma, nhưng sau này lại động lòng với Thánh nữ Quản Khinh Sa thế là sinh ra tâm ma. Muốn trừ bỏ tâm ma này cần phải đến trần thế lịch luyện, thể nghiệm tình cảm giữa nam nữ mới có thể trợ giúp hắn trừ bỏ tâm ma tình cảm.
Chỉ có điều hắn cần phải giữ thân đồng nam của mình, sư phụ mới dặn dò nhiều lần không được giao hợp cùng nữ nhân. Nếu để mất nguyên dương thì bao nhiêu tu vi của hắn coi như đã luyện vô ích.
Để giám sát hắn, sư phụ đề nghị hắn luyện ra một phân thân nguyên thần cùng xuống núi.
Phân thân nguyên thần đó là do huyết mạch của Tư An hóa thành, cũng giống như huynh đệ sinh đôi với hắn.
Phân thân nguyên thần trên Ngũ Châu Đại Lục đều có một đặc điểm chung, đó là không có ý thức tự chủ của nó, chỉ có thể nghe theo sai sử của nguyên chủ mà hành động. Tuyệt đối sẽ không phản bội lại người đó, càng không có chuyện lừa dối thế này!
Thế nhưng phân thân nguyên thần của hắn không những có ý thức riêng mà còn lấy một chút ý thức này lừa gạt nguyên chủ của nó, thật không biết đã làm ra những chuyện gì ở bên ngoài!
Tư An đi đến bên người nọ, nửa ngồi xuống nhìn vào khuôn mặt giống hệt mình kia. Linh lực tuôn ra rót vào đan điền của người kia, bao vây lấy Kim Đan của y: “Ngươi cứ tiếp tục giả vờ ngất đi, ta sẽ bóp nát Kim Đan của ngươi! Xem ngươi có bao nhiêu cái mạng có thể giả vờ hồ đồ với ta!”
Người kia rùng mình, chầm chậm mở mắt ra, cũng bình tĩnh nhìn lại hắn.
Hai người giống hệt nhau đưa mắt nhìn nhau, giống như đang soi gương vậy.
“Nói đi, ngươi đã làm những chuyện gì giấu ta? Ngươi phải biết ta có thể tạo ra ngươi tức có thể tiêu diệt ngươi!” Tư An thấp giọng uy hiếp, điều khiển linh lực xoắn lấy Kim Đan trong cơ thể phân thân nguyên thần của mình.
Người kia đau đớn hét lên, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi thật to, hai mắt nhắm lại, vẫn không chịu lên tiếng.
Tư An thấy đối phương vẫn không chịu khai lại có chút ngạc nhiên, tiếp tục uy hiếp y thêm một bước: “Thủ đoạn của ta có lẽ ngươi cũng không đặt vào trong mắt, nhưng nếu là sư phụ của ta thì thế nào? Ngươi chưa đến mức ngay cả sư phụ ta mà ngươi cũng không sợ chứ?”
Người kia chấn động toàn thân, tựa hồ câu nói của Tư An đã chạm đến chỗ đau của y. Nét mặt khủng hoảng, răng hàm cắn chặt.
“Biết sợ là tốt. Sư phụ ta đối với ta thế nào ta nghĩ ngươi cũng hiểu. Thế cho nên ngươi hãy khai mau đi, miễn phải chịu nỗi đau xác thịt.”
Tư An một mặt uy hiếp người trước mắt, một mặt cảm thấy vô cùng không vui. Giống như tinh thần hắn đang phân ra mà tự ngôn tự ngữ vậy.
Người nọ nghe Tư An nói đột nhiên cười ha hả: “... Sư phụ ngài đối với ngài thế nào quả thật ta rất rõ... Ha ha ha ha... Trên đời này, không ai có thể rõ hơn ta được nữa...”
Người nọ bò dậy, chống tay lên tường, lảo đảo như muốn ngã.
Người nọ quay đầu nhìn Tư An, trên mặt lướt qua một nét cười thương hại, lắc đầu đáp: “Tư An đại nhân, tu sĩ duy nhất Hóa Thần thành công trong vạn năm nay, vinh quang biết bao, hiếm có biết bao! Nhưng trong tông môn ngài có là gì?!”
Tư An hơi sững người. Tên này nói cũng không sai. Bản thân hắn là tu sĩ duy nhất Hóa Thần thành công trong vạn năm nay, nhưng ở trong tông môn đỉnh cấp của Đạo môn thì những người sống đến vạn năm lại không ít. Mình ở trước mặt họ chỉ là một hậu bối mà thôi.
Ví dụ như sư phụ của mình, người chính là đại tu sĩ Đại Thừa kỳ.
Theo lý mà nói, sau Đại Thừa kỳ thì người sẽ phi thăng Tiên giới, nhưng không biết vì sao người vẫn tình nguyện ở lại Nhân giới, chủ trì sự vụ thường ngày ở tông môn. Lúc rỗi rãi, người lại hao tâm tổn sức dạy dỗ mình, một tay cất nhắc dẫn dắt mình từ khi là một đệ tử Luyện Khí kỳ, qua một ngàn năm cuối cùng cũng thành công Hóa Thần.