Bổ Thiên Ký

Chương 220: Không cùng chủng tộc với ta



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đây là tín phù để đưa tin cho ta. Ngươi giữ lấy đi. Nếu như tình hình có biến, các đại trưởng lão Thanh Vân Tông cùng nhau công kích động phủ của ta, ngươi liền lập tức bóp nát tín phù. Ta sẽ nhanh chóng biết được, có thể lập tức chạy trở về.” Vinh Tuệ Khanh đưa ba tấm tín phù cho Khẳng Khẳng, Xích Báo và Lang Thất, mỗi người một tấm để phòng hờ.

Nhìn bóng lưng đi xa của Vinh Tuệ Khanh, Khẳng Khẳng, Xích Báo và Lang Thất đứng ở cửa động phủ, không biết tâm trạng phải thế nào. Sau khi trở thành linh sủng của Vinh Tuệ Khanh, đây vẫn là lần đầu tiên chúng nó cách xa cô trong thời gian dài như vậy.

Lang Thất lặng lẽ xoay người lại, nằm sấp bên giường3La Thần mà nghĩ ngợi.

Nó từng ở cõi Âm Tê, ma khí cõi Âm Tê làm biến dị nó. Lúc cánh cửa giữa các giới mở ra, nó rõ ràng cảm nhận được luồng lực triệu hoán từ trong cánh cửa ấy, suýt chút nữa thì nó đã bị kéo vào bên kia cánh cửa.

Mà cơ thể La Thần nằm ở nơi này, Lang Thất biết được, linh hồn trong đó đã không còn nữa. Mà mỗi khi đến thời khắc phùng ma lúc chạng vạng tối trời, nó có thể cảm giác được cơ thể này tự động phun ra nuốt vào ma khí.

Thời khắc phùng ma là lúc lực hút của cánh cửa dẫn đến Ma giới mạnh nhất trong ngày.

Lang Thất sờ sờ đỉnh đầu của mình, cái sừng nhọn nho nhỏ kia càng ngày càng cứng.

Có thể một0ngày nào đó, nó cũng sẽ giống như lão đại mà bay qua chỗ đó ư?

Lang Thất mím chặt cái miệng. Sợ mình bất cẩn nói mớ, sẽ làm cho Vinh Tuệ Khanh biết hồn phách La Thần đi đâu.

Nó biết La Thần sẽ tự mình trở về, thế nhưng Vinh Tuệ Khanh sẽ không tin. Cô chỉ biết liều lĩnh, chạy đến đó hòng tìm được hồn phách La Thần trở về.

Thế nhưng chỗ đó nào phải là chỗ cho con người ở lại?!

Lúc Khẳng Khẳng và Xích Báo tiến vào, chúng nó phát hiện Lang Thất đã nằm ở bên giường La Thần mà ngủ, cả hai không khỏi nhìn nhau mà hết biết nói gì, rồi đều tự mình tìm một chỗ cạnh giường La Thần mà ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.

Khẳng Khẳng không biết tu vi mình5rốt cuộc cao bao nhiêu, hơn nữa nó còn phải ăn cái gì.

Thế nhưng Vinh Tuệ Khanh từng dặn nó, không được đi ra ngoài động phủ, cho nên lúc Vinh Tuệ Khanh luyện đan, Khẳng Khẳng chạy như bay ra ngoài, kéo một túi hạt thông thật lớn trở về.

Những khi không tu luyện, Khẳng Khẳng thích nhất là nhồm nhoàm gặm cắn hạt thông.

Lang Thất bị tiếng động của Khẳng Khẳng đánh thức, nó ưỡn người ra, bỗng chốc biến về hình người, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.

Nó cách cơ thể La Thần càng gần, hiệu quả tu luyện lại càng lớn.

...

Vinh Tuệ Khanh đi đến chỗ tập hợp của đệ tử Thanh Vân Tông thì nhìn thấy Lục Kỳ Hoằng đang nói chuyện với một đám đệ tử hàng chữ Hoàng.

“Tuệ Khanh đến. Muội4là người cuối cùng, chỗ này có một chiếc túi, là một ít linh thạch và pháp bảo tông môn cho mọi người, mỗi người đều giống nhau, muội cầm lấy đi.” Lục Kỳ Hoằng chào hỏi với Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh nhận lấy cái túi, tiện tay nhét vào trong túi càn khôn của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua đám người.

Lỗ Oánh Oánh cũng có trong đây.

Vinh Tuệ Khanh nhướng mày hỏi: “Chẳng phải Lỗ sư tỷ bị thương hay sao? Sao lại có thể ra ngoài thế này?”

Lỗ Oánh Oánh có hơi sợ Vinh Tuệ Khanh, núp vào bên cạnh Lục Kỳ Hoằng, nhỏ giọng nói: “Vết thương của ta đã không có gì đáng ngại nữa.” Dứt lời, nàng ta tháo chiếc mặt nạ bạc trên mặt xuống.

Mọi người nhìn thấy rõ ràng, gò má9phải kia bóng loáng, quả thực là đã lành vết thương.

Vinh Tuệ Khanh bĩu môi, không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn về phía Lục Kỳ Hoằng.

Lục Kỳ Hoằng vung tay, một chiếc thuyền khổng lồ xuất hiện trên không trung.

Đây không phải là chiếc thuyền bình thường, mà là một chiếc thuyền lâu, tổng cộng có năm tầng. Thuyền lâu tự thân có nhiều tầng trận pháp, vừa có thể ẩn nấp phòng ngự vừa có thể công kích.

Thuyền lâu lớn như vậy đương nhiên cũng cần không ít linh thạch.

Nhưng mà Thanh Vân Tông là tông môn cấp hai, tích lũy hơn vạn năm, linh thạch hạ phẩm gì gì đó hoàn toàn là chất cao như núi.

Thuyền lâu này cần linh thạch trung phẩm để cung ứng. Trong khoang lái thuyền lâu, linh thạch trung phẩm đã được bỏ vào đủ dùng cho nửa năm. Nửa năm, đó cũng là kỳ hạn cho những đệ tử Thanh Vân Tông này. Đến khi ấy, bất kể là hành động săn yêu này có kết quả hay không thì bọn họ đều phải trở về tông môn, sau đó sẽ có một nhóm đệ tử khác đến thay.

“Mọi người lên đây nào.” Lục Kỳ Hoằng nhảy lên trước.

Lỗ Oánh Oánh theo sát phía sau.

Sau đó những đệ tử khác cũng đi theo, Vinh Tuệ Khanh là người cuối cùng lên đến.

Lên rồi mới phát hiện thuyền lâu này thực sự là quá lớn.

Vinh Tuệ Khanh không khỏi nhớ đến chiếc du thuyền to lớn mà cô từng đi qua biển Caribe. Thuyền lâu này thật sự có thể sánh ngang với chiếc du thuyền ấy.

Những chiếc du thuyền lớn thế kia mỗi lần có thể chở đến mấy nghìn du khách.

Lần này Thanh Vân Tông cũng điều động ra mấy trăm đệ tử nội môn tinh anh, coi như là cho bọn họ một cơ hội rèn luyện.

Lục Kỳ Hoằng là người dẫn đội, sau khi sắp xếp đưa bọn họ về phòng mỗi người xong, hắn liền triệu tập bọn họ đến đại sảnh lầu hai để nói chuyện.

“Trận pháp ẩn nấp của thuyền lâu đã mở ra, bây giờ đang bay về nước Đại Sở. Nước Đại Sở cách nơi này của chúng ta hơn vạn dặm, thế nhưng đi trên chiếc thuyền lâu này chẳng qua cũng chỉ hai ngày là đến. Mọi người đừng sốt ruột.” Lục Kỳ Hoằng vừa nói vừa lấy một quyển sách nhỏ ra.

“Lần này chúng ta tổng cộng có ba trăm đệ tử đi đến nước Đại Sở, đều có tu vi từ Trúc Cơ trở lên, cũng là nền móng của Thanh Vân Tông. Lúc mọi người săn yêu, điều chú ý hàng đầu là bảo vệ mình. Tính mạng của các ngươi là quý giá nhất, lần này, tông môn cho các ngươi đi rèn luyện chứ không phải đi nộp mạng. Cho nên lúc săn yêu, vừa vừa phải phải là được. Nếu như gặp phải yêu tu từ Trúc Cơ trở lên thì phải nhanh chóng bỏ chạy, không được dây dưa với chúng nó, có biết chưa?” Lục Kỳ Hoằng chia những đệ tử này thành ba mươi tiểu đội, mỗi một đội có mười đệ tử.

“Yêu tu vô cùng hung tàn, chẳng những lạm sát phàm nhân, mà đối với tu sĩ thì càng thêm đối chọi gay gắt. Nhìn thấy yêu tu, mọi người phải cùng nhau hợp tác tấn công, không để cho chúng nó tiếp tục tàn sát bừa bãi nữa!” Một đệ tử vừa vung tay vừa dõng dạc hô to.

“Đúng vậy đúng vậy! Ta nghe bằng hữu ở tông môn cấp ba nói, có rất nhiều đệ tử như bọn họ bị bắt được khi đi một mình. Nữ tu bị những yêu tu này luân phiên hãm hiếp thì không nói, còn bị phế bỏ tu vi, ném vào thanh lâu phàm nhân để đón khách, dùng cái danh nữ tu để thu hút khách, kiếm thật nhiều bạc. Còn nam tu bị bắt thì càng thảm hại hơn, rất nhiều người đều bị nuốt sống...”

Trong lúc nhất thời, những lời đồn đại về sự tàn bạo của yêu tu lan truyền trong đám đệ tử nội môn Thanh Vân Tông.

Vinh Tuệ Khanh nghe thấy mà mày càng nhíu chặt, ho khan một tiếng rồi nói: “Đều là tin đồn mà thôi. Yêu tu cũng có người tốt kẻ xấu, cũng như tu sĩ Nhân giới vậy, không được vơ đũa cả nắm. Mọi người đừng nên nghe tiếng đã sợ mất mật như vậy chứ?”

Một nữ tu cười xùy một tiếng: “Yêu tu có một chữ ‘yêu’ trong đó, sao có thể tốt được? Vinh Trận Pháp Sư, ngươi chưa từng nghe qua câu này sao, chính là chẳng phải đồng loại của ta, lòng dạ ắt khác. Hiệp nghị đồng minh vạn năm trước đồng ý yêu tu đến Nhân giới tu hành chính là một sai lầm lớn!”

Vinh Tuệ Khanh lập tức phản bác: “Vạn năm trước Ma giới xâm lấn, yêu tu và tu sĩ Nhân giới cùng nhau chiến đấu, đuổi Ma tộc ra khỏi Nhân giới, phong ấn cánh cửa thông các giới lại. Hiện nay nhân thế phồn hoa có một nửa là các yêu tu chiến đấu đẫm máu mà đổi lấy. Chúng nó cũng chỉ chọn vài chỗ trong Nhân giới để ở lại mà thôi, hoàn toàn là tự cấp tự túc, chẳng hề mang thêm gánh nặng cho Nhân giới. Nói như ngươi vậy, có phải là muốn qua sông đoạn cầu hay không? Hay là ngươi bụng dạ khó lường, có mưu đồ khác?”

Nữ tu kia bị Vinh Tuệ Khanh chọc tức đến phát run, nàng ta chỉ vào Vinh Tuệ Khanh mà nói: “Ngươi không được ăn nói bừa bãi, bêu xấu ta! Ta nói cho ngươi biết, ta cũng không mặc người ức hiếp như Lỗ sư muội đâu! Ta là Trúc Cơ trung kỳ, chọc giận ta rồi ta cũng sẽ dạy dỗ ngươi!”

Lỗ Oánh Oánh cũng đúng lúc đứng sát lại bên Lục Kỳ Hoằng, gương mặt ngoan ngoãn đáng yêu, dáng vẻ như giận mà không dám nói.

Lục Kỳ Hoằng giúp Lỗ Oánh Oánh trị thương lần này, cũng quen thuộc với nàng ta hơn nhiều, thấy thế thì vỗ vỗ vai nàng ta, ý bảo nàng ta đừng sợ.

Bên này Vinh Tuệ Khanh cũng đã giận tái mặt, hai tay vỗ lại, Nhật Nguyệt Song Câu đã lâu chưa dùng xuất hiện trên tay.

“Bây giờ ta chọc giận ngươi đấy, thì làm sao? Ra tay đi, sư tỷ!” Vinh Tuệ Khanh chiến ý hừng hực, Nhật Nguyệt Song Câu trong tay nhoáng lên một luồng sáng trắng lóa mắt, bắn về phía nữ tu đối diện.

“Tiểu sư thúc, sư muội khiêu chiến ta, ta là nghênh chiến hay là không nghênh chiến đây?” Nữ tu kia nhìn về phía Lục Kỳ Hoằng.

Lục Kỳ Hoằng nói với Vinh Tuệ Khanh: “Chuyện có đáng bao nhiêu mà muội lại rút đao với đồng môn? Muốn đánh nhau, đến nước Đại Sở rồi là có rất nhiều yêu tu yêu thú cho muội đánh.” Sau đó lại chuyển đề tài: “Lần này, ba tông môn cấp hai của Ngũ Châu Đại Lục liên hợp phát hiệu lệnh, giết mỗi một yêu tu thưởng một bộ công pháp cao giai, giết một con yêu thú bằng năm trăm linh thạch hạ phẩm. Yêu thú có yêu đan thì căn cứ theo công dụng của yêu đan, khen thưởng từ một nghìn đến một vạn linh thạch hạ phẩm. Về phần các pháp bảo của yêu tu yêu thú, ai đánh chết thì của người đó. Mọi người cố gắng nỗ lực lên, chẳng những có thể rèn luyện tu vi mà còn có thể phát tài chút đỉnh.”

Các đệ tử ở đây đều bắt đầu hoan hô.

Trong lúc nhất thời, tình thế giương cung bạt kiếm giữa Vinh Tuệ Khanh và nữ tu kia bị phai mờ đi rất nhiều.

Nữ tu kia nhìn mặt đoán ý, vội vàng tiến đến hỏi han Lục Kỳ Hoằng.

Vinh Tuệ Khanh hừ một tiếng, cất Nhật Nguyệt Song Câu vào, lười nghe bọn họ nói chuyện, một mình trở về khoang thuyền của mình.

Nói thật, Lục Kỳ Hoằng đối xử với cô vẫn còn rất tốt. Phân cho cô gian phòng lớn nhất, tốt nhất trên thuyền, linh khí trong phòng dồi dào, vừa nhìn vào là thấy có sắp đặt linh thạch thượng phẩm. Căn phòng như vậy hẳn dành là cho tu sĩ cao giai ở.

Vinh Tuệ Khanh nhún nhún vai, bắt đầu nhắm mắt đả tọa, tu luyện pháp môn luyện khí trụ cột nhất của Thanh Vân Tông.

Sau hai ngày, bọn họ đã đến kinh thành nước Đại Sở.

Vinh Tuệ Khanh nhảy xuống từ thuyền lâu, trông thấy xa xa đang có một đám tu sĩ đang chân đạp trên một thanh trường kiếm khổng lồ mà cấp tốc bay đến.

“Đó là đạo hữu của Thái Hoa Sơn.” Lục Kỳ Hoằng tươi cười nghênh tiếp bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.