*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vinh Tuệ Khanh không hề bị ánh mắt của Đại Ngưu lừa gạt, chỉ là nhìn thấy trong mắt hắn tình ý đong đầy, không chứa bất kì tạp chất nào vẫn không nhịn được mà rùng mình. Một người có thể vô liêm sỉ đến trình độ này, hẳn cũng lừa luôn cả bản thân hắn được nhỉ?
Bách Hủy thì như đã hoàn toàn dính chiêu. Khóe mắt cô ta liếc sang Vinh Tuệ Khanh, phát hiện Đại Ngưu như không màng để ý đến Vinh Tuệ Khanh. Điều này khiến con tim đã héo rũ của Bách Hủy lại bừng sức sống.
Đại Ngưu bảo vệ Bách Hủy đi đến nơi tập hợp, khẽ giọng hỏi: “Muội cũng Trúc Cơ rồi?” Lại3nói lời xin lỗi cô ta: “Trước kia là ta có lỗi với muội. Ta không nên... coi muội là lô đỉnh để thải bổ... Bây giờ muội đã Trúc Cơ rồi, ta cũng mừng cho muội.” Nói rồi lại móc một bình đan dược từ trong túi càn khôn bên eo ra: “Đây là Bồi Nguyên Đan mà Thái Hoa Sơn phân phát cho đệ tử tinh anh bọn ta, rất tốt với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ. Đây cho muội hết này.” Nói rồi lại bổ sung thêm một câu: “Là đan dược tứ phẩm, ở chợ bình thường không thể mua được đâu.”
Vinh Tuệ Khanh đứng không xa chỗ bọn họ, những lời này tuy rất nhỏ nhưng vẫn0lọt vào tai cô không sót chữ nào.
Vinh Tuệ Khanh chỉ muốn ngửa mặt lên trời thở dài: Đan dược tứ phẩm một nghìn linh thạch hạ phẩm một viên, những cửa hàng đan dược lớn một chút đều có! Cô còn lén đem theo một ít đan dược tứ phẩm và ngũ phẩm do mình luyện chế định đổi cho cửa hàng đan dược để lấy linh thạch mà. Giá cả cũng đã sớm điều tra rõ ràng rồi. Cô không tin một nữ tu vẫn luôn lăn lộn trong giới tu hành như Bách Hủy lại không biết chuyện này!
Nhưng Bách Hủy dường như rất thích thú, vô cùng phối hợp với Đại Ngưu, mắt mở to, cất giọng yểu điệu:5“Thế à? Thật sao? Đại Ngưu ca thật là tốt với muội quá...”
Vinh Tuệ Khanh không nghe vào nổi nữa, cô đi đến một đầu xa xa của nhóm Đinh Mậu, nghe người dẫn đường bắt đầu phân phó nhiệm vụ.
May quá may quá, lúc phân tiểu đội, cô và Đại Ngưu, Bách Hủy không cùng một đội, không cần nhìn nhau chán ghét nữa.
Vinh Tuệ Khanh nhận lấy bùa truyền tin chuyên dụng cho săn yêu từ người dẫn đường, theo sau ba tu sĩ khác cùng hướng ra ngoài cổng thành.
Lục Kỳ Hoằng dẫn đường Thanh Vân Tông phát hiện Vinh Tuệ Khanh không ở trong nhóm mà hắn đã sắp xếp từ trước, thay vào đó là Miêu Viện Trúc4liền đi qua hỏi nàng.
Miêu Viện Trúc cười đáp: “Vinh sư muội sốt ruột muốn lập công nên đã đổi vị trí cho ta mà tiên phong đến Long Hổ Sơn săn yêu đợt đầu rồi.”
Lục Kỳ Hoằng không cam lòng, mắt thấy nhóm Đinh Mậu đã đi xa, hắn cũng phải dẫn nhóm của mình đi làm nhiệm vụ, chỉ đành đặt chuyện này sang bên. Biết rằng Vinh Tuệ Khanh rất giỏi giang, tự bảo vệ mình cũng là dư sức. Đợi lúc trở về, cô sẽ biết thế nào là tốt xấu, mình lại ra mặt đổi cho cô từ nhóm Đinh Mậu về lại là được rồi.
Vinh Tuệ Khanh hào hứng cùng đồng đội của mình tiến ra khỏi9kinh thành nước Đại Sở, sau đó nhảy lên pháp khí phi hành của mình cùng nhau bay đến Long Hổ Sơn.
Trên bầu trời kinh thành nước Đại Sở có trận pháp cấm chế, tu sĩ không thể phi hành. Tuy Vinh Tuệ Khanh không bị hạn chế bởi trận pháp này, nhưng cô vẫn không muốn thể hiện đặc quyền của mình quá lộ liễu trước mặt bao nhiêu người.
Nhóm Đinh Mậu có hơn hai trăm tu sĩ, một nhóm người đông nghịt cùng bay qua, lừng lẫy tráng lệ.
Nhóm nhỏ của Vinh Tuệ Khanh đến nơi đặt chân trên Long Hổ Sơn trước.
Vì yêu thú tấn công Long Hổ Môn hết lần này đến lần khác, Long Hổ Môn đã khởi động đại trận hộ sơn, ẩn giấu toàn bộ tông môn đề phòng.
“Bốn người chúng ta phải phối hợp hành động, cùng tiến cùng lùi, không được đi riêng lẻ.” Một tu sĩ tuổi lớn hơn một chút nói, lại nhìn sang Vinh Tuệ Khanh: “Chỉ có Vinh đạo hữu của Thanh Vân Tông là nữ tu, mọi người phải quan tâm đến cô ấy nhiều một chút.”
Vinh Tuệ Khanh ngạc nhiên, vội nói: “Mọi người không cần đặc biệt quan tâm ta. Ta có thể tự mình đánh.” Nói rồi liền triệu hoán Nhật Nguyệt Song Câu sáng loáng của mình.
Hai nam tu sĩ còn lại nhìn nhau, không dám nhìn vào khuôn mặt Vinh Tuệ Khanh, đồng thời đáp: “Tóm lại mọi người đều phải cẩn thận. Nghe nói lần này có rất nhiều yêu thú, còn có cả yêu tu trợ giúp...”
Lời còn chưa dứt, trước mắt bốn người đất trời xoay chuyển, trời nhất thời biến thành tối đen, mặt đất dưới chân giống như con quay bắt đầu xoay tròn. Cảnh vật xung quanh nhanh chóng biến ảo, càng lúc càng chuyển động nhanh dần trước mặt bọn họ, cuối cùng trong mắt chỉ còn lại hình ảnh lờ mờ nối tiếp nhau.
“Bình tĩnh! Mọi người nắm chặt vào đây!” Một tu sĩ nâng thanh trường kiếm luôn cả vỏ của mình lên cao.
Bốn người cùng nắm chặt lấy, nhanh chóng ổn định tinh thần bị chuyển động tròn cực nhanh làm choáng váng, cũng vận chuyển linh lực chống lại lực xoay tròn muốn hất văng bọn họ ra ngoài.
Vinh Tuệ Khanh là chuyên gia trong chuyện này, nhanh chóng hiểu ra: “Trúng bẫy rồi!” Nơi này sớm đã bị người ta biết đến rồi, còn thiết lập trận pháp, chỉ cần đặt chân vào nơi này sẽ khởi động cấm chế, không biết sẽ truyền tống bọn họ đến nơi nào.
Qua một lúc lâu, sự xoay tròn khiến mọi người chóng mặt mới dừng lại.
Bốn người cùng quệt mồ hôi trán.
Ngẩng mắt nhìn lên, xung quanh đều là đại thụ chọc trời và bụi cỏ rậm rạp. Trời không quá tối, nhưng ảm đạm nặng nề, giống như sắp có trận tuyết lớn.
Rõ ràng mới đến tháng tám!
Từ trận pháp cấm chế vừa rồi đến sự thay đổi khí hậu bây giờ đều không có dấu hiệu báo trước, lần này bọn họ đụng phải chỗ khó rồi. Nếu không phải là yêu tu cao cấp thì là một yêu thú sắp Kết Đan mới có bản lĩnh lớn thế này.
Trong lòng họ đều cảm thấy không ổn. Không ngờ vận khí của họ lại tệ đến vậy, lần đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ lại gặp phải tình cảnh này. Làm không tốt thì hôm nay sẽ có người bỏ mạng ở đây mất.
Vinh Tuệ Khanh cắn răng, không nghĩ ra được vì sao địa điểm bọn họ tập hợp ở Long Hổ Sơn lại bị người ta bố trận pháp cấm chế, chỉ là bây giờ không phải lúc bàn xem ai là kẻ phản bội, vội thấp giọng nói: “Mọi người đừng cuống, chúng ta vẫn còn ở trên Long Hổ Sơn, không bị truyền tống đến chỗ khác. Công kích vừa rồi mới là đợt thứ nhất, có lẽ còn có đợt thứ hai, mọi người phải chú ý.”
“Đợt thứ hai gì chứ?” Một tu sĩ mặc chiếc áo cánh màu xám sợ hãi hỏi lại.
Lời vừa dứt, trong cánh rừng trước mặt lại truyền đến âm thanh rào rạc.
Hàng cây rậm rạp không gió tự lay chợt phân ra hai bên, để lộ một con đường tối om dẫn đến nơi sâu trong rừng.
Núi non ở Long Hổ Sơn không tính là cao, vẫn chưa bằng một phần mười núi Côn Ngô của Thanh Vân Tông. Nhưng ở nước Đại Sở cũng xem như là ngọn núi lớn nhất nhì.
Nhóm bốn người Vinh Tuệ Khanh nhanh chóng đứng đâu lưng vào nhau, cảnh giác nhìn các hướng xung quanh.
Từ cuối con đường tối mù ấy truyền đến tiếng trống ầm vang, tiếng sau giục giã vang dội hơn tiếng trước.
U ha ha! U ha ha!
Vèo vèo! Vèo vèo!
Trong đó còn xen lẫn âm thanh to nhỏ như đang gọi bạn gọi bè.
Con số dường như không hề ít.
Sắc mặt nhóm Vinh Tuệ Khanh đều trắng bệch, tay nắm chặt pháp bảo và bùa chú công kích của mình đợi một khi kẻ địch xuất hiện sẽ ném tất cả ra.
“Nơi này có bẫy, chúng ta có nên bay ra khỏi đây hay không?” Một tu sĩ áo lam chân đều đã nhũn ra lên tiếng.
Vinh Tuệ Khanh lành lạnh đáp: “Ở đây có trận pháp cấm chế, chúng ta không ai có thể bay ra được.” Nếu cho cô một chút thời gian, có lẽ cô sẽ có thể tìm hiểu rõ được trận pháp này.
Nhưng bây giờ tiếng trống truyền đến từ đầu bên kia biểu thị kẻ địch sẽ không cho bọn họ thời gian.
“Trống Quỳ Long!” Tu sĩ lớn tuổi kia cuối cùng cũng nghe ra gốc gác của tiếng trống ấy: “Trống Quỳ Long, sung mãn ý chí chiến đấu! Đối phương đã điều động trống Quỳ Long chứng tỏ không định để chúng ta sống sót rời khỏi đây!”
Quỳ Long có hình dáng không khác gì trâu. Toàn thân đen thui, trên đầu không có sừng, mọc một cái chân, lúc lên xuống nước sẽ thổi gió thổi mưa. Hai mắt vừa mở, ánh sáng như nhật nguyệt. Lúc rống lên tiếng vang như sấm. Dùng da Quỳ Long làm thành trống Quỳ Long có hiệu quả nâng cao dũng khí và đấu chí cho chiến sĩ phe mình. Cũng giống như uống máu gà, giúp họ duy trì ý chí chiến đấu cho đến khi chỉ còn người cuối cùng.
Xem ra đối phương cũng đã quyết đánh đến cùng, không muốn cho bọn họ đường sống.
Vinh Tuệ Khanh trầm sắc mặt, đeo Nhật Nguyệt Song Câu ra sau lưng, tay mò vào túi càn khôn lấy ra một cây trường cung không có gì nổi bật, lại hỏi các tu sĩ bên cạnh: “Có ai có hỏa phù không?”
Một tu sĩ vội đưa hỏa phù cho cô.
Vinh Tuệ Khanh dán hỏa phù lên một cành cây thon dài, sau đó đặt cành cây lên cung, tay trái kéo căng, tay phải giương cung thành vòng tròn. Tay vừa thả lỏng dây cung, cành cây mang theo hỏa phù lập tức bắn về phía lối đi tối om ấy.
“A!”
Cuối lối đi truyền ra một tiếng kêu lớn, cành cây có chứa linh lực Húc Nhật Quyết của Vinh Tuệ Khanh dường như đã làm bị thương một tên địch nào đó. Tiếp sau, ở cuối lối đi lóe lên ánh lửa - hỏa phù đã có tác dụng.
Bọn họ đứng phía bên này nhìn mồi lửa ở cuối lối đi từ một điểm nho nhỏ dần dần lan rộng.
Nơi này toàn là cây cối, trận pháp đó cũng là nhờ vào uy lực thiên nhiên của những cây cổ thụ chọc trời này.
Vinh Tuệ Khanh biết cô không có thời gian để tìm hiểu kĩ về trận pháp ở đây, bởi vậy đành phải dùng hạ sách.
Phương pháp dùng lửa phá trận rất là bất cẩn, dễ có khả năng dẫn lửa thiêu thân, gây hại đến chính mình. Cho nên nếu trong tình huống cho phép, Vinh Tuệ Khanh sẽ không sử dụng phương pháp thô sơ này.
Nhưng bây giờ, cô không thể quan tâm nhiều thứ như vậy, nhanh chóng phá trận càng quan trọng hơn.
Cô mơ hồ cảm thấy nơi cuối con đường tựa hồ ẩn chứa một sự uy hiếp cực lớn, dù cho bốn người tu sĩ Trúc Cơ họ liên thủ cũng sẽ không phải là đối thủ của “nó”!
Rốt cuộc nó là thứ gì, Vinh Tuệ Khanh cũng không dám nghĩ đến!
Cuối lối đi đen đặc đối diện, dường như ánh lửa đã chọc giận đến những sinh vật quái dị đó. Con nào con nấy giương nanh múa vuốt cuối cùng cũng xông ra khỏi lối đi, bò lên những cái cây lớn xung quanh đám người Vinh Tuệ Khanh, từ trên cao nhìn xuống bốn tu sĩ đang đứng ở một mảnh đất trống dưới tán cây. Tiếng kêu “hù hù” phát ra từng đợt.
Bốn tu sĩ ngẩng đầu nhìn những sinh vật đứng khắp trên dưới cây cao, cùng hít một hơi khí lạnh.
May là Vinh Tuệ Khanh hiểu nhiều biết rộng, vả lại còn có hai con yêu thú Trúc Cơ như Xích Báo và Lang Thất làm linh sủng nên không lạ gì những con yêu thú và yêu tu này. Nhìn những con vật hình dạng quái dị trước mặt cũng chưa đến nỗi ngất đi.