Bổ Thiên Ký

Chương 240: Bao che khuyết điểm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cho dù giọng nói của Chung Nhân Nghĩa không lớn, nhưng lại truyền khắp vương phủ, mọi người đều nghe được rõ ràng

“Chung Nhân Nghĩa? Quán chủ Vạn Càn Quán sao?” Các tu sĩ trong Vương phủ đều đi ra khỏi phòng

Lục Kỳ Hoằng và Lỗ đại trưởng lão của Thanh Vân Tông cũng đi ra ngoài

“Đại trưởng lão,ngài xem nên giải quyết chuyện này thế nào?” Lục Kỳ Hoằng có hơi bất an, khẽ hỏi

Lỗ đại trưởng lão mỉm cười: “Ta sẽ đi gặp hắn.”

Lỗ đại trưởng lão mới đi được vài bước, bóng dáng biến mất khỏi con đường nhỏ phía trước

Lục Kỳ Hoằng biết Lỗ đại trưởng lão đã đến bên ngoài vương phủ

“Chung Quán chủ, chúng ta không cần nói đạo lý với bọn họ làm gì! Bọn họ khinh người quá mức rồi!” Mấy tu sĩ Long Hổ Môn phẫn nộ kêu3lên

Bóng dáng Lỗ đại trưởng lão lặng lẽ xuất hiện ở trước mặt bọn họ, ông lộ vẻ khinh thường và nâng một cánh tay lên

Mấy tu sĩ Long Hổ Môn ở phía trước lập tức cảm thấy cổ họng của mình giống như bị bóp mạnh, không thể nào thở nổi, gương mặt đỏ bừng và ngã xuống bên chân của Chung Nhân Nghĩa

Chung Nhân Nghĩa cảm giác được một uy áp mạnh mẽ

Đó là uy áp đặc biệt thuộc về tu sĩ Nguyễn Anh, hơn nữa còn là Nguyễn Anh hậu kỳ

Hắn chỉ là Nguyễn Anh sơ kỳ, không thể nào so sánh được

“Xin hỏi các hạ là...?” Chung Nhân Nghĩa đầy vẻ nho nhã và lễ độ hỏi.

Lỗ đại trưởng lão thấy Chung Nhân Nghĩa không bị uy áp của mình hù dọa, trong lòng cũng thấy kinh ngạc, ông ta quan sát hắn0từ trên xuống dưới

“Ngươi chính là Chung Nhân Nghĩa? Chung Nhân Nghĩa được mọi người gọi là lương tâm của giới tu hành sao?..

Ta thấy chẳng qua chỉ là một kẻ giả nhân giả nghĩa mà thôi!” Lỗ đại trưởng lão cố ý nói những lời vô cùng cay nghiệt, muốn chọc giận Chung Nhân Nghĩa.

Chung Nhân Nghĩa ôm trường kiểm và mỉm cười, lùi về phía sau hai bước: “Tiền bối có tu vi cao thâm, Chung Nhân Nghĩa ta xấu hổ không bằng

Tuy nhiên chúng ta có gì cũng phải nói đạo lý, tiền bối cần gì phải ý thế hiếp người như vậy?”

Lỗ đại trưởng lão cười ha ha: “Chung Quán chủ, ngươi nói chuyện cũng không sợ cắn phải lưỡi à

Giới tu hành chúng ta đều coi trọng thực lực, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao?..

Còn đòi nói đạo lý với ta5à? Nắm đấm của ta cứng hơn ngươi, tu vi cao hơn người, lời ta nói chính là đạo lý! Ngươi thấy không phục sao? Không phục thì xông qua đây, chúng ta đấu một trận

Để xem lúc đó ngươi có phục hay không?” Chung Nhân Nghĩa thở dài, ngửa đầu nhìn lên trời: “Tiền bối, chúng ta đều là người trong giới tu hành thì phải biết coi trọng thiên đạo

Thiên đạo là gì? Thiên đạo chính là ý tốt, là quy tắc đạo lý

Bất cứ việc gì không nói đạo lý, chỉ cầu thực lực, sao có thể là hành động của người trong thế hệ ta được?” Hắn vừa nói, vừa lắc đầu, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Vinh Tuệ Khanh trốn bên góc tường mà không dám thở mạnh, rất sợ có chút tiếng động nhỏ nào sẽ làm hai4tu sĩ Nguyễn Anh kia nhận thấy được điểm khác thường

Tuy nhiên, nhìn thấy Chung Nhân Nghĩa thể hiện ra bộ dạng đạo mạo của “lương tâm của giới tu hành”, Vinh Tuệ Khanh vẫn không nhịn được muốn giơ ngón giữa với hắn, cho hắn mấy chữ: Đồ để tiện chỉ giỏi già mồm cãi láo! “Nếu các ngươi không chịu nhận, ta cũng không tiện nói nữa..

Tạm biệt!” Uy áp của Lỗ đại trưởng lão ép xuống càng lúc càng nặng, Chung Nhân Nghĩa đã sắp không chống đỡ nổi nữa

Hắn vội vàng chắp tay nói, rồi xoay người rời đi

Hắn đi rất nhanh, thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người

Mấy tu sĩ Long Hổ Môn thấy vậy thì chán nản bò dậy, vội vàng đuổi theo Chung Nhân Nghĩa.

“Hừ! Muốn tới tông môn cấp hai chúng ta đòi công bằng9à? Ngươi nằm mơ đi?!” Lỗ đại trưởng lão xem thường, phất tay áo và biến mất khỏi mảnh đất trống phía trước vương phủ.

Chờ tới khi đám người ở đây đều đi hết, Vinh Tuệ Khanh mới lặng lẽ trở lại trong phòng của mình

Lang Thất vẫn không nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm dưới đất, đầu gác lên trên chân trước của mình, vẻ mặt mệt mỏi như muốn ngủ

Vinh Tuệ Khanh trở về nhìn thấy bộ dáng Lang Thất như vậy thì vui vẻ nói: “Ngươi đúng là chẳng lo lắng gì cả nhỉ!” Lang Thất mở mắt: “Có chủ nhân ở đây, ta lo lắng làm gì?” Vinh Tuệ Khanh cười và gật đầu nói: “Buổi tối, ngươi đi theo ta ra ngoài một chuyến” Sau đó, cô lại đi tới gian phòng của Lục Kỳ Hoằng

Không ngờ, cô nhìn thấy Lỗ Oánh Oánh đang ở trong phòng của hắn, uống trà nói chuyện

Vinh Tuệ Khanh hỏi: “Lục sư thúc, hôm nay Chung Nhân Nghĩa chỉ chịu chút tổn thương đi về, sợ rằng đã biết tình hình thay đổi rồi

Chúng ta có nên thực hiện kế hoạch sớm hơn không?”

Lục Kỳ Hoằng lúng túng đứng lên nói: “Muội nói có lý

Để ta đi gặp Lỗ đại trưởng lão.” Hắn nói xong, lập tức ra khỏi phòng

Lỗ Oánh Oánh lo sợ bất an nói: “Vinh..

sư muội, ta..

ta chỉ tới uống chén trà với tiểu sư thúc thôi

Chúng ta cũng không làm gì...” Vinh Tuệ Khanh thật sự không nhịn được, che miệng cười: “Ngươi muốn làm gì với Lục sư thúc sao?” Lỗ Oánh Oánh chợt xấu hổ đỏ mặt, nhưng không dám nổi giận với Vinh Tuệ Khanh, chỉ đành phải lắc đầu và lùi về phía trên ghế.

Vinh Tuệ Khanh nhìn bộ dạng nàng ta không muốn đi mới gật đầu nói: “Ngươi ngồi đi, ta đi trước đây.” Cô rời khỏi phòng của Lục Kỳ Hoằng, tìm đến chỗ ở của Lỗ đại trưởng lão

Ở bên trong, Lục Kỳ Hoằng đang khuyên Lỗ đại trưởng lão

“Đại trưởng lão, vãn bối cảm thấy việc này không nên chậm trễ nữa

Nếu đã đánh rắn động cỏ, chúng ta nên thừa thắng truy kích, để tránh đối phương chó cùng rứt giậu, chúng ta lại được một mất mười.” Lục Kỳ Hoằng có hơi sốt ruột

Vinh Tuệ Khanh nhắc nhở rất đúng

Trước đó, Chung Nhân Nghĩa còn có thể chậm rãi sắp đặt, vì hắn biết trong nước Đại Sở chỉ có mình hơn là tu sĩ Nguyễn Anh

Cho dù tông môn cấp hai phái đệ tử tinh anh tới đây, cao nhất cũng chỉ có tu vi Kim Đan mà thôi, hắn không cần phải sợ.

Nhưng hôm nay Lỗ đại trưởng lão lại xuất hiện ở trước mặt Chung Nhân Nghĩa, đây rõ ràng đang nói cho hắn biết, tông môn cấp hai thật sự đã phải tu sĩ cao cấp tới, sợ rằng hắn không thể chuyển quyền độc đoán ở nước Đại Sở được nữa.

ở dưới tình huống như vậy, trong lòng hắn sớm có ý định gây rối, đương nhiên sẽ nhanh chóng bắt tay vào làm

Nếu không, lẽ nào chờ tông môn cấp hai phái tới càng lúc càng nhiều tu sĩ cao cấp, trực tiếp bắt hắn sao?

Lỗ đại trưởng lão vừa nghe, cũng hiểu rõ ý của Lục Kỳ Hoằng.

“Được, vậy chúng ta sẽ thực hiện sớm hơn

Người được người phải đi thám thính nơi ấp trứng trước đó, bây giờ đã tìm hiểu xong chưa?” Lỗ đại trưởng lão lấy ra pháp khí của mình - Bán Nguyệt Bàn Tể, xoay vài vòng trên không trung để kiểm tra xem có vấn đề hay không.

Lục Kỳ Hoằng vội hỏi: “Chắc ngày mai sẽ trở lại thôi.”

“Như vậy, chờ người tìm hiểu tin tức trở về, chúng ta sẽ xuất phát cũng không muộn.” Nghĩ tới một chuyện, Lỗ đại trưởng lão lại hỏi hắn: “Vừa rồi đám người kia nói về con chó háo sắc nào đó, ngươi có nhìn thấy không? Nó có liên quan gì với người của chúng ta không?”

Vẻ mặt Lục Kỳ Hoằng có chút kỳ lạ

Lúc trước, Lỗ Oánh Oánh ngồi trong phòng hắn rất lâu, không ngừng ám chỉ con “chó háo sắc” mà những người kia tìm chính là linh sủng Lang Thất của Vinh Tuệ Khanh

Cho dù ngoài mặt hắn tỏ ra xem thường, nhưng trong lòng ngược lại cảm thấy nàng ta nói cũng có đạo lý nhất định.

Nhìn con sói kia lại làm người ta tức giận!

Tuy nhiên ở trước mặt Lỗ đại trưởng lão, hắn sẽ không nói ra, chỉ cười nói: “Cho dù có liên quan tới chúng ta, đại trưởng lão cũng phải giả vờ không biết, cho là không có quan hệ

Nếu không, bọn họ đòi giao thì giao, chẳng phải chúng ta sẽ rất mất mặt sao?”

Lỗ đại trưởng lão để ý nhất là mặt mũi, nghe hắn nói vậy, ông ta vội gật đầu nói phải: “Ngươi nói có lý

Thua người không thể thua trận được, cái gì cũng có thể thương lượng, chỉ có mặt mũi là không thể thương lượng..

Được rồi, ta đã biết phải làm sao

Người đi xuống đi.” Ông ta phất tay với hắn.

Hắn đáp một cậu rồi đi ra khỏi gian phòng

Khi đi tới bên ngoài, hắn nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh lại đang đứng ở cửa viện của Lỗ đại trưởng.

“Muội tới làm gì?”

Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Ta xem thử Lục sư thúc có thể khuyên được Lỗ đại trưởng lão không.” Sau đó cô thúc giục: “Chuyện này tốt nhất nên làm sớm, làm nhanh mới được.” Lục Kỳ Hoằng chắp tay đi về phía trước, cũng không quay đầu lại nói: “Ta đi chuẩn bị đây.” Vinh Tuệ Khanh thở phào nhẹ nhõm

Đến buổi tối, Vinh Tuệ Khanh len lén dẫn theo Lang Thất lại đi tới đầm rồng phía sau núi Long Hổ Môn.

Vì trước đó Lang Thất đã gây rắc rối trong Long Hổ Môn, chọc cho Môn chủ Long Hổ Môn gọi phần lớn tu sĩ Kim Đan đến ở lại trong Long Hổ Môn, nên cũng chỉ có một tu sĩ Kim Đan ở lại đáy đầm rồng trông coi Mão Quang mà thôi

Việc canh phòng ở đây đã lỏng lẻo hơn nhiều.

Vinh Tuệ Khanh nhìn những nước bùn kia và hỏi Lang Thất: “Ngươi có thể xuống dưới đó không?”

Lang Thất ngạc nhiên, vội vàng lắc đầu nói: “Đây chính là bùn mà!..

Ta xuống thế nào được chứ?”

Vinh Tuệ Khanh trừng mắt với nó.

Nó lại chết sống không chịu

Cô không thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp khác: “Vậy ngươi hãy đi dự tu sĩ Kim Đan ở phía dưới ra đây cho ta.”

Lang Thất vừa nghe, chỉ hận không thể quỳ trên mặt đất dập dầu với Vinh Tuệ Khanh..

Tổ tông của ta ơi, ngài đừng chơi ta như vậy chứ? So với đi chọc giận một tu sĩ Kim Đan, ta chẳng thà chui vào bùn còn hơn...

“..

Hay là vẫn để ta chui vào bùn đi.” Lang Thất lầu bầu và chạy tới chỗ đầm lầy

Vinh Tuệ Khanh lại ném ra mấy cây trận kỳ, tạm thời che kín chỗ này

Trận kỳ làm cho linh khí đất trời biển đổi, tu sĩ Kim Đan đang canh giữ Mão Quang dưới lớp bùn kia dường như cảm giác được, vào một tiếng, đã chui ra khỏi mặt bùn.

Vinh Tuệ Khanh đeo cỏ ẩn thân, nấp ở phía sau một tảng đá lớn, không dám thở mạnh

Lang Thất sợ đến mức chân cũng muốn nhũn ra, hoàn toàn không chạy nổi.

Tu sĩ Kim Đan này nhìn lướt qua xung quanh, nhưng không thấy người nào khác, phía xa chỉ thấy hình như có ánh sáng màu xanh lóe lên

Sau khi do dự một lát, gã vẫn quyết định đuổi theo.

Vinh Tuệ Khanh vội vàng đạp Lang Thất một cái, bảo nó chui xuống

Lúc này, Lang Thất mới vội vàng chạy vào trong đầm lầy, lấy hơi rồi nín thở, chui xuống bùn

Mão Quang mở mắt và cảm nhận được khí tức của con sói

“Chủ nhân ta bảo ta tới truyền lời

Sáng ngày sau, ông có thể bắt đầu Kết Anh

Chung Nhân Nghĩa sẽ bị chúng ta quấn chân...” Lang Thất vội nói hết không thiếu một lời những gì Vinh Tuệ Khanh đã căn dặn

Lần này, Vinh Tuệ Khanh không bảo đom đóm truyền lại nữa, bởi vì cô còn muốn nói rõ với Mão Quang về những gì có liên quan tới trận Hưu Môn Thái Âm đã được cô luyện ra trước đó

Những gì đom đóm có thể truyền lại đều có giới hạn, nếu như nội dung quá nhiều, dung lượng trong não của đom đóm nhỏ như vậy sẽ không chịu nổi.

Nghe Lang Thất truyền lời xong, Mão Quang vui mừng nói: “Mong người truyền lời lại cho Vinh cô nương, cứ nói ta nhất định sẽ làm đúng theo kế hoạch.” Vinh Tuệ Khanh dẫn theo Lang Thất trở lại gian phòng trong vương phủ

Hôm sau, cô được biết người đi thám thính nơi “ấp trứng” của Chung Nhân Nghĩa đã trở về

Nhưng bọn họ còn chưa kịp bố trí đầy đủ, lại nghe người ở đó truyền tin tức tới, nói chung Nhân Nghĩa nhận được một yêu tu “quy hàng” trợ giúp, muốn trực tiếp đánh tới phố Hồ Lô, định một lưới bắt hết những yêu thú và yêu tu đã gây ra tội ác chồng chất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.