Bổ Thiên Ký

Chương 247: Lò luyện đan bằng đồng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vậy nên đối với Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan, điểm mấu chốt nhất là tỷ lệ. Luyện Đan Sư bình thường nào cũng có thể luyện chế Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan, chỉ khác về phẩm chất. Loại đan dược này tuy dễ điều chế, nguyên liệu cần có cũng không khó tìm, nhưng nếu muốn cho ra lò Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan thất phẩm thì thật sự là khó càng thêm khó. Trong vạn năm qua, khắp Ngũ Châu Đại Lục chỉ có duy nhất một Luyện Đan Sư thất phẩm hao tổn toàn bộ tâm huyết, sau khi trở về từ thần điện Quang Minh đã luyện chế thành công một lò Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan thất phẩm.

Tình hình hiện tại của Hoàng Ly là bị yêu thú dị hình làm trọng thương, đan điền chịu hao tổn, tính mạng còn3khó giữ chứ đừng nhắc tới tu vi bị tổn thương. Nếu không có Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan thất phẩm thì đúng là rất khó cứu được.

Mão Tam Lang ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Vinh Tuệ Khanh một cái, đặt Hoàng Ly lên trên giường: “Cha ta có một lò luyện đan, để ta đi lấy qua đây cho muội.” Lúc ra khỏi cửa phòng cậu lại lo lắng nói: “… Địa hỏa ở đan phòng đã sắp tắt rồi. Muội có thể luyện chế kịp không?”

Vinh Tuệ Khanh càng thêm hoang mang, hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với nơi này vậy? Sao địa hỏa lại sắp tắt?”

Mão Tam Lang thở dài, lắc đầu đi ra khỏi phòng.

Một lát sau, Mão Tam Lang trở vào, lấy ra một lò luyện đan bằng đồng đen nhỏ xinh. Trên đỉnh lò luyện đan0ấy có khắc một con hạc trắng, cái mỏ dài của nó là miệng thông khí của lò.

Toàn thân lò luyện đan được khắc một số nét bút hoa văn giống nhau, lộ ra hơi thở phong cách vừa cổ xưa vừa hơi kỳ lạ, không biết chữ được khắc trên đó là gì.

Vinh Tuệ Khanh tò mò nhìn chằm chằm một hồi rồi nhận lấy nó từ tay Mão Tam Lang, hỏi: “Phòng luyện đan ở đâu?”

Mão Tam Lang chỉ vào một gian phòng lẻ loi nằm bên cạnh tiểu viện.

Trước kia Vinh Tuệ Khanh từng sống ở đây, tuy không xa lạ gì với gian phòng kia nhưng chưa bước vào đó lần nào.

Thì ra nơi ấy là phòng luyện đan.

Vinh Tuệ Khanh nói với Mão Tam Lang: “Huynh đi chăm sóc cho Hoàng Ly, trước mắt cứ cho nàng dùng Bồi Nguyên5Đan để kéo dài thời gian. Ta qua bên đó luyện đan.” Sau đó cô cầm lò luyện đan đi tới gian phòng kia.

Mão Tam Lang lặng lẽ nhìn bóng lưng Vinh Tuệ Khanh biến mất sau cánh cửa phòng luyện đan, rồi trở lại trong phòng chăm sóc cho Hoàng Ly đang bị trọng thương, cậu không khỏi thở dài, lấy ra một lọ Bồi Nguyên Đan từ trong túi càn khôn cho Hoàng Ly ăn.

Bồi Nguyên Đan là đan dược thông thường nhất, cũng là Vinh Tuệ Khanh để lại cho cậu.

Vinh Tuệ Khanh đi tới phòng luyện đan, trước tiên đóng cửa lại rồi sau đó lại bày trận pháp để tránh bị người khác rình coi.

Đương nhiên lý do quan trọng nhất là cô muốn cắt đứt liên hệ với bên ngoài.

Bởi trên tay cô có lợi khí luyện đan lợi4hại nhất: Tiểu Ô mang trong mình huyết thống của Hỏa Thần, nghe nói Tiểu Ô có thể phun ra yêu hỏa.

“Ra đây nào, Tiểu Ô.” Vinh Tuệ Khanh thấp giọng gọi, thả Tiểu Ô ra khỏi đan điền.

Tiểu Ô kêu lên một tiếng, vỗ đôi cánh nhỏ xuất hiện trong phòng luyện đan.

“Tuệ Khanh, Tuệ Khanh, Tiểu Ô đói bụng…” Tiểu Ô nước mắt lã chã nói, một chân nhảy đến bên chân Vinh Tuệ Khanh, hai cánh nhỏ thịt lông đen túm lấy ống quần cô đung đưa trái phải.

Một tiểu yêu tu chỉ mới hơn một tuổi, bởi vì nguyên nhân trời sinh mà không thể giống những yêu tu khác vừa sinh ra đã có hình người. Con đường tu hành của Tiểu Ô sau này đã định trước sẽ còn gian nan hơn cả yêu tu.

Chẳng qua đối với nó9mà nói ăn thịt mới là chuyện quan trọng nhất. Còn tu hành ư, đó là cái thứ gì vậy?

Vinh Tuệ Khanh vừa rồi ở bên ngoài giết yêu thú dị hình cả nửa ngày trời, còn lén lút thu vào túi càn khôn không ít thịt của chúng là để dành cho Tiểu Ô.

“Đây, cho ngươi này, ăn trước đi. Ăn xong rồi phải làm việc, đã biết chưa?” Vinh Tuệ Khanh lấy lò luyện đan ra đặt trên một cái bệ nhỏ, lại tiếp tục lấy dược thảo cần thiết để luyện chế Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan từ trong túi càn khôn, chia ra hai phần để luyện chế hai lô. Thời gian của cô không nhiều, tối đa chỉ có thể luyện chế hai lô đan dược, hi vọng ít nhất sẽ thành công được một lần.

Tiểu Ô ngồi chồm hỗm bên cạnh cắn một khối thịt lớn giống như đã mấy trăm năm chưa được ăn thịt vậy.

Vinh Tuệ Khanh chia dược thảo xong dùng linh lực nghiền nát chúng, sau đó bỏ vào trong lò.

Địa hỏa trong phòng luyện đan quả nhiên đã sắp tắt, chỉ còn lại lác đác vài ánh lửa, dù muốn đun nước sôi cũng không đủ nóng chớ nói chi là để luyện đan.

Cũng may cô còn có Tiểu Ô, nếu không cô cũng không dám tuỳ tiện mở miệng nói sẽ đi luyện chế Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan cứu Hoàng Ly.

“Tiểu Ô, qua đây phun lửa.” Sau khi đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ Vinh Tuệ Khanh gọi Tiểu Ô tới.

Tiểu Ô được ăn no nên tâm tình rất tốt, ngoan ngoãn bay qua phun một ngọn lửa màu xanh về phía lò luyện đan.

Tuy vẫn chưa tới cấp bậc yêu hỏa nhưng nhiệt độ lửa xanh đã cao hơn rất nhiều so với địa hỏa, gần xấp xỉ với thiên hỏa.

Vinh Tuệ Khanh tập trung tinh thần điều khiển dược thảo trong lò đan, thỉnh thoảng đưa thần thức vào bên trong dò xét. Đến bây giờ cô mới biết, bởi tu luyện Húc Nhật Quyết mà mình có khả năng đặc biệt chống đỡ được với nhiệt độ cao trong lò đan. Hơn nữa, sau khi thành công Trúc Cơ, cô đã có thể tự nhiên đưa thần thức vào trong lò đan kiểm tra tình huống.

Tiểu Ô hết sức tò mò đối với lò luyện đan, nó chăm chú nhìn nét bút khắc trên lò luyện đan một hồi, dần dần cảm thấy hơi quáng mắt, mắt nó thành hình nhang muỗi, dường như toàn bộ tinh thần đã bị lò luyện đan khống chế, trong tai chỉ nghe thấy giọng nói của Vinh Tuệ Khanh.

“Phun thêm một lần nữa, nhiệt độ thấp hơn một chút…”

“Lửa lớn hơn nữa, vừa mạnh vừa nhanh.”

“Bây giờ cần giữ lửa trung bình, chừng một khắc.”



Tinh thần của Vinh Tuệ Khanh tập trung toàn bộ vào việc luyện chế, đưa ra yêu cầu đối với Tiểu Ô cũng là phản ứng theo bản năng, trong khoảng thời gian ngắn không rảnh suy nghĩ tại sao Tiểu Ô lại nghe lời như vậy.

Sau nửa canh giờ, lô đan dược đầu tiên của Vinh Tuệ Khanh ra lò.

Lúc mở nắp ra, một mùi thơm lạ lùng tràn ngập cả gian phòng.

Vinh Tuệ Khanh đổ đan dược ra, tỉ mỉ kiểm tra một phen, cảm thấy hơi thất vọng. Lô Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan luyện lần đầu tiên này viên cao nhất cũng chỉ có lục phẩm, không một viên nào là thất phẩm.

Xem ra cô đã quá tự tin, lần trước luyện ra đan dược thất phẩm là vì trước đó đã từng luyện chế rất nhiều lần. Bây giờ muốn luyện ra Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan thất phẩm chỉ trong một lần duy nhất chẳng phải chuyện dễ dàng.

Song cô đã có kinh nghiệm một lần, đối với việc kiểm soát ngọn lửa màu xanh mà Tiểu Ô phun ra cũng càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Vinh Tuệ Khanh lại mở lò luyện đan, luyện chế lô Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan thứ hai.

Trong đầu Tiểu Ô hỗn loạn, vừa mới tỉnh táo được một lát lại nghe thấy tiếng Vinh Tuệ Khanh bảo nó phun lửa. Nó vừa nhìn nét bút trên lò luyện đan một cái thế là lại rơi vào cảnh ngộ không thể không tuân theo.



Lại nửa canh giờ trôi qua, Vinh Tuệ Khanh một lần nữa mở lò luyện đan ra.

Lần này trong mùi thơm lạ lùng có một luồng khí trong trẻo phả vào mặt, ngửi xong bèn thấy vui vẻ thoải mái. Đổ ra nhìn một lần, có tổng cộng mười viên Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan, có ba viên có lẽ là thất phẩm. Xác suất thành công của đan dược thất phẩm là ba phần mười. Tạm được, không đến mức quá kém.

Vinh Tuệ Khanh nhìn ba viên đan dược này, khóe miệng hài lòng cong lên.

Tiểu Ô còn mừng rỡ hơn, sau khi tỉnh táo lại nó thấy hoang mang với trạng thái vừa rồi của bản thân, nhưng cũng không muốn suy nghĩ nhiều, bèn làm nũng với Vinh Tuệ Khanh, mạnh mẽ yêu cầu muốn trở lại trong đan điền của cô ngủ ngon một giấc.

Nó vừa được ăn uống no đủ lại phải mệt nhọc cả nửa ngày trời, thực sự không chịu đựng được nữa.

Vinh Tuệ Khanh thu Tiểu Ô về trong đan điền, cảm nhận được nó ngủ say ngay.

Vinh Tuệ Khanh hơi kinh ngạc, cảnh tượng vừa rồi xuất hiện trước mắt cô.

Xem ra vấn đề nằm ở lò luyện đan này.

Vinh Tuệ Khanh nâng lò luyện đan lên quan sát tỉ mỉ, tầm mắt rơi xuống những nét bút kia.

Thoạt nhìn dường như là một thể chữ cổ xưa, đáng tiếc.

Vinh Tuệ Khanh nhún vui, cô hoàn toàn xem không hiểu.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ lò luyện đan, Vinh Tuệ Khanh đem Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan vừa luyện được trở lại gian phòng chỗ Mão Tam Lang và Hoàng Ly.

Khí sắc của Hoàng Ly càng ngày càng không tốt, thở ra thì nhiều, nhưng hít vào lại ít.

Mão Tam Lang mặc dù sốt ruột nhưng còn giữ được bình tĩnh. Cậu cúi đầu ngồi ở một bên, hai tay ôm ngực, đôi mắt khép hờ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Vinh Tuệ Khanh đi tới, đưa hết Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan vừa luyện được cho Mão Tam Lang.

“Ba viên này là Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan thất phẩm, huynh lập tức cho Hoàng Ly ăn, sau đó rót linh lực vào giúp nàng ta chữa thương. Số Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan còn lại có lục phẩm, ngũ phẩm, cũng có tứ phẩm, đều ở đây hết, huynh bảo quản cho tốt, sau này có thể chia cho Mão đại thúc và đại nương mập mang theo phòng thân.” Vinh Tuệ Khanh tỉ mỉ dặn dò.

Mão Tam Lang nặng nề gật đầu, thấp giọng nói: “Cảm ơn muội.”

“Khách sáo với ta như vậy làm gì?” Vinh Tuệ Khanh nói, rồi đưa lại lò luyện đan vào tay Mão Tam Lang: “Cái này huynh cầm lấy đi. Lò luyện đan này của huynh, không phải vật tầm thường đâu.”

Mão Tam Lang không hiểu luyện đan, chẳng biết Vinh Tuệ Khanh đang nói gì. Cậu vốn muốn trực tiếp tặng lò luyện đan này cho Vinh Tuệ Khanh, nhưng lại nghĩ đến chuyện đây là lò luyện đan mà cha sử dụng, nếu không hỏi mà đem tặng người khác thì không tốt lắm, trong chốc lát lại thấy do dự.

Vinh Tuệ Khanh thúc giục: “Mau cho Hoàng Ly uống thuốc đi, còn ngớ ra đó làm gì?”

Mão Tam Lang gật đầu, cất lò luyện đan đi, rồi cầm đan dược đút cho Hoàng Ly.

Vinh Tuệ Khanh ra ngoài cửa canh giữ giúp cậu, nghe thấy từ đường phố bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.

Vinh Tuệ Khanh băng qua sân, mở cửa ra, lại thấy là Mão Quang, đại nương mập và một đám yêu tu trở về.

Đại nương mập nước mắt giàn giụa, nắm chặt không buông ống tay áo của Mão Quang.

Trên người Mão Quang tuy có một vài vết thương nhưng tình trạng cũng không tệ, hẳn là chẳng có gì đáng ngại.

Vinh Tuệ Khanh tươi cười nghênh đón: “Chúc mừng Mão đại thúc! Chúc mừng Mão đại thúc!”

Mão Quang ngẩng đầu, thấy là Vĩnh Tuệ Khanh cũng lộ ra sắc mặt vui vẻ, cười bảo: “Lần này ta lại nợ Vinh cô nương một ơn huệ lớn. Ân tái sinh không biết lấy gì báo đáp, xin nhận của Mão Quang một lạy.” Dứt lời, ông thật sự hành lễ với Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh không tránh kịp, đành phải đáp lễ lại, rồi theo họ vào trong sân.

Mão Quang nói với những yêu tu đi vào theo ông: “Mọi người trở về thu dọn đồ đạc. Đêm nay chính thức lên đường.”

Trên mặt những yêu tu này lộ ra vẻ không nỡ, nhưng cũng không có yêu tu nào đưa ra dị nghị, chỉ lên tiếng chào hỏi Vinh Tuệ Khanh, rồi trở về.

Vinh Tuệ Khanh muốn tìm yêu tu đã cho cô hồ lô ngọc trong nhóm yêu tu kia, nhưng tìm mãi không thấy.

Mão Quang biết cô đang tìm gì, ông nói: “Chúng ta vào trong nói chuyện.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.