*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mái tóc đen như tơ lụa suôn mượt xõa sau lưng, búi tóc trên đầu cột bằng vòng vàng hình hoa hồng. Đôi mi thanh tú cong như trăng non, con ngươi thật to lấp láy, sáng ngời xinh đẹp. Mũi ngọc thon cao, gò má hây hồng, môi như tô son, da mặt trơn bóng như ngọc. Làn da trắng mịn màng như sữa, đường cong thân hình động lòng người.
Mão Quang học qua thuật xem tướng, nhìn kỹ vinh Tuệ Khanh thì thầm hiểu.
Lông mày của cô đen nhánh dài mảnh, nhưng hơi lỏng lẻo không nằm sát. Eo thon mềm mại, khi đi tự nhiên đong đưa, tuy là vô tâm nhưng cũng hiển lộ cô đã không còn là trinh nữ.
Nói cách khác cô đã từng có đạo lữ rồi.
“Tam Lang, sắc trời không còn sớm, con đi dọn dẹp một chút đi, xem mẹ3con về chưa, chúng ta sắp phải rời khỏi phố Hồ Lô.” Mão Quang thu lại kết giới, cố ý kêu Mão Tam Lang đi.
Mão Tam Lang đi đến cửa thì quay đầu lại nhìn Vinh Tuệ Khanh, muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn ngậm miệng quay người rời đi.
Vinh Tuệ Khanh nhìn về phía Mão Quang: “Mão đại thúc có gì cứ nói.”
Mão Quang xua Mão Tam Lang đi chắc chắn vì có lời muốn nói với cô.
Mão Quang khoanh tay, cúi đầu trầm ngâm nửa ngày, hỏi: “Vinh cô nương, cháu đã sống ở phố Hồ Lô một thời gian rồi, ta và Y Y đều không coi cháu là người ngoài. Mặc dù cháu và Tam Lang không có duyên phận, nhưng là chúng ta đối xử với cháu giống như Tam Lang.”
Vinh Tuệ Khanh rất là cảm động. Từ khi sau biến cố0lớn ở Dốc Lạc Thần thì cô đã thành mồ côi, lẻ loi một mình lang bạt bên ngoài. Về sau mặc dù có La Thần làm bạn, thế nhưng y...
Vinh Tuệ Khanh hơi thẫn thờ, nhìn Mão Quang thân thiết hiền hòa giống như cha làm cô nhớ cha ruột đã lặng lẽ chết ở Dốc Lạc Thần, vành mắt đỏ lên, vội cúi đầu lau nước mắt: “Cháu biết. Mão đại thúc, đại nương mập, cháu tôn trọng hai người như cha như mẹ, với Mão Tam ca thì cháu cũng coi huynh ấy như anh trai ruột của mình.”
Mặc dù biết sẽ là kết quả này nhưng Mão Quang vẫn hơi thất vọng. Tấm lòng của con trai ta thật sự vô ích rồi.
Có điều nghĩ lại thế này cũng tốt, tuyệt tình tuyệt ái càng có lợi tu hành. Chuyện tình cảm chỉ có thể5tùy duyên, cưỡng cầu sẽ không có hạnh phúc. Đối với Tam Lang mà nói có lẽ sẽ có cơ duyên khác.
“Ai, người trong tu hành coi trọng cơ duyên nhất. Cháu với Tam Lang duyên phận không đến thì cũng đành vậy. Nhưng mà...” Mão Quang dừng một chút: “Cháu đã coi chúng ta là người nhà thì ta xin mạo muội hỏi một câu, đạo lữ của cháu, là ai?” Hỏi xong, nhanh chóng giải thích: “Cháu còn trẻ, ta và Y Y lo lắng cháu... Gặp người không tốt.”
Vinh Tuệ Khanh trong lòng ấm áp, cúi đầu mỉm cười: “Cảm ơn Mão đại thúc quan tâm.” Nhớ tới tình hình của La Thần, Vinh Tuệ Khanh vội hỏi Mão Quang: “Mão đại thúc, cháu đang muốn hỏi người.” Sau đó cô kể lại chuyện của La Thần.
Khi Mão Quang nghe nói cánh Giới Chi Môn mở4ra thì vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, thất lễ đẩy ngã cái bàn trước mặt, hỏi một cách dồn dập: “Thật sự là đã mở Giới Chi Môn? Cháu không nhìn lầm?”
Vinh Tuệ Khanh không hiểu ra sao cả, vội an ủi Mão Quang: “Đó không phải Giới Chi Môn thật sự mà là ảo cảnh. Về sau Kỷ Lương Đống bị cháu bắt được, ảo cảnh tự nhiên tan biến. Ngay cả ma quân đi ra từ Giới Chi Môn cũng đều biến mất. Ma quân vừa biến mất, tu sĩ lúc trước bị bọn chúng ăn hết liền sống lại. Mão đại thúc cũng biết nếu như những tu sĩ đó thật sự chết rồi thì không ai có đủ khả năng sống lại họ. Bọn họ có thể hồi sinh chứng tỏ bọn họ không chết thật, cũng chứng minh những ma quân đó và9Giới Chi Môn là hư ảo.”
Lông mày của Mão Quang chau lại lo lắng, mãi không nói gì.
Vinh Tuệ Khanh hơi bất an, chờ mãi, gượng cười nói: “Mão đại thúc, cháu nói không đúng sao?”
Mão Quang trầm ngâm nói: “La Thần bây giờ ở nơi nào? Ta muốn gặp mặt y.”
Sắc mặt Vinh Tuệ Khanh âm trầm xuống: “Đây là điều cháu đang muốn nói với thúc. La Thần đến nay hôn mê bất tỉnh. Không, không phải hôn mê, mà là hồn phách của y hoàn toàn biến mất rồi. Mão đại thúc, người có biết nếu không thấy hồn phách của một người thì cháu phải đi đâu tìm? Là đi Minh giới sao? Nhưng Minh giới ở đâu?”
Sắc mặt của Mão Quang càng thêm khó coi, nhìn Vinh Tuệ Khanh từ trên xuống dưới, có chút khó khăn hỏi: “... Y thật sự không còn hồn phách? Vậy y không phải là người chết rồi sao? Cháu còn nhớ nhung người chết làm cái gì?”
Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc, liên tục xua tay: “Không! Không! Y không chết! Y có hơi thở, có linh lực dao động. Cháu... cháu... Nhìn đồng tử của y không có nở lớn... Chỉ hơi giống người thực vật.” Vinh Tuệ Khanh sốt ruột buột miệng nói ra thuật ngữ y học mà cô biết ở kiếp trước.
“Người thực vật?” Mão quang ngẩn người: “Là ý gì?”
Vinh Tuệ Khanh cũng không rõ ràng, đành nói: “Thì giống hoa cỏ bên ngoài, có sinh mệnh nhưng không có ý thức, không có linh hồn.”
Mão Quang bật cười: “Cái này cháu nói sai rồi. Hoa cỏ bên ngoài đã có sinh mệnh, cũng có ý thức, càng có linh hồn. Nếu như cháu nói người thực vật là từ hoa cỏ tu luyện thành hình người mà đến thì không phù hợp tình huống của La Thần.”
Vinh Tuệ Khanh im lặng, cô quên mất nơi này là thế giới của tiên hiệp huyền ảo, hoàn toàn khác với kiếp trước của cô áp dụng khoa học ở khắp nơi.
“Vậy Mão đại thúc rốt cuộc có ý kiến gì hay không?” Thái độ Mão Quang khiến Vinh Tuệ Khanh rất thấp thỏm.
Mão Quang có chút không yên lòng, phân ra một luồng thần thức lặng lẽ vươn tới chỗ Vinh Tuệ Khanh. Ông là tu sĩ Nguyên Anh, nếu có lòng muốn thầm điều tra Vinh Tuệ Khanh thì cô sẽ không biết được. Vả lại Vinh Tuệ Khanh tu luyện Húc Nhật Quyết, Mão Quang càng là người hiểu rõ Húc Nhật Quyết. Cùng một công pháp thì tu sĩ cao cấp muốn điều tra tu sĩ cấp thấp dễ như trở bàn tay, vả lại sẽ không bị đối phương phát giác.
Thần thức của Mão Quang im lặng lẻn vào bên trong gân mạch của Vinh Tuệ Khanh, dọc theo Đại, Tiểu Chu Thiên rồi mới chậm rãi rút lui.
“May mắn.” Mão Quang lặng yên thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ tình huống không tệ như ông nghĩ. Lúc đầu ông nghĩ La Thần có lẽ là người trong Ma giới. Ông biết nếu như nữ tử Nhân giới bị người trong Ma giới vấy bẩn thì bên trong cơ thể sẽ để lại ô uế của Ma giới, sẽ bị ma khí dần dần ăn mòn, trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nhưng mới rồi ông dùng thần thức đi vào cơ thể của Vinh Tuệ Khanh điều tra thì không cảm giác chút mùi ô uế nào, thậm chí không có chút bóng ma nào.
Lại nghĩ tới Vinh Tuệ Khanh luyện Húc Nhật Quyết vốn là khắc tinh của tất cả tà công mị thuật. Nếu như La Thần là người trong Ma giới, ngay khi xâm nhập vào thân thể của cô thì sẽ có một cuộc xung đột kịch liệt với Húc Nhật Quyết, trong hai người nhất định sẽ có một người không chết thì cũng bị thương. Nhưng nghe Vinh Tuệ Khanh nói hai người bọn họ vẫn luôn bình an vô sự, La Thần bị hôn mê bất tỉnh chắc không phải vì Húc Nhật Quyết.
Có điều Giới Chi Môn kia rất kỳ lạ, còn những ma quân, các tu sĩ Nhân giới bị ma quân ăn hết lại phun ra hồi sinh, mọi thứ đều lộ ra sự kỳ quặc...
“Tuệ Khanh, ta hỏi cháu việc này. Cháu hiểu bao nhiêu về Ma giới?” Mão Quang chậm rãi hỏi.
Vinh Tuệ Khanh lắc đầu: “Hoàn toàn không biết gì cả.” Tình huống duy nhất mà cô biết về Ma giới đại khái là Giới Chi Môn xuất hiện bên trong ảo cảnh kia, ma quân với chiếc sừng dài trên đầu và một cái đuôi sau lưng.
Nhưng mà những cái đó cũng không phải thật, cho nên cô vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Mão Quang nghĩ, đưa tay sờ soạng lấy ra cuốn sách đóng chỉ ố vàng từ trong túi càn khôn của mình, đặt nó vào tay Vinh Tuệ Khanh: “Đây là một bản tùy bút du ký mà tổ tiên Mão gia để lại, cháu có thể xem một chút.” Cuối cùng nhấn mạnh: “Xem tại chỗ này, xem xong ta lấy lại. Đây là vật báu quý giá của Mão gia chúng ta, không thể cho người ngoài mượn được.”
Vinh Tuệ Khanh lơ đễnh cười khẽ, nhận lấy quyển sách đóng chỉ mở ra xem.
Còn chưa lật vài trang cô đã nhìn thấy thứ làm mình trố mắt líu lưỡi.
“Cái này... Cái này... Đây chính là Giới Chi Môn mà ta nhìn thấy hôm đó!” Vinh Tuệ Khanh bị sốc: “Còn có những ma quân này, gần như giống hệt nhau!”
Trên trang giấy có vài chỗ vẽ tranh minh họa giống như vật thật đang miêu tả tình hình Ma giới.
“Đây là vạn năm trước thuở Ma giới xâm lấn, tổ tiên Mão gia của ta đã tham gia vào trận chiến chống lại Ma giới, để lại một bài tuỳ bút. Trong sách có ghi chép chính xác nhất về người trong Ma giới. Cháu xem Giới Chi Môn trong này có phải giống hệt những gì cô nhìn thấy không? Còn có ma quân?” Mão Quang chỉ vào hình minh họa trên sách, hỏi.
Vinh Tuệ Khanh không ngừng gật đầu, lẩm bẩm: “Thật sự rất giống. Có điều...”
Không lẽ Kỷ Lương Đống đã thấy mấy thứ này nên mới có thể tạo ra ảo cảnh như vậy?
Mão Quang lắc đầu nói: “Đây là nghi điểm lớn nhất của ta. Nói thật, Tuệ Khanh, ta không tin tất cả tình hình xuất hiện ngày đó đều là ảo cảnh. Giới Chi Môn, ma quân, thậm chí bị ma quân cắn nuốt, tu sĩ nhân gian đã chết rồi sống lại, tất cả không giống như là ảo cảnh có thể tạo nên.”
Vinh Tuệ Khanh căng thẳng, vội nói: “Cháu biết có một số thứ thực sự có thể tạo ra ảo cảnh giống như hoàn cảnh thực sự. Ví dụ Lang Hoán Bảo Kính...” Vinh Tuệ Khanh kể chuyện năm xưa cùng Mạnh Lâm Chân mạo hiểm trong thế giới gương của Lang Hoán Bảo Kính.
Mão Quang có chút thương hại nhìn Vinh Tuệ Khanh, gằn từng chữ: “Cháu cũng đã nói ảo cảnh có thể bị tạo ra, cảnh sắc giống như hoàn cảnh chân thực, nhưng không thể bịa đặt hoàn toàn, tạo ra những thứ không có trong hoàn cảnh chân thực. Mà Giới Chi Môn, Ma giới và ma quân đều không phải là những thứ có trong Nhân giới. Cháu nói cho ta biết có ảo cảnh nào có năng lực lớn như thế này không, tạo ra những thứ không tồn tại? Coi như ngày đó cháu trông thấy Giới Chi Môn, Ma giới và ma quân đều là hư ảo, nhưng không có nghĩa bọn chúng là giả.”
Vinh Tuệ Khanh thấy thắt não: “Là hư ảo nhưng cũng không phải là giả?”
“Giống như khi cháu soi gương, cảnh tượng trong gương là hư ảo nhưng không phải là giả, nó phản chiếu cảnh tượng chân thật.” Mão Quang phất tay gọi ra một tấm gương hình bầu dục lơ lửng trước mặt Vinh Tuệ Khanh.