*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Không sao. Vinh đạo hữu cứ việc thử, nếu cần dụng cụ, dược thảo gì đó, chỉ cần nói với chúng tôi một tiếng, chúng tôi nhất định sẽ lập tức đưa qua.” Hai tu sĩ cao cấp của tông môn đỉnh cấp đưa phương pháp luyện đan và một túi dược thảo cho Vinh Tuệ Khanh. Bọn họ khẽ gật đầu với chưởng môn ba phái Thanh Vân Tông, Thái Hoa Sơn và Hoa Nghiêm Tự xem như là chào hỏi, sau đó biến mất ở trước mắt mọi người.
Tư An liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh rồi cũng rời khỏi đại sảnh.
Vinh Tuệ Khanh hỏi Tông chủ Thanh Vân Tông: “Tông chủ đại nhân, hôm nay động phủ của ta đã bị người phá hủy, ta không còn chỗ ở nữa.”
Lúc trước trên dưới Thanh Vân Tông có mấy người đã tận mắt nhìn thấy người áo3đen kia.
Tông chủ Thanh Vân Tông, đại trưởng lão, còn có tu sĩ cao cấp từ tông môn đỉnh cấp đến đây thì hoàn toàn không cảm giác được nơi này có tu sĩ cao cấp nào thường lui tới, cho nên không kịp ứng đối.
“Hôm nay, chúng tôi đã phái người ra ngoài điều tra về kẻ phá hủy động phủ của cô rồi. Một khi tìm được tin tức của hắn thì chúng tôi sẽ lập tức thông báo lên trên. Hôm nay hắn đã cướp gì từ động phủ của cô vậy? Hay là Vinh tu sĩ cứ liệt kê ra, chúng tôi cũng tiện đi thăm dò.” Tông chủ Thanh Vân Tông rất coi trọng chuyện này. Dù sao ban ngày ban mặt lại có kẻ xông vào trong tông môn của mình mà người không biết, quỷ không hay, sau đó biến mất0không để lại dấu vết, bất kể nói thế nào thì điều này cũng đã trắng trợn uy hiếp Thanh Vân Tông bọn họ.
Người tu hành càng coi trọng mặt mũi hơn người bình thường.
Vinh Tuệ Khanh nghe ông bảo mình liệt kê ra, khóe mắt khẽ co giật... Bảo cô liệt kê ra thế nào đây? Cô cũng không thể nói là đối phương trộm mất người đàn ông của mình...
“Không... Không mất gì cả, kẻ đó chỉ tới quấy rối thôi.” Vinh Tuệ Khanh ấp úng nói.
“Vinh tu sĩ, bắt đầu từ hôm nay cô là Đại Trận Pháp Sư chính thức của Thanh Vân Tông ta. Ta đã sớm trao minh bài Đại Trận Pháp Sư cho cô, bây giờ là chính thức trao chức vụ, cô có thể chuyển đến động phủ riêng của Đại Trận Pháp Sư.” Hoàng đại trưởng lão của Thanh5Vân Tông đi tới và trao minh bài động phủ Đại Trận Pháp Sư cho cô.
Dù sao Vinh Tuệ Khanh cũng không có chỗ ở nên không từ chối.
Đến buổi chiều, Vinh Tuệ Khanh mang theo tất cả gia sản và linh sủng của mình vào động phủ Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông.
Động phủ này nằm trong khu vực tốt nhất của Thanh Vân Tông, dù là diện tích, các trang trí bên trong hay cung cấp linh khí đều tốt hơn động phủ đệ tử tinh anh mà cô đã ở không biết bao nhiêu lần.
Vinh Tuệ Khanh chỉ tiếc rất nhiều trận pháp đã được cô bố trí trong động phủ cũ, tất cả đều bị người áo đen điên kia hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Xích Báo và Lang Thất phát hiện ra linh khí ở động phủ mới tốt hơn trước4nhiều, bọn họ đều rất vui vẻ, vội vàng quay về phòng của mình tu luyện.
Khẳng Khẳng và Nhục Chi chơi suốt một ngày nên quá mệt mỏi, hai đứa ôm nhau ngồi ở góc tường ngủ gật.
Vinh Tuệ Khanh bất chấp mệt mỏi, lo tăng cường kết giới động phủ trước, sau đó tăng thêm mấy trận pháp che đậy. Cô hơi lo lắng, sợ người áo đen kia sẽ lại xuất hiện một lần nữa nên lần đầu tiên cô dùng trận pháp có tác dụng hiệu ứng kính.
Gậy ông đập lưng ông là bí quyết quan trọng để lấy yếu thắng mạnh.
Tới nửa đêm, Khẳng Khẳng lặng lẽ tỉnh dậy cõng Nhục Chi đang ngáy khò khò lên trên giường nhỏ, còn nó đi tới khoanh chân ngồi bên cạnh Vinh Tuệ Khanh đang tĩnh tọa.
Vinh Tuệ Khanh mở mắt, kinh ngạc khẽ cười hỏi:9“Khẳng Khẳng, ngươi cũng có ngày tu luyện cơ à? Thật đúng là mặt trời mọc lên từ phía Tây. À, không đúng, mặt trời còn chưa mọc đâu, ngươi nổi điên làm gì vậy?”
Khẳng Khẳng trừng mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh, muốn nói lại thôi, nó dùng cái móng xù lông gãi đầu nhỏ ra vẻ trầm tư suy nghĩ.
Vinh Tuệ Khanh thấy vậy lại càng kinh ngạc hơn: “Khẳng Khẳng, ngươi có tâm sự gì sao?” Vinh Tuệ Khanh nói xong mới nhớ tới chuyện mình muốn hỏi nó. Cô kéo nó qua, đặt lên đầu gối của mình rồi điểm vào cái mũi nhỏ hỏi: “Ngươi nói thật cho ta biết đi. Năm đó trên núi Lạc Thần phía sau Lạc Thần Pha đã xảy ra chuyện gì?”
Khẳng Khẳng run rẩy, trong lòng thầm nghĩ vì sao Tuệ Khanh biết nó đang suy nghĩ gì?
Nhưng nó thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Khi đó, nó vừa lao vào kết giới kia đã bị một lực mạnh đánh bay ra ngoài, căn bản không thấy gì cả...
Ngón tay thon dài của Vinh Tuệ Khanh chuyển qua dưới nách của nó: “Ngươi có nói không?... Không nói ta sẽ dùng đại hình hầu hạ.” Cô vừa nói xong một linh lực lặng lẽ bắn ra khỏi ngón tay đánh trúng huyệt Cực Tuyền ở dưới nách của nó.
Nó lập tức cười khanh khách đến không thở nổi.
Huyệt Cực Tuyền chuyên gây ngứa, nếu bị chạm vào sẽ làm bạn ngứa tới kêu cha gọi mẹ.
Cảm giác này còn khó chịu hơn cả bị tra tấn nặng.
Khẳng Khẳng vội kêu to: “Ta nói! Ta nói! Ta nói hết!”
Vinh Tuệ Khanh ngừng tay.
Nó nói cho cô biết: “Thật ra, ta thật sự không thấy gì cả, nhưng ta có thể cảm giác được nơi đó có một kết giới, lực lượng bên trong kết giới rất mạnh, mạnh đến mức...”
Khẳng Khẳng dừng lại một lát, hình như đang suy nghĩ xem mình nên miêu tả thế nào. Qua hồi lâu, nó mới nói nhỏ: “Mạnh đến mức giống như uy lực của trời đất vậy, bây giờ không có bất kỳ tu sĩ nào cho ta cảm giác mạnh như thế cả.”
Vinh Tuệ Khanh nghe Khẳng Khẳng kể lại mới biết nó cũng không nhìn thấy rõ ràng chuyện đã xảy ra bên trong kết giới lúc đó, chỉ biết bên trong có hai luồng lực lượng cực mạnh đang tranh đấu với nhau.
“Điều này thật kỳ quái.” Vinh Tuệ Khanh nhíu mày suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không nghĩ ra được. Cô cúi đầu nhìn phương pháp luyện đan trong tay mình rồi lắc đầu. Thôi không suy nghĩ tới những chuyện đó nữa, bây giờ luyện đan vẫn quan trọng hơn.
Giờ đây luyện đan không chỉ là một tay nghề, cũng là một lợi thế của cô. Chỉ khi cô nâng trình độ luyện đan và tu vi lên cao hơn nữa mới có lợi thế để nói điều kiện với người khác... Bởi vì cô muốn hỏi thăm các tu sĩ cao cấp làm thế nào để tìm một trái tim đã mất trong bốn biển lớn...
“Ta đi mật thất luyện đan, ngươi ở bên ngoài canh gác. Nếu có người nào xông vào thì không cần khách sáo, cứ trực tiếp phát động trận pháp công kích cho bọn họ chơi trò tự đánh với mình đi...” Vinh Tuệ Khanh đứng lên thản nhiên căn dặn Khẳng Khẳng, rồi đi vào mật thất bên trong động phủ này.
Sau khi đi vào, cô bố trí lại mật thất. Các loại trận pháp, kết giới, còn có các cách bảo vệ đều được cô tăng cường, thêm vào.
Sau khi tin tưởng không người nào có thể nhìn trộm được nơi đây, Vinh Tuệ Khanh mới lấy lò luyện đan đồng đen mà Mão Quang đưa cho.
Từ sau khi cô sử dụng lò luyện đan này để luyện ra đan dược thất phẩm, các họa tiết cổ trên lò luyện đan hình như đã rõ ràng hơn rất nhiều.
“Tiểu Ô, ngươi đi ra đi!” Vinh Tuệ Khanh phân chia xong dược thảo sử dụng để luyện đan, đặt hết lên trên một cái bàn dài trong mật thất, sau đó gọi Tiểu Ô - hậu duệ Hỏa Thần Nha có thể phun ra ngọn lửa màu xanh lam.
Lần trước Tiểu Ô ăn no thịt của yêu thú biến dị xong vẫn ngủ say. Hôm nay tâm tình nó rất tốt, ngoan ngoãn đi ra phun lửa cho Vinh Tuệ Khanh luyện đan.
Ban đầu Tiểu Ô dự định phun chút lửa, sau đó sẽ kiêu ngạo giơ một tay ra đòi chút thịt yêu thú mới tiếp tục làm việc.
Đáng tiếc, sau khi nó nhìn vào những họa tiết cổ xưa trên lò luyện đan thì trong đầu lại bắt đầu hỗn loạn, chỉ nghe thấy giọng Vinh Tuệ Khanh căn dặn nó làm việc...
Khi Vinh Tuệ Khanh mở lò luyện đan, các yêu tu trong phố Hồ Lô ở kinh thành nước Đại Sở cũng thu dọn xong hành trang, xếp hàng đi về phía truyền tống trận.
Bọn họ ở đây hơn vạn năm, đời đời sinh sôi nảy nở, hôm nay lại phải vứt bỏ nơi được bọn họ gọi là “nhà” này.
Đại nương mập đi tới bên cạnh Mão Quang, vừa đi vừa nhìn lại ngôi nhà của mình, đôi mắt đỏ ửng, sưng giống như hai quả đào.
“Y Y, nàng cũng không cần phải khổ sở như vậy. Sau khi đi thành Hồ Lô chúng ta có thể xây một cái nhà giống hệt như thế.” Mão Quang khẽ an ủi bà.
Đại nương mập nghẹn ngào nói: “Ta đâu có luyến tiếc nhà ở đây? Ta là luyến tiếc... Tam Lang. Ông nói xem, sao ông có thể nhẫn tâm mà bỏ nó một mình ở lại Thanh Vân Tông như vậy chứ? Tuệ Khanh có tính tình kiên cường thế nào ông cũng không phải không biết? Không phải nó ân cần là Tuệ Khanh sẽ cảm động. Ông bỏ nó lại như vậy chẳng phải là làm hỏng cả đời nó sao?”
Mão Quang cũng thấy rất bất đắc dĩ, xòe tay nói: “Ta có cách nào chứ? Nếu ép nó về mới thật sự là hủy cả đời nó. Để cho nó ở lại cửa Thanh Vân Tông có lẽ còn một đường sống. Thêm nữa nó đã lớn rồi, cũng không thể sống mãi bên cạnh chúng ta được. Dù sao cũng phải để nó ra ngoài xông pha mới biết được sau này nó tu hành thế nào.”
Đại nương mập thở dài đi cùng Mão Quang bước vào truyền tống trận.
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, bóng dáng của hai người biến mất khỏi truyền tống trận.
Bọn họ là hai yêu tu cuối cùng của phố Hồ Lô bước vào truyền tống trận. Hai người vừa đi, toàn bộ phố Hồ Lô trống vắng.
Một lát sau, trên truyền tống trận sáng lên một đường ánh sáng trắng, sau đó có một tiếng nổ lớn vang lên. Trên truyền tống trận xuất hiện một làn khói đen, toàn bộ truyền tống trận bắt đầu hoàn toàn sụp xuống từ bên trong, biến thành một đống bột mịn.
Lát sau, một trận gió thổi tới quét sạch đống bột mịn này, ngay cả bóng dáng của truyền tống trận cũng không còn.
Mọi nơi trống rỗng giống như chưa từng có người nào tới đây, chưa từng có ai ở đây, càng không có người nào rời đi.
Không có sức sống, không có hơi thở của ai, càng không có yêu lực, giống như đây vẫn là một mảnh đất trống suốt vạn năm.
Năng lượng của trận pháp dần dần tiêu hao hết, hiệu lực và tác dụng kết giới cũng dần dần biến mất.
Theo kết giới mất đi hiệu lực, tất cả đường và nhà cửa trong phố Hồ Lô cũng đang không ngừng bị phong hóa, rất nhiều cỏ dại cây cối bắt đầu sinh trưởng tốt, leo lên đường, bò lên trên mái nhà, che kín từng căn nhà trước đây đã vang lên những tiếng cười tiếng nói, tiếng hoan hô, hình như một vạn năm tang thương đều trở lại chỉ trong một buổi tối này.
Đến sáng ngày hôm sau, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu lên trên cây hoa ngọc lan ở phía Đông của phố Hồ Lô, cảnh tượng nơi đây bày ra trong mắt dân thường của kinh thành nước Đại Sở.
Từng căn nhà đổ nát, con đường nhỏ có rất nhiều cỏ dại mọc thành bụi cao khó có thể bước qua, còn có các động vật nhỏ xuất hiện ở trong rừng cây.
Đám dân thường xung quanh đều kinh ngạc.
Từ khi nào kinh thành nước Đại Sở, nơi phồn hoa nhất đất nước xuất hiện một vùng hoang vu, cây xanh tốt thế này?
Kinh thành là nơi tấc đất tấc vàng, vì sao có đất bỏ hoang diện tích lớn như vậy được?
Những người dân thường còn chưa kịp cảm thán xong, Hoàng đế nước Đại Sở đã phái người tới bao vây xung quanh nơi này, nói ở đây có chuyện ma quái, người bình thường không được tự do ra vào.