Bổ Thiên Ký

Chương 271: Thuyền báu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khẳng Khẳng giận dữ, bay lên in một dấu chân hình hoa mai nhỏ nhắn lên mặt Lang Thất: “Ngươi muốn làm phản à!... Ngươi mắng ai là fan cuồng hả?!”

Lang Thất ôm mặt tránh Phi Thiên Vô Ảnh Cước của đại gia Khẳng Khẳng, kinh ngạc nói: “Ngươi làm sao biết cái gì là fan cuồng?... Thiên vương áp đảo địa hổ?!?”

Khẳng Khẳng và Xích Báo đều nhìn Lang Thất với ánh mắt xem đồ ngốc, Lang Thất thấy vậy ủ rũ cúi đầu, tìm một chỗ ngồi vẽ vòng tròn.

Mão Tam Lang giơ tay che trán, lại nhìn về phía biển Trầm Tinh, đề nghị: “Ở đây sẽ nhanh chóng trở nên náo nhiệt. Hay là chúng ta đi tìm xem có thuyền nào sắp ra biển rồi xin bọn họ cho đi cùng, dù3sao có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Biển Trầm Tinh rất rộng, nhìn qua cũng phải hơn vạn dặm.

Biển rộng mênh mông như vậy, muốn tìm được tung tích của Long Thần, hoặc không dựa vào Long Thần mà muốn tìm kiếm tung tích của bè nổi cũng là chuyện mò kim đáy biển.

Vinh Tuệ Khanh ngơ ngẩn nhìn về phía biển Trầm Tinh một lúc lâu mới nói: “Cũng được, dù chúng ta muốn tự mình ra biển thì phải có thuyền mới được. Nhưng chúng ta phải đi đâu để tìm thuyền đây?”

Gần biển Trầm Tinh cũng có rất nhiều làng chài nhỏ, quanh năm có thuyền đánh cá ra biển. Nhưng bọn họ chỉ có thể đánh cá ở gần bờ, tuyệt đối không thể đi tới sâu bên trong biển Trầm Tinh.

Càng đi vào0trong, tinh linh và động vật biển sẽ càng nhiều, người bình thường không có tu vi làm sao dám tiến vào chứ?

Hơn nữa, thuyền đi biển bình thường không thể thật sự đi sâu vào biển Trầm Tinh được.

Chắc chắn phải là thuyền biển có pháp lực nhất định mới có thể thật sự gánh vác được nhiệm vụ đi sâu vào trong biển.

Sau khi Mão Tam Lang quyết định đi theo Vinh Tuệ Khanh tới biển Trầm Tinh thì đã tranh thủ thời gian đi tới thành Hồ Lô một chuyến.

Những yêu tu rời khỏi phố Hồ Lô đều thông qua truyền tống trận tới thành Hồ Lô sinh sống.

Cha mẹ của Mão Tam Lang đã xây lại một ngôi nhà ở thành Hồ Lô, nó giống hệt với nhà họ Mão ở phố Hồ5Lô.

Mão Tam Lang vội vàng chạy về báo cho cha mẹ biết mình vẫn bình an, cũng nói ra chuyện muốn đi theo Vinh Tuệ Khanh tới biển Trầm Tinh.

Mão Quang và đại nương mập đều đã chấp nhận lựa chọn của Mão Tam Lang nên không ngăn cản nhiều, coi như đó là một bước mà cậu nhất định phải đi trên con đường tu hành. Cho dù là sướng hay khổ đều phải do bản thân tự trải qua.

Nghe nói Vinh Tuệ Khanh muốn đi tới biển Trầm Tinh, Mão Quang nói hết những tin tức mình mới nhận được cho Mão Tam Lang nghe, để cậu biết Long Thần Thính Phong quay về bốn biển, hơn nữa sắp tới lễ mừng thọ nên đưa ra một lời hứa, nếu người nào có duyên có4thể tìm được ngài ấy thì sẽ được thực hiện ba nguyện vọng.

Mão Quang và đại nương mập nghĩ, bất kể là Vinh Tuệ Khanh hay Mão Tam Lang nhận được cơ hội này thì bọn họ đều sẽ rất vui mừng.

Mão Tam Lang nghe được tin tức này cũng rất kích động. Tuy nhiên khi đó cậu không hề có ý định sẽ thông qua Long Thần Thính Phong để đạt được nguyện vọng của mình. Cậu chỉ muốn giúp Vinh Tuệ Khanh tìm được Long Thần, để nguyện vọng của cô thành hiện thực.

Trên đường chạy ra khỏi thành Hồ Lô, Mão Tam Lang biết lời hứa của Long Thần Thính Phong đã được truyền ra khắp giới tu hành của Đông Đại Lục, rất nhiều tu sĩ đang tập trung sức người, sức của9chạy tới biển Trầm Tinh.

Dù sao Long Thần Thính Phong có danh tiếng quá vang dội. Đó là sự tồn tại giống như vị thần thượng cổ, cho dù không được cơ hội hoàn thành tâm nguyện, chỉ cần có thể gặp ngài ấy, nói chuyện với ngài ấy vài câu có lẽ sẽ nhận lợi ích rất lớn.

Mão Tam Lang còn biết, trong nửa tháng qua cửa hàng luyện khí lớn nhất Đông Đại Lục là Vạn Bảo Các chuyên chế luyện thuyền báu đi biển đã được đặt hàng sạch. Cậu cố gắng đi nhanh tới đó nhưng không kịp đặt một chiếc thuyền báu nào cả.

“Nghe nói Vạn Bảo Các luyện ra một chiếc thuyền báu rất lợi hại, dài năm mươi trượng, cao ba mươi trượng. Chiếc thuyền tổng cộng năm tầng, có thể chứa được một nghìn người.” Mão Tam Lang tiếp tục giới thiệu cho Vinh Tuệ Khanh nghe về phương tiện vượt biển.

Khẳng Khẳng nghe rất say sưa, suốt ruột nói: “Thuyền lớn như vậy thì nhất định phải còn chỗ chứ? Hay chúng ta đi hỏi xem ai đã mua chiếc thuyền này, sau đó cho hắn ít linh thạch, bảo hắn cho chúng ta đi theo lên thuyền?”

Vinh Tuệ Khanh hỏi Mão Tam Lang: “Huynh có biết là ai mua không? Chủ thuyền sẽ cho chúng ta lên thuyền sao?”

Mão Tam Lang vò đầu nói: “Ta vội vàng tìm muội nên chưa kịp hỏi kỹ. Nhưng chỉ cần muội muốn ngồi thuyền này, ta sẽ đi tìm hiểu giúp. Mọi người cứ tạm thời tìm chỗ nghỉ ngơi đã, chờ ta tìm hiểu xong sẽ về tính toán tiếp.”

Vinh Tuệ Khanh im lặng không nói gì.

Xích Báo ho khan một tiếng: “Ta hơi đói, muốn bắt ít cá nướng ăn...”

Lang Thất đang ngồi xổm ở bên cạnh vẽ vòng tròn nhưng thật ra vẫn lắng tai nghe bọn họ nói chuyện. Vừa nghe hắn nói vậy, nó đã nhảy lên hét lớn: “Ta đi bắt cá! Xích Báo nhóm lửa!”

Xích Báo nháy mắt với Khẳng Khẳng.

Khẳng Khẳng hiểu ý, nhảy từ trên vai Vinh Tuệ Khanh sang vai Xích Báo.

Xích Báo khom người xuống đất, biến lại dáng vẻ của con báo chở Khẳng Khẳng chạy về phía xa.

Trong gió truyền đến giọng nói của Xích Báo: “Chủ nhân tạm thời cứ nghỉ ngơi đi, chúng ta đi tìm gỗ nhóm lửa đã...”

Vinh Tuệ Khanh nâng mi mắt lên, nhìn lướt qua mấy lùm cây thấp xung quanh... Thứ nhóm lửa tốt nhất đã ở ngay bên cạnh mà. Hai tên này đã lộ rõ ý đồ.

Mão Tam Lang cũng hiểu rõ ý của Xích Báo và Khẳng Khẳng nên âm thầm cảm kích cả hai. Cậu im lặng nhìn Vinh Tuệ Khanh một lúc lâu mới quay người lại nói: “Muội nghỉ ngơi đi, ta đi tìm thuyền.” Nói xong, cậu vội vàng đi lướt qua cô, chẳng bao lâu đã không thấy bóng dáng nữa.

Vinh Tuệ Khanh thở dài, ngồi dựa vào một tảng đá lớn ôm gối, mắt nhìn mặt biển bao la, chìm vào trong suy nghĩ.

Lang Thất bắt mấy con cá lớn chạy về trước.

Khi nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh một mình ngồi ôm gối ở phía dưới tảng đá lớn, Lang Thất rụt rè đi tới gần, thò đầu nhìn xung quanh hỏi: “Bọn họ đi đâu vậy?”

Vinh Tuệ Khanh thản nhiên nói: “Đi rồi.”

Lang Thất cảm thấy bẽ mặt, tự mình đi sang bên cạnh đào một cái vũng nước nhỏ rồi đặt con cá lớn sang một bên, không biết nó biến từ đâu ra một con dao nhỏ, bắt đầu cạo vảy và làm sạch mấy con cá lớn này.

Vinh Tuệ Khanh nhíu mày xem nó bận rộn, đột nhiên nói: “Cá lớn như vậy lát nữa làm sao nướng?”

Thật ra đám người Vinh Tuệ Khanh đều đã là tu vi Trúc Cơ nên có thể ích cốc, bọn họ ăn những con cá này chẳng qua chỉ cho đỡ thèm.

Lang Thất tập trung rửa sạch con cá lớn, lười biếng nói: “Có thể cắt cá thành từng lát mỏng rồi làm cá nướng phi lê.” Sau đó nó quay đầu lại nhìn Vinh Tuệ Khanh cười đầy vẻ quỷ quyệt. “Cô cũng đã ăn cá nướng phi lê rồi. Đặc biệt là món bít tết cá, món ăn ngon nhất trong căng tin của trường đại học.”

Vinh Tuệ Khanh nhìn sang nơi khác, rất thản nhiên nói: “Căng tin trường đại học là gì?... Từ trước tới nay ta chưa từng nghe nói qua.”

Gương mặt Lang Thất cứng đờ, hận không thể chống nạnh mắng to: “... Giả vờ! Cô cứ cố gắng mà giả vờ đi!... Tất cả đều là đám cặn bã! Nô dịch đồng bào của mình!”

Vinh Tuệ Khanh dường như nghe được tiếng nói trong lòng Lang Thất, khẽ “hừ” một tiếng.

Lang Thất vội vàng tươi cười: “Ta nghe người ta nói, ta cũng không biết căng tin trường đại học là thứ gì cả.” Nói xong, nó quay đầu lại tiếp tục làm cá.

Chờ nó làm xong mấy con cá lớn thì Khẳng Khẳng và Xích Báo cũng trở về.

Cả hai thật sự mang về không ít củi.

Xích Báo nhanh chóng xếp thành một đống củi, hỏi Vinh Tuệ Khanh phù lửa để nhóm lửa.

Vinh Tuệ Khanh nhớ tới Tiểu Ô trong đan điền của mình, muốn gọi nó ra nhóm lửa giúp. Nhưng hình như lần trước luyện đan làm nó tiêu hao quá nhiều sức lực, đến giờ vẫn luôn ngủ say, cô gọi thế nào nó cũng không chịu tỉnh.

“Để ta làm cho.” Mão Tam Lang xuất hiện trong không trung và vung tay đánh về phía đống củi.

Đống củi kia lập tức bốc cháy hừng hực.

Lang Thất lấy cành cây xâu cá, bắt đầu nướng.

Vinh Tuệ Khanh đứng lên và nói với Mão Tam Lang: “Chúng ta qua bên kia một lát.”

Mão Tam Lang mừng rỡ, vội vàng gật đầu và đi theo bên cạnh cô.

Vinh Tuệ Khanh đi về phía bờ biển.

Hạt cát nhỏ dần dần ẩm ướt, hơi nước cũng lớn hơn.

Vinh Tuệ Khanh cởi giày ra, cầm ở trong tay, tiếp tục đi trên bờ biển.

Bàn chân trắng trẻo lộ ra ở trước mặt Mão Tam Lang, mỗi ngón chân trắng hồng giống như châu bảo, làm người ta động lòng.

Mão Tam Lang cúi đầu liếc nhìn, lại vội vàng dời ánh mắt, hỏi: “Muội có gì muốn nói với ta?”

Vinh Tuệ Khanh nghiêng đầu liếc nhìn cậu, muốn nói lại thôi.

“Nếu như muốn khuyên ta đừng đi theo muội thì không cần phải nói. Ta không có ý gì, cũng sẽ không nói lại chuyện muốn làm linh sủng của muội nữa. Muội chỉ cần coi ta như một người bạn đi cùng là được. Hơn nữa…” Mão Tam Lang dừng lại một lát mới nói tiếp: “Ta cũng muốn đi tìm Long Thần Thính Phong. Cho dù không thể nhận được ba nguyện vọng, nhưng có thể nói chuyện với ngài ấy, được ngài ấy chỉ điểm một chút về vấn đề tu hành cũng đủ để ta hưởng thụ cả đời rồi.”

“Huynh gặp phải rào cản trong tu hành sao?”

“Ừ, từ rất lâu rồi, mãi không thể vượt qua được. Ta chỉ muốn đi ra ngoài du lịch, đi dạo xung quanh, xem có thể đột phá được rào cản này không.... Ta đã dừng lại ở Trúc Cơ hậu kỳ quá lâu rồi.” Mão Tam Lang nói xong lại lộ ra vẻ mặt đau buồn.

Vinh Tuệ Khanh khẽ thở dài: “Vậy thì được rồi. Huynh phải có cuộc sống của mình, có thứ mình theo đuổi. Không cần lãng phí thời gian vì ta. Nếu huynh muốn tìm Long Thần Thính Phong hỏi thăm vấn đề, ta cũng sẽ để ý giúp huynh. Nếu như ta có cơ duyên tìm được Long Thần, ta sẽ nhờ ngài giúp huynh đột phá rào cản... Coi như ta báo đáp ơn Mão đại thúc và đại nương mập đã nhiều năm che chở.”

Mão Tam Lang cười nói: “Cứ quyết định như vậy nhé. Chúng ta sẽ đi cùng nhau, cùng tìm kiếm Long Thần.” Nói xong, cậu lại bổ sung thêm một câu: “Giống như bạn bè bình thường vậy. Nếu như muội cảm thấy ta đi theo cả nhóm không tiện thì ta tự ngồi thuyền đi cũng được.”

Vướng mắc trong lòng Vinh Tuệ Khanh đã được hóa giải, cô cười nói: “Không cần phải làm vậy. Chúng ta đi cùng cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nếu chúng ta cùng đường, cùng đi cũng không sao cả... huynh hỏi thăm tin tức về thuyền báu thế nào rồi?”

Mão Tam Lang cố nén tâm sự trong lòng xuống, nói với Vinh Tuệ Khanh về tình hình thuyền báu.

“... Chủ nhân của thuyền báu chỉ đồng ý cho một trăm người lên thuyền. Chỉ có tầng hai và tầng ba là mở cho khách bên ngoài đến, vé lên thuyền rất đắt, cần mười vạn linh thạch hạ phẩm cho một chỗ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.