*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thế nhưng, trên đời đâu có bữa ăn nào miễn phí. Cô muốn có được sự trợ giúp của tộc Hải Xà, vậy nhất định phải trả ra cái giá tương ứng.
Trước mắt mà nói, cái giá của cô chính là muốn giao Lang Thất cho công chúa nhân ngư A Nga của tộc Hải Xà làm linh sủng.
Coi như Lang Thất vẫn là linh sủng của Vinh Tuệ Khanh, cô cũng sẽ không giao ra. Huống hồ, hiện giờ nó đã giải trừ khế ước linh sủng, dù cho cô hối hận muốn bằng lòng, cũng hết cách rồi.
Vinh Tuệ Khanh chìa hai tay ra: “Ta thật sự không làm chủ được. Chính ngươi hỏi nó đi! Nếu như nó đồng ý, tự nhiên sẽ cam tâm tình nguyện lưu lại. Về phần linh sủng, ta cảm3thấy ngươi tốt nhất là đừng nên làm chuyện thừa. Rốt cuộc muội muội của ngươi muốn một người đàn ông chân chính yêu nàng, hay là chỉ muốn một con chó chỉ biết vẫy đuôi thuận theo, đều phải xem chính nàng.”
A Quý ngơ ngác đứng sau rạn san hô, hồi lâu không nói gì.
Vinh Tuệ Khanh không chịu nổi nữa, che ngực đứt quãng nói: “Ta phải trở về...” Nói rồi nỗ lực vẫy nước, bơi về phía ánh sáng trên đỉnh đầu.
Nhưng áp lực nước ở đáy biển cao như vậy, lúc trước cô vẫn dựa vào linh lực để chống đỡ, mới có thể miễn cưỡng hành động dưới đáy biển như thường. Hiện tại linh lực sắp dùng hết, khí lưu dưới đáy biển cùng linh khí trên mặt đất hoàn toàn bất0đồng, cũng không thích hợp cho tu sĩ Nhân giới tu hành, thế nên cô cũng không cách nào bổ sung linh lực từ khí lưu dưới từ đáy biển.
Nghiêng nghiêng ngả ngả vẫy nước được hai cái, Vinh Tuệ Khanh liền như hòn đá chìm xuống.
A Quý hừ một tiếng, phóng vèo lên một cái, một tay nắm lấy cánh tay Vinh Tuệ Khanh, một tay nâng hông của cô, đạp bọt nước vụt như bay lên mặt biển.
Có thiếu chủ tộc Hải Xà tương trợ, trong chớp mắt Vinh Tuệ Khanh đã đến được trên mặt biển. Đầu của cô vừa từ đáy biển chui ra, liền hít vào một hơi thật lớn, khuôn mặt hơi tái xanh cũng chậm rãi khôi phục bình thường.
“Cô đang ở nơi nào? Ta đưa cô đến.” A Quý ngẩng5đầu, híp mắt nhìn thuyền báu đèn đuốc sáng trưng.
Rời khỏi đáy biển, linh lực Vinh Tuệ Khanh bắt đầu dần dần khôi phục.
“Lầu ba, vị trí ngay chính giữa kia.” Vinh Tuệ Khanh bất lực đáp, bám vào giữa khuỷu tay A Quý, đầu óc còn hơi hỗn loạn.
A Quý giữ chặt hông cô, khẽ quát một tiếng, liền nhảy ra từ trong nước biển, nhảy đến trước cửa phòng ở giữa lầu ba khoang thuyền.
Xích Báo nghe tiếng động, vội vã mở cửa phòng ra.
Toàn thân Vinh Tuệ Khanh ướt nhẹp đang đứng bên người một thiếu niên tóc xám mắt xám.
Mão Tam Lang từ trong phòng bên cạnh nhàn nhã bước ra, vừa thấy Vinh Tuệ Khanh dáng vẻ chật vật, liền đến bên cạnh cô, đưa tay muốn đỡ cô sang.
A Quý nhanh tay4lẹ mắt, lập tức đổi sang tay kia đỡ lấy Vinh Tuệ Khanh, còn bản thân mình đứng giữa Mão Tam Lang và Vinh Tuệ Khanh, ngạo mạn hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”
Mão Tam Lang vốn cũng không thèm liếc nhìn đến hắn, trực tiếp hỏi Vinh Tuệ Khanh: “Muội sao rồi? Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?”
Vinh Tuệ Khanh khẽ gật đầu, lại cảm thấy không thích hợp, bèn lắc đầu, mệt mỏi nói: “Ta muốn vào nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai hãy nói.”
Thấy dáng vẻ Vinh Tuệ Khanh như vậy, trái tim Mão Tam Lang nhói lên, vội vàng tránh qua một bên: “Mau vào đi thôi. Ta giúp muội hộ pháp.”
Vinh Tuệ Khanh suy yếu như vậy, nhất định lúc vào phòng phải bổ sung linh lực.
Xích Báo trừng9mắt với A Quý, vươn tay ra đỡ Vinh Tuệ Khanh: “Chủ nhân, Xích Báo dìu cô vào.”
A Quý nghe vậy liền biết Xích Báo cũng là linh sủng của Vinh Tuệ Khanh, mới yên tâm giao Vinh Tuệ Khanh vào tay nó, nhìn bọn họ đi vào khoang thuyền.
“Bịch” một tiếng, cửa phòng đóng lại thật chặt.
Mão Tam Lang khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần ở khoang bên cạnh.
A Quý lại hừ một tiếng, cũng khoanh chân ngồi xuống ở bên kia khoang, học dáng vẻ Mão Tam Lang, nhắm mắt dưỡng thần.
Chẳng qua cuối cùng A Quý ngồi không yên, không qua bao lâu đã mở mắt ra, liếc nhìn Mão Tam Lang, khinh thường khiêu khích nói: “Ngươi mới tu vi Trúc Cơ mà cũng muốn cạnh tranh với ta à? Cũng không biết tự cầm gương soi xem cái đức hạnh kia của ngươi!”
Tuy Mão Tam Lang nhắm mắt lại cũng cảm nhận được sự tức giận và địch ý của A Quý, vốn định nổi đóa, nhưng hơi dò xét liền phát hiện A Quý thế mà là động vật biển tu vi Kết Đan! Ái chà, có được chó giữ cửa tu vi chừng này, thật ra cũng khó.
Nhất thời cậu không quyết định được, rốt cuộc có nên khiến con chó giữ cửa này tức điên đến bỏ đi không, hay là nên tương kế tựu kế, để nó giúp Vinh Tuệ Khanh hộ pháp. Dù sao tu vi của nó còn cao hơn mình một bậc.
Nếu mình không phải yêu tu, chỉ dựa vào tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, vậy chẳng chống đỡ nổi một đầu ngón tay út của đối phương, rõ ràng là đánh không lại động vật biển Kết Đan kỳ này.
Mão Tam Lang thầm than một tiếng trong lòng. Vì Tuệ Khanh, thôi thì không tính toán với tên nhóc thiếu giáo dục này...
“Này! Ngươi điếc sao? Hay là câm? Bản thiếu gia đang nói chuyện với ngươi đấy!” Bộ dạng Mão Tam Lang bất động như núi làm A Quý nhìn đến bực bội.
Mão Tam Lang mở mắt, khẽ cười đứng lên: “Ta không tranh với ngươi, được chưa?” Nói rồi xoay người vào phòng mình, sau đó đi vào phòng Vinh Tuệ Khanh và Khẳng Khẳng từ cánh cửa nhỏ thông giữa hai phòng.
A Quý đương nhiên không biết phòng Mão Tam Lang có cửa nhỏ thông với phòng Vinh Tuệ Khanh, chỉ thấy mình đuổi được tên tu sĩ kỳ lạ này đi, cười quái dị “A” một tiếng, lấy tay chống cằm, ngồi trước cửa phòng Vinh Tuệ Khanh, nhộn nhạo nghĩ đến chuyện tốt.
Vừa rồi một cái nhăn mày, một tiếng cười của Vinh Tuệ Khanh đều khắc ở trong tâm trí của hắn, lần lượt hồi tưởng lại, không cảm thấy khô khan phiền chán chút nào, ngược lại mỗi một lần đều có phát hiện mới, chính mình cũng không biết bản thân mình đang lén lút mà cười.
Lang Thất mang theo A Nga nhảy từ đáy biển ra ngoài, sau đó rơi xuống trên boong thuyền, vừa hay nhìn thấy A Quý đang ngồi trước cửa phòng Vinh Tuệ Khanh đờ ra, tựa hồ còn đang cười ngây ngô, không khỏi lắc đầu thật mạnh, nheo mắt nhìn sang A Nga, hỏi: “Nhà nàng không có bệnh di truyền gia tộc đấy chứ?! Lúc mới thấy nàng, nàng hơi ngốc, hiện tại ca ca của nàng hình như cũng hơi ngốc. Về sau sẽ không di truyền cho con chúng ta đấy chứ!?”
A Nga nghe xong mặt mày rạng rỡ, ôm cánh tay Lang Thất làm nũng: “Chàng nói cái gì? Ta nghe không hiểu. Chàng lặp lại lần nữa?”
Lúc này A Quý mới nhìn thấy Lang Thất và A Nga đứng trước mặt mình, vội vàng giả vờ trấn tĩnh đứng lên, hỏi: “Hai người các ngươi tới làm gì?”
A Nga cướp lời nói: “A Lang phải bồi bằng hữu của hắn tìm người, muội đi cùng hắn. Chờ bọn họ tìm được, A Lang liền theo muội trở về.”
A Quý trừng mắt nhìn Lang Thất: “Ngươi ký khế ước linh sủng chưa? Nếu không ký thì ngươi không thể quấn quít lấy muội muội ta như vậy!”
Lang Thất tặng A Quý một cái lườm: “Con lớn còn không nghe lời mẹ. Nàng là muội muội của ngươi thôi, cũng không phải con gái ngươi, ta và nàng quan hệ như thế nào, liên quan gì tới ngươi?! Hừ, đừng tưởng là đại cữu tử* của ta là có thể vênh mặt hất hàm sai khiến ta. Ta đã nói với ngươi, ta không phải cái hạng kia!”
* Đại cữu tử: anh vợ.
Lang Thất nói xong liền mang theo A Nga đi vào gian phòng của mình và Xích Báo.
A Quý nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng bịch một cái, hận đến mức tiến lên đạp.
Thân của thuyền báu đều là pháp bảo luyện chế mà thành.
Tuy tu vi A Quý không thấp, thế nhưng so ra vẫn kém hơn thuyền báu. Một cước kia có thể nhấc lên sóng gió ngập trời dưới đáy biển nhưng bây giờ ngay cả một vết chân cũng không thể lưu lại trên cửa khoang thuyền.
A Quý dừng chân, có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm cửa khoang, thần thức không tự chủ được mà lan ra, dò xét qua mỗi một tầng của thuyền báu.
Có một vài nhân vật mạnh hơn hắn, hắn cẩn thận tránh đi, đỡ khỏi tự chuốc nhục nhã.
Tầng dưới cùng là của thủy thủ chèo thuyền, người có tu vi lợi hại nhất cũng chỉ là Trúc Cơ.
Tầng một đến tầng ba lại có một số người có năng lực. Hắn có thể cảm nhận được, có ít nhất hai tu sĩ Nguyên Anh ngụy trang thành tu sĩ Kết Đan, ẩn nấp trong khoang thuyền nào đó.
Tầng thứ tư tương đối thú vị, không ngờ có một số phàm nhân không có tu vi lưu trú tại đó.
Thần thức A Quý ở tầng thứ tư dò xét thời gian hơi dài một chút, lúc vừa muốn tiến lên tầng thứ năm, một thần thức càng mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp cắt đứt thần thức của A Quý, đồng thời dò theo thần thức của hắn tìm đến nơi đây, tựa như kim đâm vào trong đầu óc hắn.
A Quý gào một tiếng, ôm lấy đầu nằm lăn ra trên mặt đất.
“Thì ra là Hải Xà... Ngoan ngoãn ở yên, đừng gây chuyện, ta liền xem như không thấy gì cả...” Một thanh âm như có như không truyền vào trong đầu A Quý.
A Quý lập tức hôn mê bất tỉnh.
A Nga ở trong khoang của Lang Thất nghe được động tĩnh phía ngoài, đẩy cửa đi ra nhìn, không ngờ trông thấy ca ca của mình ngất xỉu ngay trên boong thuyền.
A Nga đỡ A Quý vào phòng, truyền linh khí cho hắn, giúp hắn chữa thương.
“Không biết người nào lợi hại như vậy, có thể tổn thương được ca ca của ta.” A Nga lo lắng.
Lang Thất ôm cánh tay đứng một bên, nói mát: “... Nói không chừng là có nữ tu nào đó coi trọng ca ca của nàng, muốn hắn làm linh sủng, hoặc là coi trọng hắn, muốn thải nguyên dương của hắn, cùng hắn song tu.”
A Nga đảo mắt liếc Lang Thất: “Tới giúp ta đi. Hắn là ca ca của ta, cũng là ca ca của chàng, còn không qua đây?”
Lang Thất không còn cách nào, hậm hực hừ một tiếng, qua giúp A Nga thay A Quý chữa thương.
A Quý lo lắng mà tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy Lang Thất cùng A Nga, lắc lắc đầu, làm sao cũng không nhớ nổi vừa rồi xảy ra chuyện gì.
“Ca ca, vừa nãy là kẻ nào làm huynh bị thương?” A Nga quan tâm hỏi.
A Quý lắc đầu: “Không ai làm ta bị thương thì phải? Ta thật sự không nhớ gì cả.”
Lang Thất không nói gì, đứng lên đi ra khỏi khoang thuyền, nhường căn phòng lại cho hai huynh muội A Quý và A Nga.
Bên ngoài trời đã sáng trưng.
Mặt trời đỏ rực xuất hiện từ trên mặt biển, tỏa ra hàng vạn tia sáng, chiếu lên biển Trầm Tinh đang say ngủ, mặt biển xám xịt bỗng trở nên đẹp đẽ hơn nhiều, diễm lệ động lòng người.
Rất nhiều tu sĩ đều từ trong khoang thuyền đi ra, đứng trên boong thuyền, nhìn về phía mặt trời đang dần mọc lên.
Lang Thất lẳng lặng nhìn cảnh sắc nơi này một hồi, ánh mắt theo thói quen dao động trong đám người.
Nó là yêu thú Trúc Cơ, có thể biến thành hình người. Tu sĩ Nhân giới có tu vi thấp hơn nó cũng không cảm nhận được nó bất đồng. Chỉ có tu sĩ tu vi cao hơn nó, mới có thể biết là nó không giống họ.
Có điều, nếu nó có thể mua được vé lên thuyền này, chứng tỏ nó cũng không phải yêu thú bình thường, chí ít cũng phải có chỗ dựa vững chắc, có người đứng sau.
Những tu sĩ Nhân giới nhìn ra bản chất yêu thú của Lang Thất, ánh mắt cũng chỉ lướt qua người nó một lượt, liền dời đi chỗ khác.
Trong giới tu hành, lấy thực lực làm đầu, bo bo giữ mình mới là đúng đắn.
Tu sĩ chõ mõm vào quá nhiều chuyện, nếu không phải tu vi nghịch thiên, thì chính là chấm dứt thọ nguyên. Đối với tu sĩ thông thường mà nói thì đều không thể theo.
Lang Thất cười khẽ, đi qua boong tàu lầu ba, hướng về phía cầu thang, xuống lầu hai. Dạo qua lầu hai một vòng, lại xuống lầu một, cuối cùng lại đến chỗ ngồi của đám thủy thủ chèo thuyền ở tầng dưới cùng.
Một mùi hôi thối đập vào mặt nó.
Lang Thất nhíu mày một cái. Lập tức lại tự giễu bản thân là “từ nghèo lên giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó.” Mùi vị nơi này nói sao đi chăng nữa cũng sạch sẽ hơn cái ổ sói mà nó sinh ra năm ấy.
“Ngươi làm gì vậy? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi muốn chết thì chết, đừng có kéo người khác cùng chết.” Một giọng nữ trầm thấp truyền tới từ khúc rẽ.
Lang Thất vội vàng lui về sau một bước, lẩn tránh khỏi người đang đi đến.
“Chẳng qua ta chỉ muốn đi lên xem một chút, làm sao lại liên lụy ngươi? Ngươi yên tâm, dù cho ta có chết trên kia, cũng sẽ không liên lụy ngươi!” Một giọng nói quen thuộc khác vang lên.
Lang Thất lập tức cảnh giác.
Giọng nói này nó quá quen thuộc, chính là giọng nói của Lỗ Oánh Oánh - chủ nhân Tuyết Lang Nữ mà nó đã từng thích.
Lúc ở bên bờ biển Trầm Tinh, nó nhớ rõ hình như Mão Tam Lang giở trò gì đó với Lỗ Oánh Oánh, nhưng nó không biết thì ra Lỗ Oánh Oánh cũng lên thuyền!
Lang Thất lắc mình rời khỏi tầng dưới cùng, vọt thẳng về lầu ba của mình.
“Chủ nhân có ở trong phòng không?” Lang Thất gõ cửa phòng Vinh Tuệ Khanh.
Xích Báo mở cửa, ló đầu ra, thấy chỉ có một mình Lang Thất, liền để nó tiến vào.
Lang Thất lách người đi vào, đang định nói thì Mão Tam Lang chắp tay sau lưng đứng trước mặt nó, lạnh lùng hỏi: “Không phải là ngươi không nguyện ý làm linh sủng nữa sao? Còn đến đây làm gì? Ngươi còn gọi chủ nhân? Bọn ta không gánh nổi.”
Lang Thất trừng mắt nhìn Mão Tam Lang: “Mắc mớ gì tới ngươi? Ngược lại ta muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đã giở trò gì với Lỗ Oánh Oánh?”
Khóe môi Mão Tam Lang khẽ nhếch: “Ta khiến cho nàng ta ký khế ước làm thủy thủ chèo thuyền.”
Đừng nói đến thuyền báu, cho dù là thủy thủ chèo thuyền trên thuyền cá bình thường cũng đã là công việc nặng nhọc nhất.
Lỗ Oánh Oánh mặc dù là tu sĩ, nhưng từ nhỏ đã có trưởng bối gia tộc để ỷ lại, chưa từng chịu khổ bao giờ. Chuyến tôi luyện này coi như là lần đầu tiên.
Trên thuyền bình thường đều không để phụ nữ làm thủy thủ, một là thể lực không đủ, hai là điềm xấu, e sợ đắc tội với thần biển, gây nên sóng gió lớn, mọi người cũng chẳng còn đường sống.
Thế nhưng thuyền báu của tu sĩ không kiêng kỵ điều này. Lại nói nữ tu cũng có pháp lực tu vi, so với đàn ông phàm nhân còn có sức nhiều hơn.
Vậy nên La Xảo Tư và Lỗ Oánh Oánh mới có thể lấy thân phận nữ tu, ký khế ước làm thủy thủ chèo thuyền.
Lang Thất ho khan một tiếng: “Chỉ là ký khế ước sao? Ngươi không xóa trí nhớ của nàng ta đấy chứ? Vừa rồi ta thấy nàng ta ở tầng dưới cùng, nhìn cái nết ấy lại náo loạn, không chịu đàng hoàng làm thủy thủ chèo thuyền. Ta lo lắng qua một thời gian nữa, nàng ta sẽ lần mò lên các tầng trên. Nếu chủ nhân bị nàng ta phát hiện, vậy thì nguy rồi.”
Mão Tam Lang nhíu mày: “Không trùng hợp thế chứ?!”
Trên thuyền báu, giá vé tàu của mọi người đều giống nhau. Vị trí phòng là bốc thăm mà có. Từ tầng dưới đến tầng trên đều là như vậy.
“Vẫn cẩn thận một chút thì hơn!” Xích Báo lên tiếng nói: “Đáng lẽ trước đây không nên để cho nàng ta lên thuyền. Hiện giờ phải rước lấy những phiền toái này.”
Mão Tam Lang có phần xấu hổ: “Ta đi ra xem một chút.”
Mão Tam Lang đi rồi, Xích Báo cùng Lang Thất mỗi người một bên, đứng ở hai bên trái phải Vinh Tuệ Khanh, nhìn chằm chằm vào cô đang nhắm mắt ngồi tu luyện.
Khẳng Khẳng nằm trên giường phía sau lưng Vinh Tuệ Khanh, ngủ say như chết, có vẻ như bị say tàu rất nặng.
Xích Báo truyền âm hỏi Lang Thất: “Vì sao ngươi cùng chủ nhân giải trừ khế ước linh sủng?”
Lang Thất thở dài trả lời: “Là chủ nhân chủ động giải trừ cho ta. Ngươi nghĩ rằng ta muốn thế sao.” Nó vẫn hiểu đạo lý dựa lưng vào đại thụ hưởng bóng râm. Nhưng nó cũng có nguyện vọng không muốn làm nô lệ. Nhất thời thật mâu thuẫn.
Xích Báo hừ một tiếng: “Ngươi còn dẫn theo hai cục phiền toái đi lên. Ngươi dự định làm sao xử lý?”
Lang Thất nghĩ đến A Nga, trong lòng liền vui vẻ. Nhưng nghĩ đến A Quý, sắc mặt liền thảm thiết. Nó truyền âm nói với Xích Báo: “A Nga là cá của ta, ngươi đừng mơ tranh giành. Còn A Quý, hắn say mê sắc đẹp, đi theo chủ nhân mà tới. Ngươi đừng để ý đến hắn là được.”
Xích Báo cười nhạt: “Kẻ say mê nữ sắc tu vi Kết Đan, ngươi cũng thật là có bản lĩnh!”
Lang Thất không cam lòng: “Ngươi không tin cũng được, đừng có mà chỉ mèo mắng chó. Có bản lĩnh thì ngươi cũng Kết Đan đi!”
Một câu liền làm cho Xích Báo tức đến thở phì phò, lập tức nhắm mắt ngồi xuống tĩnh tọa, tiến nhập vào cảnh giới vô ngã, mưu cầu sớm ngày nâng cao tu vi.
Lang Thất lén ăn một viên đan dược Vinh Tuệ Khanh cho nó, sau đó cùng nhắm mắt tu luyện, luyện hóa viên đan dược kia, cố gắng tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ, sau đó là có thể Kết Đan rồi.
Mão Tam Lang đi đến tầng dưới cùng dạo quanh một vòng, cảm giác được Lỗ Oánh Oánh còn đang ở một gian phòng nào đó ở tầng dưới cùng, cũng không đi lên, mới thở ra một hơi. Cậu nhìn ra biển lớn, chưa thể quyết định được, rốt cuộc là nên ra tay trước chiếm lợi thế hay là yên lặng theo dõi kỳ biến.
Lỗ Oánh Oánh bị La Xảo Tư ngăn cản trở về, một mình ngồi trong phòng tức giận, cắn răng suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc quyết định thực hiện ý định. Không thử một lần, nàng ta sẽ không từ bỏ.
Mão Tam Lang lặng lẽ đợi một hồi, nhìn thấy Lỗ Oánh Oánh trang điểm đẹp đẽ, từ khoang thuyền đi về phía lầu một.
Đến lầu một, Lỗ Oánh Oánh gõ cửa một gian phòng.
Một tu sĩ trung niên mở cửa, thấy là một nữ tu xinh đẹp liền hiểu ý mỉm cười, rồi nghiêng người sang để cho nàng ta tiến vào.
Mão Tam Lang lập tức khinh thường lắc đầu, trở về lầu ba. Lỗ Oánh Oánh chọn cách buôn bán nhan sắc là đã tự đào hố chôn mình rồi. Người như thế không có được tiền đồ rộng lớn gì.
Trở lại lầu ba, Mão Tam Lang đi đến phòng Vinh Tuệ Khanh, nhàn nhạt nói với Xích Báo và Lang Thất: “Các ngươi không cần lo lắng về Lỗ Oánh Oánh. Mấy ngày này, nàng ta sẽ ngoan ngoãn ở yên dưới tầng cuối, sẽ không ra đây nữa.”
Vừa dứt lời, thuyền báu đang tiến lên dường như đâm trúng vật gì đó, lập tức ngừng lại.
Tu sĩ trên boong thuyền theo quán tính nghiêng trái nghiêng phải, nháo nhào tóm lấy cột buồm, lớn tiếng chửi bới: “Con bà nó! Lái thuyền kiểu gì vậy? Ngoài biển rộng như vậy, cái gì đều không có, vậy mà cũng có thể khiến ông mày đụng thuyền? Tốt nhất ngươi nên nói rõ cho ông mày, phía trước vật gì cũng không có, cuối cùng ngươi đụng trúng cái quái gì hả?!”
“Câm miệng!” Một giọng nói nghiêm nghị ngăn cản tu sĩ vừa rồi hùng hùng hổ hổ: “Ở trên thuyền không thể nói lung tung!”
Chuyện quái lạ trên biển rất nhiều, thế nên thuyền đi biển cũng phải kiêng kỵ rất nhiều. Không thể nói lung tung, nói cái gì sẽ dẫn đến cái đó, chính là một đại kỵ trong việc đi biển.