*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vinh Tuệ Khanh xem đến không kịp thở.
Cô nhớ kĩ, lúc mình trải qua quá trình bị đoạt linh căn này, vì không để Đóa Linh phu nhân thực hiện được mục đích, cô buộc phải vung dao tự sát.
Sau đó...
Vinh Tuệ Khanh vô thức ngẩng đầu nhìn bầu trời phía trên một hồi.
Cô nhớ rất rõ ràng, chính là ngay lúc cô muốn tự sát, cô gái áo xanh thần bí kia xuất hiện, cướp đi Hỗn Độn Thanh Liên từ trong tay Đóa Linh phu nhân. Cũng chính cô gái áo xanh kia về sau lại xuất hiện lúc cô đi giết Ngụy Nam Tâm, cứu cô và La Thần từ kinh thành nước Đại Sở ra ngoài.
Lúc này đây, nàng3ấy có thể trở lại không? Vinh Tuệ Khanh khẩn thiết nghĩ, khiến Mão Tam Lang và A Quý cũng tò mò nhìn lên bầu trời.
“Cô đang nhìn cái gì?” A Quý nhịn không được hỏi.
“Xuỵt, đừng nói chuyện.” Vinh Tuệ Khanh vươn một ngón tay, đặt lên miệng, ra hiệu A Quý im lặng.
Đại Ngưu kêu thảm một tiếng, ngã lăn ra đất, linh căn màu lam tím đã chuẩn bị lập tức thoát ly khỏi thân thể Đại Ngưu.
Xoẹt!
Một hồi đao phong bén nhọn xoẹt qua không khí vang lên trong sân.
Vinh Tuệ Khanh, A Quý và Mão Tam Lang cùng nhau quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Dừng tay!” Kế cô nương ngồi xếp bằng trên mặt đất0dường như cũng không thể ngồi yên nữa, đứng lên, trong tay nắm lấy một thanh trường liêm đao đen như mực, vạch qua Hỗn Độn Thanh Liên trên đỉnh đầu Đại Ngưu: “Ngươi không thể đoạt linh căn của hắn! Ngươi cướp linh căn của hắn, hắn chỉ có một con đường chết. Ta không thể để cho các ngươi giết hắn!”
“Ngươi muốn làm gì?!” Đóa Linh phu nhân giận dữ, vội vàng đưa tay muốn triệu hồi Hỗn Độn Thanh Liên.
Kế cô nương lại xoay người một cái, nhảy lên trên trời, phóng mình lên phía trên đỉnh đầu Đại Ngưu, thuận tay chụp lấy Hỗn Độn Thanh Liên đang xoay tròn cực nhanh, rồi bay về chỗ cao hơn.
Đóa Linh5phu nhân phẫn nộ quát một tiếng, phi thân nhảy lên theo: “Không phải là ngươi không có tu vi sao?! Đứng lại đó cho ta!” Một chuỗi Lôi Hỏa Phù ném về phía Kế cô nương.
Kế cô nương cười ha ha một tiếng, trường liêm đao trong tay rạch xuống một đường, một đạo thiểm điện liền đánh trúng Đóa Linh phu nhân, đánh bà ta từ trong mây rơi xuống.
“Các ngươi vẫn là tự cầu nhiều phúc đi! Hỗn Độn Thanh Liên này thế mà ở trong tay các ngươi, cũng không uổng công ta lần này chịu tai bay vạ gió... Ha ha ha ha...” Kế cô nương cười ha hả, trường liêm đao rạch một nhát lên bầu trời,4tạo ra một lỗ hổng trên đó, nhẹ nhàng linh hoạt chui vào.
Vinh Tuệ Khanh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này.
Cô làm thế nào cũng không nghĩ tới, lần này, người cướp đi Hỗn Độn Thanh Liên lại là Kế cô nương tay cầm trường liêm đao!
Nàng ta muốn Hỗn Độn Thanh Liên làm gì?
Vinh Tuệ Khanh rơi vào trầm tư.
Mà trong sân, Đóa Linh phu nhân từ giữa không trung rơi xuống, nặng nề ngã trên mặt đất, vừa vặn rơi trúng bên người Đại Ngưu đang thoi thóp.
Hình chiếu của Bích Ngọc Liên Hoa trên bầu trời dần dần tản đi, lộ ra một góc bầu trời lam nhạt.
Âm thanh lôi kiếp ùng ùng từ xa kéo9đến gần, chậm rãi truyền đến.
“Tại sao có thể như vậy?!” Đóa Nhan ở trong sân tức giận thở hồng hộc, nắm quyền kêu to.
Đóa Linh phu nhân muốn nói, há mồm lại phun ra một ngụm máu tươi, vô lực gục đầu xuống, quỳ rạp trên mặt đất thở dốc.
Đại Ngưu từng bước khôi phục lại, ánh sáng màu lam tím vèo một cái lui về, chui trở lại trong cơ thể Đại Ngưu.
Mắt thấy Đại Ngưu sắp khôi phục tu vi, Đóa Ảnh khẩn trương, đột nhiên hét lớn: “Ca ca! Huynh hãy đoạt xá! Nhanh! Thừa dịp Bích Ngọc Liên Hoa còn chưa tan hết, bây giờ huynh đoạt xá, còn có thể giấu được thiên cơ!”
Đóa Linh phu nhân nghe được lời này, cũng vội ngẩng đầu, lấy ra viên thuốc từ trong lồng ngực, ném cho Đóa Nhan: “Ăn viên đan dược này, lập tức đoạt xá!”
Đóa Nhan mở miệng nuốt vào, thèm thuồng nhìn Đại Ngưu.
Đại Ngưu cả kinh, hai tay chống đất, liên tục lùi lại, lùi đến bên cạnh tường, run rẩy nói: “Ngươi muốn đoạt xá? Ngươi không sợ Thiên Đạo Pháp Tắc trừng phạt mình sao?”
Đóa Nhan cười nói: “Ngươi là tu sĩ, ta chỉ là phàm nhân. Thiên đạo pháp tắc không cho phép tu sĩ giết phàm nhân, thế nhưng lại không cấm phàm nhân giết tu sĩ. Khà khà...” Đóa Nhan cười điên cuồng, đan dược ăn vào đã bắt đầu có tác dụng. Tiếng cười của hắn ta hơi ngừng, cả người bịch một tiếng ngã trên mặt đất, mà Vinh Tuệ Khanh thấy rất rõ ràng, một bóng người trong suốt từ trên thân thể Đóa Nhan bay ra, bay sang người Đại Ngưu.
Thân thể Đại Ngưu vẫn còn đang suy yếu vô cùng. Linh căn bị cưỡng chế rút ra, sau đó lại lùi về, quá trình này làm hắn như chết đi sống lại, vô cùng tiêu hao linh lực của hắn.
Đóa Nhan ăn đan dược Đóa Linh phu nhân ném tới cho hắn ta, tụ tập hồn phách lại, nhanh chóng rời khỏi thân thể của chính mình, bay sang người Đại Ngưu.
Đại Ngưu né tránh không kịp, bị hồn phách Đóa Nhan bổ nhào vào.
A Quý nhìn đến đây, hét lớn: “Đoạt xá kìa! Cuối cùng ta đã thấy loài người đoạt xá là như thế nào!” Nói xong vô cùng khinh thường hừ một tiếng: “Không làm mà hưởng, con người chỉ biết đầu cơ trục lợi!”
Vinh Tuệ Khanh quay đầu sang nhìn hắn.
Tuy rằng A Quý vẫn bảo trì tư thế ngẩng đầu nhìn trời ngạo mạn như cũ, nhưng bên dưới lỗ tai không tự chủ được mà đỏ ửng.
Mão Tam Lang nhìn Vinh Tuệ Khanh, lại nhìn Đại Ngưu, trong lòng cũng có lĩnh ngộ.
Những gì Vinh Tuệ Khanh từng trải qua ở sơn trang Đóa Linh, Mão Tam Lang đã từng nghe Vinh Tuệ Khanh nói qua.
Nhưng những gì bọn họ mới vừa nhìn thấy, lại hoàn toàn không liên quan với Vinh Tuệ Khanh.
Mão Tam Lang đương nhiên sẽ không cho rằng Vinh Tuệ Khanh nói dối.
Thay vì tin tưởng cái hòn đảo quái dị này, cậu đương nhiên vẫn chọn tin tưởng Vinh Tuệ Khanh.
Thế nhưng, tất cả những gì diễn ra ở nơi đây lại chân thực như vậy, chân thực đến mức Mão Tam Lang đã hoài nghi, những gì diễn ra ở đây là một sự thật khác, hoặc có lẽ là, chuyện của một đời khác.
Mão Tam Lang là tu sĩ. Đối với tu sĩ mà nói, xuyên qua không gian và thời gian, đầu thai làm người, đoạt xá trùng sinh, cũng không phải là chuyện không thể. Tu vi đạt đến một trình độ nhất định, những thứ trong mắt người phàm nhìn qua là không có khả năng xảy ra này, luôn có thể phát sinh.
Lôi linh căn của Đại Ngưu nơi này cùng Lôi linh căn của Vinh Tuệ Khanh, khiến cho Mão Tam Lang suy đoán ra một khả năng. Chính là vận mệnh của Đại Ngưu và Vinh Tuệ Khanh, ở một thời khắc mấu chốt đã xảy ra nghịch chuyển.
Còn như chuyện gì thúc đẩy sự nghịch chuyển này, Mão Tam Lang không biết, cũng không muốn biết. Cậu cũng không cần biết. Cậu chỉ cần biết rằng, sự nghịch chuyển này đối với Vinh Tuệ Khanh mà nói, lợi nhiều hơn hại, vậy là đủ rồi.
Mây mù từ thiên kiếp gào thét thổi qua bên này, từng trận sấm sét như tiếng sư tử rống giận quanh quẩn trên bầu trời.
Nhưng chúng nó tới quá muộn.
Đại Ngưu bưng chặt đôi mắt, lăn lộn trên mặt đất, gào lên, qua hồi lâu rốt cuộc an tĩnh lại.
Vinh Tuệ Khanh thấy rất rõ, một làn khói đen bay từ trên người Đại Ngưu ra, chính là hồn phách Đại Ngưu bị hồn phách Đóa Nhan ép ra ngoài, đang gắng sức muốn trốn khỏi chỗ này.
Thế nhưng hắn không có pháp bảo linh khí hộ thân, hồn phách vừa mới rời khỏi người liền tiêu tán sạch sẽ dưới ánh mặt trời.
Còn sót lại vài tia khí đen phất phơ chưa bay vào rừng, ngay cả cô hồn dã quỷ còn không phải, thành một luồng nguyên khí trong đất trời mà thôi.
Đóa Linh phu nhân từ dưới đất ngồi dậy, tay cầm hai khối linh thạch, khoanh chân ngồi tĩnh tọa, nhanh chóng khôi phục tu vi.
Mây trên bầu trời dần tản đi, tiếng sấm ầm ầm cũng lùi về nơi xa.
Đại Ngưu giật giật ngón tay, từ dưới đất ngồi dậy.
Đóa Ảnh nghi ngờ không chắc nhìn Đại Ngưu, hỏi dò: “Buổi tối ngươi có muốn ăn gà hầm hạt dẻ cách thủy không?”
Đại Ngưu nhìn Đóa Ảnh, trong mắt vô cùng thâm tình: “Ta chưa bao giờ ăn hạt dẻ, lẽ nào muội quên rồi sao?”
Đóa Ảnh reo hò một tiếng, nhào về phía Đại Ngưu: “Huynh là ca ca! Huynh là ca ca! Huynh đoạt xá thành công rồi?!”
Đại Ngưu gật đầu, mỉm cười vịn tường đứng dậy, đi đến bên người Đóa Linh phu nhân, không nói hai lời liền ngồi xuống, vận chuyển linh khí cho Đóa Linh phu nhân.
Đến khi Đóa Nhan đoạt xá Đại Ngưu mới biết được, thì ra tu vi Đại Ngưu đã đến Luyện Khí hậu kỳ đại viên mãn. Nếu không phải Đóa Linh phu nhân dùng đan dược cưỡng chế khống chế tu vi Đại Ngưu ở mức dưới Trúc Cơ, Đại Ngưu lúc nào cũng có thể lên Trúc Cơ.
Đóa Linh phu nhân dưới sự trợ giúp của “Đại Ngưu” khôi phục trở lại rất nhanh.
Đóa Ảnh vô cùng vui vẻ, một tấc cũng không rời theo sau Đại Ngưu, một mực kêu “Ca ca”.
Đóa Linh phu nhân thở dài nói: “Đây là ý trời. Các ngươi là huynh muội ruột thịt, vốn dĩ không nên ở bên nhau, nhưng bây giờ Nhan nhi đoạt xá Đại Ngưu rồi, nó không còn là Nhan nhi mà là Đại Ngưu rồi. Ta không ngăn các ngươi nữa, các ngươi muốn như thế nào thì cứ như thế đó đi!”
Đóa Ảnh là người đầu tiên reo lên: “Ta muốn thành thân! Ta muốn cùng ca ca... Đại Ngưu ca thành thân!”
Đại Ngưu mỉm cười, trong vẻ thật thà lại có vài phần tiêu sái của Đóa Nhan: “Có thể thành thân cùng đại tiểu thư của sơn trang Đóa Linh là vinh hạnh cả đời của Đại Ngưu.” Hắn đã hoàn toàn thích ứng với thân phận của mình.
Đóa Linh phu nhân nhanh trí nói: “Như vậy cũng tốt, chúng ta sẽ chuẩn bị một buổi hôn lễ trọng thể cho hai ngươi. Sau đó tiễn các ngươi cùng đi Long Hổ Môn...”
Vinh Tuệ Khanh nhìn đến đây đã bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra “Đại Ngưu” đời trước vẫn không phải là Đại Ngưu.
Bách Hủy tâm tâm niệm niệm Đại Ngưu thâm tình kia vốn dĩ là một sự hiểu lầm hoàn mĩ.
Như vậy, cũng có thể giải thích được vì sao Đại Ngưu đời trước có thể không nề hà mà nhận sự trợ giúp của Ngụy Nam Tâm, không chút nào muốn báo thù cho cha mẹ và người thân trên núi Lạc Thần.
Đương nhiên, đây không thể xem là một bằng chứng chủ yếu, bởi vì Đại Ngưu đời này cũng không tự mình báo thù cho cha mẹ ở núi Lạc Thần, mà vẫn nịnh bợ Ngụy Nam Tâm.
Tuy là hồn phách trong thân thể Đại Ngưu không phải là Đại Ngưu, thế nhưng cách xử sự của bọn họ lại có phần giống nhau.
Vinh Tuệ Khanh không nhịn được nghĩ, đây là cái gọi bì chi bất tồn, mao tướng yên phụ* sao?
* Bì chi bất tồn, mao tướng yên phụ: da đã chẳng còn, lông bám vào đâu, chỉ sự vật mất đi nền tảng thì không thể tồn tại.
Thân thể là túi da, linh hồn là lông tóc bám vào trên da.
Linh hồn có thể điều khiển túi da, nhưng túi da sao mà không ảnh hưởng đến linh hồn cho được?
Đóa Nhan sau khi đoạt xá, không biết hắn có nghĩ đến hay không, có những hành vi tư tưởng của hắn, thật ra có chút khác với nguyên chủ nhân của thân thể này nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
A Quý và Mão Tam Lang không xúc động nhiều như Vinh Tuệ Khanh, bọn họ chỉ là như có điều suy nghĩ, nghiên cứu về việc đoạt xá của con người, còn có tại sao thiên kiếp trong truyền thuyết không phủ xuống.
Sơn trang Đóa Linh nhanh chóng phủ lụa đỏ thắm lên mình, mời bốn phương khách khứa tới, chúc mừng đại tiểu thư của sơn trang Đóa Linh gả cho tu sĩ thiên tài Tăng Đại Ngưu. Tăng Đại Ngưu ngay trong ngày hôn lễ thành công Trúc Cơ, một lần truyền thành giai thoại.
Mà khi hôn lễ kết thúc, sau khi Đại Ngưu mang theo tân hôn thê tử Đóa Ảnh rời khỏi sơn trang Đóa Linh, sơn trang khổng lồ này liền dần dần biến mất như ảo ảnh trong mắt Vinh Tuệ Khanh, Mão Tam Lang và A Quý.
Một hồi mây khói qua đi, bọn họ phát hiện mình đang đứng phía sau một tảng đá ngầm, bên tai nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm, tiếng gió thổi trên biển như tiếng rít từ cây sáo, còn có một người đối diện cúi đầu khóc sụt sùi.
Vinh Tuệ Khanh đưa mắt nhìn sang mới phát hiện đối diện chính là Bách Hủy!
Lẽ nào cô ta cũng một mực quan sát ảo cảnh vừa rồi?!
Vinh Tuệ Khanh nhịn không được đi tới, đưa cho Bách Hủy một cái khăn tay, hỏi: “Cô khóc cái gì?”
Bách Hủy ngẩng đầu nhìn Vinh Tuệ Khanh.
Tuy Vinh Tuệ Khanh bịt khăn che mặt, nhưng Bách Hủy vẫn nhận ra giọng nói của cô. Dù vậy cô ta cũng không vạch trần cô, chỉ tiếp nhận khăn tay của cô lau nước mắt, cười khổ nói: “Ta mới biết được, thì ra những gì ta thấy đời trước đều là giả, đều là giả! Ta vì những thứ đồ giả này thiếu chút nữa đã uổng phí mất cơ hội trùng sinh duy nhất của mình vào đấy.” Nói xong thở dài một hơi thật sâu.
Nhớ tới một màn kia, tuy là Vinh Tuệ Khanh cũng có cảm khái, thế nhưng không đến mức như Bách Hủy, cảm khái đến độ thương tâm khóc lóc tỉ tê.
Cô chỉ tiếc là mình không thấy được La Thần, cô không có cảm giác đau đớn tột cùng vì nhìn người không rõ như Bách Hủy.
“Cố gắng tu hành, dựa vào chính mình, đừng nghĩ dựa vào đàn ông.” Vinh Tuệ Khanh thấp giọng khuyên nhủ: “Ta nhìn ra được, bất kể là đời trước hay là đời này, cô đều chịu không ít khổ. Cho nên, đối tốt với bản thân mình một chút. Không được làm chuyện hại người hại mình nữa.”
Bách Hủy ngừng khóc, khẽ ngẩng đầu lên, liếc xéo Vinh Tuệ Khanh.
Cho dù trước mặt là một cô gái nhưng Bách Hủy cũng không tự chủ được mà triển khai mị thái.
“Cô thật sự không hận ta? Ta lúc đầu thiếu chút nữa đã đưa cô vào chỗ chết.” Bách Hủy khó hiểu hỏi.
Vinh Tuệ Khanh cười khẽ: “Trước đây ta hận cô, cũng không hiểu vì sao cô cứ phải đối nghịch với ta. Hiện tại ta hiểu được, cũng không hận cô nữa. Chỉ cần cô không đối nghịch với ta nữa, ta ta sẽ không hận cô. Nỗi hận trước kia, cô cũng đã nhận được trừng phạt. Về sau có hận hay không, thì phải nhìn xem cô.”
Bách Hủy thu hồi mị thái trên mặt, gật đầu với cô: “Vậy sau này gặp lại.” Nói xong không chút do dự xoay người rời đi.
Mão Tam Lang và A Quý bước đến.
A Quý nhìn chằm chằm dáng người lả lướt của Bách Hủy, sờ cằm âm hiểm cười nói: “Ta đã gặp nàng ta...”
Vinh Tuệ Khanh đảo trắng mắt liếc A Quý: “Nước bọt sắp chảy đến cằm rồi, còn không mau chùi.”
A Quý vô thức đưa tay lên lau cằm, phát hiện trên cằm khô ráo, vốn dĩ làm gì có nước bọt. Bị lừa rồi...
A Quý hung dữ trừng Vinh Tuệ Khanh.
“Có đi nữa không?” Mão Tam Lang cắt đứt ánh mắt “tàn bạo” của A Quý dành cho Vinh Tuệ Khanh, rất sát phong cảnh mà hỏi.
A Quý lại trừng Mão Tam Lang.
Vinh Tuệ Khanh gật đầu: “Đương nhiên phải đi chứ. Phải xem cái đảo này còn có thêm trò quỷ gì.”
Ba người bọn họ kề vai đi về phía trước, đều không nhận ra Lỗ Oánh Oánh đang yên ắng lẳng lặng theo sát phía sau bọn họ...