Bổ Thiên Ký

Chương 290: Nữ chính nữ phụ tranh chấp (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mắt thấy phía trước đang nổi lên gió tanh mưa máu, Vinh Tuệ Khanh và A Quý cùng Mão Tam Lang trù trừ hồi lâu, cuối cùng không dám đi lên chen chúc với nhiều tu sĩ như vậy. Bọn họ thấy rất rõ ràng, có hai tu sĩ Nguyên Anh ngụy trang thành tu sĩ Kết Đan ở đằng trước.

Bản thân A Quý là động vật biển có tu vi Kết Đan, lại có thần thông đặc biệt nên tương đối nhạy cảm với tu vi của tu sĩ, tu sĩ tu vi dưới Hóa Thần cũng không thể che giấu trước mặt hắn. Đương nhiên Hóa Thần và trên Hóa Thần thì hắn sẽ không cảm ứng được, trừ phi hắn đột phá Kết Đan, tiến đến Nguyên Anh, mới có thể nhìn thấu lớp tu vi ngụy trang của tu sĩ Hóa Thần.

Ở giới tu hành,3nơi mà thực lực quyết định tất cả, đám tôm cá nhỏ tu vi cao nhất cũng không vượt Kết Đan như bọn họ không cần đi tham gia náo nhiệt làm gì.

Vinh Tuệ Khanh quyết định cùng Mão Tam Lang và A Quý trở về.

Đi tới nửa đường, bọn họ gặp phải một nhóm người khác từ thuyền báu xuống.

Nhóm người này nghe nói là thấy có người cầm bảo bối nhặt được trên Phù Đảo trở lại thuyền báu, nên bị hấp dẫn cùng xuống đây.

Bọn họ không ngờ thấy được Lang Thất.

Đương nhiên nó không phải đến để tìm kiếm bảo vật, nó là đến tìm người.

Nhóm Vinh Tuệ Khanh rời khỏi thuyền báu cũng đã mấy ngày rồi.

Tu sĩ khác đến rồi đi, đi rồi đến, cũng chỉ có nhóm Vinh Tuệ Khanh vẫn chẳng thấy tăm hơi.

Khẳng Khẳng sốt ruột, mỗi ngày đều nhắc0với Xích Báo, cuối cùng nhắc mãi khiến Lang Thất phiền muộn không thôi, chủ động nhận phần việc về phía mình, sang đây tìm kiếm bọn họ.

Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Vận khí của ngươi thật không tệ, vừa đến đã tìm được bọn ta.” Nếu không phải bọn họ không muốn đi về phía trước nữa, Lang Thất có ở đây tìm cả đời cũng chưa chắc tìm thấy bọn họ.

Bởi vì đường đi trên Phù Đảo này vô cùng kỳ quái.

Đường vào cùng đường ra đều chỉ có một cái.

Thế nhưng sau khi bạn đi vào, lại phải đối mặt với vô số con đường nhỏ, cũng giống như cuộc đời vậy, có vô số ngã ba đường đợi bạn lựa chọn. Đi bên trái hay rẽ bên phải, đi thẳng hay lùi lại, mỗi sự lựa chọn, đều đại biểu cho kết quả khác nhau.

Cũng5có rất nhiều tu sĩ tiến vào không ra được, bỏ mạng lại trên Phù Đảo.

Những tu sĩ này còn chưa phát giác ra, mỗi một tu sĩ ngã xuống nơi đây, sức mạnh của Phù Đảo liền tăng thêm một phần...

Lang Thất cười nói: “Các ngươi muốn trở về thuyền, hay tiếp tục ở trên đảo này tìm kiếm báu vật?”

Vinh Tuệ Khanh đang định nói, dư quang khóe mắt bỗng nhiên thấy một người quen đang nở nụ cười âm hiểm với cô.

Vinh Tuệ Khanh tập trung nhìn kĩ, chính là Lỗ Oánh Oánh.

“Vinh Tuệ Khanh, không ngờ ngươi chạy ra khỏi Thanh Vân Tông!” Không đợi Vinh Tuệ Khanh kịp phản ứng, Lỗ Oánh Oánh đã hét lớn một tiếng, đồng thời một tu sĩ áo xám đi ra từ phía sau nàng ta, ném một sợi dây thừng dài màu vàng sậm lên phía trên4đầu Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, bên tai nghe thấy tiếng rống giận của A Quý và Mão Tam Lang, sau đó liền mất đi ý thức.

Đợi đến khi cô tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong ở một sơn động u ám, tựa hồ cách bờ biển không xa, còn có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ truyền đến bên tai.

Một tiếng xoẹt vang lên.

Vinh Tuệ Khanh hoảng hốt, phát hiện khăn che mặt của cô đã không còn ở trên mặt, cúi đầu nhìn lại, một gã đàn ông đang ngồi trên hai chân cô, vừa mới xé rách lớp áo ngoài của cô ra, ném sang mặt đất ẩm thấp bên cạnh.

“Hộ giáp của ngươi là cái gì? Làm sao một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn như ta cũng không thể gỡ9ra?” Nam tu kia lại dùng sức túm lấy hộ giáp bó sát người Vinh Tuệ Khanh hòng kéo ra.

Hộ giáp siết chặt khiến Vinh Tuệ Khanh đau đớn.

“Ngươi dám động vào ta? Ngươi không muốn sống nữa sao?!” Vinh Tuệ Khanh nổi giận mắng, đồng thời âm thầm vận chuyển linh lực toàn thân một vòng, lại phát tu vi của mình hiện giờ cũng bị hạn chế rồi. Chỉ cần cô vừa vận chuyển linh lực, sợi dây thừng trói trên người cô liền phát ra ánh sáng màu vàng sậm, hấp thụ linh lực từ trên người cô.

Vinh Tuệ Khanh vùng vẫy hai lần, lại càng cảm thấy thân thể mềm nhũn, mồ hôi trên người đều chảy ròng ròng, không thể làm gì trừ quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển.

“Tiểu mỹ nhân, ta đây tu luyện gần một ngàn năm rồi, vẫn chưa từng thấy mỹ nhân như nàng vậy. Không làm nàng một lần, vậy thật là uổng công tu luyện một ngàn năm rồi.” Bàn tay nam tu kia càng thêm đồi bại, sờ đôi chân nhỏ trần trụi của cô, từng bước từng bước hướng lên trên.

Vinh Tuệ Khanh cực lực vận chuyển Húc Nhật Quyết, mới đè ép được cảm giác mê man này xuống, cố gắng uy hiếp nam tu kia: “Ngươi dám đụng, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã sinh ra!”

Nam tu kia ha hả cười lớn, một bàn tay dơ dáy đã sờ lên đùi Vinh Tuệ Khanh, lên tiếp nữa chính là chỗ hộ giáp ôm sát người cô, nam tu kia nhiều lần đều không cách nào gỡ hộ giáp khỏi người cô.

Cuối cùng nam tu kia không nhịn được, móc ra một con dao bạc sáng lấp lánh từ trong túi càn khôn của mình, nhắm chừng sẽ từ hộ giáp trước ngực của Vinh Tuệ Khanh cắt xuống.

Vinh Tuệ Khanh sợ hãi đến cực điểm, kìm lòng không đặng lớn tiếng kêu lên: “Thần thúc cứu ta!”

“Cứu ngươi? Cho dù là Thiên Vương lão tử đến cũng không cứu được...” Nam tu kia còn chưa dứt lời, sơn động bọn họ đang ở bỗng mãnh liệt lắc lư lên xuống.

“Xảy ra chuyện gì?” Nam tu này đứng không vững, bị mặt đất lắc lư hất ngã xuống đất.

“Ngươi có mạnh thật không hả? Làm sao còn chưa xong việc? Nhanh chóng cưỡng hiếp cô ta, sau đó giết đi, tất cả bảo bối của cô ta đều là của ngươi. Ta cho ngươi biết, trên người cô ta có rất nhiều đan dược thất phẩm.” Lỗ Oánh Oánh ló đầu vào, có hơi không vui mà hỏi. Nàng ta còn tưởng rằng rung động trong sơn động là vì nam tu kia cường bạo Vinh Tuệ Khanh mà ra, vô cùng không kiên nhẫn cũng có phần ghen tị.

Nam tu kia nhanh chóng bò dậy, xoa mồ hôi trên trán, nói: “Cô ta thật sự có thể luyện chế đan dược thất phẩm?” Tựa hồ hơi có ý không muốn giết Vinh Tuệ Khanh.

Lỗ Oánh Oánh cả giận nói: “Ngươi đừng có nửa đường rút lui! Ta đã nói với ngươi, bây giờ ngươi muốn rút lui thì cũng đã muộn!” Vừa nói vừa chỉ về phía Vinh Tuệ Khanh quần áo xốc xếch đang nằm trên đất nói: “Nữ nhân này thủ đoạn độc ác, nếu ngươi đã giở trò sỗ sàng mà không giết cô ta, với ngươi mà nói, tuyệt đối là hậu hoạn vô cùng, nói không chừng ngươi sẽ bị cô ta bắt lại, hành hạ cho ngươi sống không bằng chết!”

Vẻ mặt nam tu kia không tin, nói: “Cô ta mới tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, kém xa ta. Cô ta sao có thể là đối thủ của ta được?”

Lỗ Oánh Oánh cười lạnh nói: “Ngươi không tin thì cứ thương hương tiếc ngọc đi! Ngươi cũng đã biết, ngươi không chỉ đắc tội với nữ nhân ác độc này, ngươi còn đắc tội với Thanh Vân Tông nữa!”

Nam tu kia lập tức tỉnh ngộ, mặc dù có hơi hối hận, nhưng khi nhìn thấy dung mạo xinh đẹp không gì sánh được của Vinh Tuệ Khanh liền hung ác lên, đẩy Lỗ Oánh Oánh ra ngoài: “... Ngươi chờ ở bên ngoài trước, rất nhanh ta sẽ xong việc.”

Lỗ Oánh Oánh hừ một tiếng, nở nụ cười ác độc với Vinh Tuệ Khanh: “Vị trí của ngươi chẳng mấy chốc nữa sẽ thay người ngồi.”

Đi ra đến ngoài sơn động, Lỗ Oánh Oánh thở dài một hơi, hai tay hợp thành chữ thập hướng về phía bầu trời, lòng tràn đầy vui mừng.

Bách Hủy và La Xảo Tư lặng yên không chút tiếng động đi đến sau lưng Lỗ Oánh Oánh, hai luồng linh lực lặng lẽ phóng ra, đánh Lỗ Oánh Oánh ngã xuống mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.