Bổ Thiên Ký

Chương 291: Nữ chính nữ phụ tranh đấu (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

La Xảo Tư biết tu sĩ bên trong, là người Lỗ Oánh Oánh thông đồng trên thuyền báu. Lúc đầu La Xảo Tư cũng không muốn quản chuyện của Lỗ Oánh Oánh, thế nhưng lo lắng ả ta cả gan làm loạn, sẽ ảnh hưởng đến mình, vậy nên vẫn âm thầm chú ý ả.

Lúc trước La Xảo Tư dạo qua Phù Đảo một vòng, không tìm được pháp bảo hay công pháp gì, biết rằng nơi đây hẳn là không có cơ duyên của mình, thế nên trở về sớm.

Đến khi Lỗ Oánh Oánh trở lại, La Xảo Tư đang nhắm mắt dưỡng thần.

Lỗ Oánh Oánh khẽ kêu một tiếng “Vinh Tuệ Khanh”, khiến La Xảo Tư hoàn toàn bừng tỉnh. La Xảo Tư theo Lỗ Oánh Oánh ra khỏi khoang3cuối, nhìn ả ta đi lên lầu một, chui vào phòng của tu sĩ Kết Đan kia.

Sau khi Bách Hủy lên Phù Đảo thấy được tràng cảnh ở sơn trang Đóa Linh, trở về thuyền báu, cũng nhìn chằm chằm Lỗ Oánh Oánh, vừa lúc đụng độ với La Xảo Tư.

Sau khi hai người giao thủ, phát hiện đều có cùng mục tiêu, cũng không có ác ý với đối phương, bèn quyết định liên thủ với nhau, nhìn xem rốt cuộc Lỗ Oánh Oánh muốn làm gì.

Hai người họ một đường theo dõi Lỗ Oánh Oánh trở lại Phù Đảo.

Có điều vì lần này Lỗ Oánh Oánh đã thuyết phục được đại tu sĩ tu vi Kết Đan hậu kỳ cùng nhau đi lên Phù Đảo, để đề phòng bị đại0tu sĩ này phát hiện mục đích thật sự của họ, Bách Hủy và La Xảo Tư không thể làm gì khác hơn là theo đuôi từ đằng xa, cũng không dám đến thật gần.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lỗ Oánh Oánh và tu sĩ Kết Đan bắt Vinh Tuệ Khanh tới nơi này rồi, họ mới vừa theo đến.

Lời ấy của La Xảo Tư, Bách Hủy không phải chưa nghĩ đến. Hơn nữa, bản thân cô ta tu luyện mị thuật, đối với chuyện giữa nam nữ cũng không để bụng, trong chốc lát cũng ngập ngừng lưỡng lự.

“Ta đi theo là lo Lỗ Oánh Oánh gặp rắc rối, liên lụy ta. Ngươi đi theo để làm gì? Lẽ nào cũng mơ ước bảo bối trên người Vinh Tuệ5Khanh?” La Xảo Tư truyền âm hỏi Bách Hủy, bởi lo lắng tu sĩ Kết Đan bên trong tu vi quá cao, sẽ nghe thấy cuộc đối thoại của họ.

Bách Hủy cúi đầu, nhìn Lỗ Oánh Oánh nằm bất tỉnh trên mặt đất, truyền âm trở về nói: “Vinh Tuệ Khanh đã cứu ta một lần, ta chỉ trả lại một nhân tình mà thôi.” Người tu hành, rất kiêng kị việc nợ ơn người khác.

La Xảo Tư cười khẽ, mắt nhìn ra biển khơi: “Ra là thế, vậy ta đây cũng không cản ngươi.”

Bách Hủy khẽ cắn môi, đang muốn xông vào thì Lỗ Oánh Oánh tỉnh dậy, sờ sau gáy, ngẩng đầu nhìn thấy La Xảo Tư, còn có một nữ tu thoạt nhìn rất quen mắt, lập tức lớn4tiếng kêu lên: “Có người đến! Mau ra đây cứu ta!”

Bách Hủy và La Xảo Tư không chút do dự đồng loạt ra tay.

Tay Bách Hủy bắn ra một cây kim châm ngắn màu bạc sáng bóng, ghim vào trái tim Lỗ Oánh Oánh.

Còn La Xảo Tư cầm một thanh kiếm thép nhìn qua có vẻ tầm thường, đâm xuyên qua trước ngực Lỗ Oánh Oánh.

Hai luồng linh lực nương theo lưỡi dao sắc bén tiến nhập vào tâm mạch của Lỗ Oánh Oánh, chặt đứt toàn bộ.

Lỗ Oánh Oánh trợn trừng hai mắt, phun một ngụm máu tươi ra, mềm nhũn ngã xuống.

Trong đại điện Thanh Vân Tông cách xa vạn dặm, mệnh bài của Lỗ Oánh Oánh chia năm xẻ bảy, từ trên kệ rớt xuống.

Đệ tử canh giữ đại9điện nghe tiếng chạy đến, nhìn thấy tấm mệnh bài bị vỡ nát của Lỗ Oánh Oánh, thở dài nhặt lên: “Lại một đệ tử bỏ mình.”

Phía trước sơn động trên Phù Đảo, Bách Hủy nhìn thoáng qua La Xảo Tư: “Ngươi ở nơi này canh chừng, ta đi vào.”

La Xảo Tư kéo thi thể Lỗ Oánh Oánh ra biển, xoay người lại xua tay: “Tự mình cẩn thận.”

Bách Hủy hít sâu một hơi, triển khai đỉnh cấp mị thuật, một mùi hương như hương lan thoang thoảng bay vào trong sơn động.

Tu sĩ Kết Đan đã thay đổi tới pháp bảo thứ ba mà vẫn không thể xé rách bộ hộ giáp trên người Vinh Tuệ Khanh, nhất thời tức giận vô cùng, thu hồi dây thừng đang trói Vinh Tuệ Khanh về, cầm trong tay, quất mấy roi về phía cô.

Vinh Tuệ Khanh kêu thảm một tiếng, theo bản năng nghiêng đầu sang, tránh thoát được gai ngọn trên sợi roi, nhưng vai trái lộ ra ngoài lại bị đánh đến máu me đầm đìa.

Máu tươi đỏ thắm, da thịt trắng như tuyết, dung nhan diễm lệ không gì sánh được, khiến cho tên tu sĩ Kết Đan bỗng nhiên có cảm giác vui vẻ khó mà diễn tả bằng lời.

“Há, không ngờ rằng đánh mỹ nhân như ngươi cũng có thể khiến ta toàn thân vui sướng!” Tu sĩ Kết Đan cười lớn, trường tiên trong tay vung vẩy, rít một tiếng, lại đánh về phía Vinh Tuệ Khanh một lần.

Vinh Tuệ Khanh nghe tiếng roi vụt qua, vội nghiêng người về bên kia, gai nhọn trên roi lại xoẹt qua người cô lần nữa, lần này là ở cánh tay phải bị lộ ra ngoài.

Hộ giáp ôm sát người chỉ bảo vệ những bộ phận quan trọng trên cơ thể cô không bị tổn thương, lại không ngăn cản được thương tổn nơi bả vai, cánh tay và chân cô.

Vinh Tuệ Khanh nhìn ra tu sĩ này hơi có khuynh hướng hành hạ điên cuồng, vội cắn chặt răng, không rên không la một tiếng, miễn cho kêu lên khiến đối phương càng thêm hưng phấn.

Vụt!

Lại một roi nữa, lúc này, tu sĩ Kết Đan dùng hết mười phần sức lực, dường như muốn đánh chết Vinh Tuệ Khanh mới thôi!

Vinh Tuệ Khanh bị linh lực của đối phương đè ép khóa chặt không thể động đậy, ngay cả đầu cũng không thể tự do chuyển động, chỉ phải trừng mắt nhìn trường tiên của đối phương vụt đến, trong lòng thống khổ hối hận tới cực điểm, cuối cùng kêu lớn một tiếng “Thần thúc!” rồi định nhắm mắt chờ chết.

Cô vừa la lên, tiếng trường tiên rít gào dường như liền đọng lại, dừng ở không trung, chỉ cách mũi Vinh Tuệ Khanh một tấc.

Trong lỗ mũi Vinh Tuệ Khanh thậm chí có thể ngửi được một mùi máu khiến người ta muốn nôn ra, không biết nó đã ngâm máu của bao nhiêu người...

“Ngươi đang làm gì vậy?” Tiếng nói của Bách Hủy vang lên trong sơn động, một đôi mắt mị hoặc nhìn về phía tu sĩ đang vung roi đằng kia.

Tu sĩ kia vẫn đang duy trì dáng vẻ vung roi, dừng lại một giây, sau đó tựa như mới bừng tỉnh lại, cái đầu có hơi cứng ngắc dịch chuyển sang, hai con mắt chuyển đến trên người Bách Hủy, sau đó lại từ trên người Bách Hủy chuyển mắt nhìn xuống mặt đất sơn động.

Vinh Tuệ Khanh máu me đầm đìa đang nằm trên mặt đất. Đôi mắt nhắm chặt, không biết sống hay chết.

Bách Hủy giật mình, nhanh chóng muốn dời tầm mắt đi, bước đến bên người tu sĩ kia, vươn cánh tay ngọc thon dài, phủ lên trên ngực tu sĩ kia, nũng nịu lên tiếng: “Nữ nhân kia, nào tốt như ta? Đại gia, không bằng để ta tới hầu hạ ngài đi?” Bách Hủy vận chuyển đỉnh cấp mị thuật tới mức cực hạn, từng luồng từng luồng hương lan chui vào trong mũi tu sĩ Kết Đan.

Tu sĩ Kết Đan lúc đầu còn hơi kinh ngạc, ngay sau đó đã bị Bách Hủy làm cho đầu óc mê muội. Hơn nữa hắn vẫn đang ở trạng thái phấn khởi, lại không chiếm được cách giải quyết, coi như bây giờ là quỷ dạ xoa nhào lên, hẳn là hắn cũng tùy theo, huống hồ Bách Hủy lại là một nữ tu yểu điệu đến nhường này?!

Hai người ôm nhau, thở hổn hển, nhanh chóng cởi hết y phục, lăn vào trong góc tối của sơn động.

Rất nhanh chóng, tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông, tiếng va chạm mạnh mẽ của thân thể, vang lên ngay trong sơn động.

Vinh Tuệ Khanh lờ mờ mở mắt, tựa hồ thấy La Thần đang ở trên đỉnh sơn động nhìn cô, nhất thời mê man, hỏi nhỏ: “Ta đã chết sao? Thần thúc, chàng tới đón ta sao?” Nói rồi vươn cánh tay phải đầm đìa máu tươi, hướng về phía đỉnh sơn động vẫy vẫy.

La Thần vô cùng kinh ngạc, y không nghĩ tới, cho dù y ẩn thân, Vinh Tuệ Khanh cũng có thể thấy được y.

Thấy dáng vẻ Vinh Tuệ Khanh chật vật như vậy, La Thần bỗng chốc do dự.

Y dung hợp ký ức của Ma Vương đời trước, cuối cùng luyện hóa được ấn ký sao sáu cánh trên lưng, trở thành Ma Vương chân chính, cũng là người đứng đầu Ma giới. Y lúc này là La Thần, mà cũng không phải là La Thần.

Ký ức thuộc về La Thần đã bị đè nén ở một góc rất nhỏ, phần lớn ý thức của y đều đã bị ký ức của Ma vương đời trước chiếm cứ.

Trên vai y gánh vác hưng suy thăng trầm của Ma giới, mà cảm giác làm người ngắn ngủi đã từng trải qua, y đã gần như quên hết.

Chỉ có ký ức liên quan tới Vinh Tuệ Khanh vẫn tồn tại trong trí nhớ của y, sống động như vậy, lại làm y khó chịu đến thế.

Y không hiểu gì cả, tại sao bản thân mình từng có những thứ tình cảm đáng buồn nôn như yêu mến, thương tiếc, thậm chí là cưng chiều của Nhân giới này chứ?

Y là kẻ đứng đầu Ma giới máu lạnh, vô tình, vô tâm, vô nghĩa, cũng vô thiện.

Đi đến Nhân giới chỉ để quan sát chúng sinh, sao lại có thể có có bất kỳ dây dưa nào với loài người nhỏ bé như kiến hôi kia?

Sao y lại có một chút không đành lòng và rung động với cô gái Nhân giới cả người đầy máu dơ dáy này? Coi như bọn họ trước đây từng có thân mật da thịt, thế nhưng đã trở thành quá khứ, hiện tại bọn họ đã chân chính là người của hai thế giới khác nhau, không thể có quan hệ gì nữa.

La Thần nỗ lực không nghĩ đến tại sao mình ở Ma giới nghe một tiếng hô gọi, liền lập tức phá tan cánh cửa giữa hai giới, đi đến trên Phù Đảo, cũng không muốn nghĩ tại sao khi mình biết tên nam tu nhân loại kia muốn đánh đập cô, y lại ra tay ngăn chặn hành động của tên kia. Y chỉ biết, bản thân y đi tới nơi này, chỉ là để kiểm tra một chút xem Phù Đảo của y ra sao, cũng không có bất kỳ nguyên nhân nào khác. Một chút cũng không có, nếu có, chỉ là do trùng hợp...

La Thần lạnh lùng nhìn Vinh Tuệ Khanh, cũng không đáp lời, cũng không bay từ trên đỉnh sơn động xuống.

Y đứng giữa không trung, áo choàng dài sau lưng không gió mà bay, như cơn sóng gợn lăn tăn.

Một mái tóc đen khoác ở sau đầu, không giống như lúc trước còn ở Nhân giới, cuộn thành một búi tóc trên đỉnh đầu.

Vinh Tuệ Khanh hôm nay bị kinh hách quá độ, vừa rồi lại bị sợi dây thừng màu vàng sậm kia hấp thu không ít linh lực, toàn thân mệt mỏi vô cùng, cánh tay đưa lên không trung cũng không được bao lâu đã không chịu nổi nữa, vô lực rũ xuống.

Ý thức Vinh Tuệ Khanh càng lúc càng hỗn loạn, lẩm bẩm: “... Chẳng lẽ không phải là Thần thúc? Chàng làm sao biến thành bộ dáng này? Trên trời chơi vui không? Chàng cũng không nguyện ý xuống đây cùng ta phải không? Đừng lo, núi không đến chỗ ta, vậy ta đến chỗ núi*. Thần thúc, đợi ta một chút nữa, ta liền đến bên chàng...” Tiếng nói của Vinh Tuệ Khanh ngày càng nhỏ, hơi thở ngày càng yếu ớt, đôi mắt cũng dần dần khép lại.

* Núi không đến chỗ ta, vậy ta đến chỗ núi: trích từ giáo lý đạo Islam (Hồi giáo), ý chỉ nỗ lực vì mong muốn trong lòng, cách này không được thì thử cách khác; còn có ý nếu như đối phương không chủ động với với mong muốn của mình, thì mình cần chủ động thực hiện cho đối phương hiểu.

La Thần đang đứng giữa không trung quan sát Vinh Tuệ Khanh thì bỗng đột nhiên cảm thấy một sức mạnh dẫn dắt vết máu trên thân thể Vinh Tuệ Khanh truyền tới y, khiến y không tự chủ được từ giữa không trung bay xuống.

Đi đến bên người Vinh Tuệ Khanh, La Thần chậm rãi quỳ một chân xuống, vươn tay ra, cầm mạch của cô, nhẹ nhàng thăm dò, sau đó tựa như bị bỏng mà hất cổ tay của cô ra. Y đang làm gì thế này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.