Bổ Thiên Ký

Chương 292: Ai nhớ ai hơn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối với tu sĩ Nhân giới mà nói, nếu ma khí truyền vào thân thể của bọn họ, sẽ dần dần bị biển đổi, cuối cùng ma hóa, bị Ma giới hấp thu. Giống như Lang Thất vậy, nó bị ma khí ở nơi Âm Tê tập kích, chính vì thế mà mọc sừng, ngay cả đuôi sói cũng đã bị biến đổi. Đến khi cánh cổng Ma giới mở rộng, suýt chút nữa nó đã bị hút vào.

La Thần thổi khí xong mới nhớ ra vấn đề này, trong phút chốc liền trầm mặc không thôi, y vẫn duy trì tư thế nửa quỳ, trong lòng suy nghĩ muốn bỏ Vinh Tuệ Khanh trên mặt đất, nhưng thân thể tựa như lại không nghe sai khiến, vẫn kéo cô vào, tựa trong lòng y. Gò má của cô nằm ở nơi3y vừa cúi đầu liền có thể chạm đến.

Bả vai, cánh tay và đùi Vinh Tuệ Khanh đều là những vết roi cùng vết máu loang lổ. Máu cũ vừa cầm lại, máu mới lại chảy ra. Môi cô vì mất máu quá nhiều đã trở nên trắng bệch tái mét.

La Thần nhìn Vinh Tuệ Khanh một lát, một tay đấu tranh nâng lên, run rẩy lướt nhẹ qua miệng vết thương của Vinh Tuệ Khanh. Đầu ngón tay lướt qua, vết máu cầm lại, lộ ra da thịt trắng noãn không tì vết bên dưới vết bẩn. Những chỗ vết roi máu thịt lẫn lộn được đầu ngón tay của La Thần lướt qua, dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được dần dần khép lại như ban đầu.

Hô hấp Vinh Tuệ Khanh dần dần ổn định lại,0không còn thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít. Sắc môi cũng dần hồng hào trở lại, khẽ khép, tựa như hoa anh đào dưới cơn mưa nhỏ tháng tư, dụ người đến hái.

Ma xui quỷ khiến La Thần cúi đầu xuống, không chịu nổi mà ấn môi mình lên môi Vinh Tuệ Khanh. Lúc đầu y chỉ định lướt qua, kết quả vừa chạm đến đôi môi mềm mại đến không thể tưởng nổi của Vinh Tuệ Khanh, ý thức của y liền bị quăng lên chín tầng mây.

Đôi môi y bao lấy đôi môi Vinh Tuệ Khanh, mút liếm hết lần này đến lần khác, giống như ong mật đang hút mật, bọc lấy nụ hoa, lại vừa tựa như con ma men khát nước mấy trăm năm gặp rượu được ủ, kẻ tham ăn đói bụng đã5lâu gặp được thức ăn ngon, không ngừng mà nuốt mà nhai, không nuốt sạch mỹ vị ấy xuống bụng thì sẽ không ngừng.

Tiếng vui thích của Bách Hủy và tu sĩ Kết Đan kia càng lúc càng lớn, từ góc tối trong sơn động truyền tới, quanh quẩn trong sơn động yên tĩnh càng rõ ràng.

Tiếng rên rỉ và thở gấp do tình dục không thể áp chế, cùng hương thơm như hoa lan do Bách Hủy vận chuyển mị thuật đỉnh cấp tới mức cực hạn đều truyền đến.

Hô hấp của La Thần cũng nặng nề theo. Thân thể y dường như nhớ lại đã từng có một hồi thịnh yến cuồng hoan, mỗi một chỗ trên toàn thân y đều đang kêu gào đòi ôn lại chuyện cũ.

Ý thức cùng sự kìm nén mà La Thần đã trang bị4rất lâu ầm ầm đổ nát. Một tay y phất lên, bên trong sơn động liền mở ra một không gian đơn độc. Áo choàng dài xoay chuyển, bọc thân thể lả lướt đang mặc hộ giáp vào trong. Sau một khắc, trong sơn động đã rỗng tuếch không còn lại gì. Vinh Tuệ Khanh và La Thần đều biến mất.

Mà ở một nơi khác, trong không gian nhỏ hẹp không biết tên, xuất hiện thân ảnh của La Thần và Vinh Tuệ Khanh. La Thần vẫn duy trì tư thế nửa quỳ, ôm Vinh Tuệ Khanh vào trong lòng.

Vinh Tuệ Khanh dù sao cũng là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, sau khi ngoại thương khỏi hẳn, linh lực liền vận chuyển trở lại như bình thường.

Tuy rằng bên trong hơi thở La Thần mớm vào kia có9ma khí, thế nhưng hơi thở của người đứng đầu Ma giới rốt cuộc vẫn không giống người thường.

Ý thức Vinh Tuệ Khanh từng bước khôi phục, đôi mắt có phần tan rã dần dần có tiêu cự.

Cô tập trung nhìn gương mặt vừa quen thuộc, vừa xa lạ trước mắt, Vinh Tuệ Khanh nâng một tay lên, xoa mặt La Thần.

“Không phải ta đang nằm mơ chứ? Thật là chàng sao? Thần thúc? Chàng làm sao... lại biến thành thế này?”

La Thần cọ xát khuôn mặt lên bàn tay Vinh Tuệ Khanh, vốn không muốn để ý đến cô, nhưng trong cổ họng lại phát ra một tiếng “ưm” trầm thấp, thể hiện sự cưng chiều không thể nghi ngờ, trên mặt lại vẫn là dáng vẻ đạm mạc quyết tuyệt, có vẻ vô cùng mâu thuẫn.

Vinh Tuệ Khanh lại hết sức quen thuộc với loại mâu thuẫn này.

Dường như La Thần trước mặt cô luôn có vẻ mâu thuẫn trùng điệp.

“Ta biết, Thần thúc của ta đã trở về.” Vinh Tuệ Khanh cười ôm chặt cổ La Thần, gò má của cô kề thật sát với gò má La Thần: “Về sau không rời bỏ ta nữa, có được không? Chúng ta sẽ luôn cùng nhau.”

La Thần cau mày, muốn nói không được. Nhưng trong miệng, cũng chỉ phát ra một chữ “Được”. Cái chữ “Không” kia dường như đã bị y nuốt mất.

Vinh Tuệ Khanh kích động đến toàn thân run rẩy, thì thầm bên tai La Thần, không ngừng nói ra nỗi khổ tương tư, niềm đau ly biệt, nói đến buổi tối cô độc, cô nhìn La Thần chìm vào giấc ngủ trong quan tài thủy tinh.

La Thần lặng lẽ nghe, không nói được lời nào, cánh tay lại càng ôm cô chặt hơn, tựa đầu chôn vào cổ cô, hít một hơi thật sâu, tiếng nói trầm thấp nghèn nghẹn quanh quẩn bên tai Vinh Tuệ Khanh: “... Khanh Khanh... Khanh Khanh... Ta cũng nhớ nàng.” La Thần tựa như phải mất sức chín trâu hai hổ để nói ra câu đó, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi to.

Thật sự là Thần thúc!

Tiếng nói của La Thần cổ vũ Vinh Tuệ Khanh, cô càng ôm lấy La Thần thật chặt, dán cả thân thể mình lên.

Thân thể nóng hôi hổi, mềm mại quấn qua, như muốn khiến cho sắt cứng rồi cũng hóa mềm*.

* Sắt cứng rồi cũng hóa mềm: sắt cứng sau khi trải qua trăm lần luyện kim cũng biến thành mềm dẻo đến độ có thể quấn được quanh ngón tay, ý chỉ sự bất lực sau khi nếm trải thất bại, về sau được dùng để chỉ người có tính cách cứng cỏi kiên quyết rồi cũng trở thành dịu dàng.

Ngón tay của La Thần đè lên trên hộ giáp của Vinh Tuệ Khanh, nhẹ nhàng kéo xuống, hộ giáp mà tu sĩ Kết Đan dùng tất cả pháp bảo để gỡ đều không gỡ được giờ lại dễ dàng rơi ra.

Ánh mắt La Thần dừng trên hộ giáp. Đó là hộ giáp mà năm đó y ở Nhân giới tự mình luyện chế cho Vinh Tuệ Khanh, là dùng lông đuôi phượng hoàng của mẹ Vinh Tuệ Khanh để lại cho cô mà làm thành, ngoại trừ chính Vinh Tuệ Khanh và y thì không ai có thể cởi hộ giáp này ra được.

Vinh Tuệ Khanh không giãy giụa, không chống cự, mềm mại dán đến bên người La Thần, thân thể trần trụi lộ ra từ trong hộ giáp, phát ra ánh sáng nhàn nhạt trong không gian có chút mờ tối này.

La Thần trải áo choàng lên mặt đất, đồng thời ôm Vinh Tuệ Khanh đặt lên.

Không gian này là do La Thần vừa mở ra, mặt đất không phải ngọc cũng không phải đá, dường như còn hơi mềm mại, giẫm lên trên giống như đang bước đi trong mây vậy.

Vinh Tuệ Khanh nằm trên áo choàng của La Thần, đôi mắt sáng quắc không hề chớp nhìn La Thần chăm chú, như rất sợ cô vừa nhắm mắt lại, La Thần liền biến mất không thấy nữa.

“Nàng nhớ ta vậy sao?” Gương mặt lạnh như băng của La Thần rốt cuộc cũng có một tia rung động.

Vinh Tuệ Khanh dùng sức gật đầu: “Chàng nhớ ta sao?”

La Thần gật đầu.

Vinh Tuệ Khanh cũng đưa tay ra, vuốt quần áo trên người La Thần, từng chút một cởi xuống cho y.

La Thần run lên, ném quần áo trên người sang một bên.

Bọn họ đã chia lìa không biết bao lâu.

Khóe môi La Thần cong lên đầy vui sướng, cúi người xuống hôn gò má của cô.

Vinh Tuệ Khanh ôm lấy đầu y, dịu dàng đón lấy nụ hôn của y, lúc thì ngậm môi của y vào, lúc thì buông ra, đầu lưỡi trêu chọc đầu lưỡi y, răng môi không ngừng va chạm, dịu dàng khiến La Thần cảm thấy xa lạ.

La Thần thở hổn hển tránh khỏi nụ hôn của Vinh Tuệ Khanh, hai cánh tay tách ra, chống ở hai bên đầu Vinh Tuệ Khanh, thấp giọng nói: “Nàng... không giống lúc trước.”

Vinh Tuệ Khanh mỉm cười kéo y xuống lần nữa, ôm lấy đầu y, môi dán môi, nhẹ giọng nỉ non: “Chàng cũng không giống như trước. Nhưng ta không để bụng. Ta biết chàng chính là chàng, mặc kệ chàng biến thành gì, ta đều nhận ra được. Người tu hành, lớp vỏ bên ngoài có gì quan trọng?” Tiếng nói nhẹ nhàng phun ra, dán lên đôi môi La Thần, tiến thẳng vào trong lòng y.

Tự chủ của La Thần hoàn toàn sụp đổ.

“... Đau.” Thân thể mềm mại không xương của Vinh Tuệ Khanh nhất thời cứng ngắc.

Hà...

La Thần thở một hơi thật dài, cúi đầu, lại cúi người xuống lần nữa, môi dán sát vào môi Vinh Tuệ Khanh, bắt đầu hôn cô thêm lần nữa.

Lúc này đây, nụ hôn của y không còn dáng vẻ quý trọng đến không dám đụng vào, mà là mang theo ba phần khiêu khích, ba phần đòi hỏi, còn có ba phần cấp thiết. Đầu lưỡi dày dặn tiến vào trong miệng cô, bắt đầu bất chấp mà quấy nhiễu, tìm kiếm cho đến khi tìm được cái lưỡi thơm tho mềm mại của Vinh Tuệ Khanh, mới cắn chặt, mút vào từng ngụm từng ngụm.

Tay La Thần cũng không nhàn rỗi.

Vinh Tuệ Khanh mơ hồ đáp lại nụ hôn kích thích của La Thần, thân thể cô cuối cùng đã chuẩn bị xong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.