Bổ Thiên Ký

Chương 302: Tức giận



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở giữa hai cái vây cá là bộ phận giống như thân thể phụ nữ, trên đầu có hai sợi xúc tu thật dài, khuôn mặt nhỏ chỉ lớn chừng bàn tay, cái cằm nhọn như mũi khoan, cả người trần trụi, hai bầu ngực đầy đặn lõa lồ. Cũng có eo, có cổ, có đôi chân dài, còn có bàn chân nhỏ tựa bạch ngọc.

Lang Thất, Xích Báo và La Thần đều lén đi vào gian phòng của Vinh Tuệ Khanh để bảo vệ cô.

Lang Thất đứng trước cửa sổ, thấy dáng vẻ phách lối của con cá bướm cờ, nó trừng lớn hai mắt, căm giận mắng: “Cái con cá chết tiệt này sao lại có chân cơ chứ? Lẽ nào nó còn lợi hại3hơn tộc Nhân Ngư?”

Nó biết, tộc Nhân Ngư để có được đôi chân của loài người đã phải tu luyện gian nan đến nhường nào.

Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Không bằng bây giờ, Lang Thất đi nghênh chiến đi! Đối phó động vật biển loại này, Lang Thất cực kỳ có kinh nghiệm đấy.” Vừa dứt lời, Lang Thất máu sói sôi trào, gào lớn một tiếng, lập tức xông ra ngoài.

Vinh Tuệ Khanh liền hối hận không thôi, vội vàng thúc giục Xích Báo, nói: “Ngươi nhanh đi trợ giúp Lang Thất một tay!”

Xích Báo có phần do dự: “Đối phương chỉ có một con động vật biển xuất chiến, bên này chúng ta đi ra hai kẻ, hình như có hơi bất công.”

Vinh Tuệ Khanh0trừng mắt cả giận nói: “Ngươi nói chuyện công bằng với ta?” Nói rồi, cô kéo cánh tay Xích Báo lôi tới trước cửa sổ, chỉ vào tầng tầng lớp lớp động vật biển trước mắt, nói: “Ngươi xem đi, chúng nó có cho chúng ta cơ hội để công bằng sao? Ngươi nhanh lên, đánh hết tên này đến tên khách, tốt nhất là khiến bọn chúng tức giận, ta mới tiện phái người ra xử lý quái vật bạch tuộc và quái thú rùa biển kia. Khi đó chúng ta mới có thể có một chút hi vọng sống sót, ngươi đã hiểu chưa hả?!”

Trận pháp của đối phương sắp xếp nghiêm chỉnh, muốn dựa vào sức mạnh của tu sĩ bên này để xông5vào trận pháp của đối phương là điều không thể.

Vừa rồi lúc cùng cá ngựa lớn giao chiến, phản ứng của đối phương khiến Vinh Tuệ Khanh nghĩ đến một kế sách gần như vô lại: Chính là làm đối phương tức giận, khiến đối phương giận dữ hết mức có thể, vậy mới có thể khiến cho đám động vật biển này dưới cơn xúc động tự loạn trận cước, làm loạn bố cục của Thiên Thê Trận.

Chỉ cần trận pháp vừa loạn, áp lực của hai tên quái vật bạch tuộc và quái thú rùa biển phải gánh sẽ tăng lên gấp bội. Mà lúc trận pháp của đối phương loạn, chính là lúc tu sĩ Nhân giới trên thuyền báu có thể đục nước4béo cò.

Lời nói của Vinh Tuệ Khanh đối với Xích Báo mà nói là mệnh lệnh cần phải phục tùng tuyệt đối.

“Biết rồi.” Xích Báo lên tiếng, hóa thành một vệt hào quang màu vàng, nhanh chóng đuổi theo Lang Thất.

Hai chúng nó ở trên không trung nhanh chóng trao đổi chỉ thị của Vinh Tuệ Khanh một lượt.

Lang Thất cười to: “Cố ý chọc giận kẻ khác? Cái này là sở trường của ta. Đợi lát nữa ngươi đừng lên tiếng, để cho ta là được, bảo đảm khiến con yêu cá bướm cờ kia không tức chết không thôi!”

Trong nháy mắt, một luồng bạch quang và một luồng hoàng quang phóng tới vị trí phía trước, cách cá bướm cờ không xa, hóa thành hai9người đàn ông Nhân giới, chính là Lang Thất và Xích Báo.

“Hự, mù mắt chó săn hợp kim titan của ta rồi! Ô nhiễm thị giác quá! Ngọa tào!” Lang Thất gào to, bưng lấy đôi mắt của mình.

* Ngọa tào 卧槽 [wòcáo]: Đồng âm với cụm từ “Ta thao” [wǒcāo] - Một câu mắng chửi thô tục được cư dân mạng Trung Quốc để nói giảm nói tránh.

Cá bướm cờ ở đối diện sửng sốt, hai tay chống nạnh, hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ngươi là chó?”

Lang Thất giận dữ, cũng chống nạnh theo, mắng: “Ngươi mới là chó! Cả nhà ngươi đều là chó! Ngươi cho rằng cả người trần truồng thì giỏi lắm sao! Mắt của ngươi con lớn con nhỏ, ngực thì cái cao cái thấp, mông thì bên lép bên tròn...”

Cá bướm cờ giận dữ, sợi xúc tu trên đầu trong nháy mắt dài ra, trực tiếp cuốn lấy Lang Thất, quăng nó ra giữa không trung. Đồng thời vô số giác mút trên xúc tu sinh ra lượng nhiệt nóng rực, thiêu đốt đến độ áo choàng trên người Lang Thất toàn lỗ là lỗ.

Áo choàng trên người Lang Thất rất nhanh đã bị đốt đến chỉ còn mảnh nhỏ.

Một làn gió thổi qua, thổi áo choàng còn sót lại trên người Lang Thất bay đi sạch sẽ.

“Ha ha, ngươi xem ngươi đi, còn nói người khác? Ngươi là đàn ông sao? Trông như họa mi nhỏ vậy, thảo nào miệng nói toàn lời dơ bẩn, thì ra là ngươi không được sao...” Từng câu của cá bướm cờ đều đâm trúng tim gan Lang Thất.

Lang Thất luôn lấy làm kiểu ngạo vì bộ phận sinh dục của mình, giờ đây bị cá bướm cờ kích thích đến suýt chút hiện nguyên hình sói.

“Giống cái già yếu, chẳng có giống đực nào muốn ngươi.” Xích Báo ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt cả buổi, đột nhiên phun ra một câu.

“A! Dám nói lão nương già! Lão nương liều mạng với ngươi!” Cá bướm cờ vung xúc tu, ném Lang Thất ra, cả thân thể nó nhào về phía Xích Báo.

Xích Báo lấy binh khí của mình ra, cùng xúc tu của cá bướm cờ đấu một trận.

Lang Thất lăn trên không trung mấy vòng, lại biến ra một thân áo choàng, vung móng vuốt sói, cũng nhào tới.

Xích Báo đánh cũng coi như đàng hoàng.

Còn Lang Thất là đến mặt mũi cũng không cần, chiêu thức muốn bao nhiêu hạ lưu liền có bấy nhiêu hạ lưu.

Đám động vật biển ở dưới xem cuộc chiến đều giận dữ.

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

Dám dằn vặt giống cái trước mặt giống đực chúng nó, là xem biển Trầm Tinh chúng nó không có ai mà hiếp đáp sao?

Đầu tiên là mấy con cá bướm cờ giống đực từ trong đại trận động vật biển bay ra, bay lên vây quanh Lang Thất và Xích Báo đang tấn công con cá bướm cờ giống cái kia.

Sau đó lại có mấy con quái vật cá bống trắng bay ra, gia nhập vào chiến đoàn.

Lang Thất và Xích Báo đều mừng thầm, biết kế sách của bọn nó có hiệu quả, càng lấy ra toàn bộ vốn liếng, khiến con cá bướm cờ giống cái kia tức giận đến phun ra một ngụm máu.

Đám động vật biển giống đực thấy vậy càng không thể nhẫn nhịn, càng nhiều động vật biển gia nhập chiến đoàn hơn.

Lang Thất và Xích Báo nhanh chóng bị đè bẹp như con kiến.

Vinh Tuệ Khanh đứng ở cửa sổ cẩn thận quan sát trận chiến, phát hiện Thiên Thê Trận của đối phương cuối cùng đã bắt đầu lỏng lẻo, lập tức truyền âm nói với Mạnh Lâm Chân: “Phái một nửa tu sĩ ra ngoài nghênh chiến, càng vô lại càng tốt, nhất định phải khiến đối phương nổi điên.” Sau đó lại truyền âm cho Xích Báo và Lang Thất: “Mau giả chết, rơi vào trong biển, tiếp ứng cho ta.”

Nói xong Vinh Tuệ Khanh cũng hóa thành một vầng cầu vồng, bay ra khỏi căn phòng, trực tiếp rơi vào biển Trầm Tinh.

La Thần không nói lời nào, cũng theo Vinh Tuệ Khanh vào biển.

Vinh Tuệ Khanh nhảy vào trong lòng biển, lập tức thấy được sự bất đồng rất lớn. Lần này vào biển hoàn toàn không giống lần trước. Nước biển lần trước lạnh đến thấu xương, còn giờ nước biển ấm áp vừa phải, Vinh Tuệ Khanh vừa xuống mặt nước liền cảm nhận được.

Hơn nữa cô ở đáy nước vẫn hô hấp như thường, không giống với lần trước, phải nén khí, dựa vào vận chuyển linh lực để duy trì.

Vinh Tuệ Khanh nhớ lại chìa khoá long cốt trong túi càn khôn của mình. Chắc nhờ có, cô mới có thể nhẹ nhõm ở trong lòng biển thế này.

Loại cảm giác này thật là kỳ diệu.

Vinh Tuệ Khanh không nhịn được khẽ quơ tay, bơi đi.

La Thần tùy ý trôi nổi bên cạnh cô, ánh mắt lại cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.

Phía trước không xa là hai kẻ nặng nề rơi xuống lòng biển như hai tảng đá, khiến một cột bọt nước bắn lên mặt biển, đấy chính là Xích Báo và Lang Thất rơi xuống.

Trên mặt biển truyền đến một trận reo hò, tựa hồ là đang chúc mừng chúng nó rốt cuộc cũng hạ gục được hai tu sĩ Nhân giới xấu xa.

“Nhịn nhịn, thật sự là bứt rứt. Bị mấy con cá đùa giỡn.” Lang Thất hùng hùng hổ hổ, cùng Xích Báo bơi đến bên người Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh nhịn cười, khen Lang Thất: “Làm tốt lắm!” Sau đó chỉ về hai con quái vật to lớn đen thui đằng trước nói: “Bên kia là quái vật bạch tuộc và quái thú rùa biển. Vị trí của bọn chúng đã có sự thay đổi nhỏ. Tuy không phải rất rõ ràng, thế nhưng đối với trận pháp mà nói cũng là sai một ly đi một ngàn dặm. Thần thúc.” Vinh Tuệ Khanh nói với La Thần: “Chàng đi sang chỗ quái thú rùa biển, dùng toàn lực đánh khiến mai của nó nứt một đường, sau đó để một ít kim sa vào.” Nói rồi, móc ra một bình kim sa nhỏ đang phát sáng từ trong túi càn khôn giao cho La Thần.

La Thần không nói gì, đưa tay nhận lấy kim sa, xoay người liền biến mất.

“Ba người chúng ta đi đối phó quái vật bạch tuộc. Lang Thất và Xích Báo, các ngươi hợp lực đâm thủng ống mực của nó. Ta ở phía trên dẫn dụ xúc tu của nó.” Vinh Tuệ Khanh phân chia, sau đó liền xoay người, bay ra khỏi lòng biển, triệu hồi Nhật Nguyệt Song Câu nắm trong tay, nhanh chóng bay qua chỗ quái vật bạch tuộc.

Chẳng mấy chốc, bầu trời biển Trầm Tinh đã loạn tung tùng phèo lên.

Vô số động vật biển và tu sĩ Nhân giới hỗn chiến với nhau, từ ban đầu thăm dò và cẩn thận tỉ mỉ, đến bây giờ tất cả mọi người đều chém giết đến đỏ cả mắt.

Lúc này đây, người đi ra khỏi thuyền báu đều là tinh anh trong giới tu sĩ, lại có Mạnh Lâm Chân ở phía sau bình tĩnh điều động, nhóm người này mệt mỏi liền rút về, đổi một nhóm khác xông lên. Đối mặt với kẻ thù chung, tu sĩ Nhân giới liền vứt bỏ hiềm khích lúc trước, phối hợp chiến đấu với nhau, chính vì vậy có rất ít tu sĩ ngã xuống, ngay cả người bị thương cũng không nhiều.

Mà đám động vật biển bên kia chính là làm theo ý mình, không ai phục ai. Thế nhưng vì nguyên nhân nào đó, đại đa số động vật biển vẫn lưu lại tại chỗ, không đi lên tham chiến.

Nếu đám động vật biển này thật sự cùng nhau tiến lên, tu sĩ trên thuyền báu có đoàn kết hơn nữa cũng không đấu lại bọn chúng.

Thế nên bên phía Vinh Tuệ Khanh phải nắm chặt thời gian, tìm được Cốt Long. Nếu không, hoặc là mọi người chạy trốn khỏi biển Trầm Tinh, hoặc là cùng chết ở chỗ này.

Nói rút lui, hầu hết tu sĩ đều không muốn. Những kẻ muốn đi, đã sớm đi rồi. Hiện tại lưu lại, đều là những người thật sự muốn tìm kiếm Long Thần.

Mà cùng nhau chết ở chỗ này, mọi người cũng không cam tâm.

Bọn họ thân làm tu sĩ Nhân giới, vẫn cảm thấy bản thân trời sinh đã cao hơn các loại yêu thú một bậc.

Nếu nhiều tu sĩ cấp cao như vậy đều thua dưới tay đám động vật biển lấy số lượng thắng chất lượng này, đối với tu sĩ Nhân giới mà nói, đây là một loại nhục nhã.

Vinh Tuệ Khanh thấy cảnh này, cũng vô cùng lo lắng, thấy xúc tu chung quanh quái vật bạch tuộc tung bay, không nói hai lời, tế ra Nhật Câu, trực tiếp chém vào cái xúc tu trên cùng.

Xoẹt!

Cái xúc tua kia của quái vật bạch tuộc liền bị Nhật Câu chém đứt lìa.

Gào!

Quái vật bạch tuộc đau đến nhảy từ trong lòng biển lên không trung, bên dưới cột nước, lộ ra ống mực gần bụng.

Lang Thất và Xích Báo cầm chùy thép, cùng nhau xông lên, đâm vào ống mực của nó.

Số xúc tu còn lại của quái vật bạch tuộc cùng nhào tới, cuốn chặt Vinh Tuệ Khanh lại, giống như cá bướm cờ thiêu hủy áo choàng của Lang Thất, nó cũng làm ngoại bào của Vinh Tuệ Khanh cháy trụi, chỉ còn lại hộ giáp của cô.

Lang Thất ngẩng đầu nhìn lên, suýt chút nữa thì xịt máu mũi.

Vinh Tuệ Khanh vung Nguyệt Câu lên, phối hợp với Nhật Câu đang bay lượn phía ngoài, chém sạch chỉ chừa lại một cái xúc tu của quái vật bạch tuộc.

Toàn thân quái vật bạch tuộc bị thương, gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, lập tức biến mất khỏi đó.

Vinh Tuệ Khanh bị pháp lực của quái vật bạch tuộc làm tê liệt, không thể động đậy, rơi thẳng xuống mặt biển bên dưới.

La Thần ở bên kia nhanh chóng lao đến, ngay lúc cô chuẩn bị rơi vào mặt biển liền ôm lấy cô, cùng nhau rơi vào trong nước, đồng thời hóa giải pháp lực của quái vật bạch tuộc.

Quái vật bạch tuộc bỏ chạy, Thiên Thê Trận chỉ còn lại một mắt trận.

Mà chỗ quái vật bạch tuộc bỏ chạy xuất hiện một vòng tròn.

Vinh Tuệ Khanh nhìn ra đó là lối vào vẽ trên chìa khóa long cốt, liền móc chìa khoá long cốt ra, tra vào vòng tròn kia.

Vòng tròn cọt kẹt một tiếng mở ra, lộ ra một cái động lớn sâu không thấy đáy.

Vinh Tuệ Khanh cầm lấy chìa khoá long cốt đang bay trở về, cùng La Thần nhảy vào trong động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.