*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ta là Niệm Thần.” Vinh Tuệ Khanh vừa cười vừa nói, cùng Vương nữ Đồ Sơn xoay người vào nhà lá.
Trong nhà tuy đơn sơ giản dị, thế nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ, vô cùng thông thoáng.
Vinh Tuệ Khanh ngồi trên một cái ghế gỗ nhỏ, nhìn Vương nữ Đồ Sơn đi lui đi tới trong căn nhà tranh, pha trà cho cô.
“Đây là trà gì?” Vinh Tuệ Khanh nhìn thoáng qua tiềm trà nhỏ* bằng sứ ở trước mặt mình, nước trong tiềm trà xanh biếc, vài lá trà xanh nổi lên trên mặt nước.
* Tiềm trà: chén trà lớn cỡ bàn tay, có nắp đậy và có đĩa đựng bên dưới, thường dùng để độc ẩm.
“Trà bạc hà, uống vào mát mẻ ngon miệng, rất tốt đấy.”
Vinh Tuệ Khanh nâng tiềm trà lên, chậm rãi đưa đến bên miệng, dư quang của3khóe mắt không ngừng quan sát Vương nữ Đồ Sơn.
Vương nữ Đồ Sơn mặc dù đang cười, khóe miệng lại gần như đang co giật, hai mắt trợn trừng lên, vô cùng quái dị.
Vinh Tuệ Khanh thổi tiềm trà, cũng không uống vào, mà đột nhiên hỏi: “Nước trong này lấy từ đâu?”
Vương nữ Đồ Sơn thấy Vinh Tuệ Khanh không thật sự uống vào, mới khẽ thở ra một hơi, thong thả ung dung nói: “Đi ra ngoài rồi rẽ vào một chỗ gần đó, nơi đấy có nước suối.”
“Có phải là Mỹ Nhân tuyền không?” Vinh Tuệ Khanh nhẹ nhàng đặt tiềm trà lại trên bàn.
Biểu tình trên mặt Vương nữ Đồ Sơn như thể trút được gánh nặng: “Mỹ Nhân tuyền? Chưa từng nghe nói đến. Bọn ta đều gọi nó là ‘Mệnh tuyền’, bởi vì nó, bọn ta mới có thể0sinh hoạt ở nơi này được.”
Câu nói của Vương nữ Đồ Sơn có hàm ý khác.
Vinh Tuệ Khanh vô thức nhìn nàng một cái, truyền âm nói với nàng: “Vương nữ Đồ Sơn, tại sao cô lại ở đây? Thiếu tông chủ Thanh Vân Tông hiện tại là gì của cô?”
Toàn thân Vương nữ Đồ Sơn chấn động, vẻ mặt khó có thể tin mà nhìn Vinh Tuệ Khanh, biểu tình trên mặt vừa mừng vừa sợ, nhưng không thể nào trả lời câu hỏi của cô.
Vinh Tuệ Khanh giật mình một chốc, sau khi hiểu ra, bèn thả một luồng thần thức của mình vào trong đầu Vương nữ Đồ Sơn, trao đổi với nàng.
Trong thức hải của Vương nữ Đồ Sơn, sóng yên gió lặng, gần như không có sự dao động của linh lực, tu vi của nàng gần như bị khóa5lại hoàn toàn, thảo nào Vinh Tuệ Khanh truyền âm cho nàng, nàng lại không thể nào truyền âm lại để trò chuyện với Vinh Tuệ Khanh.
Hiện tại Vinh Tuệ Khanh đưa thần trí của mình vào trong thức hải của Vương nữ Đồ Sơn, Vương nữ Đồ Sơn có thể trực tiếp dùng thần thức trao đổi với cô.
“Ta vừa nhìn thấy cô đã có cảm giác quen thuộc, tuy ta không thấy mặt của cô, thế nhưng hơi thở của cô khiến ta cảm thấy rất thân thiết, tựa như bằng hữu đi xa nhiều năm không gặp nay đã trở về.” Vương nữ Đồ Sơn tựa như đã rất lâu rồi không nói một câu dài như vậy, lúc mới bắt đầu còn nói lắp bắp, sau khi nói mấy câu với thần thức của Vinh Tuệ Khanh mới có thể giao4tiếp trôi chảy được.
Vinh Tuệ Khanh đang muốn nói chuyện thì Nhật Nguyệt Song Câu trong đan điền đột nhiên chấn động.
Nhật Nguyệt Song Câu chính là vũ khí Vương nữ Đồ Sơn tặng cho Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh mở tay ra, Nhật Nguyệt Song Câu xuất hiện trên bàn tay trắng muốt của cô.
Đôi mắt của Vương nữ Đồ Sơn nhất thời sáng lên như sao, thế nhưng ánh sáng này nhanh chóng ảm đạm xuống.
Tay Vương nữ Đồ Sơn chậm rãi lướt qua Nhật Nguyệt Song Câu trên bàn tay của Vinh Tuệ Khanh, thần thức của Vương nữ Đồ Sơn vô cùng sầu bi: “Cô cũng đã thấy rồi, tu vi của ta bị phong bế, hiện tại ta cũng như người phàm, căn bản không có bất kì linh lực gì để sử dụng. Cách đây mấy năm, ta còn9không nhớ được mình là ai, sống ở đây thật vui vẻ. Về sau, dần dần bắt đầu khôi phục một chút ký ức, mới biết mình bị vây khốn ở chỗ này rồi, tuy nhiên không thể thoát được. Cô có biết cảm giác này không?”
Biết là bị nhốt, lại vô lực không cách nào thoát khỏi khốn cảnh này, so với ai khác Vinh Tuệ Khanh đều hiểu rõ hơn.
“Cô nói cho ta biết, làm sao cô có thể sử dụng linh lực của cô?” Thần thức của Vương nữ Đồ Sơn kích động hỏi.
Vinh Tuệ Khanh là Trận Pháp Sư, cô đứng trên Lăng Tuyến của Trưởng Lăng Trận, từ góc độ trận pháp mà nói, cô là ở trên trận pháp, thế nên trận pháp không thể nào hạn chế cô, cũng không thể nào khống chế cô.
“Cô bị nhốt ở nơi này quá lâu, cần thời gian chậm rãi khôi phục. Ta liền nói ngắn gọn, trước tiên ta hỏi cô, người lớn ở nơi này là từ đâu đến? Những đứa bé kia thì sao? Là từ đâu mà đến?” Vinh Tuệ Khanh nhìn sắc trời bên ngoài như sắp tối đen, vội vàng hỏi.
Vương nữ Đồ Sơn đang định nói, ống quần bỗng bị người kéo, nàng cúi đầu, thấy là con của mình thì vội khom lưng, vẻ mặt trìu mến mà bế nó lên.
Là một bé gái mặc y phục của bé trai.
Vinh Tuệ Khanh tò mò hỏi: “Là con của cô và Phác Cung Doanh sao?”
Vương nữ Đồ Sơn hơi ngượng ngùng gật đầu.
Vinh Tuệ Khanh vươn tay: “Cho ta bế một chút, được không?”
Vương nữ Đồ Sơn giao đứa bé cho cô.
Vinh Tuệ Khanh đón đứa bé, quan sát tỉ mỉ, thấy gương mặt con bé chính là tổng hợp của Vương nữ Đồ Sơn và Phác Cung Doanh, hơn nữa còn tập hợp ưu điểm của hai người bọn họ, dáng dấp thật xinh xắn.
Vinh Tuệ Khanh mặt không biến sắc nâng đứa trẻ lên, khẽ tung nó.
Đứa trẻ kia cười khanh khách.
Vinh Tuệ Khanh nhìn vào chỗ rốn của con bé, quả nhiên, nơi đó một mảnh bằng phẳng, không có rốn.
“Đứa bé này là cô sinh sao?” Vinh Tuệ Khanh tiếp tục dùng thần thức giao tiếp với Vương nữ Đồ Sơn.
Vương nữ Đồ Sơn kinh ngạc lắc đầu: “Không phải, chẳng phải trẻ con đều là nhặt được từ trong nước sao? Chính là Mệnh tuyền kia, bình thường cung cấp đồ ăn thức uống cho bọn ta, hàng năm đến một thời điểm nhất định, nơi đó sẽ sinh ra vài đứa bé, bọn ta vừa nhìn thì biết ngay là con của người nào.”
Thì ra cái tên Mệnh tuyền là có hàm nghĩa thật sự sao, Sinh mệnh chi tuyền*.
* Sinh mệnh chi tuyền: dòng suối của sự sống.
“Có điều, mấy năm gần đây, trẻ con càng ngày càng ít. Con của ta đã là đứa bé nhỏ tuổi nhất trong thôn, thế nhưng nó cũng đã mấy tuổi rồi.” Ký ức của Vương nữ Đồ Sơn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, có một số việc nàng nhớ kĩ, thế nhưng phần lớn các sự việc, nàng vẫn mơ mơ màng màng, như thể ký ức bị bóp méo mất.
Vinh Tuệ Khanh ngồi trong nhà lá một hồi, những chuyện quan trọng có thể hỏi đều đã hỏi, lại thêm còn nhiều thứ, tạm thời Vương nữ Đồ Sơn còn chưa nhớ ra.
“Cô và Phác Cung Doanh buổi tối sớm nghỉ ngơi đi. Đừng gấp gáp, bọn ta sẽ ở trong thôn một thời gian, ta nhất định sẽ đưa hai người ra ngoài.” Vinh Tuệ Khanh dùng thần thức trấn an Vương nữ Đồ Sơn, rồi trả đứa bé lại cho nàng, tự mình xoay người đi ra ngoài.
La Thần đứng ngoài cửa, đang chắp tay ngửa đầu nhìn bầu trời.
“Trời tối rồi, chúng ta đi đâu ở đây?” Vinh Tuệ Khanh đi đến hỏi: “Đi hỏi trưởng thôn xem sao.”
La Thần không nói gì, lặng lẽ đi theo sau cô.
Vinh Tuệ Khanh đi tới nơi ở của trưởng thôn, nói buổi tối không có chỗ ở, muốn tìm một chỗ ở nhờ một đêm.
Trưởng thôn hết sức nhiệt tình, để bọn họ đi từ đường đăng ký, sau đó sắp xếp cho bọn họ ở lại trong căn phòng nhỏ phía sau từ đường.
Cả Vinh Tuệ Khanh và La Thần đều không ngủ, ngồi trong căn phòng đó suốt cả buổi tối.
Ngày thứ hai, hai người tiếp tục đi dạo quanh thôn, khu vực hơn một trăm dặm đều dò xét rõ ràng.
“Người nơi này thật ra không nhiều lắm. Trận pháp này vậy mà thật lợi hại, sắp đặt ở chỗ này, hấp thu sinh cơ của người sống, tự chế tạo ra đời sau cho bản thân.” Vinh Tuệ Khanh vòng vo hồi lâu, cuối cùng vẫn xác định mục tiêu là ở suối nước kia.
“Ta cảm thấy thứ cổ quái nhất ở đây chính là suối nước này.” Vinh Tuệ Khanh nhìn nước suối, nói với La Thần.
Mấy ngày nay, cô quan sát rất rõ ràng.
Người thật sự trong thôn này, tức là dưới sự quan sát bằng Thiên Nhãn của mình, xác định được họ đúng là “người”, hoặc nói một cách chính xác hơn, là những sinh linh thật sự có ý thức, bọn họ không thể nào rời khỏi thôn này.
Những kẻ có thể rời khỏi thôn này, ra ngoài lấy nước, bắt cá, dệt lưới, đều không phải là “người” dưới sự quan sát của Thiên Nhãn của cô, bao quát cả những đứa trẻ. Hơn nữa “người” có thể đi ra khỏi chỗ này chính là từ đám trẻ con trưởng thành mà ra.
Nói ngắn gọn, những người “sinh ra và lớn lên” ở trên hòn đảo này thì có thể tự do hoạt động. Mà những người giống như Vương nữ Đồ Sơn và Phác Cung Doanh, Linh Vũ là “người ngoài”, không thể rời khỏi phạm vi thôn này, nói cách khác, bọn họ nhất định phải hoạt động bên trong trận pháp, không thể rời khỏi trận pháp Trưởng Lăng Trận này.
Còn có, bất kể là trẻ con trong thôn này, hay là những kẻ do đám trẻ con ở đây trưởng thành lên, đều là con gái. Những người đàn ông kia đều là người ở ngoài đến, trong đám trẻ con được sinh ra không có lấy một đứa bé trai. Thật đúng là một thôn Nữ Nhi.
Khó trách bọn họ muốn tìm đàn ông giao cấu, đại khái là giả làm người quá lâu, đã sớm quên bản thân mình không phải là người thật, cho dù cho bọn họ vô số đàn ông, bọn họ cũng không sinh con được.
Tuy bọn họ không sinh được, nhưng suối nước lại “sinh” được.
“Ta trái lại muốn nhìn xem, suối nước này đến cùng là giở trò quỷ gì.” Vinh Tuệ Khanh cười lạnh nói.
Đến một tối trăng sáng sao thưa, Vinh Tuệ Khanh tính ra hôm nay là thiên thời, gần như là thời điểm Trưởng Lăng Trận yếu nhất. Cô một mình lặng lẽ ra khỏi thôn, đi trên Lăng Tuyến của Trưởng Lăng Trận, đến suối nước cách thôn không xa.
Dưới ánh trăng mờ tối, suối nước phát ra ánh sáng màu xanh biếc, quả thật giống như khởi nguồn của sự sống.
Vinh Tuệ Khanh nhắm hai mắt lại, dùng Thiên Nhãn cảm nhận dòng suối này.
Quả nhiên không ngoài dự tính của cô, trên suối nước này có một lớp khói đen thật dày phủ lấp, giống hệt tình trạng ở thôn trong Trưởng Lăng Trận.
“Chắc hẳn nơi này là mắt trận rồi.” Vinh Tuệ Khanh cắn răng, nhảy vào trong con suối.
Trên người cô có chìa khóa long cốt mà Long Thần tặng cô, mặc kệ ở nơi nào, chỉ cần có nguồn nước, cô đều không cần sợ hãi.
Vừa vào trong lòng suối, quả nhiên liền cảm nhận được có thứ gì đó muốn quấn lấy cô, thế nhưng vừa đến bán kính năm thước quanh người cô, liền lập tức lùi lại, không dám tiếp cận cô nữa.
Cô cảm nhận được, có luồng thần thức chưa hình thành sinh mệnh sau khi bị chìa khóa long cốt trên người cô tổn hại nghiêm trọng, trở nên càng thêm suy yếu, tựa hồ có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.
“Van xin cô... Đừng đánh tan ta... Ta dùng ngàn vạn năm mới có thể tu thành một luồng thần thức, còn phải tu hành thêm ngàn vạn năm mới có thể có được một bộ thân thể...”
Tia thần thức này ý thức được trên người Vinh Tuệ Khanh có đồ vật khiến nó không thể chống cự, lập tức chán nản, đau khổ cầu xin cô.
Vinh Tuệ Khanh không bị lay động, lạnh lùng thốt: “Vì bản thân tu luyện mà ngươi có thể ràng buộc nhiều tu sĩ ở lại đây như vậy, lấy toàn bộ sinh mệnh và linh lực của họ làm cái giá, tạo điều kiện cho ngươi muốn gì lấy nấy sao?!”