*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thiếu tông chủ Phác Cung Doanh tươi cười đi tới đón, chắp tay nói: “Chúc mừng đạo hữu, chúc mừng đạo hữu, cuối cùng đạo hữu cũng luyện thành xuất quan.”
Vinh Tuệ Khanh đưa bình đan dược kia vào tay y, cười nói: “Thiếu tông chủ trở về lúc nào vậy?” Sau đó cô tỏ ra kinh ngạc: “Ồ?! Ngươi đã Kết Anh rồi à?! Thật đúng là đáng chúc mừng!”
Tông chủ Thanh Vân Tông cười lớn đi tới nói: “Đúng là mọi người cùng vui!”
Thiếu tông chủ của Thanh Vân Tông - Phác Cung Doanh mất gần một nghìn năm, khi thọ nguyên sắp hết, cuối cùng cũng Kết Anh thành công. Cảm giác vui sướng khi đạt được ước nguyện đã sớm làm cho Tông chủ Thanh Vân Tông,3cũng chính là cha của Phác Cung Doanh mừng tới sắp phát điên.
Thọ nguyên của Tông chủ Thanh Vân Tông cũng sắp hết, nhưng không may mắn như Phác Cung Doanh, ông ta muốn Hóa Thần nhưng có lẽ đã không còn hy vọng gì nữa, chẳng bao lâu nữa thọ nguyên của ông ta sẽ hết, phải rời thế tục tiến vào Lục Đạo Luân Hồi. Tuy nhiên Phác Cung Doanh đã Kết Anh, ông ta giao Thanh Vân Tông vào trong tay y sẽ hoàn toàn không có vấn đề.
Trên dưới Thanh Vân Tông, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, đến nay vẫn không có một tu sĩ Hóa Thần nào.
Đương nhiên, trong vạn năm qua Ngũ Châu Đại Lục cũng chỉ0có một mình Tư An thành công đạt đến Hóa Thần. Trong các môn phái lớn, chỉ có tông môn đỉnh cấp mới có tu sĩ tu vi cao hơn Hóa Thần. Nhưng bọn họ đều không phải thành Hóa Thần trong vòng vạn năm này mà họ đã sống không biết bao nhiêu vạn năm, rất nhiều người đã đủ tư cách bước vào Tiên giới.
Cho nên Phác Cung Doanh Kết Anh là một chuyện vui lớn, bởi vì điều này có nghĩa là Thanh Vân Tông đã có người kế thừa.
Lại thêm bọn họ còn có một Trận Pháp Sư kiêm Luyện Đan Sư rất lợi hại, còn là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ. Nếu tu vi của cô lại tăng thêm, vậy toàn bộ tông môn cấp5hai trong cả Ngũ Châu Đại Lục này sẽ phải nhìn sắc mặt của Thanh Vân Tông bọn họ.
Nghĩ tới tông môn đỉnh cấp Pháp gia ở ẩn nhiều năm như vậy, Thanh Vân Tông bọn họ bị tông môn cấp hai của Đạo môn và Phật tông chèn ép.
Không ngờ trong lúc còn sống lại có thể thấy được ngày tháng Thanh Vân Tông mở mày mở mặt, Tông chủ Thanh Vân Tông cười to, nhắm mắt chết ngay trước cửa động phủ của Vinh Tuệ Khanh, lập tức tiến vào Lục Đạo Luân Hồi.
Việc vui của Thanh Vân Tông lại biến thành đám tang, khiến trên dưới tông môn đều có cảm giác cuộc sống thay đổi quá nhanh, nhưng lại giúp cho tu vi của rất nhiều tu4sĩ tiến thêm một bước.
Tông chủ Thanh Vân Tông qua đời, tiếp theo lại có Phác Cung Doanh nhận chức Tông chủ, từ Thiếu tông chủ chính thức trở thành Tông chủ. Vinh Tuệ Khanh tất nhiên không tiện nói tới chuyện rời khỏi Thanh Vân Tông.
Bởi vì cô xuất quan, hơn nữa còn luyện ra hai viên đan dược thất phẩm có độ khó cao, tặng cho hai tu sĩ cao cấp của tông môn đỉnh cấp nên hai tên đó vui mừng, lập tức phái người đưa phần thưởng lớn tới, gồm có mấy chục vạn linh thạch trung phẩm, rất nhiều dược thảo quý hiếm, còn có một vài pháp bảo thích hợp cho tu sĩ Trúc Cơ sử dụng.
Những thứ này đều là thứ Vinh Tuệ Khanh9đáng được nhận nên cô cũng không khiêm tốn mà nhận lấy.
Nào ngờ, đây chưa phải là kết thúc, mà là mới bắt đầu.
Nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh nhận phần thưởng, sứ giả được tông môn đỉnh cấp phái tới lại kiêu ngạo nói: “Nếu Vinh tu sĩ đã nhận phần trả công, vậy hãy theo chúng ta đi tới tông môn đỉnh cấp.”
Vinh Tuệ Khanh sửng sốt. Cô vừa mới thu mấy thứ kia vào túi đựng đồ của mình. Bởi vì quá nhiều thứ, túi càn khôn cũng không chứa hết được.
“Chẳng lẽ những thứ này không phải là do hai vị tiền bối trong tông môn đỉnh cấp thưởng cho ta sao?” Vinh Tuệ Khanh không chắc chắn, hỏi lại.
Tên sứ giả cười nói: “Đó là phần thưởng, cũng là trả công, có gì khác nhau đâu? Tóm lại Vinh tu sĩ đã nhận phần chúng ta trả công thì coi như làm việc cho chúng ta. Thanh Vân Tông là nơi nhỏ hẹp, linh khí cũng bình thường. Vinh tu sĩ vẫn nên đi tới tông môn đỉnh cấp chúng ta thì hơn. Ở đó không chỉ có rất nhiều linh thạch cung cấp cho Vinh tu sĩ tu luyện, còn có rất nhiều công pháp cao cấp, cùng đủ loại linh bảo cho Vinh tu sĩ tùy ý lựa chọn. Những lão quái vật của tông môn đỉnh cấp kia đang mong đợi Vinh tu sĩ tới tông môn, có ý tốt muốn dạy bảo Vinh tu sĩ nữa đấy!”
Tên sứ giả này vừa nói chuyện, vừa nhướng mày, nhìn rất ngả ngớn. Cho dù lời hắn nói ra không có ý gì đặc biệt, nhưng giọng điệu và cách nói chuyện của hắn lại làm cho người khác khó mà không nghĩ sai lệch.
Bình thường Vinh Tuệ Khanh vốn đã xinh đẹp, hơn nữa lại không phải là vẻ đẹp dịu dàng động lòng người, mà là vẻ đẹp phô trương rực rỡ. Tu vi càng cao, vẻ đẹp này lại càng khiến người ta không thể bỏ qua, quả thật chỉ muốn giữ ở bên cạnh mà độc chiếm.
Trong giới Luyện Đan Sư và Trận Pháp Sư, tu vi Trúc Cơ của cô đã được xem là hiếm có, nhưng trong giới tu hành thì thật ra không tính là cao, chỉ là người vừa mới bước vào tu hành. Nếu như cô không có hai sở trường là luyện đan và trận pháp này thì sợ rằng đã bị rất nhiều tu sĩ cấp cao tranh nhau, thải bổ đến chết, ai còn quan tâm cô là Luyện Khí hay Trúc Cơ chứ?
Trừ khi cô đã Kết Đan, nếu không những tu sĩ cao cấp vẫn sẽ xem cô như một kẻ để song tu thải bổ, một đạo lữ có thể luyện đan và bày trận tốt, hoặc thị thiếp mà thôi.
“Chẳng lẽ Vinh tu sĩ không đồng ý sao?” Tên sứ giả ngoài cười nhưng trong không cười, hắn nhìn trên dưới Thanh Vân Tông với dáng vẻ “ngươi có thể làm gì được ta”.
Những người già trong Thanh Vân Tông đương nhiên biết mình không thể trêu chọc vào tông môn đỉnh cấp, chỉ có thể tức giận mà không dám nói.
Nhưng đám người trẻ tuổi lại nhiệt huyết sôi trào. Nhìn thấy Đại Trận Pháp Sư thường ngày luôn được tông môn mình tôn kính như thần linh, nay lại bị đối phương sỉ nhục như vậy, tất cả đều đứng lên hô hào, mắng chửi tên sứ giả kia.
Ngay cả Phác Cung Doanh cũng trầm mặt, lạnh lùng nói: “Nếu như tông môn đỉnh cấp dám ỷ thế ức hiếp người, Phác Cung Doanh ta dù phải liều cả cái mạng này, cũng sẽ tố cáo lên thần điện Quang Minh, để bọn họ phân xử công bằng!”
Cuối cùng vẻ mặt tức giận của Vinh Tuệ Khanh mới đỡ hơn một chút, trong lòng cô đã tính toán nên đáp trả lại thế nào.
Ai ngờ, tên sứ giả kia thấy Phác Cung Doanh tức giận lại không thay đổi sắc mặt, hắn lấy từ trong túi càn khôn ra một lá thư, cung kính đưa lên cho Phác Cung Doanh nói: “Tông chủ, đây là thư do đạo trưởng Doanh Xung của tông môn đỉnh cấp viết cho Tông chủ. Đạo trưởng Doanh Xung của chúng ta đặc biệt có thành ý muốn cùng Vinh tu sĩ kết làm đạo lữ song tu. Những gì liệt kê trong lá thư này chính là ‘sính lễ’ mà đạo trưởng Doanh Xung đưa ra.”
Trong giới tu hành, tu sĩ nhận đạo lữ song tu, bình thường chỉ cần tiến hành một nghi lễ, mời nhân sĩ có liên quan tới tham dự là được.
Việc đưa sính lễ như đàn ông bình thường trong dân gian cưới vợ, thật sự là rất ít. Tuy nhiên cũng không phải không có. Có người nói, năm đó thần điện Quang Minh từng xảy ra một chuyện hiếm thấy, trở thành giai thoại một thời, mấy trăm năm qua vẫn luôn được các nữ tu của Ngũ Châu Đại Lục lưu truyền.
Nếu như một tu sĩ cao cấp có thể đưa ra sính lễ để kết thành đạo lữ song tu với một nữ tu, thì chính là thể hiện sự tôn trọng lớn nhất đối với nàng. Hơn nữa hình thức kết hợp này sẽ rất bền vững, tồn tại trong thời gian lâu dài.
Trong giới tu hành, “thời gian lâu dài” đúng là rất dài, nếu như tu vi có thể đạt tới trình độ nhất định, có thể dài đến mấy trăm năm, mấy ngàn năm, thậm chí hơn vạn năm.
Phác Cung Doanh vốn rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy lá thư do đạo trưởng Doanh Xung tự tay viết, lại không nói được câu nào.
Đạo trưởng Doanh Xung chính là sự tồn tại mà những tu sĩ Nguyên Anh bọn họ luôn kính ngưỡng, cũng là sư tôn của Tư An đại nhân - tu sĩ Hóa Thần duy nhất ở Ngũ Châu Đại Lục hiện nay. Tu vi của ông ta cao thâm khó dò, nghe nói có lẽ đã tới Đại Thừa, có thể tiến vào Tiên giới bất cứ lúc nào.
Vinh Tuệ Khanh chẳng qua chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, có thể được một đại tu sĩ ưu ái như vậy, cho dù là Phác Cung Doanh cũng không nghĩ ra được lý do nào để từ chối.
“Vinh đạo hữu, tự ngươi quyết định đi. Nếu như ngươi muốn tới tông môn đỉnh cấp, Thanh Vân Tông chúng ta sẽ luôn ở phía sau ủng hộ ngươi.” Phác Cung Doanh chỉ có thể nói đến vậy.
Vinh Tuệ Khanh nhíu mày. Đám lão già bất tử của tông môn đỉnh cấp quá vô sỉ. Bọn họ đã muốn bắt cô tới chuyên luyện đan, bây giờ còn có ý định với cả cơ thể cô, đây rõ ràng là muốn đùa bỡn cô mà thôi.
“Vị tu sĩ này, ta tự biết mình có tư chất nông cạn, không nhận nổi trách nhiệm lớn. Vị trí quan trọng như vậy vẫn nên để cho các nữ tu có chí lớn giành lấy đi.” Vinh Tuệ Khanh cười nói. Đột nhiên nhớ tới Bách Hủy, cô thầm nghĩ nếu là Bách Hủy, không biết cô ta có mừng tới phát điên hay không. Dù sao công pháp cô ta tu luyện vẫn cần phải giao hợp với những tu sĩ cao cấp mới có hiệu quả tốt nhất.
Nhưng những kẻ trong tông môn đỉnh cấp này thật khó xử lý. Vinh Tuệ Khanh không biết Bách Hủy có thể bằng lòng mất đi tự do, sống cùng những tên này hay không.
Tên sứ giả kia không ngờ Vinh Tuệ Khanh lại từ chối, hắn đứng ngây tại chỗ, không biết nên trả lời thế nào.
Không chỉ tên sứ giả này mà tất cả mọi người ở đó, thậm chí cả đạo trưởng Doanh Xung ở tông môn đỉnh cấp nơi xa kia cũng không nghĩ tới Vinh Tuệ Khanh sẽ từ chối thẳng thừng như vậy.
Chuyện tốt như thế, thật sự sẽ không có nữ tu nào từ chối. Cho dù là đã có đạo lữ song tu, nhưng gặp được chuyện hấp dẫn như vậy cũng khó mà không bị cám dỗ.
“Thật xin lỗi, mong ngài gửi lời xin lỗi của ta đến đạo trưởng Doanh Xung, ta không có phúc được hưởng lòng tốt của đạo trưởng, mong ngài tìm đạo lữ song tu khác.” Vinh Tuệ Khanh nói xong lập tức xoay người, muốn quay về động phủ của mình.
Ánh mắt của tên sứ giả kia thật sự khiến cô rất chán ghét, không muốn ở lại chỗ này nữa.
“Đứng lại!” Tên sứ giả thấy Vinh Tuệ Khanh xoay người rời đi, lập tức muốn ngăn cô lại.
Vinh Tuệ Khanh xem như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
“To gan!” Tên sứ giả tức giận thở hổn hển. Cho dù hắn chỉ là một nhân vật nhỏ trong tông môn đỉnh cấp, chỉ là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ mà thôi, nhưng đứng trước những tông môn cấp hai, cấp ba phía dưới, hắn vẫn được coi là nhân vật lớn.
Trong nháy mắt, một áp lực mạnh mẽ ép về phía Vinh Tuệ Khanh.
“Xin đạo hữu nương tay!” Phác Cung Doanh thấy thế liền khẩn trương, bước tới cầu xin.
Tên sứ giả kia giận dữ, hất ống tay áo khiến Phác Cung Doanh bay ra xa.
Vinh Tuệ Khanh bị một lực mạnh kéo lùi lại mấy bước.
Cô cũng tức giận. Cô không nghĩ tới người tông môn đỉnh cấp lại dám làm càn như vậy, ở bên trong Thanh Vân Tông cũng dám giở thói ngang ngược!
Cho dù tu vi của cô kém hơn tên sứ giả này rất nhiều, nhưng đây là bên trong Thanh Vân Tông, là địa bàn của cô, trận pháp ở đây đều do cô lập ra và khống chế. Hắn lại dám bắt nạt cô ngay trên địa bàn của cô, hắn thật sự cho rằng Thanh Vân Tông bọn họ không có người sao?
Vinh Tuệ Khanh cười lạnh, gọi ra Nhật Nguyệt Song Câu và xoay người nói to: “Độ Ách Quy Nguyên!”
Đây là một trong những đại trận hộ sơn của Thanh Vân Tông, do mấy chục tu sĩ Kết Đan và một tu sĩ Nguyên Anh phối hợp, có thể chống lại công kích của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.